TruyenHHH.com

Se The Nao Neu Khong The Gap Nhau

/.../

/ở bên trong xe của Chủ tịch Ryo Tsukumo/

Toma: tch. chỉ vì thế mà ông gọi tôi đến chốn khỉ ho cò gáy này à. *khó chịu*

Ryo: mau đi đi. chắc bây giờ họ đã gặp nhau rồi đấy.

Toma: phiền phức. *đóng sầm cửa xe, bỏ đi*

Ryo: ... hahaha *phá lên cười* ta phải cảm ơn ông bạn giám đốc chương trình này của ta mới được. *nhâm nhi li rượu, đưa mắt nhìn ra ngoài*

----------
/bên phía của Riku/

Riku: hah... n-này đợi đã hình như hướng này... đã lệch khỏi đường đi rồi...? *nhìn vào bản đồ*

Isumi: ồ vậy sao? *xoay người lại*

Riku: ... Isumi Haruka...? Isumi... sao cậu lại... —

Isumi: *tiến lại phía bờ vực* ối chà sâu quá đi mất.

Riku: này... cẩn thận đấy...!

Isumi: pfff haha. vẫn cái tính lo chuyện bao đồng nhỉ~? sao cậu không lo cho mình... à không, phải là lo cho ông anh yêu quý của cậu mới đúng.

Riku: ... cậu nói cái-... *đang nói thì đột nhiên im bặt*...

Isumi: thế nào? giờ mới nhận ra sao? *phá lên cười* haha!

Riku: các người làm gì Tenn nii!? hả! *gắt lên*

Isumi: *nhún vai* ai mà biết~

Riku: tôi phải đi tìm Tenn nii! *xoay người bỏ đi*

Isumi: *bước theo phía sau Riku, nắm tay giữ lại* này này thật bất lịch sự khi đang nói chuyện mà bỏ đi đấy.

Riku: buông ra! hah... (...cái thời tiết này... mình...)

Isumi: (... phải đẩy cậu ta thật sao.....)...

Riku: có nghe tôi nói không! thả tay tôi ra! *cố giật tay ra*

Isumi: *bị cái nhẫn trên tay Riku quẹt phải, buông tay* đau- cái quái gì.....

Riku: hơ... *mất đà nên trượt chân ngã người về hướng vách núi*... I–

Isumi: a... *đưa tay ra định nắm lấy Riku*

/từ phía xa có một bóng đen bước tới đẩy Riku ngã xuống vực, cùng với đó là tiếng xin lỗi rất nhỏ.

Riku: ... a!!! ..... *rơi tự do xuống vách núi*

Isumi: ..... *nhìn thấy Riku rơi xuống* R... Riku... Nanase... mình...

Toma: *kéo tay Isumi* đi thôi.

Isumi: To... Toma?... anh sao lại...

Toma: là lão già chết tiệt kia. lão ta bảo cậu sẽ do dự. nên kêu tôi đến đây.

Isumi: cái lão đó!...

----------
/.../

Tenn: Natsume cậu mau nói đi! đừng chỉ im lặng! *túm lấy cổ áo Natsume*

Natsume: nào nào đừng nóng tính thế chứ. *gạt tay Tenn*

/từ xa, Isumi và Toma tiến lại chỗ Natsume/

Isumi: oii! Natsume anh làm gì thế?

Tenn: Isumi Haruka? Toma Inumaru?... cả hai người... hướng bên đó là hướng mà Riku đã được chỉ định... các người rốt cuộc đã làm gì hả!?...

Isumi: tch. hai anh em các người đều nóng tính quá nhỉ.

Tenn: ...

Isumi: thôi nào đừng nhìn tôi bằng ánh mắt thế kia chứ *vỗ vai*

Tenn: các người... rốt cuộc đã làm gì hả!? Riku... *ôm ngực* ư-

Isumi: Natsume. Toma. Chúng ta đi thôi. Mọi thứ đã xong rồi.

/cuộc nói chuyện vẫn chưa kết thúc nhưng đám người Isumi đã kia xoay người rời đi.

Tenn: đợi đã! làm ơn nói cho tôi biết Riku đang... ở đâu... các người đã... làm gì...

Isumi: *hờ hững buông ra vài chữ, không quay đầu lại* vách núi.

/cả 3 khuất bóng sau màn mưa/

Tenn: *đờ người ra*... không.. không đâu... Riku... *chạy về hướng vách núi*
-----

Tenn: *đứng trên vách núi nhìn xuống*... không phải đâu..... nhưng... mình nên xuống kiểm tra...

/lần mò đường để đi xuống vách núi - đi vòng một lúc lâu thì đã xuống được chân núi..

Tenn: tối quá... *lấy đèn pin trong túi ra soi, tiến về phía trước*

Tenn: Riku! Em có ở đây không!? *gọi lớn* Riku!

/đáp lại tiếng gọi chỉ có âm thanh vọng lại từ những vách đá, xong mọi thứ lại chìm vào yên lặng...
-----

/cả cơ thể Riku nằm bất động trên đất/

Riku: *khẽ cử động ngón tay* a.. hah... *hơi thở nặng nhọc*

/cơn mưa dần nhỏ lại rồi tạnh hẳn/

Riku: (...mình... sẽ chết à... cơ thể mình không còn cảm giác...) *mấp máy môi, nước mắt chảy xuống*... T-en..n n.. nii... ư..

/thân nhiệt của cơ thể hạ thấp, nhịp thở yếu dần/
-----

/càng về khuya nhiệt độ không khí càng hạ thấp. Tenn liên tục đi tìm và gọi tên Riku rất lâu đến nỗi giọng nói khàn đặc/

Tenn: hah.. ha... đã tìm.. đã gọi rất lâu rồi... rốt cuộc.. Riku em đang ở đâu... *tiếp tục tiến về phía trước*
-----

/đi được thêm một quãng chợt có ánh sáng của đồ vật kim loại lóe lên/

Tenn: *tò mò tiến về hướng có ánh sáng*... là cái gì vậy...

Tenn: *soi đèn pin để nhìn rõ thì phát hiện đó là sợi dây chuyền, cầm lên liền nhận ra đó là sợi dây Riku hay đeo*... *sững người ra*..... R- Riku...

Tenn: *cầm đèn pin soi xung quanh* Riku!... *cố gọi lớn*

Riku: ... ư.. Te..n..n nii... *giọng nói rất yếu ớt*.. em.. ở.....

/ánh đèn pin của Tenn lướt tới, chiếu sáng khuôn mặt của Riku/

Tenn: Ri.. Riku!..*chạy đến gần thì liền ngây người ra khi thấy cơ thể bất động đầy vết thương của Riku*... em.... em.. Riku... *khuỵu người xuống, ôm người kia vào lòng* anh... tìm được em rồi.....

Riku: *nước mắt chực trào ra*.. ư.... ha.. hah

Tenn: Riku.. cơ thể em sao.. lạnh toát thế này... đừng lo.. anh sẽ đưa em lên trên kia tìm người giúp... *loay hoay đỡ Riku lên lưng*

Riku: ... *dùng hết sức ôm chặt lấy Tenn nhưng thật ra vòng tay ôm run rẩy, rất yếu ớt*

Tenn: k- không sao rồi... có anh bên em rồi...

Riku: Te..n...n nii... b- buồn... n..ngủ... e-em...

Tenn: không.. không được... em không được ngủ... Riku.. nói chuyện với anh đi... nói bất cứ điều gì.. làm ơn đừng ngủ...

Riku: *gục đầu lên vai Tenn, yên lặng*

Tenn: Riku..? Riku... em nghe anh nói không? .. Riku tỉnh lại đi... Riku... *hoảng*

Tenn: *bước chân nhanh hơn* chết tiệt!...
-----

/đến gần sáng thì đội cứu hộ tìm được Tenn và Riku. Riku nhanh chóng được chuyển tới bệnh viện gần nhất/

/hóa ra một số nhân viên trong dàn ekip gji hình đã bị dùng tiền sai khiến. nhưng cuối cùng họ vẫn không chịu khai ra người chủ mưu đứng sau/

/cảnh sát nhanh chóng vào cuộc. buổi ghi hình dừng lại/

-----------------

Sự kiên nhẫn...

Chờ đợi...

Lời hứa ấy... em liệu có còn nhớ không...

"anh yêu em"

Đến cuối cùng... sẽ còn lại gì...?

"...một người vô cùng quan trọng... tôi cảm giác được... nhưng sao lại không nhớ được..."

(...)

TO BE CONTINUED -

><><><><><><><><><><><
-Gà-
huhu chân thành dập dầu 9981 cái xin lỗi các bạn vì tớ ... lười ;;;;; v ;;;;;

ưm... nếu có thể các bạn hãy góp ý cho tớ... buff cho tớ tí động lực với nào - ///

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com