TruyenHHH.com

Scaralumi Transfic Cctv

Tóm tắt:

[06:36PM] L: Bao lâu rồi?

[06:36PM] S: Đủ lâu để biết em thích gì.

********

Dải lụa màu xanh nửa đêm được quấn quanh cổ cô như thể nó được sinh ra ở đó, rồi lướt những ngón tay mảnh khảnh xuống ngực và bụng như thể đó là tay của anh vậy. Quấn căng chiếc khăn quanh cổ rồi dừng lại và cân nhắc; món quà này chắc hẳn phải là một lời khẳng định nào đó từ anh - nếu là vậy thật thì sao cô nỡ lòng từ chối chứ?

Lướt ngón tay qua ba từ đó, nó hẳn là bằng chứng không thể chối cãi chứng minh sự quan tâm của anh, là bằng chứng cho thấy cô không phải là người duy nhất bị hấp dẫn – cô nhẹ nhàng đặt tấm thiệp lên trên hộp quà, những dải giấy lụa rơi vương vãi khắp chiếc ghế dài. Một chút lo ngại xen kẽ với tình cảm đang dâng trào, tựa như vết mực loang trên giấy; cô biết cô lẽ ra phải quan tâm, lẽ ra phải cảnh giác trước sự choáng ngợp bởi những ẩn ý, bởi hành động chiếm hữu ấy.

Đúng không?

Chắc chắn có những câu hỏi được đặt ra, những lời buộc tội mà anh phải trả lời, nhưng có lẽ nó có thể để sau. Lúc này chỉ có dải lụa cashmere trượt trên làn da trần của cô, phần cúc ở eo không được cài để lộ bộ ngực căng tròn được bao phủ trong ren và sa tanh.

Chuyển chế độ chụp sang camera trước, cô cẩn thận đóng khung sao cho chỉ có thể nhìn thấy đôi môi của cô, còn bộ ngực đầy đặn của cô là mục tiêu chính được phô bày. Tay kia của cô kéo căng chiếc khăn quanh cổ khi cô nhấn nút chụp, phần đuôi của chiếc khăn quấn chặt giữa khe ngực của cô như một chiếc dây nịt tạm thời - một tín hiệu thầm lặng của sự đồng ý.

Tốt lắm. Cô thích thú tưởng tượng những biểu cảm sẽ xuất hiện thoáng qua trên khuôn mặt anh khi điện thoại của anh cuối cùng cũng sáng lên thông báo với thứ gì đó từ cô, sau khi tất cả các tin nhắn trước đó của anh đều không được hồi đáp. Cô đắm chìm trong giấc mơ hão huyền của bản thân một chút trước khi nhấn gửi một cách do dự; nhận thức rõ rằng đã không còn đường lui nữa, một sự chấp thuận ngầm món quà của anh và tất cả những điều kiện kèm theo đó.

Chợt nhận ra mình đã trì hoãn việc đi làm đủ lâu, Lumine đặt điện thoại xuống và tập trung sửa lại áo, chọn cách quàng lỏng lại chiếc khăn quàng quanh vai với hy vọng anh sẽ để ý thấy cô đeo chiếc khăn như một cách đánh giá cao về sự ấm áp của nó. Mân mê phần tua rua, cô đứng dậy, nhét điện thoại vào túi và đi ra cửa, nơi chiếc túi của cô bị bỏ lại.

Mặc dù cô cần phải ra khỏi cửa, một tiếng "ping" từ túi đã khiến cô phải dừng bước; cảm giác tò mò và phấn khích dâng trào sau khi âm thanh ngắn ngủi đó xuất hiện thật choáng ngợp và thật khó thể lờ đi.

[06:30PM] S: Rất hoàn hảo. Trông em thật tuyệt vời.

[06:31PM] S: Tôi dám nói rằng trông nó còn hợp với em hơn cả chiếc mà em đã dùng trước đó.

Lumine dừng lại, sửng sốt trước cách diễn đạt kỳ quặc này khi một cảm giác ngờ vực mới bắt đầu nảy sinh trong suy nghĩ của cô. Đã dùng? Cô lén liếc mắt nhìn quanh phòng khách, nhìn bằng ánh nhìn cẩn trọng xem có gì kì lạ chuyển động, hay bất kì sự khác biệt, sai trái nào không– mặc dù linh cảm mách bảo cô rằng cô sẽ không tìm thấy gì ở đây.

[06:35PM] L: Bằng cách nào?

Cô thực sự phải tiếp tục. Sau này cô có thể kiểm tra lại ngôi nhà của mình, xem xét từng inch một dẫu là một kẽ hở nhỏ nhất, buộc anh phải tiết lộ những bí mật của mình nếu cần.

[06:36PM] L: Bao lâu rồi?

[06:36PM] S: Đủ lâu để biết em thích gì.

*********

Gần một giờ sau đó, Lumine thả mình xuống chiếc ghế trong phòng giám sát, gần như tránh được việc đi trễ ca của mình. Cô thậm chí còn tránh đi thang bộ để đi thang máy, cô quyết định rằng không nên lãng phí thời khi mà việc đến muộn như vậy sẽ gây ra nhiều câu hỏi hơn mức cần thiết. Đã có nhiều sự giám sát hơn cô muốn khi đến nơi, đúng cái ngày mà suy nghĩ của cô trở nên quay cuồng bởi những điều bí ẩn mà cô không thể lí giải được.

Shinobu khen ngợi chiếc khăn mới của cô bằng cách chạm vào phần khăn sang trọng đang rủ xuống từ vai cô.

"Ôi trời, Lumi. Chiếc khăn trông tuyệt quá, cậu mua nó ở đâu thế?"

Mặt cô đỏ bừng và lần này cô không thể đổ lỗi cho việc leo cầu thang được. Cô ho một tiếng rồi trả lời, "Ồ, cảm ơn. Đó... là một món quà."

"Ôi trời, chắc chắn là có ai đó thích cậu rồi," Shinobu trêu chọc và cười đáp lại.

Lumine lấy cốc cà phê ra khỏi túi, đứng dậy và đi đến chỗ chiếc máy nhỏ ở góc phòng. Một ít caffeine sẽ giúp cho tâm trí đang quay cuồng của cô bình tĩnh lại, mang đến cho cô thứ gì đó ấm áp và quen thuộc để giữ tập trung. Trong khi cốc cà phê đang được pha, cô chống người vào bệ bếp, rút ​​điện thoại ra và bấm mở tin nhắn của Scaramouche. Cả hai đều im hơi lặng tiếng sau tin nhắn cuối cùng mà anh gửi - lúc cô đang lái xe và cho rằng anh cũng vậy.

Cảm giác nghi ngờ rằng anh có thể đã làm nhiều hơn là nghe thấy cô giờ đã trở nên rất thực tế, và nhiệm vụ khó khăn là tìm ra chính xác cách anh làm vậy hiện ra trước mắt cô như một vực thẳm mà cô không biết cách vượt qua - mặc dù cô cho rằng việc hỏi trực tiếp anh cũng không gây hại gì. Mặc dù anh có vẻ như đang châm chọc cô, nhưng gần đây cô đã được thấy một khía cạnh mới của anh; một phần chân thành, mong muốn được làm cô hài lòng. Hỏi cô có thích những thứ anh gửi không. Cái cách mà anh thể hiện. Quan sát, đánh giá, khen ngợi.

Có lẽ anh đã làm vậy theo một cách kì lạ nào đó, nhưng cô sẽ là một kẻ đạo đức giả nếu cô không thừa nhận điều tương tự - và thực sự như vậy, phải không? Bất kỳ sự cân bằng nào giữa ánh sáng và bóng tối lấp đầy lồng ngực cô đều quay lại khi nhìn vào mắt anh ấy, một sự tương phản hoàn hảo với chính bản thân cô.

Gõ móng tay một cách vô thức vào quầy và mong cốc đầy nhanh hơn, cô đọc đi đọc lại tin nhắn cuối cùng của anh. "Đủ lâu để biết em thích gì". Lumine thường chỉ dùng phòng ngủ của mình để ngủ và thay đồ, nhưng rồi một cảm giác ấm nóng lan tỏa trên khuôn mặt cô, lan xuống ngực cô rồi đọng lại sâu trong bụng cô. Nếu điều đó là sự thật, chẳng trách sao anh cảm thấy cô xứng đáng được xem toàn bộ video ấy sáng nay - và cô phải dừng lại ở đó, nhắm chặt mắt, ấn móng tay vào lòng bàn tay để tập trung lại. Các ngón tay cô ngứa ngáy vì muốn ấn vào nguồn cấp dữ liệu camera của anh, nhấn nút phát liên tục vào màn trình diễn trước đó của anh cho đến khi cô trở nên mất trí vì ham muốn.

Máy pha cà phê kêu bíp, báo hiệu đã xong cùng với những hương thơm đắng ngắt trong không khí. Nhét điện thoại vào túi, cô bận rộn khuấy kem vani vào cốc giữ nhiệt cho đến khi nó có màu latte nhạt mà cô thích, lời hứa về 1 ly cà phê ngọt ngào làm cô thèm chảy nước miếng.

Các màn hình vẫn bất động và im lặng khi cô lê bước trở lại chỗ ngồi, ngồi xuống một cách nặng nề với một tiếng thở dài, đếm số người: Amber ở quầy lễ tân, nhóm của Scaramouche đã làm việc ở các vị trí khác nhau của họ. Cửa văn phòng và rèm của Scaramouche mở, cho cô thấy một phần góc nhìn về anh khi anh có vẻ như đang nói chuyện, tai nghe đeo trên tai.

Tại vị trí quen thuộc, Lumine kéo ghế lại gần máy tính, mở lịch trình của anh ra: Một cuộc họp đồng bộ với Dain, giám đốc điều hành ban ngày, cho đến chín giờ; sau đó không có gì cho đến khi cuộc họp ban đêm diễn ra lúc mười giờ. Kéo ghế lại bảng điều khiển chính, cô nhấn nút để phản chiếu nguồn cấp dữ liệu phòng điều hành lên màn hình lớn, đề phòng trường hợp anh di chuyển trong khi cô đang kiểm tra báo cáo.

Ngoại trừ việc Itto bị kẹt ngón chân vào bẫy chuột, các báo cáo trong ngày đều không có gì đáng chú ý và cô khá mừng, vui vẻ quay trở lại vị trí của mình tại khu vực điều khiển để lướt mắt qua góc nghiêng của anh khi anh nói chuyện. Hiện tại, anh đang đặt một khuỷu tay lên bàn, tay vùi trong tóc và mặt hướng ra xa camera; cô ngưỡng mộ góc cạnh của xương bả vai anh dưới chiếc áo sơ mi mỏng anh mặc, cách vải bám vào thân hình mềm mại của anh. Đặc biệt là bây giờ khi cô biết bên dưới anh có gì.

Một tưởng tượng thỏa mãn nở rộ về việc sẽ như thế nào nếu cô bò đến bên anh bằng đầu gối, chui vào giữa hai chân anh khi anh ngồi sau bàn làm việc để nghe những cuộc gọi có tầm quan trọng khác nhau, cởi thắt lưng khi anh nhìn xuống cô với ánh mắt lấp lánh - sẽ thế nào nếu cô nhìn đầu anh ngả ra sau và cổ họng anh thắt lại vì cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh trong khi cô nắm chặt dương vật anh, đưa lưỡi liếm lớp da thịt ấm áp ấy.

Anh quay lại nhìn thẳng về phía trước, cả hai khuỷu tay chống trên bàn và cằm tựa lên tay. Khi cô nhìn, ánh mắt anh nhìn sang một bên qua cửa sổ văn phòng và hướng lên camera trên tường, đến chỗ cô - lên nơi chiếc đèn trạng thái nhỏ nhấp nháy chỉ ra sự hiện diện của cô; nhận thức của anh không hề nhầm khi anh mỉm cười, một nụ cười chân thành rõ ràng là dành cho cô. Nó không lịch sự, cũng không ác ý; trông có vẻ rất vui vẻ, tinh quái, đan xen với những lời hứa hẹn khiến cô run rẩy. Nó chạm đến mắt anh, chạm vào mọi đường nét trên khuôn mặt anh và mặc dù nó đã biến mất trong chỉ trong một khoảnh khắc nhưng khoảnh khắc ấy đã khiến toàn thân cô ấm lên.

Trong cơn hào hứng, Lumine rút điện thoại ra khỏi túi.

[08:40PM] L: Vậy sao anh lại theo tôi về nhà?

Trên màn hình, anh tập trung nhìn xuống và sang một bên, một tay với qua bàn làm việc, khuất khỏi tầm nhìn của cô - cô nhìn chằm chằm vào cửa sổ tin nhắn và nín thở, ba chấm động đang đếm thời gian khi tay anh quay lại nắm chặt điện thoại, gõ trả lời bằng ngón tay cái.

[08:41PM] S: Tôi muốn em biết là tôi đang ở đó.

Chín giờ trôi qua và Scaramouche xuất hiện, bước ra khỏi cửa văn phòng để dựa vào tường phòng điều hành đối diện với máy quay. Với những người quan sát bình thường, có vẻ như anh đang trò chuyện với nhóm của mình; tuy nhiên, cách anh liên tục đưa ánh mắt nửa đêm của mình lên máy quay, cách anh gõ những ngón tay bồn chồn vào cánh tay bắt chéo, khiến Lumine thấy rõ rằng tâm trí anh đang ở nơi khác – với cô. Cô không thể kìm nén nụ cười rạng rỡ kéo căng khóe miệng, thật ngớ ngẩn khi cười toe toét một cách phấn khích trong một căn phòng trống.

Quấn những ngón tay quanh dải khăn sang trọng, tận hưởng cảm giác mềm mại của nhung trên da, cô không thể phủ nhận được cảm giác phấn khích tột độ cho bất cứ điều gì sắp xảy ra.

**********

Sau khi gửi bản báo cáo đêm, Lumine hướng đến cầu thang. Một phần lớn trong cô hy vọng sẽ thấy anh đang đợi ở xe như anh đã làm trong hai đêm qua, hy vọng sẽ được thấy những biểu cảm trên khuôn mặt đáng yêu của anh khi anh thấy cổ cô được bao phủ bởi chiếc khăn có màu mắt của anh. Muốn kiểm tra xem anh sẵn sàng trung thực đến mức nào, trước khi cô trở về nhà để lục tung phòng ngủ của mình.

Tại cánh cửa có cửa số dẫn xuống gara tầng trệt, cô hít một hơi, dựa lưng vào tường để lấy lại bình tĩnh; chợt nhận ra với vẻ thích thú rằng điều này đang dần trở thành một thói quen, cảm thấy do dự trước khi mở ra cánh cửa có thể đưa cô đến bên anh mỗi đêm - Điều này khiến cơ thể cô như đang tự chi phối mọi thứ theo của riêng mình vậy.

Đặt tay lên tay nắm cửa kim loại lạnh ngắt, cô cố gắng nghĩ ra một kế hoạch từ những suy nghĩ hỗn loạn của mình nhưng không thể - ngoại trừ nhu cầu duy nhất là phải tìm ra bằng cách nào . Vào giây phút này, cô thậm chí không buồn hỏi tại sao; không buồn quan tâm, khi người mà cô ám ảnh dường như quyết tâm kéo cô vào trong cái bẫy được giăng sẵn chỉ dành cho cô, một khúc ca của nhân ngư mà chỉ cô mới có thể nghe thấy.

Hít một hơi thật sâu và vặn tay nắm cửa, cánh cửa hé mở, cơ thể cô sẵn sàng để trượt qua khe hở và chuẩn bị tinh thần cho bất cứ điều gì cô có thể thấy.

Mà thực ra là – không có gì cả.

Chỗ đỗ xe của anh ấy trống không.

Một làn sóng thất vọng dâng trào trong ngực cô, tiếp đến là sự nghi ngờ; cô hy vọng sẽ được đối mặt với anh, cảm giác anh chỉ cách đó vài bước chân là một cơn nghiện ngày càng mạnh mẽ mà cô không thể thoát ra. Tuy nhiên... sao anh lại rời đi sớm vậy? Sự cố bất thường mà cô không mong đợi này làm cô bối rối, không biết nên gọi cái hố trong bụng mình là do lo lắng hay do một điều gì đó hoàn toàn khác nữa.

Tâm trạng chùng xuống, cô đóng cánh cửa thép nặng nề lại và quay đầu xuống tầng dưới nơi cô đang đỗ xe. Có chuyện gì xảy ra à? Bước chân của Lumine nhanh hơn, mong muốn được về nhà và có thể biết đâu một số câu hỏi sẽ được giải đáp đang len lỏi trong cô. Một suy nghĩ khác khiến cô khựng lại, khi đó – liệu cô sẽ tìm thấy anh ở đó chứ?

Chạy vội xuống đoạn cầu thang cuối cùng, đôi giày của cô đập mạnh xuống sàn bê tông, Lumine lao mình về phía cánh cửa; mở toang nó, cô lục lọi túi xách để tìm chìa khóa xe, đầu cúi xuống vì quá căng thẳng trong khi tìm kiếm. Một tia sáng bạc ở dưới đáy túi lọt vào tầm mắt cô và cô chộp lấy nó, nắm chặt lấy chiếc chìa khóa và nhấn nút để mở khóa xe. Nhìn lại lên xe, cô dừng lại như thể bị đóng băng trước cảnh tượng đang chờ mình.

Ồ, anh vẫn chưa rời đi.

Scaramouche đang nhìn cô qua nóc xe, vị trí của anh chặn cửa bên tài xế của cô một cách hiệu quả. Gương mặt anh mang theo vẻ kiên nhẫn, anh dường như có vẻ không bị làm phiền bởi cú sốc chắc chắn đang thoát ra khỏi cô theo từng đợt; dù cô rất cố gắng để kiểm soát nó. Móng tay cô cắm vào dây đeo vai của chiếc túi khi cô đang tìm từ để nói, lè lưỡi liếm đôi môi đã khô từ lâu. Đôi mắt anh dõi theo chuyển động của cô với một tia tò mò khi anh ta đứng thẳng dậy, nhấc cánh tay khỏi nóc xe; bước lùi lại, anh mở tung cửa bên hành khách, lông mày anh nhướng lên với lời mời im lặng.

Lumine dừng lại, cân nhắc; đây là cơ hội hoàn hảo để nói ra tất cả những câu hỏi đang quay cuồng trong đầu cô. Mặt khác, ý nghĩ được ở gần anh đến vậy, đủ gần để đếm từng sợi lông mi, khiến máu cô sôi lên trong tai với một luồng adrenaline mạnh đến nỗi cô nghĩ mình sắp ngất đi.

Với những bước chân cẩn trọng, ánh mắt không bao giờ rời khỏi anh, cô bước vòng qua phía sau xe anh; đôi chân đưa cô tiến về phía trước nơi anh đang đứng đợi bên cánh cửa mở. Chỉ cách anh một bước chân, cô dừng lại, tâm trí quay cuồng để ghi nhớ tất cả các chi tiết mà góc nhìn mới này mang lại cho cô; cảm giác chính xác về đôi môi hồng nhạt của anh, sự mịn màng đáng ngạc nhiên của đôi má anh, mùi ozone ấm áp nhẹ nhàng của anh cuốn lấy cô như những sợi dây bao quanh.

Scaramouche dựa một tay lên cửa xe, đưa những ngón tay nhợt nhạt đến nơi đầu khăn quàng đang nằm trên ngực cô. Đôi mắt vàng khép lại khi anh nhẹ nhàng lướt qua lớp vải giữa các ngón tay, bàn tay anh chạm vào làn da còn vướng một lớp quần áo của cô khiến hơi ấm tụ lại trong bụng. Khi cô mở mắt ra lần nữa, anh đang nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu – nó có thể là chiến thắng, có thể là niềm vui, có thể là sự khao khát.

Như thể bị mê hoặc, cô vô thức di chuyển để ngồi vào ghế khách trên xe anh, thích thú nhận thấy tia sáng tán thành qua ánh mắt anh khi anh đóng cửa lại sau lưng cô. Đan chặt các ngón tay vào nhau khi anh bước qua đầu xe, cô đảo mắt nhìn xung quanh để kiểm tra bên trong; nó vẫn sạch sẽ như mọi lần nhìn qua cửa sổ, có mùi thơm như cô vẫn luôn tưởng tượng.

Khi anh ngồi xuống bên cạnh cô, cô không thể không tự hỏi, một lần nữa - liệu anh có quay đoạn video ấy ở nơi anh đang ngồi bây giờ không? Liệu anh có nghĩ đến cô, ở chính nơi đây, chỉ mới hai mươi tư giờ trước không? Các vị thần, cô hy vọng như vậy, hơn hết; đó sẽ là nơi gần nhất với thần linh mà cô từng có.

Đôi mắt nửa đêm lấp lánh những vì sao vô tận hướng về phía cô, và cô hít vào mùi hương ấm áp của anh, được thúc đẩy bởi khoảng cách gần gũi của họ. Một tia sáng hoang dã từ chiếc răng nanh sắc nhọn lướt qua khuôn mặt anh, mái tóc đen mượt xõa xuống mắt và cô muốn với tới; vùi tay vào đó, kéo cho đến khi lưng anh cong lại.

"Đây rồi, em hẳn phải thích nó lắm nhỉ"

Đó...không phải là điều cô mong được nghe. Cô cố gắng tỏ ra chế giễu, nhưng lại thốt ra một lời phủ nhận nửa vời. "Cái-cái gì cơ?"

Anh cắt ngang lời cô bằng một tràng cười lớn, thật lạ làm sao, nhưng lại thân mật một cách khó chịu; "Thôi đi. Tôi biết thừa mấy thói quen nhỏ đó của em. Vậy nên chúng ta mới ở đây."

Má cô bắt đầu nóng bừng vì sự ám chỉ đó, cô há hốc mồm nhìn anh với vẻ giả vờ bị xúc phạm. "Tôi không hiểu anh đang nói gì."

Scaramouche ấn ngón tay vào màn hình lớn ở giữa bảng điều khiển của xe, lướt qua một số thư mục cho đến khi anh kéo lên một danh sách dài các tệp. Cuộn qua một cách khoa trương, anh chọn một tệp ngẫu nhiên, nhấn nút phát và ngực của Lumine bắt đầu tràn ngập nỗi sợ hãi khi cô nhận ra mình đang nhìn thấy gì. Trong video là đôi chân của cô, bàn tay cô ấn vào mui xe, cơ thể cô chen chúc gần đó để nhìn vào cửa sổ.

"Vẫn còn rất nhiều, rất nhiều nữa, nếu em muốn xem," anh cười khúc khích.

Thật không ngờ, tên khốn này. Cô đã làm thế hai lần một ngày trong bao nhiêu tháng rồi? Nhưng nhìn anh lúc này – ánh sáng trong mắt anh không phải là sự chế giễu hay ghê tởm. Có sự thích thú, đúng vậy – nhưng ẩn sau đó là thứ gì đó dịu dàng hơn. Trìu mến.

Sự xấu hổ khiến má cô ửng hồng, giọng cô chỉ như một tiếng thì thầm, "Bao lâu rồi?"

"Tôi đã nói rồi, đủ lâu."

Và vẻ mặt của anh, nụ cười tự mãn chết tiệt của anh đã khiến điều gì đó trong cô vỡ vụn; đến lúc rồi, đã đến lúc rồi.

"Anh-anh đã làm gì nhà tôi thế?"

Anh cúi xuống, hơi thở ấm áp phả vào má cô; giọng nói êm ái như nhung vuốt ve nhẹ nhàng sống lưng cô.

"Tôi sẽ cho em biết, nếu em làm tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com