Save Your Soul Drop
* Thay đổiLucas nhìn Rey suy nghĩ. Mặt nó không giấu nổi hào hứng và đôi chút tinh quái. Với khuôn mặt như vậy, nó giúp cậu như nhìn thấu tâm can. Cậu đã đoán ra nó muốn gì. Nhưng... liệu một cô bé mới học cấp 3 có đủ dũng cảm để khám phá khu rừng vào ban đêm? Trong khi cậu có linh cảm không hay về vùng đất lạ lùng này. Lucas nhíu mày.- Rey, về thôi. Sắp đến giờ ăn trưa rồi.Khóe môi hơi động đậy, nó đứng dậy mà luyến tiếc nhìn bông hoa và phong cảnh xung quanh. Chúng như mê hoặc, thu hút nó. Và kia, những hạt tuyết nhẹ nhàng rơi xuống. Tuyết đọng lại trên áo, tóc. Tuyết rơi xuống rồi tan đi trong lòng bàn tay lành lạnh như một thứ gì đó của nơi đây khiến nó cảm nhận được mỗi khi nhớ lại. Rồi chợt Lucas nắm lấy tay Rey bước đi. Hai người băng qua rừng sâu, vượt qua một con suối. Nhưng có một số điều kì lạ. Tại sao lúc nãy trên đường đến đây nó không hề thấy con suối này, mà giờ lại có? Con suối ấy hiện hữu từ lúc nào? Đường trở về chỉ có thể theo một hướng duy nhất là ngược lại so với lối vào vừa xong. Và... nó đã để lại dấu vết trên một số thứ. Vậy sao giờ không thấy đâu. Thật lạ lùng!Cảnh vật cứ thay đổi như không hề để ý đến những suy nghĩ đang diễn ra trong đầu nó. Sau khi đi qua một vòm cây kì quặc, khung cảnh thay đổi hoàn toàn.Tuyết đã biến đi đâu? Khi mặt đất lúc này trống trơn, hay nói cách khác, xung quanh Rey hiện giờ chỉ là màu xanh rêu ẩm ướt của đất như vừa bị một trận mưa lớn quét qua. Và một số cành cây khẳng khiu trơ trọi chống lại tiết trời mùa đông giá lạnh. Khung cảnh ấy hệt như trong đầu nó bấy lâu nay. Cũng là cái lạnh thấu xương thấu thịt cùng những cây cối như không còn sức sống, chúng dường như đã hằn sâu trong trí nhớ Rey. Và nó cũng không hiểu tại sao mình lại nhớ rõ điều đó đến vậy. Nó chỉ biết rằng, khu rừng ấy, cảnh vật ấy rất đỗi thân quen với con người nó. Một cảm giác gắn bó với phần quá khứ không nhớ rõ của mình xuất hiện lôi kéo con người chìm trong bao tâm trạng khó hiểu.Chợt tròng mắt Rey mở rộng. Nó vừa ngạc nhiên vừa run sợ. Nơi này thật sự kì quái hay đây chỉ là hiện tượng tự nhiên đặc biệt chưa được khám phá? Bao nhiêu câu hỏi cứ hiện lên trong đầu nó. Còn Lucas nữa. Cậu ta sao không ngạc nhiên. Mắt cậu vẫn nhìn ra phía trước, khuôn mặt không chút biểu cảm.- Không thấy lạ sao? – nó hơi tò mò trước biểu hiện của Lucas.Lucas quay ra mỉm cười, thản nhiên nói:- Không, tôi không thấy lạ lắm. Trên Trái Đất này còn có nhiều điều kì lạ hơn. Đây mới là một phần nhỏ thôi.Có vẻ như cậu ta nói đúng. Nếu kì lạ thì ngay con người nó cũng là một điều kì lạ rồi.Mắt đỏ, đâu phải ai cũng có. Người ta nhìn Rey chẳng khác nào một sinh vật lạ. Nghĩ đến đây, nó thấy hơi buồn. Nó ghét cái cách nhận xét ngu ngốc mà mọi người dành cho nó. Đã bao giờ? Họ nhìn vạn vật theo chiều hướng khác chưa? Càng ngẫm nó càng tự ti vào bản thân. Cùng với đó, một cảm xúc ấm áp len lỏi vào trong tâm hồn. Hơi ấm từ lòng bàn tay Lucas len lỏi vào vào trái tim đang khép kín của Rey. Phải chăng chính lúc nó yếu lòng nhất, cái thứ cảm xúc kia đã tiến đến?Mắt nhìn Lucas nhưng nó chỉ thấy mái tóc tím than bồng bềnh và một phần khuôn mặt của cậu. Rey quay đi luôn không để cái cảm xúc quái quỷ kia ngày càng lớn.- Đi thôi.... Về đến nơi thì mọi người đang ăn trưa. Lucas cười tươi với nó rồi vẫy tay tạm biệt. Nó lẳng lặng tìm một gốc cây to ngồi ăn.... Bữa trưa nhanh chóng kết thúc, ăn uống xong xuôi, mọi người lại tiếp tục đi khám phá. Rey lại một mình tìm nơi nào đó để xem. Nó chọn cái ngôi đền cổ kính kì lạ lúc đặt chân đến đây. Sự thân quen nhưng đáng sợ lúc đó bây giờ không còn nữa. Thật sự khó giải thích nổi. Thế nên nó không hề biết rằng cái cảm giác chốc lát đó chính là một phần kí ức mờ nhạt cố tình xóa quên... Ngồi đền bên trong không như bên ngoài. Có vẻ nó không cũ kĩ và ẩm ướt như bề ngoài mà ngược lại rất khô ráo và sạch sẽ như thể ngày nào cũng được quét dọn vậy. Trong này không có bóng đèn nào cả mà nguồn ánh sáng chủ yếu từ các ngọn nến. Những tia nắng yếu ớt của đầu đông len lỏi qua những tán lá già xuyên vào không đủ chiếu sáng trong ngôi đền. Ánh sáng ấy cùng với khói hương tỏa ra mờ ảo bao quanh Rey. Điều kì lạ hơn là cái tượng ở chính giữa bị che bởi một tấm vải đỏ. Tấm vải không có gì đặc biệt cả nhưng tại sao lại che tượng đi? Rey tò mò suy đoán, nhưng với những kiến thức cùng sợi dây giác quan thứ sáu của nó hiện giờ khuyên rằng không nên nghĩ ngợi gì thêm cũng như lật mở tấm vải đó ra. Chỉ đến đó, nó đã vội đưa mắt nhìn bốn bức tường, qua làn khói mờ mờ nó thấy những bức tranh lạ. Dừng lại trước bức tranh gần nhất, nó chăm chú ngắm từng chi tiết, từng nét vẽ. Thực sự có nhìn đến thế nào thì Rey cũng không thể hiểu được ý nghĩa của nó. Chắc người vẽ ra bức tranh này có một suy nghĩ trừu tượng nào đó mà người bình thường khó có thể hiểu được, nói gì một đứa học sinh cấp ba vốn không am hiểu nghệ thuật trừu tượng lắm như Rey. Nhưng bên phải bức tranh làm nó chú ý nhất. Nó mô phỏng con người đang cầm trên tay một vật. Hình ảnh này rất quen thuộc như kiểu Rey nhìn thấy ở đâu đó rồi, gần đây thôi. Cố gắng lục lọi trong trí nhớ, một tia sáng chợt xuất hiện. Bông hoa kì lạ sáng nay? Rey cứng đờ trong vài giây rồi nhìn lại bức tranh. Cái thứ con người cầm trong bức tranh đó rất giống hoa Cassiototh.Có thể nào đó chính là loài hoa này?Người cầm hoa đang nhìn ra không gian hỗn độn trước mắt. Các đường vẽ nhỏ mà chằng chịt lên nhau. Đây là thứ gì?Tuy không hiểu lắm nhưng trong nó dấy lên một linh cảm chẳng lành.- Cháu hình như hiểu được bức tranh đó?Tiếng người nói vang lên bên cạnh. Quay ra, Rey nhìn thấy một vị sư già. Không biết ông đứng đây từ bao giờ nhưng có lẽ đã quan sát rất kĩ vẻ mặt của nó.- Ta là người quản ngôi đền này. - Vị sư kia nói xong rồi cười hiền với Rey.Cô bé cũng đáp lại nụ cười ấy bằng một cái cúi chào.- Vâng. Cháu chào sư thầy. Thực ra cháu không hiểu lắm bức tranh này. - Rey cười nhẹ nhìn ông sư. Mà có gì đó không đúng ở đây ? Bình thường ai gặp nó hầu hết đều sợ sệt hoặc có ánh nhìn không hay về nó. Nhưng vị sư này tại sao không thế ?… Giống Lucas…- Vậy à, thế mà ta cứ tưởng cháu hiểu nó cơ đấy. Cứ tiếp tục tìm hiểu đi. Ta đi đây.- Lại cười với nó lần nữa, vị sư này quay lưng đi ra phía cửa sau. - Cố lên nào!Sau khi ông đi khỏi, Rey cũng bước ra khỏi cửa đền không quay đầu lại. Nơi này quá nhiều điều quái dị vượt quá tầm tưởng tượng của nó. Không muốn suy nghĩ nhiều, nó đi nhanh ra sân trước nhưng rồi lại không biết đi đâu nữa.- Rey, Rey, Rey…-Có tiếng ai gọi nó. Rey quay đầu. Thì ra là cô bạn sáng nay đang chạy tới vẫy vẫy tờ giấy với nó.Enn dáng người mập nên chạy có phần khó khăn. Không hiểu sao nó lại cảm thấy rất thú vị và dễ chịu khi ở gần cô bạn này mặc dù hai người mới gặp nhau. Enn chạy đến trước mặt Rey, thở hổn hển một hồi do chạy quá mệt, sau đó cười toe đưa cho nó tờ giấy. Mở tờ giấy ra xem, hóa ra là một tấm bản đồ ghi chữ "đền Otu".- Rey, mình không biết xem bản đồ. Hì hì. Cậu hướng dẫn cho mình nha. Hi hiNó nhìn cô rồi lại nhìn tấm bản đồ đang cầm trên tay. Nó không ngờ nơi này lại rộng lớn và nhiều địa điểm thế. Tưởng chỉ có khu rừng u ám cây cối rậm rạp với ngôi đền hóa ra còn nhiều nơi để tham quan như vậy.- Lấy đâu ra tấm bản đồ này vậy?- A, vừa nãy hướng dẫn viên phát mà. Cậu không được phát bản đồ hả ? Kì thế. - Enn thắc mắc. Còn Rey thì đã nghĩ ra lí do. Sáng nay Lucas dẫn nó đi xem khu rừng băng đó nên chắc người ta phát bản đồ vào lúc nó đi."Khu rừng băng."Ba từ này hiện lên trong đầu Rey. Rey vội tìm nơi này trong tấm bản đồ. Nếu trong tấm bản đồ này có ghi thì tối nay nó có thể quay lại nơi này dễ dàng rồi. Theo như những gì nó nhớ, nơi đó nằm ở phía Tây khu đền chính tức là phía tay trái của ngôi đền nó vừa vào. Nó và Lucas đã đi bên đó nhưng trên tấm bản đồ này không có kí hiệu nào của một khu rừng băng tách biệt cả, ngay cả hồ nước ở đó cũng không. Thế là thế nào ? Phía Tây có của bản đồ chỉ có kí hiệu duy nhất là Cổng Tây. Hay chính Rey xác định phương hướng nhầm. Nhìn lại các hướng trên bản đồ cũng không có.Enn nhìn nó có vẻ đang lo lắng khi nhìn vào tấm bản đồ. Có lẽ Rey cũng không biết xem bản đồ như mình nên lúng túng.- Rey, nếu cậu cũng như mình thì thôi vậy. Chúng ta đi hỏi bọn họ.- Từ từ nào. - Bỏ qua hàm ý của bạn, nó hơi khó chịu nói. Cái hồ băng này ở chỗ nào trên bản đồ đây?Ánh nắng trưa đang nhạt dần... Một thời gian dài đã trôi qua mà nó vẫn không tìm thấy nơi đó. Điều này làm nó hoảng sợ thật sự. Lại là một điều kì quái nữa xuất hiện.Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cuộc hành trình ấy cũng không thể xóa bỏ. - Được rồi, chúng ta đi Cổng Tây trước. - Rey quyết định đi tìm lại con đường đó.* Nào nào cho tác giả chen ngang một tí nào! Hehe mình vốn định post tiếp chap 6 vào đêm 30 Tết nhưng do không viết kịp nên đành post sau. Với lại cũng có vài lời muốn nói thế này:Lúc chap 5 được post lên, có một số bạn nhận xét là chap hơi nhàm, không có nhiều sự việc gây chú ý, vậy mình xin công nhận ý kiến ấy là chinh xác. Tuy nhiên, nếu để ý kĩ, các bạn có thể thấy chap này chính là nền tảng, là bước dậm cho sự kiện ở chap 6. Lúc này, trái tim Rey đã bắt đầu rung động, tia nắng len lỏi trong cô bé 16 tuổi ấy rồi. Một tình cảm trong sáng sắp ra đời. Đó là tình bạn, và có lẽ cả tình yêu nữa - thứ cảm xúc làm con người nào cũng hoang mang. Nhưng rồi không phải lúc nào mọi thứ cũng thuận theo ý mình, nó sẽ phải chống chọi với những nguy hiểm mình không ngờ tới. Bức màn sự thật dần được vén lên kéo theo sự cao trào của từng chap tiếp theo. Cho nên, mong các bạn độc giả hãy chờ đợi để chia sẻ với Rey nhé!!! Cô bé luôn cần sự động viên của các bạn! ^^Xin chân thành cảm ơn!.........Jul ^^
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com