TruyenHHH.com

Scorbus Hp Fanfic Xuc Cam Tu Ti

Author: Meikyno

Disclaimer: Nhân vật trong fic không thuộc về mình và đây là tác phẩm với mục đích hoàn toàn phi lợi nhuận

Fandom: Harry Potter

Raiting: T

Pairing: (Alpha)Scorpius Malfoy x (Omega)Albus Severus Potter 

Category: Romance, Angst, ABO, Omegaverse, OOC, AxO, Mpreg, HE.

Warning: OOC, Mpreg

--------------------------------------

"Tớ đã từng nghĩ là cả hai chúng ta rất ghét Quidditch, chúng ta sẽ là bạn thân với nhau...mãi mãi."

Đó là những gì đọng lại trong suy nghĩ của chàng trai trẻ mặc áo chùng xanh thẳm Slytherin ngồi lẻ loi một góc trên khán đài. Giữa những tiếng hò reo vang trời, những tiếng ầm ầm huyên náo khi tầm thủ của Slytherin đang chạm trán với nhà Gryffindor. Chẳng hiểu vì sao mà...trong lòng của Albus lại trống rỗng đến lạ, tầm mắt xanh lục bảo cứ chăm chú nhìn theo sự hưng phấn không hề che đậy của cậu bạn thân nhất.

Vào hồi năm nhất, Scorpius vẫn là một cậu bé rụt rè ít nói mang theo một trái tim đầy thương tổn vì mất đi người mẹ thân yêu.

Trong khi đó, Albus lại cảm thấy mình đang mang trên vai cái gọi là trọng trách vô lý vì là con trai của Harry Potter, tính cách hướng nội đã khiến cậu đâm ra phản xã hội.

Hai tâm hồn đồng điệu vừa gặp đã nở rộ đóa hoa của tình bạn chỉ bằng những viên kẹo. Scorpius không có ai thân thiết ngoài Albus, cả hai đều ghét Quidditch, cả hai đều ghét những suy nghĩ vô lý của người lớn.

Phải thú thật thì lúc vừa gặp Scorpius thì trong lòng cậu đã nảy sinh tâm lý muốn bảo vệ cậu chàng có vẻ ngoài yếu ớt và khá nữ tính này. Nước da trắng bệch có chút bệnh hoạn, màu tóc vàng óng ánh thêm đôi mắt xám xanh lúc nào cũng tỏ ra nhu nhược khiến cho Albus ngỡ cậu ta là một công chúa tội nghiệp giam hãm trong trang viên Malfoy. Lúc nào cậu cũng xem Scorpius như một món đồ thủy tinh dễ vỡ và quý báu đến nỗi không muốn chia sẻ cùng ai. Chỉ cần cậu nói lớn tiếng một chút hay hơi mạnh tay cũng sẽ dọa cho Scorpius treo hồn lên cành cây.

Vào năm hai, Albus luôn thấy tự hào với Lily mỗi khi khoe khoang rằng bạn thân của cậu có thành tích chẳng hề kém cạnh cô chị họ Rose Granger Weasley kiêu kỳ.

Vào năm ba, Albus cảm thấy khá khó hiểu khi chẳng biết vì sao mà cả hai ăn cùng một lượng đồ ăn như nhau mà Scorpius lại cao hơn cậu một cái đầu. Dáng vẻ cao gầy lãng tử đậm chất thư sinh của thiếu gia nhà Malfoy khiến cho Albus đi bên cạnh trông chẳng khác gì một con gà còi cọc, cũng đồng thời có một thứ cảm xúc rất khác đang dần dần nảy nở nơi con tim.

Khoảng cách khác biệt ngày càng ...xa dần...xa vời vợi...cho đến lúc Albus luôn cảm thấy áp lực khi trò chuyện cùng Scorpius.

Có lẽ từ trước tới giờ, Albus đã quá luôn ỷ lại rằng cậu chỉ cần có Scorpius mà bỏ quên cả thế giới. Nhưng chắc gì Scopius đã cần cậu kia chứ?

Vào năm tư và cũng có lẽ là năm sóng gió nhất, tầm thủ chính thức của đội Slytherin lúc ấy chấn thương nặng, người bạn thân nhất lúc ấy của cậu đã thay thế vào vị trí ấy. Một lần xuất hiện cậu ta khát khao thể hiện tài năng của mình để chứng minh bản lĩnh thực sự của một Slytherin, một cơ hội chớp nhoáng đưa tên tuổi cậu ấy nổi như cồn. Mọi thứ đều rất tuyệt...chỉ là Albus rất thắc mắc tại sao mình lại biết việc Scorpius thông qua một người bạn khác kia chứ?

Tối ngày hôm ấy, Albus cũng chẳng hỏi gì mà chỉ nở một nụ cười rồi chúc mừng cậu ấy. Cả hai lại ôm chặt lấy nhau hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hơi ấm thân quen ấy nhắc nhớ cho cậu biết bao hoài niệm đẹp đẽ.

Thứ duy nhất cổ vũ cho cậu vui vẻ hơn chút đỉnh có lẽ là....cả hai vẫn là Beta.

Vào năm thứ năm, Albus bị một đám Gryffindor bắt nạt, hiển nhiên là cậu có chống trả và ăn miếng trả miếng. Dù cho cậu đã cố dùng bùa chú tự chữa trị cho bản thân đến mức nào thì giấy vẫn không gói được lửa, Scorpius nổi điên lên và bất thình lình phân hóa thành Alpha.

Anh trai James của cậu đã từng tâm sự hệt như một ông cụ non rằng thật tốt biết bao khi trong gia đình họ và cả gia đình chú Ron đều không có ai là Omega. Gia đình "Potter" lừng danh là tập hợp của những gen ưu tú, cả anh trai và em gái cậu đều là Alpha, ngoại trừ Albus. Một Beta vô hình, chẳng chút nào nổi trội, cộng thêm vẻ ngoài u ám khi là 'Potter' đầu tiên khoác lên mình chiếc áo chùng Slytherin.

Scorpius đã phân hóa thành một Alpha nổi trội trong cả học tập lẫn Quidditch.

Albus thì vẫn là...Albus.

Bây giờ khi đã vào năm thứ sáu, chỉ còn một năm nữa là phải tập trung vào kỳ thi pháp thuật tận sức N.E.W.T để tốt nghiệp thì cậu đã bắt đầu mơ màng mường tượng đến cảnh hai người sẽ lướt qua nhau như hai kẻ xa lạ khi rời khỏi Hogwarts. Nhiều năm về sau, có lẽ họ sẽ chỉ mỉm cười chậm rãi nhắc lại chuyện xưa như một thời tuổi trẻ xốc nổi. Thật khó để Albus tưởng tượng đến cảnh mất đi Scorpius trong đời mình, nhẹ thì sống không vui vẻ, nặng thì mất đi phương hướng và lý tưởng.

Đang lúc cậu vẫn đang thả hồn đi tận đâu đâu, một bàn tay thon dài trắng trẻo đã chộp lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu đưa trọn thân thể săn chắc của Albus vào lòng, mái tóc vàng nhạt tựa nhẹ lên bả vai cậu rồi giở giọng làm nũng "Hức...Hức...Mệt chết tớ thôi..."

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi hả? Đừng tưởng mình còn là thằng nhóc ăn kẹo socola ếch đến đau bụng vào ngay ngày đầu tiên nhập học nữa." Albus cố làm mặt lạnh tanh nhưng hai má vẫn tự động bật chế độ ửng đỏ.

"Cậu đây là ăn hiếp tớ có đúng không? Al đúng là đồ vô tâm..." Bằng một thế lực tâm linh khó hiểu nào đó, Scorpius bắt đầu biến thành koala dính người, dụi dụi vào gáy của cậu mạnh hơn nữa.

"Tớ đúng là một kẻ đáng thương mà...Cha không thương, mẹ mất sớm, nếu mất cả Al thì tớ sẽ phát điên lên mất..." Scorpius lại rầu rỉ đầy thương tâm, tay vô thức ôm chặt eo của Albus hơn nữa, vì cậu ta đang gục đầu xuống nên Albus không thể thấy rõ đôi mắt xám xanh ấy đang chất chứa những tâm sự gì.

Chẳng biết từ khi nào mà Scorpius lại bắt đầu nói năng như thể một ngày nào đó họ sẽ xa nhau, ban đầu cậu còn bông đùa và hời hợt nói rằng "Ai thèm xa cậu, tớ sẽ ăn bám cho đến khi ăn sạch gia tài nhà Malfoy luôn." Những lúc ấy, Scorpius còn chớp mắt cún con đầy vui vẻ, bảo cậu ta sẵn sàng nuôi cái tên 'Potter' lạc loài như cậu cả đời.

Dần dần lại thành cậu luôn thấy bất an, chậm rãi nói "Nói điên gì thế?" hoặc "Đừng nghĩ lung tung."

Và giờ thì Albus xoay đầu, phóng tầm mắt ra xa xa nhìn hàng người ở khán đài thưa thớt dần, im lặng không nói một lời.

"Al...Cậu khác xưa rồi..." Scorpius vẫn đang nghẹn ngào, đang lúc Albus áy náy thì người nọ lại tiếp tục tự biên tự diễn "Không biết đâu, Al mãi mãi là của tớ."

Bỗng dưng có vài tiếng bước chân ồn ào đến gần chỗ vắng vẻ mà cả hai đang ngồi trên khán đài, Albus hốt hoảng vội vàng đẩy Scorpius sang một bên rồi xoay người chạy vụt đi mất, cậu để lại người bạn thân vẫn còn đang trong trạng thái mơ mơ màng màng của mình đằng sau.

"Malfoy! Cuối tuần này đi uống bia bơ để ăn mừng chiến thắng không hả? Cuối cùng thì anh đây cũng trả được mối thù mà bọn Gryffindor đã làm với Slytherin chúng ta hồi năm ngoái." Một đàn anh năm sáu cười ha hả, không ngừng đánh bốp vào lưng Scorpius. Tuy rằng cậu ta đã cao không ít nhưng bị người lạ chạm vào người vẫn cảm thấy khó chịu nên vội vã gạt tay của gã sang một bên.

Chàng trai Alpha tóc vàng nói bằng giọng hờ hững, mặt nghiêm túc chẳng còn chút gì dáng vẻ yếu ớt lúc bên cạnh Albus "Ờm! Sao cũng được."

"Nào nào đi ăn uống no nê thôi anh em! Phải khao nhóc Malfoy của chúng ta chứ." Thấy rõ nét khó chịu trên mặt Scorpius, gã cũng chẳng dám khiêu khích cái tên Alpha trẻ tuổi thuần huyết này nữa.

Ở phía đằng xa xa, chàng trai Beta tóc đen lúc nãy còn chạy trối chết giờ thì lẳng lặng dùng đôi mắt xanh ngọc lục bảo quan sát cả đội Quidditch nhà Slytherin rời đi trong sự huyên náo ầm ĩ. Bỗng dưng, Albus thở dài và cảm thấy mình thừa thãi biết bao. Chẳng hiểu sao cậu lại thấy mình thật nực cười, mỗi khi bất giác khóc trong chăn mỗi đêm, cậu lại tự hỏi có phải nếu mình mạnh mẽ rời đi trước thì người tổn thương đã không phải là cậu đúng không?

Hôm đó, trong giờ cơm tối, Albus đã canh đúng chuẩn thời gian để cậu có thể ngồi cuối dãy bàn nhà Slytherin cùng tên mọt sách Zambini.

Nói chung, kế hoạch của cậu là khiến cho sự tồn tại của bản thân mờ nhạt hết mức có thể giống hệt như mỗi khi họp gia đình cùng chú Ron vậy, một phần khác là vì cậu biết đội Quidditch nhà mình không thích cậu, còn cậu thì sợ rước thêm phiền phức về cho Scorpius.

Albus rất hiểu chuyện, từ rất lâu rồi cậu chấp nhận thà rằng mình phai nhạt dần trong đời của Scorpius hơn là khiến cậu ta căm ghét mình.

Trên bàn đầy những món ngon kèm bánh ngọt chất đống nhưng miệng của cậu thì chẳng có chút vị gì cả, cầm hai cái bánh cupcake bỏ vào miệng đã khiến cho cậu chẳng buồn ngó ngàng gì mỹ vị trước mắt. Khi cậu đang tính mở cuốn sách "Lịch sử giả kim" dang dở ra thì một cánh tay quen thuộc lại tiếp tục khoác lên vai cậu, trừng mắt nhìn thẳng vào tên bốn mắt kia, nhưng ngoảnh mặt nhìn sang Albus lại trở nên lành tính vô hại.

"Hôm nay Al không khỏe à?" Scorpius vừa cười vừa nói, ánh mắt có chút gì đó mất mát. Nếu không dùng bùa chặn pheromone thì có lẽ mùi hương của cậu đã khiến cho Zambini ngồi đối diện chạy trối chết.

"Không! Tớ vẫn ổn." Albus nhích người ra xa dần, lại bị Scorpius kéo xích lại gần hơn.

"Cả tuần nay cậu biến đâu mất tiêu...Tớ rất cô đơn đó..." Scorpius nói bằng giọng buồn bã làm cho Albus càng khó xử hơn.

"Tớ..." Cậu đang tính lên tiếng phản bác lại thì một đám người lại tiếp tục phá bĩnh không gian riêng tư của cả hai.

"Malfoy! Cậu giành bàn chỗ này cho cả đội đúng không?" Đội trưởng Quidditch hồ hởi đến gần bọn họ mặc cho sắc mặt của Scorpius ngày càng xám xịt tựa mây đen.

"Thể hiện hôm nay khá lắm, người anh em!" Lại thêm một người khác nữa.

"Sao này phải đợi bọn tôi đi ăn chung đấy!"

Thật ra thì chuyện mà Albus bị phớt lờ tựa như không khí đã không còn là điều gì quá mới mẻ nữa rồi. Thế nên, cậu cố gắng làm cho sự tồn tại của mình càng vô hình càng tốt...

"Nghe nói Rose Weasley đã đồng ý đến buổi tiệc ăn mừng của tụi mình vào cuối tuần này. Tên khốn may mắn này, cuối cùng cũng cưa được người đẹp rồi nhé." Một câu đó chẳng khác nào dao găm cắm thẳng vào tim của Albus, mọi thứ trước mắt bỗng nhiên mờ mờ ảo ảo.

Lúc nào cũng thế, dù có lẫn sang một bên trong nhà Slytherin cũng chẳng ai thèm đoái hoài đến cậu chàng Beta chẳng có chút gì nổi bật như mình, chẳng mấy chốc cậu đã biến mất tăm mất dạng sau dãy hành lang dài đằng đẵng. Những suy nghĩ vẩn vơ và nỗi mặc cảm tự ti về bản thân đã khiến cho Albus trằn trọc mãi khi cuốn người như một con sâu róm trong chăn. Có lẽ cậu vẫn sẽ tự oán trách bản thân mãi cho đến khi có một bàn tay vòng tay ôm chặt lấy eo cậu, tiếp tục mè nheo như một con mèo khó ở.

"Tớ có cảm giác nếu tớ không làm gì đó thì Al sẽ bỏ rơi tớ mất..." Cho dù không ngoảnh đầu lại thì cậu cũng thừa biết chủ nhân của giọng nói thân quen này là ai.

"Cậu nghĩ nhiều rồi..." Lúc này đây, cả căn phòng tối om thêm vài tiếng khò khò ngái ngủ của những đứa khác khiến cho giọng nói thủ thỉ của Albus truyền thẳng vào tai người nọ.

"Có phải tớ đã làm gì sai không?"Không hiểu vì sao, Albus cảm thấy Scorpius đang muốn khóc.

"Không có. Cậu về giường đi, lỡ có ai phát hiện hai chúng mình nằm chung thì không tốt đâu." Vừa dứt lời thì những ngón tay thon dài của Scorpius lại siết chặt vòng eo mảnh khảnh của cậu hơn nữa.

"Có gì mà phải sợ. Chẳng phải trước đây ngày nào chúng ta cũng ngủ chung suốt sao, sáng thức dậy có ai dám nói năng gì đâu." Scorpius cố cãi chày cãi cối để tìm đủ lý do sống chết bám riết lấy bạn thân của mình.

Trong nháy mắt, bỗng dưng Albus nhớ lại hồi năm nhất của họ, lúc ấy cả cậu và Scorpius đều bị cô lập dưới mái nhà Slytherin. Chưa bao giờ họ quan tâm đến cái nhìn kỳ thị của những bạn đồng trang lứa, điều hạnh phúc nhất mỗi ngày là thấy gương mặt của đối phương kề cạnh bên mình.

Albus không đáp lại lời của cậu bạn thân, vì dẫu sao quá khứ đã qua thì không thể níu giữ được.

Tình bạn liệu có hạn sử dụng không?

Nếu là trước đây thì Albus còn cười khẩy, ngạo nghễ tin rằng tình bạn của họ vững chắc hơn cả cha cậu và chú Ron. Giờ thì...cậu sẽ mông lung, gật đầu bảo 'Có'.

Bất chấp thái độ kỳ quặc của Albus, Scorpius tiếp tục luyên huyên như kẻ tự kỷ "Nhớ hồi năm nhất, tớ còn lùn hơn cả cậu, ngày nào cũng bị người ta ăn hiếp. Cũng là cậu liều mạng vì tớ, cũng là cậu chịu nghe những tâm sự của tớ, cũng chỉ có cậu khóc vì tớ..."

"Vì lúc ấy cậu rất ngốc." Albus cười buồn đáp lời.

"Thế giờ tớ có gì khác lúc ấy sao?"

Thành thật mà nói, Albus rất muốn trải lòng hết những tâm sự mông lung của mình, những suy nghĩ tiêu cực không đáng, nhưng một phần khác lại sợ Scorpius hiểu lầm rằng cậu đang ghen tị, rằng cậu là một thằng khốn ích kỷ chẳng thèm vui cho những gì mà Scorpius đạt được.

Cậu chỉ cảm thấy mình thật vô dụng thôi mà...rằng cậu không xứng đứng cạnh Scorpius nữa.

"Cậu....ngốc hơn lúc trước." Albus cười gượng, nói một câu bông đùa lại khiến cho ánh mắt của cậu bạn thân thêm xám xịt.

Quen nhau ngần ấy năm chẳng lẽ cậu ta lại không hiểu lúc nào thì Albus dối lòng hay sao?

Đêm đó, Scorpius thủ thỉ vào tai của Albus rất nhiều, nhiều đến nỗi khi người bạn thân Beta nằm sát bên cạnh cậu ta đang lờ mờ nửa tỉnh nửa mê trong đa vũ trụ thì Scorpius vẫn hăng say ôn lại chuyện cũ.

"Tớ cảm thấy cậu chẳng còn như xưa giữa, bây giờ tớ chẳng còn biết níu kéo cậu thế nào nữa rồi..." Thân hình thon gầy của Scorpius bao bọc chở che cho Albus trong lòng, những đốt ngón tay thon dài trắng trẻo vỗ về lên lưng người nọ hệt như đang vuốt ve một con thỏ.

"Vì tớ mù mờ gần như chẳng thể biết cậu muốn gì và cần gì ở tớ nữa rồi, nên tớ tình nguyện cho cậu tất cả." Một lời chân thành chất chứa từ tận sâu đáy lòng ấy đáng tiếc lại chỉ như tiếng gió vi vu bên cạnh tai Albus lúc ngủ mà thôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com