Sau Khi Trong Sinh Ta Dung My Thuc De Chinh Phuc Thai Tu
Nàng kiên quyết đến thế, Triệu Hoành Yến cũng chỉ có thể từ bỏ mà thôi. Loại chuyện cưỡng ép nữ tử ngồi ăn cùng bàn với hắn thế này, muốn hắn làm cũng không được.Tạ Phi Tuyên thật sự chờ Triệu Hoành Yến dùng xong rồi mới đi ăn, bởi vì tâm tình không tốt, lại thêm không có hứng thú ăn, chỉ cắn vài miếng liền gác đũa.Trong lòng có việc muộn phiền, cho dù là mỹ vị ngon đến đâu cũng khó có thể nuốt trôi.Nàng mơ màng thu dọn chén bát, trực tiếp trở về phòng bếp nằm bò lên bệ bếp ngủ.Triệu Hoành Yến dùng cơm xong rất thích đi khắp nơi dạo một chút, hắn không thường tới tòa nhà này, lần trước tới đã là chuyện của năm rồi, lần này đi loanh quanh, bốn mùa luân chuyển thay đổi, lại có chút cảm giác xa lạ.Hắn không cố ý đi tìm Tạ Phi Tuyên, lại bất tri bất giác bước tới phòng bếp, vừa vặn gặp phải nàng đang nằm mặt hướng ra cửa sổ, đầu gối lên cánh tay nằm bò trên bệ bếp.Hắn chậm rãi bước qua, chỉ thấy nàng lộ nửa khuôn mặt giữa hai cánh tay, lông mi dài như cánh quạt rủ xuống, chóp mũi cao cao bóng loáng, vài sợi tóc rơi trên mặt, khuôn mặt trắng nõn, mọi thứ đều cân xứng hài hòa với nhau.Thường ngày đều là hắn cười Tạ Phi Tuyên nhìn đến ngây người, lần này đổi lại đến phiên hắn ngắm nàng xuất thần. Bỗng nhiên trong đầu hắn xuất hiện bức họa hôm tuyển phi kia, lại vô luận như thế nào đều không thể đem dung mạo hai người liên hệ với nhau.Ngón tay cong lại, nhẹ nhàng gõ vài cái lên bề mặt bệ bếp.Tiếng gõ thanh thúy phát ra từ gỗ thượng hạng truyền vào tai Tạ Phi Tuyên, nàng ngay tức khắc bừng tỉnh, theo sau lại mơ mơ màng màng mà mở to mắt, nửa tỉnh nửa không mà nhìn về phía Triệu Hoành Yến.Hắn thấy nàng tỉnh, thu hồi tay, ngữ khí bình đạm, "Như thế nào ở chỗ này ngủ?"Nàng đưa tay vuốt mặt, hơi thanh tỉnh chút ít, "Đây là trong phủ công tử, lại không phải nhà ta, nào có chỗ ta dung thân?"Triệu Hoành Yến nghe vậy nhíu mày, nghiêng người kêu Hành Đông tới, "Đi, cấp Tạ tiểu thư thu thập gian phòng ở."Tạ Phi Tuyên vội ngăn Hành Đông lại, nhìn về phía Triệu Hoành Yến, "Thôi, ta chỉ ở chỗ này làm bữa cơm, không cần gióng trống khua chiêng, công tử thấy nhà ai người an bài như thế cho trù nương."Nàng nói ra lời này, trong lòng chua sót. Đích nữ phủ thái phó đích nữ cùng trù nương cho quý công tử, hai thân phận chênh lệch rốt cuộc quá lớn, nàng nhất thời còn chưa kịp tiếp thu. Tưởng tượng đến nơi đây, nàng liền vô cùng muốn nhanh nhanh về nhà, hồi phủ thái phó, ở trước mặt cha mẹ làm một đứa trẻ không buồn không lo. Nhưng nàng nếu không đến đây làm nô làm tì cho vị công tử này, chỉ sợ ngay cả những ngày như xửa cũng chưa chắc được an ổn.Triệu Hoành Yến tựa hồ cũng không muốn nghe nàng nói, hất hất cằm kêu Hành Đông tiếp tục đi thu thập, lại đối Tạ Phi Tuyên nói, "Cô nương là trù nương ta tự mình mời đến, tính là hạ nhân cái gì? Về sau đừng nói chính mình thế nữa."Tạ Phi Tuyên chậm chậm hồi thần, không còn buồn ngủ mà tỉnh táo lại, ngồi thẳng dậy, "Ta cũng không nghĩ nói thế, nhưng tình cảnh hiện tại cảu ta công tử so với ta rõ ràng hơn đi?"Nàng trên miệng nói những lời này, nhưng cử chỉ giơ tay nhấc chân vẫn có hình bóng của một tiểu thư khuê cát nhà cao cửa rộng, Triệu Hoành Yến nhìn không khỏi cảm thấy quá mức chói mắt, trầm mặc một hồi lâu, đôi mắt hơi híp, "Cô nương không cần suy xét nhiều như vậy, này đó giao cho ta."Tạ Phi Tuyên đã sớm muốn hỏi, "Công tử rốt cuộc muốn làm cách nào giúp ta?"Ngón tay mảnh khảnh của hắn nhẹ nhàng xoay chuyển ngọc ban chỉ, khớp xương rõ ràng, càng được nhẫn ban chỉ oánh nhuận tôn lên thêm, chỉ xem tay đẫ cảm thấy thật chấn động."Nhắc tới chuyện này, ta ngược lại cần Tạ tiểu thư giúp một chút.""Cần chuyện gì?" Việc của Tạ Hoán rất vội, Tạ Phi Tuyên tự nhiên nguyện ý giúp.Biểu tình cảu hắn trở nên nghiêm túc lên, giọng điệu phân phó nói, "Thư từ qua lại giữa người trong nhà với Tạ Hoán, còn cất giữ?""Giữ! Đều cất cẩn thận."Hắn gật gật đầu, ánh mắt như biển sâu chợt gợn sóng, an bài, "Đi tìm đến, ấn theo ngày tháng sắp xếp lại rồi đem đến cho ta."Nàng đáp lời, theo sau lại nghĩ tới Tạ Hoán, "Đệ đệ ta làm ra sự tình như thế, công tử cũng giúp không giúp được, có phải không?""Nếu đệ đệ cô nương cùng người nọ qua lại nếu xác thực không làm ảnh hưởng đến toàn cục, hình phạt có thể được giảm nhẹ."Nàng ánh mắt buồn bã, "Chỉ được giảm nhẹ."Triệu Hoành Yến cười nhạo, "Hôm nay liền tính là Thiên Vương lão tử tới, việc đệ đệ cô nương làm cũng đã làm, chỉ trách chính hắn."Tạ Phi Tuyên trong lòng đau đớn, lại không thể nề hà, "Chuyện này ta cũng không thể miễn cưỡng công tử, ta ở đây làm trù nươngs chắc chắn sẽ tận tâm tận lực, cũng hy vọng công tử có thể làm hết sức liền tốt rồi."Hắn nhìn nàng rũ đầu xuống, cổ họng lăn lộn. Mới mấy ngày trước, nàng còn ở Phàn Lâu ngẩng đầu ưỡn ngực hướng hắn phải trái, thậm chí tuyên bố muốn đem người không tuân quy củ đuổi đi ra ngoài, mà hiện giờ nàng tuy nói là không hẳn ăn nói khép nép, nhưng cũng là khẩn thiết mà hy vọng chính mình ra tay trợ giúp, không chỉ Tạ Phi Tuyên cảm thấy chính mình có chênh lệch, hai ngày nay Triệu Hoành Yến cũng cảm thấy tính tình nàng cùng trước kia như thay đổi một trời một vực.Nàng có khi nhìn như ngoan ngoãn, nhưng lại có một cái miệng tràn đầy răng nanh, lúc nào cũng có thể nhào lên cắn, cố tình lại muốn bày ra bộ dáng không cùng ngươi so đo, thực thú vị.Triệu Hoành Yến ứng thanh "Hảo", lại bảo Tạ Phi Tuyên về sau nếu muốn nghỉ ngơi cứ việc đi trong phòng nghỉ, nói xong bước ra khỏi phòng bếp.Hắn buổi tối dùng cơm sớm, cho nên Tạ Phi Tuyên giữa trưa liền dứt khoát không quay về. Khi còn ở Phàn Lâu, vào giờ cơm thực khách gọi món liên tục, nàng chỉ ngồi cùng tiểu nhị tám chút chuyện về người khác, liền vội vội vàng vàng lên món.Nhưng hiện tại nàng chỉ hầu hạ một mình hắn, lại không có người cùng nàng nói chuyện, khó tránh khỏi cảm thấy chán đến chết.Căn phòng mà Triệu Hoành Yến tìm cho nàng có ánh sáng không tồi, không chỉ chắn được cái nắng ban trưa, mà còn tràn ngập ánh sáng qua các ô cửa sổ. Trong phòng được quét dọn cơ hồ không nhiễm một hạt bụi, bàn ghế giường ngủ y như bên ngoài, vừa nhìn qua có thấy rất mới, không ai dùng tới.Không biết Triệu Hoành Yến có ý đồ gì khác, hay vẫn là căn phòng vốn có như thế, trên bàn còn đặt một cái gương trang điểm. Tạ Phi Tuyên từ trước không thích soi gương, luôn cảm thấy nhìn đến bộ dáng gương mặt đầy thịt kia lại càng khó chịu. Nhưng từ khi gầy đi, nàng lại chỉ lấy thước đo người, cũng đã quên soi gương.Bản thân cô có chút tò mò, đi tới trước gương, trong kính hiện lên một gương mặt, ngũ quan đều rõ ràng, thế nhưng cảm thấy có chút khó tin.Gương mặt nữ tử trong gương có thể nhìn thấy góc cạnh, cằm thon nhọn, không còn bộ dáng mượt mà như xưa, môi đỏ mọng, gương mặt trong trẻo. Đôi mắt cũng có vẻ lớn hơn, ahi má không còn đầy thịt, sống mũi cũng lộ ra tới.Nàng vui sướng mình nỗ lực lâu như vậy rốt cuộc có thành quả. Mỗi ngày cúi đầu xem thân hình chính mình, ngược lại nhìn không ra khác biệt, nhưng mặt mũi đã lâu chưa xem, thoạt nhìn thay đổi lớn đến thế, trong lòng sinh ra một cổ tự hào cùng thỏa mãn.Nàng xích lại gần nhìn làn da cảu mình. Từ nhỏ sống trong nhung lụa, da Tạ Phi Tuyên luôn luôn như mở đông, trắng nõn mềm mượt, nàng lại đưa tay nhéo hai hai cái, lúc trước hia má đầy thịt, hiện giờ chỉ có thể xao xoa một tý.Nàng như trút được gánh nặng cười cười, nghiêng người ra sau dựa, rời xa cái gương, lại từ trong mặt gương nhìn thấy người khác đang đứng sau lưng nàng.Tạ Phi Tuyên trong lòng cả kinh, lại lập tức phản ứng lại, trừ bỏ Hoành công tử kia, cũng sẽ không có người khác dám ở nơi này tùy ý đến thế.Nàng đầu cũng không quay lại, từ trong gương đối mắt với hắn, "Không ngờ Hoành công tử còn tùy ý ra vào phòng nữ tử đâu?"Bị người thấy nàng đang thưởng thức dáng vẻ chính mình bộ, nàng có chút ngượng ngùng, liền dùng ngữ khí như vậy tới che giấu thẹn thùng.Hắn đứng khoanh tay, bộ dáng lười biếng, "Ta ở trong nhà mình, còn phải cố kỵ nhiều như vậy?"Hắn nói xong, lại hỏi, "Nhìn thấy mặt chính mình, như thế nào lại kinh ngạc?"Nàng không biết vì sao, mây mù trong lòng lúc này tan không ít, quay đầu nhìn về ảnh chính mình phản chiếu trong gương, trêu ghẹo nói, "Không phải mặt chính mình, mà là dán một tầng da người."Dứt lời, nàng làm như không có chuyện gì sờ sờ cằm chính mình, như muốn bóc thứ ra khỏi da mặt, ngữ khí nghiêm túc, "Xé đều xé không được, lớp da này dán thế nào mà chắc đến thế."Triệu Hoành Yến câu môi, "Nhìn không ra tới, Tạ tiểu thư còn có hai gương mặt."Tạ Phi Tuyên vẫn tỏ ra đứng đắn, "Không chỉ hai đâu."Hắn cười lên tiếng, "Cho nên, rốt cuộc là vì cái gì?"Tạ Phi Tuyên vốn không muốn nhắc tới việc này, nhưng hắn rốt cuộc là đại ân nhân của chính mình, nếu đã hỏi, nàng nói cũng chẳng sao."Không có gì, chỉ là khi còn nhỏ không hiểu thế nào là đẹp, ăn đến thật phì, trước đó vài ngày mới bắt đầu giảm béo, hồi lâu không xem gương, thấy chính mình gầy nhiều như vậy, có chút khó có thể tin.""Trước đó vài ngày?" Triệu Hoành Yến ở trong miệng lặp lại một lần, lại không biết vì sao, tổng cảm thấy này "Trước đó vài ngày" chính là lần tuyển phi kia của hắn.Chẳng lẽ bởi vì câu nói "Tạm được" kia của hắn? Nếu là như thế, ngược lại mọi chuyện đều thông suốt, nàng vì sao cùng trên bức họa không giống nhau. Nhưng nàng thế nhưng có thể trong khoảng thời gian ngắn, có sự thay đổi lớn đến thế, ngay cả Triệu Hoành Yến cũng cảm thấy nàng có sức chịu đựng hơn người.Hắn lại nghĩ tới bữa trưa hôm nay, nàng cơ hồ không ăn chút nào, còn thừa rất nhiều, nhíu mày, "Hiện tại vẫn còn giảm? Giữa trưa như thế nào chỉ ăn một chút, như con mèo thế.""Cái này ngược lại không phải muốn giảm béo, chỉ là vì không có cảm giác muốn ăn thôi," nàng lại nói, "Nhưng xác thật là còn giảm, thành Đông Kinh lấy gầy làm chuẩn đẹp, cho dù là ta gầy đi rất nhiều, cũng vẫn là chưa được."Triệu Hoành Yến nhấp môi, không có trả lời, lại không quá tán đồng lời nàng nói. Theo hắn thấy, tuy không thể quá béo, nhưng quá mức mảnh khảnh thì cũng không tốt, huống chi cách thức nàng giảm béo là ăn ít, điều này đối với thân thể rất không tốt.Nhưng hắn lại không nghĩ rằng một câu vô tình của mình lại có sức ản hưởng đến thế, lời đồn đại trong dân gian hắn cũng có biết một hai, lúc ấy chỉ cảm thấy không có liên quan đến mình, liền không để ý, nhưng hôm nay xem ra, đồn đãi vớ vẩn thật sự là đả thương người không ít.Hắn rũ mắt, tâm sinh ra một tia áy náy, đối nàng nói, "Như hiện tại rất tốt, Tạ tiểu thư không cần phải giảm tiếp."Nàng lại lắc đầu, thở dài, "Kiểu người như ta không thể ăn nhiều, uống nước lạnh đều có thể tăng cân, nếu muốn duy trì như bây giờ đều khó."Triệu Hoành Yến đối với những việc này của nữ tử cũng không để bụng, chỉ là bởi vì nàng giảm béo cùng hắn có liên quan, mới nói nhiều thêm vài lời, hiện giờ nàng nghiêm túc trả lời, hắn lại ngược lại không biết đáp ra làm sao.Hắn thấy nàng ở chỗ này không có việc gì để làm, liền đổi đề tài, "Tạ tiểu thư ngày thường lúc này đều làm cái gì?"Tạ Phi Tuyên đem gương dặt lại trên mặt bàn, ngẩng đầu lên nghĩ nghĩ, đúng sự thật mà trả lời, "Ngày thường ở Phàn Lâu, nghỉ ngơi liền cùng bọn tiểu nhị nói chút chuyện thôi.""Chỉ như thế?" Hắn nhíu nhíu mi, cảm thấy cũng không phải rất thú vị.Nàng lại nghiêng nghiêng đầu, nhớ tới cái gì, "Lão bản nương trong nhà có nuôi một con chó lớn, lớn lên dáng vẻ hung dữ, nhưng vừa thấy chúng ta sẽ lao vào, kỳ thật rất thân thiện. Chỉ là sau này lão bản nương không thường đem nó đến nữa, sợ chúng ta trên người dính lông, dính vào lúc nấu cơm, chọc đến thực khách bất mãn."Triệu Hoành Yến nghe xong lời này, suy tư gì đó, chuyển động chiếc nhẫn trên ngón tay, hướng nàng nói, "Đứng lên đi, mang cô nương đi giải sầu."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com