TruyenHHH.com

Sau Khi Trong Sinh Hoac Phu Nhan Chi Muon Ly Hon

Đối với hành động này của Mạc Tu Viễn, Kiều Thời Niệm hoàn toàn im lặng.

Muốn đối phó với Hoắc Nghiên Từ, tại sao không dùng cách quang minh chính đại?

Cách làm nhảm nhí này của Mạc Tu Viễn thực sự không thể chấp nhận được.

Hoắc Nghiên Từ không để ý tới mấy lời khiêu khích của Mạc Tu Viễn mà nói với Kiều Thời Niệm: "Vào phòng bao cùng tôi."

Kiều Thời Niệm cau mày: "Cái gì?".

Chuyện này thực sự có thể đổ lỗi cho cô sao?

"Hôm nay cô ấy là tài xế của tôi, anh có thể làm phiền cô ta, nhưng không thể bắt cô ấy đi theo anh." Mạc Tu Viễn không biết mình đang giúp đỡ hay là đang thêm dầu vào lửa.

Hoắc Nghiên Từ nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo phóng về phía Kiều Thời Niệm: "Mạc tổng, nghe nói anh cả nhà cậu gần đây sắp phải thăng chức, nếu lúc này có sơ xuất gì, có lẽ anh ta sẽ không tha cho cậu."

"Tay của anh có thể dài vậy sao?" Mạc Tu Viễn khinh thường.

Hoắc Nghiên Từ thờ ơ nói: "Mặc dù anh ta đang ở Vân thành nhưng trùng hợp là lần này anh ta lại muốn mời Hoắc thị tham gia kế hoạch xúc tiến thương mại."

Mạc Tu Viễn hừ một tiếng: "Việc của anh ấy có liên quan gì đến tôi. Nếu không thăng chức nối thì về tiếp quản công việc của Mạc gia đi."

Hoắc Nghiên Từ nói: "Cậu có thể không quan tâm tới anh trai mình, nhưng còn Mạc lão gia, cậu cũng không thể không quan tâm."

Mạc Tu Viễn sửng sốt: "..."

Nếu lão gia biết hắn quấy rầy anh cả, hắn có trốn ở Hải thành cũng vô dụng.

"Xì, anh cũng chỉ có từng ấy bản lĩnh." Mạc Tu Viễn đứng lên: "Lần này để lại đường lui cho anh. Vợ chồng các người chơi vui vẻ đi, tôi đi đây."

Nói xong, Mạc Tu Viễn xua tay bỏ đi.

Kiều Thời Niệm thậm chí còng không có thời gian để yêu cầu anh ta thanh toán hóa đơn.

"Anh cũng có thể đi rồi." Kiều Thời Niệm ra lệnh đuổi Hoắc Nghiên Từ.

Hoắc Nghiên Từ nhíu mày: "Kiều Thời Niệm, cô bảo đầu bếp đổi món ăn, làm cho tôi mất mặt trước giáo sư Hứa. Cô còn làm như không có chuyện gì xảy ra?"

Người quản lý nói rằng vợ của anh ta yêu cầu đổi món nhưng nhìn phản ứng của Kiều Thời Niệm, cô ấy chắc chắn sẽ không để lộ thân phận.

Cho nên, chắc chắn Mạc Tu Viễn đã sắp xếp mọi việc.

Nhưng Hoắc Nghiên Từ không tức giận vì chuyện này, mà vì Kiều Thời Niệm ngày càng tiếp xúc gần với Mạc Tu Viễn.

Hắn rõ ràng đã cảnh cáo cô, Mạc Tu Viễn cũng không phải người dễ dây dưa.

"Cô và Mạc Tu Viễn chạy tới đây, chính là muốn phá hỏng bữa tiệc của tôi?" Hoắc Nghiên Từ lại hỏi.

Tuy rằng Kiều Thời Niệm không biết mục đích Mạc Tu Viễn tới đây, nhưng có một chuyện rõ ràng, cô là đồng lõa.

Xuất phát từ đạo lý thông thường, cô cũng phải đi xin lỗi một câu.

Kiều Thời Niệm lau tay nói: "Tôi sẽ vào trong giải thích một chút, nhưng không phải vì anh, đây là vì hành vi sai lầm của tôi."

Hoắc Nghiên Từ mím môi mỏng, không lên tiếng nữa.

Có một hành lang cổ kính dẫn vào phòng riêng. Kiều Thời Niệm cảm thấy những chiếc đèn lồng hình còn thỏ treo lên rất đáng yêu không nhịn được đưa tay chạm vào, nhưng không thể với tới.

Mới vừa rút tay lại, cô cảm thấy chân mình chợt lơ lửng trên không. Quả nhiên Hoắc Nghiên Từ đã bế cô lên.

"Anh đang làm gì vậy?" Kiều Thời Niệm kêu lên.

Vẻ mặt Hoắc Nghiên Từ bình tĩnh: "Không phải cô thấp quá không thể với tới sao?"

"..."

Cả người cô bị Hoắc Nghiên Từ ôm như ôm một đứa trẻ. Kiều Thời Niệm xấu hổ vô cùng :"Thả tôi xuống"

Hoắc Nghiên Từ thả cô xuống dưới, bàn tay như là vô tình đặt trên eo cô.

Kiều Thời Niệm tức giận hất tay anh ta ra, nghĩ muốn đi nhanh về phía trước không cẩn thật đụng vào người phục vụ đang bưng đồ ở đối diện.

"Cẩn thận."

Kiều Thời Niệm cũng chưa phản ứng kịp, cơ thể đã bị Hoắc Nghiên Từ kéo ra phía sau, rất nhanh giữ lại khay đồ ăn của người phục vụ.

Cho dù là vậy cũng không tránh khỏi nước canh bên trong bát văng ra.

Kiều Thời Niệm quay đầu nhìn thấy trên mu bàn tay của Hoắc Nghiên Từ bị nước canh nóng làm đỏ một mảng lớn.

"Thật xin lỗi, xin lỗi..." giật mình còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, người phục vụ vội vàng nhận lỗi: "Là tại tôi không kịp thời tránh..."

Hoắc Nghiên Từ nói: "Không liên quan tới cậu. Hãy bảo phòng bếp làm một phần canh khác, phí tính vào hóa đơn của tôi."

Người phục vụ cảm kích rồi rời di, Kiều Thời Niệm đè nén bản thân suýt chút nữa đã buột miệng nói ra lời quan tâm. Cô nói với Hoắc Nghiên Từ: "Rửa sạch bằng nước lạnh đi."

Dù cô đã khống chế rất tốt nhưng Hoắc Nghiên Từ vẫn phát hiện ra chút lo lắng trong đôi mắt cô.

Anh ta nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm: "Giúp tôi."

Kiều Thời Niệm không từ chối.

Tình cờ là trước hành lang có một bồn rửa tay nhỏ, Kiều Thời Niệm đã mở vòi nước.

Sợ lực nước quá mạnh, cô lấy tay thử trước sau đó mới chậm rãi cầm mu bàn tay đỏ bừng của Hoắc Nghiên Từ đưa tới.

Ngọn đèn tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp trên hành lang, chiếu tới trên đầu Kiều Thời Niệm và khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Lúc này nhìn cô có cảm giác dịu dàng vô cùng.

"Cô thích cái gì?" Hoắc Nghiên Từ hỏi.

Kiều Thời Niệm không hiểu ngẩng đầu lên. Cặp mắt thâm trầm của Hoắc Nghiên Từ lúc này dường như có vài tia dịu dàng.

Giọng nói của Hoắc Nghiên Từ cũng nhẹ nhàng: "Không phải cô từng nói, muốn tặng quà thì phải hỏi sở thích của người ta trước sao?"

Nghĩ đến chuyện tối qua, Kiều Thời Niệm nhếch môi cười.

Nếu là trước đây, khi Hoắc Nghiên Từ hỏi cô như vậy chắc chắn cô sẽ vui mừng tới mức kể cho anh ta nghe tất cả những gì cô thích.

Sau đó lại nói với anh ta rằng thực ra cô thích nhất là anh.

Nhưng hiện giờ, Kiều Thời Niệm chỉ cảm thấy có chút nực cười: "Không cần. Có thể anh xuất phát từ lòng tốt, nhưng tôi không cần anh tặng quà này nọ cho tôi."

Nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ và giễu cợt của Kiều Thời Niệm, Hoắc Nghiên Từ cảm thấy khó chịu trong lòng.

Nhưng anh vẫn kiên nhẫn nói: "Không phải cậu mợ của cô luôn muốn hẹn ông chủ của Phi Dương ăn tối sao? Ngày mai tôi rảnh, cô có thể báo họ tới."

Kiều Thời Niệm cụp mắt xuống, tiếp tục xoa nhẹ mu bàn tay hắn.

"Lần trước tôi đã nói với anh rồi, hy vọng anh không cần lo cho Kiều gia nữa. Đó cũng không phải lời nói lúc giận dỗi."

"Cậu và mợ tôi đến bây giờ còn chưa nhận thức rõ được sự thật. Nhưng sớm hay muộn bọn họ đều sẽ biết, chỉ có dựa vào chính bản thân mình mới đáng tin."

Thái độ của Kiều Thời Niệm lạnh lùng và xa cách làm cho Hoắc Nghiên Từ thực sự mất hết kiên nhẫn: "Tôi cho cơ hội rồi, muốn hay không thì tùy cô."

Nói xong, Hoắc Nghiên Từ tự khóa lại vòi nước rồi lạnh lùng nói: "Đi thôi."

Kiều Thời Niệm không nói chuyện, lau nước trên tay rồi cùng Hoắc Nghiên Từ đi tới phòng bao số một.

Chu Thiên Thành đã căn dặn nhà bếp làm trước mấy món. Lúc này mấy người giáo sư Hứa đã tán gẫu được thêm vài câu với cậu ta, có vẻ đã tự nhiên hơn một chút.

Nghe được động tĩnh, mọi mọi cùng ngẩng đầu lên nhìn.

Đối mặt với mấy ánh mắt, Hoắc Nghiên Từ mặt không biến sắc giời thiệu: "Phu nhân của tôi – Kiều Thời Niệm."

"Vị này chính là Hứa giáo sư, còn có hai vị trợ lý." Anh thì thầm vào tai Kiều Thời Niệm.

Kiều Thời Niệm phối hợp tươi cười khéo léo: "Thật vinh hạnh được gặp mọi người. Vừa rồi thật thất lễ, đồ ăn đều là do tôi nhất thời tinh nghịch đổi một chút."

Hứa giáo sư cười nói: "Không sao, cô chọn món ăn rất được. Toàn bộ là màu xanh biếc, tươi mát, thực sự thích hợp với người tầm tuổi như tôi."

Đối mặt với lời trêu đùa của Hứa giáo sư, Kiều Thời Niệm cũng vài phần nghịch ngợm hơn: "Ăn món màu xanh có thể tốt cho sức khỏe nhưng tuyệt đối không phải vì tuổi tác mà phải ăn. Trông giáo sư không hề già chút nào."

Hứa giáo sư cười sảng khoái: "Hoắc phu nhân thật là biết nói chuyện. Chúng ta cùng ngồi xuống ăn đi."

Kiều Thời Niệm liếc nhin Hoắc Nghiên Từ và ra hiệu cho anh từ chối giúp cô nhưng Hoắc Nghiên Từ lại kéo ghế cho cô ngồi.

"Nếu Hứa giáo sư đã có lời mời, vậy cùng ngồi xuống ăn đi."

Kiều Thời Niệm không nghĩ sẽ ngồi ở đây ăn, bên ngoài vẫn còn cục xương to của cô.

"Đùa cũng đùa rồi, giận cũng nên hết rồi, sao không ngồi xuống đi?" Hoắc Nghiên Từ lại nói.

Những lời nói mơ hồ như vậy làm cho hai vị trợ lý bên cạnh Hứa giáo sư mỉm cười hiểu ý.

Kiều Thời Niệm mặt hơi đỏ lên, cô liếc mắt Hoắc Nghiên Từ rồi cuối cùng cũng ngồi xuống.

"Vậy tôi xin phép cung kính không bằng tuân lệnh."

"Hoắc tiên sinh, Hoắc phu nhân đây thật đáng yêu. Cậu không nên làm cô ấy tức giận, trở về phải xin lỗi đàng hoàng." Hứa giáo sư nói.

Hoắc Nghiên Từ trả lời rất thoải mái, như thể anh là người thực sự chọc tức vợ mình: "Được."

Trong khi mọi người đang nói chuyện, người quản lý gõ cửa bước vào, đưa lọ thuốc trị bỏng cho Hoắc Nghiên Từ và xin lỗi vì chuyện vừa xảy ra.

Lúc này mấy người trong phòng mới chú ý tới mu bàn tay đỏ ửng của Hoắc Nghiên Từ.

"Hoắc tổng, sao anh không nói gì, bị bỏng như vậy cũng không phải chuyện đơn giản."

Hoắc Nghiên Từ bình tĩnh nói: "Mới vừa rồi phu nhân đã giúp tôi chườm lạnh, hiện tại đã không vấn đề gì.'

Trong lòng Chu Thiên Thành cảm thán hai từ "phu nhân" này ông chủ nói ra cũng thật quen miệng.

Chu Thiên Thành không khỏi nhớ lại lần ở nhà hàng hải sản kia xã giao, Hoắc tổng rõ ràng đã chỉ thị từ trước rằng buổi tiệc chỉ cần một mình anh đại diện tới đó.

Nhưng khi gần tới nơi, ông chủ lại gọi điện thoại nói sẽ tới.

Anh vẫn không hiểu tại sao lại đột ngột thay đổi như vậy vì đó cũng không phải một buổi xã giao quan trọng.

Mãi cho tới khi nhìn thấy phu nhân trước nhà hàng, anh mới nhận ra rằng Hoắc tổng không phải muốn tới xã giao.

Lúc này, nhìn thấy lọ thuốc trong tay ông chủ, Chu Thiên Thành rất hiểu chuyện liền nói: "Phu nhân, cô hãy giúp Hoắc tổng bôi thuốc. Cô xem, tay trái của Hoắc tổng thao tác không tiện cho lắm."

"Đúng vậy, phải bôi thuốc. Nếu không để lâu sẽ dễ bị hoại tử." Hứa giáo sư cũng nói.

Kiều Thời Niệm biết lúc này phải tiếp tục diễn vở vợ chồng ân ái rồi.

Cô nhận lấy lọ thuốc, vặn ra, dùng ngón tay lấy một lượng thuốc vừa đủ sau đó nhẹ nhàng xoa lên mu bàn tay của Hoắc Nghiên Từ.

Không biết là do hiệu quả của thuốc hay là bị hương thơm trên tóc Kiều Thời Niệm chi phối mà Hoắc Nghiên Từ cảm thấy được vết thương trên mu bàn tay tựa như ngay lập tức không còn đau nữa.

"Được rồi."

Cho tới khi Kiều Thời Niệm bôi thuốc xong, trong lòng Hoắc Nghiên Từ còn mơ hồ sinh ra cảm giác không muốn việc này kết thúc.

"Tôi đi rửa tay." Kiều Thời Niệm nói với mọi người một tiếng sau đó đi tới toilet.

Đứng trước gương, Kiều Thời Niệm nghĩ về sự nhiệt tình trong lời nói của Hoắc Nghiên Từ khi anh ta ôm cô vào lòng và việc Hoắc Nghiên Từ vòng tay qua eo cô, giới thiệu thân phận của cô tự nhiên như vậy.

Trong lòng Kiều Thời Niệm có một cảm giác nghẹn ngào khó tả.

Kiếp trước cô rất mong Hoắc Nghiên Từ quan tâm tới cô, công khai thừa nhận thân phận của cô. Nhưng Hoắc Nghiên Từ luôn ghét bỏ và xa lánh cô.

Ở kiếp này, cô có được những thứ này mà không cần nỗ lực gì.

Thực sự châm chọc.

Sau khi dùng nước lạnh rửa mặt, thần thái Kiều Thời Niệm một lần nữa bình tĩnh trở lại.

Mặc kệ ra sao, cô tuyệt đối sẽ không có những kỳ vọng hay những suy nghĩ không cần thiết về Hoắc Nghiên Từ nữa.

Tình yêu quả thực rất đau khổ. Cô nếm qua một lần là đủ rồi.

Sau khi ăn xong, Chu Thiên Thành tiễn đám người Hứa giáo sư.

Kiều Thời Niệm cùng Hoắc Nghiên Từ đi ra phía trước nhà hàng đợi lái xe tới.

Gió đêm có chút se lạnh, Kiều Thời Niệm vô thức xoa hai cánh tay.

Giây tiếp theo, một chiếc áo vest được khoác lên người cô.

Chiếc áo vẫn mang theo hơi ấm của Hoắc Nghiên Từ. Mùi bách tùng thơm thoảng thoảng. Kiều Thời Niệm ngẩng đầu lên.

Ánh mắt Hoắc Nghiên Từ thâm trầm: "Biết lạnh còn không chịu mặc nhiều quần áo?"

Vừa lúc lái xe tới, Kiều Thời Niệm đem áo trả lại cho Hoắc Nghiên Từ: "Không cần anh phải giả lương thiện."

Nói xong cô lập tức ngồi vào ghế phụ.

Hoắc Nghiên Từ cầm lấy chiếc áo bị Kiều Thời Niệm ném lại, liếc nhìn vè mặt xa cách của cô, cuối cùng ngồi vào ghế sau.

"Sao hôm nay cô lại đi cùng Mạc Tu Viễn?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com