Save Your Soul Drop
Suy nghĩ:Tối hôm đấy, Rey về muộn. Nặng nề đẩy cánh cửa sắt nặng trịch, nó bước vào nhà trước ánh nhìn lo lắng của bà. Cũng phải thôi, ngày đầu tiên đến trường mới, về muộn không một cuộc điện thoại báo tin, ai mà chẳng lo, nhất là với cô bé thường bị bạn bè hắt hủi. Thực ra bà cũng hơi giận, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thất thểu của Rey, sự giận dữ đó dần tiêu tan. Bà bước lại gần, trao cho nó nụ cười hiền hậu, rồi mới hỏi:- Cháu hôm nay sao về muộn vậy? Mà mặt mũi ỉu xìu thế kia? Nò không trả lời, chỉ lắc nhẹ đầu tỏ vẻ không có gì cả rồi xin phèp bà lên phòng. Cố gắng hỏi thăm cô cháu gái nhỏ nhưng kết quả thu lại chỉ là những câu trả lời cùng nụ cười gượng gạo, không còn cách nào khác, bà đành đồng ý cho Rey về phòng nghỉ ngơi mà sao cảm thấy tâm trạng rối bời. Một cảm giác lạ kì vụt qua....Treo chiếc áo khoác lên mắc, Rey nằm xuống giường định ngủ luôn nhưng không tài nào nhắm mắt được. Thay vào đó, nó nhớ lại hình ảnh ban nãy. Từng sự việc quay ngược lại như cảnh phim tua chậm. Những bức tường rung chuyển... Những chiếc lá của chậu cây cảnh cháy rụi... Đặc biệt là mấy bà chị trước khi ngất với ánh mắt vô hồn như bị rút cạn linh hổn vậy! Nó không hiểu gì cả. Rốt cuộc việc ấy bắt nguồn từ đâu mà nó cảm thấy có cái gì đó quen thuộc nhưng cũng rất lạ lẫm? Lúc ấy, dường như một sức mạnh vô hình dâng lên trong nó. Xoáy sâu vào tâm hồn. Lục tung mọi kí ức. Kí ức ấy - bao gồm cả giấc mơ hàng đêm.Nó ôm đầu. Không! Không thể như thế được! Giấc mơ đó không thể liên quan tới việc này. Rey! Mày phải quên đi ngay!Loại bỏ khỏi đầu dòng suy nghĩ ngu ngốc, nó hướng đến khả năng khác mà có thể gây ra sự trỗi dậy của năng lực siêu nhiên. Bỗng nó nhớ về thùng sơn ban nãy. A từ từ đã nào!Mấy người đó định đổ sơn lên đầu...Nó ngửi thấy mùi sơn...Nên mới cảm thấy khó chịu...Và nguồn sức mạnh sinh ra??Ra rồi! Chính là như thế! Giờ nó đã hiểu vì sao cái năng lượng ấy tồn tại rồi. Nhưng một câu hỏi nữa lại tồn tại trong đầu nó. Nếu nó có sức mạnh, thì ắt hẳn nó phải là con người đặc biệt. Vậy nó... là ai?Đây quả thực là câu hỏi mà Rey đã vò đầu bứt tai từ khi nhận thức được những đặc điểm cơ thể mình. Và câu trả lời vẫn là một ẩn số. Có lẽ nó không thể lường trước được, bởi, nếu biết, cuộc sống của Rey chắc hẳn đã khác rồi. Thôi kệ đi, cứ để mọi thứ xuôi theo tự nhiên là tốt nhất. Cái gì đến sẽ đến.Mải suy nghĩ, mệt mỏi, Rey nắm úp mặt xuống giường ngủ thiếp đi. Ngày mai sẽ là một ngày mới tươi sáng hơn...* Bình yên:Khoác ba lô trên vai, Rey uể oải tiến vào lớp trước ánh mắt soi mói của tụi học sinh. Bọn họ cứ đứng tụm lại thành từng đám bán tán về con nhỏ "lính mới" của trường. Ngạc nhiên! Ai ngờ con nhỏ xinh như thế này. Thảo nào mấy bà chị lớp trên ghen dữ luôn. Nói mới nhớ, rõ ràng hôm qua họ tuyên bố hùng hồn với bọn bạn rằng sẽ xử lí nhanh - gọn - nhẹ con Rey vì dám cặp với Lucas cơ mà. Thế mà lúc nãy thấy nó đến mặt mũi chẳng bị bầm dập gì cả. Cái *** gì vậy?Thoát khỏi những tia nhìn soi mói của mọi người, nó nhanh chóng bước về chỗ ngồi. Ồ hôm nay cậu ta "tốt bụng" thế, đã ngồi sang chỗ khác và cái mồm lắm chuyện kia thôi không luyên thuyên nữa. Nó thở phào, quay đi lấy sách vở chuẩn bị cho tiết học sau đó.Tiết 1 trôi qua êm ả...Tiết 2 cũng vậy...Tiết 3...Tiết 4...Tiết 5... Vấn đề thực sự là đây...Ngồi gặm mẩu bánh mì mới mua dưới căng-tin, nó hai mắt liếc đồng hồ trên tường mà miệng không ngừng ca thán. Còn cả một tiết nữa! Chết mất! Đến bao giờ mới được về nhà đây! Lúc nãy ngồi như bị tra tấn. Vừa phải học vừa phải nghe mấy nàng "vịt dzời" trong lớp tán phét. Mà chủ đề của họ là gì thì bạn biết rồi đấy. Toàn về bọn hot boy công tử nhà giàu, được mỗi cái mã ngoài mà cứ ra vẻ ta đây. Rey ghét nhất cái thể loại đấy. Xì! Mà mấy đứa con gái cũng thật lắm chuyện. Tự nhiên quan tâm làm gì! Tuổi này được đến trường học hành là tốt nhất rồi. Nó cứ ngồi nghĩ thơ thẩn như vậy một lúc lâu. Cũng tại dạo này có quá nhiều chuyện xảy ra mà vẫn chưa tìm được lời giải, điều đó làm Rey rối tít mù cả lên và không thể tập trung được. Hiện giờ thứ gì với nó sao cũng mù mờ thế! Nhiều lúc rất khó phân biệt giữa thực và ảo.Cảm xúc ngày một lớn lên, phiền muộn cũng theo đó mà ngày một tăng thêm. Phiền muộn? Hay lo sợ? Rey cũng chẳng rõ. Nhưng "cái chuyện ấy" cứ đeo bám nó suốt tối hôm qua, đánh bại những suy nghĩ muốn loại bỏ chúng ra khỏi đầu. Rey xoa xoa hai bên thái dương. A! Quả thực là mệt mỏi quá! Giấc mơ... Năng lượng... Hay cái gì gì đó hãy dẹp hết sang một bên đi!Chợt một bầu không khí yên tĩnh bao trùm cả lớp, và kéo Rey trở về với hiện thực. Cô giáo chủ nhiệm bước vào, đưa ánh mắt nghiêm khắc nhìn xung quanh, rồi bằng giọng trầm khàn, cô nói:- Chắc các em đã biết về việc trường ta tổ chức đi dã ngoại cho học sinh vào thứ 2 tuần tới? Bây giờ cô sẽ thông báo rõ hơn để các em hiểu tiêu chí của lần này - Cô rút từ tập tài liệu ra một tờ giấy A4, hắng giọng - Vẫn như những lần trước, tiêu chí của chúng ta là "giao lưu - kết bạn - học hỏi". Nhưng với buổi dã ngoại này, cô yêu cầu các em hãy làm thành nhóm dựng lều, còn những việc còn lại hãy tự túc, được chứ? - Nói đến đây cô chợt dừng lại đưa mắt nhìn Rey như chờ đợi điều gì đó. Hai ánh mắt đụng nhau giữa không trung làm nhiệt độ giảm đến chóng mặt, nó vội cúi đầu xuống. Trốn tránh.Rồi cô cũng thôi không nhìn nó nữa. Nhanh chóng đi phát giấy thông báo cho học sinh, cô thở mạnh. "Tại sao vừa nhìn vào đôi mắt con bé ấy mình lại thấy đầu óc trống rỗng thế này?"...Tùng... tùng... tùng...Cuối cùng sau 45 phút chờ đợi, tiếng trống vang lên như một sự giải thoát đối với Rey. Nó khoác vội balô lên vai bỏ đi. Ừm nó là như vậy đấy, xuất hiện đột ngột và biến mất cũng đột ngột, đến cả động tác chào cô cũng quên béng luôn. Từ đằng xa, Lucas nhìn theo bóng cô gái bé nhỏ, khẽ thở dài. "Tôi hiểu rồi!"...Trưa.Trưa mùa thu thật dễ chịu. Làn gió heo may nhè nhẹ thổi mang theo cái ấm áp của nắng, dìu dịu thoảng qua, mơn man trên làn da Rey. Hiện giờ nó đang ngồi trong vườn trường, trên một bộ bàn ghế đá. Ngôi trường mới này, Rey thích nhất khu vườn, không người đến nên không hề ồn ào, ngược lại nó cho Rey cảm giác bình yên, thoải mái. Nó ngồi đó tận hưởng những thứ gần gũi nhất của hạnh phúc. Đó là mùi của cơm thịt bò sốt vang thơm lừng. Đó là âm nhạc du dương phát ra từ chiếc ipod shuffle nhỏ xinh. Đó là tiết trời vừa độ của mùa thu, với lá vàng rơi nhè nhẹ. Mải mê ngắm cảnh, nó không hề biết rằng, khuôn mặt thích thú của mình được thu lại bởi một đôi mắt khác. Từ trên cành cây cao, chủ nhân của chúng đang chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt kia. Một tia sáng xanh lóe lên. Lucas, bất giác nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com