TruyenHHH.com

Sau Khi Xuyen Viet Ta Thanh Ke Mieng Xui Xeo


Một tiếng này của Tô Lãng này lanh lảnh vang dội, rõ ràng đập vào tai mọi người, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía thiếu niên chẳng biết lúc nào xuất hiện sau lưng mình.

Trên người y mặc một bộ trường sam màu nguyệt bạch, trên chân là giày da hươu cổ thấp nhẹ nhàng, tóc dài dùng một chiếc trâm gỗ búi lên, khắp toàn thân không có phục sức dư thừa, phối với khuôn mặt trắng trẻo mềm mại kia, vô hình trung tự có một luồng quý khí toát ra.

Nhưng thực ra, Tô Lãng mặc chính là quần áo của La Trạm khi mới đến trại, bây giờ hắn mặc không vừa nữa, Tô Lãng mặc lại vừa vặn.

La thiếu gia sinh ra từ gia đình giàu có, vải vóc mặc trên người tất nhiên không kém, tục ngữ có câu phật dựa vào kim trang người dựa vào ăn mặc, Tô Lãng sống trên núi nhiều năm nhưng ăn mặc như thế, lại còn tế bì nộn nhục, như đi ra từ môn hộ phú quý nhà cao cửa rộng.

Tô thiếu gia lặp lại một lần: "Tám lượng bạc, ta mua!"

Trong Tể An đường, La Trạm đang nhẹ ngửi một nắm Lưu Hương Thảo, vẻ mặt nhàn nhạt thả thuốc bột trong tay xuống, chậm rãi xoay người lại.

Đối mặt với ánh mắt mang đủ loại tâm tình của mọi người, nụ cười Tô Lãng bất biến, y khoanh hai tay, nhảy một cái đến trước mặt hai anh em kia, ngồi xổm xuống mặt đối mặt với đối phương, mặt ghé rất gần: "Ánh mắt ngươi thật là đẹp, ta mua các ngươi được không?"

Rõ ràng câu nói này không hợp thời điểm, có điều ánh mắt thiếu niên lại cực kỳ sạch sẽ thanh lăng, không có một chút khinh nhờn mạo phạm nào, thậm chí còn khiến Dương Nhứ cảm nhận được thiện ý.

Cậu mím mím môi, nhưng vẫn cường điệu: "Tám lượng bạc, một văn cũng không thể thiếu."

"Ta biết." Tô Lãng nâng mặt, ánh mắt nhìn tờ giấy trắng trên đất, "Trên này có viết đây."

Khuôn mặt căng thẳng của thiếu niên, ánh mắt nhìn về phía Tô Lãng cũng mang theo chút nhiệt độ, cậu ta gật gật đầu: "Vậy ngươi có thể mua."

Tô Lãng lập tức vui vẻ, y giơ tay ngoắc ngoắc phía sau: "Tứ thúc, mau cho tiền!"

Tô Tứ ở bên cạnh vây xem không nói hai lời, tiến lên lấy bạc ra.

Thấy bọn họ dăm ba câu liền quyết định chuyện mua bán, nam tử lúc trước rốt cục phục hồi tinh thần, sắc mặt khó coi trừng Tô Lãng, cắn răng nghiến lợi: "Oắt con từ chỗ nào tới, dám phá hỏng chuyện tốt của Mã gia gia ngươi!"

Tô Lãng quay đầu, vô tội nhìn gã: "Sao ta lại làm hỏng chuyện tốt của ngươi được? Ngươi cũng đâu đã trả tiền."

"Ta chưa trả, nhưng ta nhìn trúng trước!"

"Không phải ngươi không có tiền mua à?"

"Mã gia gia ngươi không có tiền?" Người kia dường như nghe được chuyện cười lớn, ngông cuồng chống eo, "Tiền trong nhà gia vứt ra có thể dễ dàng đập chết thằng oắt mi đấy!"

Tô Lãng một mặt không tin, hừ nói: "Ngươi đập đi!"

Có thể bị tiền đập chết, vậy y tuyệt đối là người đầu tiên từ cổ chí kim!

"Ngươi tên tiểu hỗn đản này, thật sự coi Mã gia gia ngươi không dám sao?" Nam tử âm ngoan đưa tay vào ngực móc móc, tiếp đó sắc mặt gã chợt biến, "Túi tiền của ta đâu? Ai trộm túi tiền của ta!"

Gã giận đùng đùng căm tức liếc Tô Lãng: "Nhóc con, có phải mi trộm túi tiền của ta không?!"

"Lão bá, mắt ngươi có dùng được không vậy?" Tô Lãng nhăn mày, chậm rì rì phân tích, "Trước đó ngươi đứng ở bên trong, ta cách ngươi xa như vậy, cũng không đụng tới ngươi, làm sao trộm tiền? Người ta dứng nhìn đầy ra đấy."

Tô Lãng dùng ánh mắt chỉ chỉ đám quần chúng ăn dưa đang vây xem, thấy bọn họ đều tán đồng gật đầu, mặt không đồng ý mà nhìn về phía nam tử: "Lão bá, không có tiền thì nói không có tiền, đừng mạnh miệng, còn vu oan người khác, ngươi làm vậy lưỡi sẽ thúi hết đó."

"Cái rắm!" Nam nhân họ Mã nam tức giận chửi ầm lên, "Không phải ngươi trộm tiền Mã gia gia ta, ngươi làm sao biết trên người gia không có tiền?"

Tô Lãng nói năng hùng hồn: "Lão bá ngươi nếu có tiền, vậy làm gì mà ngay cả tám lượng bạc cũng không bỏ ra nổi, cứ cò kè cắn chặt năm lượng?"

"Ngươi..." Nói không lại thiếu niên, gã nam nhân nọ tức đến nổi gân xanh, "Ngươi cái tiểu hỗn đản mở mắt nói mò, xem ta có xé nát miệng ngươi hay không!"

Dứt lời, gã nhanh chân tiến đến chỗ Tô Lãng, thế nhưng nam nhân đang cơn giận dữ đi quá mau không chú ý dưới chân, sơ ý một chút liền chân trái ngáng chân phải, thân thể mất thăng bằng ngã về phía trước, trực tiếp đập đầu trên đất, chỉ nghe gã rên một tiếng, sau đó một vệt máu đỏ tươi từ khóe miệng gã chậm rãi chảy ra.

"Thiếu gia!"

Tiếng thét kinh hãi đột nhiên truyền đến, một tên sai vặt mặc đồ đen từ phía sau chạy tới, biểu tình lo lắng khi nhìn thấy người trên đất trong nháy mắt trở thành sợ hãi, dùng cả tay chân chạy như bay tới đỡ người dậy: "Thiếu gia, thiếu gia ngài không sao chứ?"

Như muốn xả giận cho gã, tên sai vặt trợn mắt nhìn quần chúng ăn dưa, tàn bạo chất vấn: "Bắt nạt thiếu gia nhà ta! Các ngươi không muốn lăn lộn trong thành nữa phải không?!"

Nam tử có vẻ đau đến nói không ra lời, che miệng phát ra mấy âm tiết nha nha nha trong cổ họng, máu từ kẽ tay chảy ra không ngừng, hiển nhiên là cắn phải đầu lưỡi, còn cắn không nhẹ.

"Thiếu gia ngài đừng doạ tiểu..." Tên sai vặt thấy dáng dấp gã, bị doạ hết hồn, xoay quanh nam nhân nọ không ngừng, "Ngài nói một câu đi thiếu gia..."

Không ngờ người này lại giơ tay cho tên sai vặt một cái tát, "bốp" một tiếng, vô cùng vang dội, mặt tên sai vặt lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được hiện ra năm dấu ngón tay.

"A a a a ư ư a... !"

Mọi người đầu óc mơ hồ, không biết kẻ này đang nói cái gì.

Tên sai vặt lại tựa như nghe hiểu, che mặt lo sợ mà giải thích: "Thiếu gia bớt giận, tiểu nhân mới bị tiêu chảy, đi nhà xí một chuyến, ai biết trở về mới phát hiện thiếu gia ngài đã không ở trong quán trà nữa."

Gã nói không ra lời, lúc nãy đập phải cằm, hàm răng không thận cắn trúng đầu lưỡi, máu vẫn chảy không ngừng, đau vô cùng, cố tình còn bị mất mặt... Nghĩ vậy tức đến lại trở tay quăng thêm một bạt tai lên nửa mặt còn lại của tiểu tư.

Tiểu tư nọ giận mà không dám nói gì, liếm mặt cười: "Thiếu gia, chúng ta trước về phủ để đại phu nhìn một chút đi, miễn cho ngài khó chịu, chờ ngài tốt lên đánh tiểu nhân mười cái tám cái đều được, không thành vấn đề."

Thuận theo bậc thang gã sai vặt đưa ra, kẻ kia rốt cục không tiếp tục cứng rắn chống đỡ, gã dùng ngón tay dính máu chỉ Tô Lãng, ánh mắt oán độc liếc y, chật vật quay người đi.

Đi theo phía sau, tiểu tư mặt sưng phù như đầu heo còn không quên giúp thiếu gia mình tung lời hung ác: "Các ngươi chờ đó!"

Chủ tớ hai người vừa đi, đám người không dám nói lời nào trước đó dồn dập lên tiếng, nói với Tô Lãng: "Tiểu công tử, các ngươi đi nhanh đi, người kia là thiếu gia Mã Hiển Quý Mã phủ đấy, cha gã là cha vợ của Quách sư gia trong nha môn, gã là em vợ Quách sư gia, bình thường rất bá đạo, ngay cả quan gia đều nhắm một mắt mở một mắt với gã... Ngươi chọc phải gã, sẽ không có quả ngon ăn đâu."

Tô Lãng yên lặng tiêu hóa xong thông tin bên trong, chớp mắt ủy khuất: "Nhưng mà, ta căn bản ngay cả một cọng tóc của gã cũng chưa đụng tới."

Đám người không khỏi im lặng, nhưng ngươi vừa nói xong gã coi chừng bị thúi lưỡi, gã liền té dập hết cả... Gã không oán ngươi thì oán ai?

Trong lòng nghĩ như vậy, đối diện gương mặt trắng nõn vô tội của thiếu niên, mọi người nhất thời lại nói không ra lời, không thể làm gì khác hơn là khuyên nhủ: "Ngươi nói những thứ vô dụng thôi, gã ta không chịu giảng đạo lý."

"Ta không sợ!" Tô Lãng thản nhiên quay sang nhìn Tô Tứ, "Tứ thúc, thúc sợ không?"

Tô Tứ nhíu mày: "Tứ thúc tất nhiên cũng không sợ."

Tô Lãng cong cong đôi mắt, đưa tay ra: "Vậy thúc cho tiền đi!"

Tô Tứ từ trong tay áo móc ra một thỏi bạc năm lượng mấy khối bạc vụn để vào tay thiếu niên.

Tô Lãng cầm tám lượng bạc đưa tới: "Đây, nhận tiền, vậy ngươi sẽ phải đi theo ta."

Thiếu niên kia sâu kín nhìn Tô Lãng, tiếp nhận bạc, gằn từng chữ: "Tạ ơn ân công, Dương Nhứ vô cùng cảm kích."

"Thì ra ngươi tên Dương Nhứ." Mắt Tô Lãng sáng lấp lánh, "Vậy đệ đệ ngươi tên gì?"

Dương Nhứ liếc nhìn đứa em nhỏ gầy, nhỏ giọng đáp: "Tiểu đệ tên gọi Dương Liễu."

"Dương Nhứ và Dương Liễu..." Tô Lãng nhỏ giọng đọc hai lần, "Tên này thật là dễ nghe."

"Ân công yêu thích, vậy huynh đệ chúng ta sẽ không đổi tên, có được không?" Khi đưa ra yêu cầu, Dương Nhứ có chút sốt sắng, tuy nói cậu bán mình và em trai, đối phương sau này có quyền quyết định sống chết của cậu, càng không cần phải nói chỉ là thay đổi cái tên... Chỉ là hai danh tự này theo bọn họ nhiều năm như vậy, nếu phải bỏ, cậu không nỡ.

Tô Lãng một bộ dáng dấp dễ nói chuyện gật gật đầu: "Được nha, tên hay thế tại sao phải bỏ."

Dương Nhứ nhếch nhếch khóe môi, nở một nụ cười cứng ngắc với Tô Lãng: "Đa tạ ân công!"

"Không cần đa lễ. Nếu không có chuyện gì khác, vậy chúng ta đi thôi." Tô Lãng liếc nhìn sắc trời, "Còn không vê, cha sẽ lo lắng."

"Lãng Nhi, trước tiên không vội." Tô Tứ bỗng nhiên mở miệng, tỉnh táo nói, "Còn phải mang hai người Dương huynh đệ đến chỗ nha môn làm chút thủ tục, để giấy bán thân có hiệu lực."

Bởi vì bọn họ không phải mua người từ tay bọn buôn người, cho nên còn phải đi một chuyến đến quan phủ mới được.

Dương Nhứ nhanh chóng liếc Tô Tứ, cúi đầu nói: "Vị gia này nói đúng lắm."

"A, phiền toái vậy sao..." Tô Lãng hơi mệt, không muốn cử động, y lấy lòng quay đầu, "Tứ thúc, ta không muốn đến quan phủ."

Nghe vậy, lòng Dương Nhứ hoảng hốt, nếu thiếu niên đột nhiên đổi ý nói không cần bọn họ nữa...

Đang lúc không biết làm sao, cậu chợt nghe thiếu niên nói tiếp: "Ta qua chỗ A Trạm chờ mọi người, tứ thúc dẫn bọn họ đi được không?"

Bấy giờ cậu mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Tô Tứ cũng chẳng có biện pháp gì với thiếu niên, không khỏi búng trán y một cái, buồn cười nói: "Ngại phiền cháu còn nhiều chuyện làm chi."

Tô Lãng cây ngay không sợ chết đứng: "Bởi vì cậu ấy đẹp nha!"

Tô Tứ: "..."

Hắn hắc tuyến mà quét mắt nhìn Dương Nhứ nghe vậy cúi đầu càng thấp hơn, thầm nghĩ y làm thế nào mà có thể từ khuôn mặt bẩn thỉu kia nhìn ra chữ đẹp?

Chẳng qua nghĩ đến vị còn đang ở trong Tể An đường, Tô Tứ có chút cân nhắc.

Những năm gần đây, Lãng Nhi ngoại trừ vị kia, không thèm nhìn qua thứ khác, bọn họ đều cho là tiểu thiếu gia nhà mình bị sắc đẹp vị kia thu phục, không ngờ không ngờ a...

Lần này, có kịch hay xem rồi.

"Được thôi, Lãng Nhi vui là tốt rồi." Tô Tứ lười biếng cười cười, "Các ngươi đừng quỳ, đứng lên trước đi."

Bị hắn ta nhắc nhở, Tô Lãng mới chú ý tới bọn Dương Nhứ còn quỳ trên mặt đất, vội vã đưa tay ra dìu: "Đúng đúng đúng, các ngươi mau đứng lên."

"Ta tự mình làm là được." Dương Nhứ né tránh tay thiếu niên, ngượng ngùng nói, "Trên người ta bẩn, đừng làm dơ xiêm y của ân công."

Cậu một tay kéo em trai, một tay chống đất đứng dậy, chỉ là bởi vì quỳ xuống quá lâu, chân tê dại không còn cảm giác, sau khi đứng lên cả người nhoáng một cái, ngã xuống chỗ cũ.

"Ca..." Tiểu hài nhi nhỏ giọng kêu lên, đầy mặt lo lắng.

Tô Tứ tiện tay chụp tới, giúp đối phương đứng vững, không chờ đối phương cảm ơn đã nói rằng, "Đặt cha ngươi lên xe trước rồi đi nha môn sau."

Dương Nhứ trợn to hai mắt, nói năng lộn xộn: "Được, được không?"

"Có gì không được." Tô Tứ xua tay, người chết lớn nhất, bọn họ không kiêng kỵ nhiều như vậy.

Ba người Tô Tứ cùng huynh đệ Dương thị hợp lực nhấc thi thể Dương phụ lên xe ngựa, lại lấy dây thừng ngoài Tể An đường buộc lại, liền dẫn hai huynh đệ đi mất.

Cảm thấy mình vừa làm một chuyện tốt, Tô Lãng rạo rực bước vào dược đường: "A Trạm, ta về rồi."

Sau đó liền đối mặt với ánh mắt lạnh nhạt như nước của La Trạm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com