TruyenHHH.com

Sau Khi Trong Sinh Hoac Phu Nhan Chi Muon Ly Hon

Nghe được lời này, Kiều Thời Niệm trong lòng cười nhạt, ở kiếp trước, sau khi tống cô vào bệnh viện tâm thần, Hoắc Nghiên Từ cũng chưa từng giúp đỡ Kiều gia một chút nào.

Thậm chí còn không ít người nhân cơ hội Kiều gia sắp sụp đổ, bỏ đá xuống giếng.

"Reng...... reng......... tiểu khả ái nhắc anh nghe điện thoại~..."

Vừa có điện thoại của ông ngoại gọi tới, Kiều Thời Niệm không nói với Hoắc Nghiên Từ nữa, vừa nghe điện thoại vừa lên lầu.

Ông ngoại biết chuyện mợ tìm đến nhà, cố ý hỏi cô sự tình.

"Mợ con chắc hẳn đã nghe được chuyện ông và cậu của con bàn bạc chuyện thuê người, một mình chạy tới tìm con."

Ông ngoại thở dài: "Niệm Niệm, mợ con chắc đã làm cho con khó xử rồi?"

Kiều Thời Niệm trấn an ông: "Không sao, dù dao con dù sao cũng quen đã không còn mặt mũi trước mặt Hoắc Nghiên Từ rồi, cũng khong tính là khó xử."

"Cái gì mà không còn mặt mũi, con không được nói bản thân như vậy." Ông ngoại đau lòng nói.

Kiều Thời Niệm nũng nịu: "Là con nói đùa thôi, ông ngoại yên tâm. Hoắc Nghiên Từ không giận con, còn cố gắng trở về sớm để cùng ăn cơm."

"Vậy là tốt rồi." Ông ngoại vui mừng nói.

Mà lúc này, Kiều Thời Niệm thấy Hoắc Nghiên Từ đi vào trong phòng.

Anh ta rõ ràng đã nghe được lời của cô, đôi mắt đen thâm trầm lóe lên vài tia dị thường.

"Ông ngoại nghỉ ngơi sớm một chút, con tắt máy trước."

Tắt điện thoại, Kiều Thời Niệm khuôn mặt lạnh lùng nói: "Nếu anh thích phòng ngủ chính như vậy, tôi sẽ nhường cho anh, tôi qua phòng khách ngủ."

Hoắc Nghiên Từ vươn cánh tay dài ngăn cản cô.

"Anh muốn làm gì?" Kiều Thời Niệm cau mày cảnh giác.

Hoắc Nghiên Từ nói: "Kiều Thời Niệm, cô suốt ngày nói chuyện ly hôn, vậy đối với tôi hẳn là cũng không có chút cảm tình gì. Đã như vậy, tôi cỏ ở đâu, xuất hiện trước mặt cô hay không, cô đều nên thờ ơ mới đúng, vì sao lại phải tới phòng khách ngủ?"

Kiều Thời Niệm ???

Chuyện vớ vẩn gì vậy?

Không ưa một người, tất nhiên là không thể cùng người đó ở cùng một phòng.

Hoắc Nghiên Từ nhìn ra suy nghĩ của Kiều Thời Niệm: "Trước tiên, chúng ta vẫn là vợ chồng, chúng ta cùng ở chung một phòng là chuyện hợp pháp. Tiếp theo, phản ứng của cô làm cho tôi cảm thấy, cô không dám cho tôi ở đây, vì sợ lộ bí mật, để tôi phát hiện ra cô vẫn còn thích tôi."

Kiều Thời Niệm nhất thời cũng không biết phải làm thế nào: "Ý của anh là, chỉ cần tôi cho anh ở cùng phòng mới có thể chứng minh tôi không còn thích anh?"

Hoắc Nghiên Từ bình tĩnh nói: "Cô cho là vì bà nội cũng được, hoặc là cọi như tôi không tình nguyện cũng được, trước khi tới mừng thọ của bà nội, chúng ta cứ sống chung giống như những cặp vợ chồng bình thường, nếu cô vẫn thái độ kiên quyết như trước, tôi sẽ tin đó là mong muốn của cô, chúng ta ly hôn trong hòa bình."

Kiều Thời Niệm nghi ngờ nhìn anh ta: "Không cần hai bên gia đình đồng ý?"

Hoắc Nghiên Từ nói: "Chuyện ly hôn chắc chắn phải báo cho họ biết, còn về phần họ phản ứng như thế nào thì phải xem cô có chịu được áp lực hay không."

Kiều Thời Niệm nghe hiểu được ý của Hoắc Nghiên Từ, chuyện ly hôn sẽ thông báo cho hai bên gia đình, nếu cô chịu được sức ép, anh ta sẽ ký tên.

Không cần hai bên gia đình đồng ý, chuyện này nghe có vẻ đơn giản hơn.

Hai mươi ngày nữa mà thôi, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.

Kiều Thời Niệm sảng khoái nói: "Sống chung như vợ chồng cũng được, nhưng anh không được phép đụng chạm, cũng không được ép tôi làm những việc tôi không muốn."

Hoắc Nghiên Từ dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt không rõ ràng hỏi: "Nếu là cô chủ động dụ dỗ tôi thì sao?"

"Anh nghĩ nhiều rồi."

Biết Hoắc Nghiên Từ muốn nói chuyện nội y lần trước, Kiều Thời Niệm khuôn mặt lập tức ửng hồng: "Lần trước tôi không biết anh ở trong phòng."

Nghe vậy, Hoắc Nghiên Từ từ trên cao nhìn xuống, quét mắt qua người cô một cái: "Yên tâm, tôi cũng không có hứng thú với một bộ xương đâu."

Gì mà bộ xương, cô chỉ hơn bốn mươi lăm cân, dáng người này không biết có bao nhiêu người phải hâm mộ.

Kiều Thời Niệm tức giận: "Anh tốt nhất nói được thì làm được!."

Nói xong, Kiều Thời Niệm cầm bộ đồ ngủ, chuẩn bị đi tắm, Hoắc Nghiên Từ nói: "Tôi cũng muốn đi tắm, cô lấy cho tôi một bộ đồ ngủ."

Kiều Thời Niệm?

"Trong quan hệ vợ chồng bình thường, vợ lấy giúp chồng quần áo ngủ cũng không quá đáng chứ?"

Hoắc Nghiên Từ không một chút sợ hãi nói: "Tôi nhớ cô có nói, đã mua cho tôi vài bộ áo ngủ cặp."

Kiều Thời Niệm quả thực đã mua cho Hoắc Nghiên Từ rất nhiều quần áo ngủ, nhưng anh ta đều chưa một lần mặc thử.

Bởi vì thời gian anh ta về nhà còn ít, càng không cần nói đến sẽ mặc quần áo ngủ cô mua.

Kiều Thời Niệm chịu đựng mọi cảm xúc đang dâng trào trong lòng, nhặt một bộ đồ ngủ màu xanh đậm, ném cho Hoắc Nghiên Từ rồi đi vào phòng tắm.

Chờ Kiều Thời Niệm tắm xong ra ngoài, Hoắc Nghiên Từ đã ở phòng bên cạnh tắm rửa xong xuôi.

Chiếc quần ngủ đen hơi ướt, bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh đậm ôm sát vào người, mơ hồ lộ ra vòng eo săn chắc và cơ bụng. 

Cộng với đôi chân dài khỏe khoắn, không khí lúc này như tràn ngập mùi vị nam tính.

Kiều Thời Niệm nghĩ rằng, nếu cô không phải đang sống lại, mà nhìn thấy Hoắc Nghiên Từ xuất hiện trong phòng ngủ với bộ đồ ngủ mà cô mua, chắc chắn cô sẽ tràn ngập hạnh phúc.

Nhưng bậy giờ, trong lòng cô chỉ còn lại một chút cay đắng và giễu cợt.

Bọn họ đã không còn hy vọng, Hoắc Nghiên Từ lại không cam lòng mà muốn cùng cô thử qua mấy ngày vợ chồng.

Còn hữu dụng không?

"Nhìn đủ rồi thì đi ngủ."

Hoắc Nghiên Từ vừa nói xong, liền nửa ngồi nửa nằm ở một bên giường.

Kiều Thời Niệm cầm lấy gối đầu trên giường, lại chọn chiếc ghế dài trong phòng.

Hoắc Nghiên Từ nhìn cô lại nói: "Vợ chồng bình thường đều ngủ riêng sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com