Sau Khi Trong Sinh Hoac Phu Nhan Chi Muon Ly Hon
Ở giữa sân nhảy, các cặp đôi đều đang nhảy theo điệu nhạc du dương, không khí khá sôi động.Kiều Thời Niệm đang cố gắng gỡ tay Hoắc Nghiên Từ ra khỏi thắt lưng mình. Mặc dù khi khiêu vũ sẽ có những động tác thân mật như vậy nhưng cô luôn cảm thấy cánh tay của Hoắc Nghiên Từ quá chặt.Cả bàn tay của anh ta đều dán chặt sau lưng cô, làm cho cô phải cố gắng hết sức mới giữ được khoảng cách với anh ta. Nhưng nếu không cẩn thận, cô vẫn sẽ dính chặt vào anh. "Kiều Thời Niệm, cô thử vặn vẹo thêm nữa xem."Kiều Thời Niệm còn chưa kịp phàn nàn thì Hoắc Nghiên Từ đã khàn khàn giọng lên tiếng trước."Muốn quyến rũ tôi cũng phải chọn thời điểm thích hợp."Bàn tay to lớn đặt trên chiếc eo nhỏ mềm mại, mùi thơm trên người cô phảng phất lại quanh quẩn xông vào trong mũi, mà cô gái trong lòng còn không biết an phận, liên tục giãy dụa, quả thực Hoắc Nghiên Từ bây giờ như đang bị tra tấn.Kiều Thời Niệm?"Hoắc tổng, đừng có tự dát vàng lên mặt nữa." Kiều Thời Niệm nói: "Buông ra, tôi không nhảy nữa."Hoắc Nghiên Từ vẫn ôm cô: "Phải nhảy cho xong, đây cũng là trách nhiệm của Hoắc phu nhân."Kiều Thời Niệm: "Vậy bỏ cái tay của anh ra."Hoắc Nghiên Từ khẽ nuốt yết hầu khô cạn, nhẹ nhàng nói: "Tư thế này có gì không đúng? Vợ chồng trong lúc khiêu vũ không lẽ còn phải chú ý giữ gìn khoảng cách?"Kiều Thời Niệm nói: "Vợ chồng khác có lẽ không cần, nhưng chúng ta sắp ly hôn, vẫn nên giữ khoảng cách là tốt nhất."Hoắc Nghiên Từ khuôn mặt tuấn tú trầm xuống mấy phần: "Kiều Thời Niệm, không cần suốt ngày nhắc tới việc này, cô chỉ làm cho tôi cảm thấy được cô vẫn còn luyến tiếc, muốn dùng cách này để làm cho tôi để ý tới cô."Lời này của Hoắc Nghiên Từ không phải lần đầu tiên nói, Kiều Thời Niệm nghe cũng thành quen, cũng lười phản bác lại anh ta.Dù sao cách lễ mừng thọ của bà nội chỉ có hơn mười ngày, đến lúc đó hắn sẽ biết cô thực sự quyết tâm.Đang khiêu vũ, Kiều Thời Niệm nhìn thấy Bạch Y Y đang cùng khiêu vũ với một người đàn ông khác. Bạch Y Y mặc lễ phục dài, khi khiêu vũ cảm giác rất thướt tha lại phong tình, cùng người đàn ông kia cũng có chút ăn ý. Không biết người đàn ông đó nói gì, cô ta ngoảnh đầu lại mỉm cười.Hoắc Nghiên Từ nhìn thấy Kiều Thời Niệm thất thần, cũng hướng mắt nhìn sang.Kiều Thời Niệm cười nói: "Sao nào, nhìn thấy người trong lòng thân mật khiêu vũ với người đàn ông khác như vậy, trong lòng hẳn là không thoải mái."Hoắc Nghiên Từ đem ánh mắt đen sâu thẳm nhìn cô: "Liên quan gì tới tôi? Vì sao tôi lại không thoải mái?"Giọng điệu của Hoắc Nghiên Từ làm cho Kiều Thời Niệm có cảm giác anh ta đang giải thích với cô rằng anh ta căn bản không thèm để ý tới Bạch Y Y.Kiều Thời Niệm hừ một tiếng, còn đang định nói chuyện, chỉ thấy chiếc đèn treo gần phía Bạch Y Y đang lung lay một chút.Kiều Thời Niệm chưa kịp lên tiếng nhắc nhở, chiếc đèn kia đã bắt đầu rơi xuống.Người đàn ông đang khiêu vũ cùng Bạch Y Y đã nhận ra có gì đó không ổn, hắn theo phản xạ lùi lại phía sau thật nhanh làm cho Bạch Y Y vô tình bị đẩy ngã trên mặt đất.Cùng lúc đó, đèn chùm rơi xuống."A!"Một tiếng hét chói tai vang lên, Kiều Thời Niệm cảm giác trên lưng mình trống không, mới vừa rồi anh ta còn nói không liên quan tới anh ta, vậy mà đã nhanh chóng chạy tới chỗ cô ta.Thoáng chốc, tiếng hét chói tai, tiếng la hét, tiếng hỏi han, trách mắng, tiếng gọi xe cứu thương ồn ào vang lên.Mọi người liên tục hướng về sân nhảy, có mấy người thậm chí còn va vào cánh ta của Kiều Thời Niệm.Kiều Thời Niệm một mình đứng tại chỗ không hề động đậy.Trong nháy mắt, cô cảm thấy tất cả những gì trước mắt đều biến thành ảo ảnh. Ảo ảnh Hoắc Nghiên Từ ôm lấy Bạch Y Y đang bị thương rời đi, ảo ảnh ánh mắt đánh giá và đồng tình của mọi người, ảo ảnh mấy người phụ nữ ban nãy đang đứng chế giễu."Thời Niệm?"Không biết qua bao lâu, Kiều Thời Niệm nghe thấy bên tai truyền đến tiếng của Đồ Nhã Lệ.Cô hướng mắt về phía Đồ Nhã Lệ."Cô không bị thương chứ?" Đồ Nhã Lệ lo lắng hỏi.Kiều Thời Niệm lắc đầu: "Không sao."Lúc này ở giữa sân nhảy, mọi người đã rời đi hết, chỉ còn lại một đống hỗn độn các mảnh vỡ.Đột nhiên phát sinh việc ngoài ý muốn như vậy, khách khứa tham gia tiệc rượu cũng không ở lại nữa mà đã rời đi theo sự sắp xếp của nhân viên.Không ít người rời đi đều cho Kiều Thời Niệm ánh mặt đồng tình hoặc chế giễu, trong góc thậm chí còn có người chụp ảnh cô."Cô hiện tại muốn trở về sao? Tôi bảo lái xe đưa cô về?"Đồ Nhã Lệ cố ý che chắn cho cô khỏi những kẻ ác ý và tỏ ra lo lắng.Kiều Thời Niệm lắc đầu: "Chị Đồ, chị đã chuẩn bị rất nhiều rượu sao?"Đồ Nhã Lệ có chút kinh ngạc: "Đúng, cô muốn uống sao?"Minh Mao đã thiết kế một kiểu bao bì mới cho sản phẩm mới này, là một chai hình bầu dục, được đóng thành từng cặp.Thoạt nhìn, nó không giống một chai rượu mà giống một phiên bản đơn giản của một chai nước hoa hơn.Thấy Kiều Thời Niệm nhìn chằm chằm vào chai rượu nhỏ, Đồ Nhã Lệ mỉm cười nói: "Đây là thiết kế trước khi tôi ly hôn với lãoTạ, anh ta cho rằng thiết kế này quá nữ tính nên không dùng. Hiện tại tôi không muốn đổi mới nên đã sử dụng nó."Kiều Thời Niệm nói: "Nó rất đặc biệt, ít nhất tôi cũng muốn mua nó.""Nếm thử mùi vị một chút." Đồ Nhã Lệ mở một chai, muốn giúp cô rót vào ly nhưng Kiều Thời Niệm từ chối."Không cần ly. Chai rượu vừa đẹp vừa tiện, chỉ cần uống trực tiếp từ chai là được."Tại bữa tiệc có nhiều phóng viên, Đồ Nhã Lệ lo lắng họ sẽ viết những điều không hay nên nói với Kiều Thời Niệm: "Hay là chúng ta tới nơi khác uống rượu nhé?"Kiều Thời Niệm lắc đầu: "Tôi muốn uống ở đây. Chị Đồ, chị có muốn uống một ngụm không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com