Sau Khi Trong Sinh Be Con Tieu Ho Ly Bi Lo Tieng Long Duoc Ca Gioi Sung Ai
Chương 75. Ngươi mắng ai?
Bạch Dĩ Lạc lắc đầu, "Mộc ca, bố, thoải mái~"【Cảm thấy cơ thể rất tuyệt vời】【Rất rất tốt】Bạch Dĩ Xuyên có chút yên tâm, nhưng vẫn kiểm tra Bạch Dĩ Lạc. Mãi cho đến khi y chắc chắn rằng cậu thực sự ổn, mới buông bỏ trái tim lo lắng của mình.Sau này, Bạch Dĩ Lạc mới biết được, mình đột nhiên bị đau suốt đêm khiến họ hoảng sợ. Mọi người ôm, hôn một cái, ở bên họ vài ngày cuối cùng mới bỏ qua chuyện này.Kể từ chuyến đi đến Thức Hải đó, Bạch Dĩ Lạc nhận thấy linh lực trong cơ thể mình tinh khiết hơn và thể chất cũng tốt hơn.Chẳng hạn như bây giờ, cậu đã phá vỡ đội hình đá do Thanh Lam viện trưởng dựng lên chỉ bằng một cú đấm. Thậm chí còn chưa kịp uống một tách trà, khiến Thanh Lam bị sốc."Thật lợi hại.""Không hổ là đồ đệ giỏi của ta."Thanh Lam bế Bạch Dĩ Lạc lên hôn vài cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu."Đồ đệ ngoan, hôm nay muốn ăn cái gì, sư phụ để phòng bếp chuẩn bị.""Quên đi, đi xem trong thực đường có cái gì." Thanh Lam ôm đồ đệ bảo bối của hắn diễu võ dương oai đi thực đường."Gặp qua viện trưởng.""Gặp qua viện trưởng."Thanh Lam hơi hơi gật đầu, "Ừm, ăn cơm đi."Bạch Dĩ Lăng cũng ở đó, nhìn thấy Thanh Lam ôm Bạch Dĩ Lạc với ánh mắt trìu mến, mới nhớ ra Bạch Dĩ Thần còn chưa khỏe.Bạch Dĩ Thần bị đánh mấy chục lần, mông bầm tím, giờ chỉ có thể nằm trên giường không đi đâu được."Ngươi trong lòng cũng không cam lòng?"Bạch Dĩ Lăng nghiêng đầu nhìn lại, "Xa đồng học có việc?" Không đáp lại lời nói của hắnXa Quý không quan tâm đến chi tiết này, bưng đĩa ngồi xuống cạnh hắn: "Chúng ta hợp tác nhé.""Đụng vào hắn không được, nên động đứa bé kia"Bạch Dĩ Lăng không trả lời, bưng mâm đứng dậy, "Xa đồng học từ từ ăn, ta ăn xong sẽ ra về trước."Thấy hắn làm bộ làm tịch rời đi, Xa Quý cười một tiếng.[Rõ ràng trong lòng cũng có suy nghĩ giống ta, còn không thừa nhận ][ Bạch Dĩ Lăng cũng bất quá như thế ] Cậu đang ăn vô tình nghe thấy hai âm thanh này, ngước mắt lên và tiếp tục ăn trong im lặng.【 Xa Quý và Bạch Dĩ Lăng muốn liên thủ】【 Ta còn có chút chờ mong, không biết có thể chịu được cú đấm của ta hay không】Sau khi ăn xong, Thanh Lam đích thân đưa cậu về cung, giao cậu vào tay Hồ Hậu trước khi rời đi. Trước khi rời đi, hắn nắm tay nhỏ của cậu nói, "Yêu Giới gần đây sẽ tổ chức đại hội học viện, đến lúc đó học sinh các học viện khác nhau tụ họp lại Vạn Yêu Thành, đồ đệ có nghĩ đi xem?""Có nhiều loại hình thi đấu khác nhau, bao gồm cả thi đấu văn võ, đa dạng và có nhiều giải thưởng"Bạch Dĩ Lạc đột nhiên nghĩ đến Bạch Chỉ, "Tỷ, tỷ tỷ đâu?""Tỷ tỷ?" Thanh Lam nghi hoặc trong chốc lát, không xác định nói: "Đồ đệ ngoan là nói tam công chúa?""Ừm, ừm."Thanh Lam sờ sờ đầu của cậu, "Học việc của tam tỷ ngươi là tam giới số một số hai Thiên Đỉnh Phong, mà học viện này là nội bộ của Yêu giới, bọn họ sẽ không tham gia.""Tuy nhiên, những học viên thắng lợi sẽ có cơ hội học tập tại Thiên Đỉnh Phong trong một tháng."【Có thể đi Thiên Đỉnh Phong một tháng 】【Hơi hấp dẫn】"Vậy, vậy ta đi, đi." Tiểu gia hỏa trong mắt tràn đầy xảo trá, bộ dáng cổ quái."Được, ngày đó đến, sư phụ sẽ tới đón ngươi." Với tư cách là đồ đệ của viện trưởng, Bạch Dĩ Lạc có thể tham gia mà không cần báo danh, điều này được coi là đi cửa sau.Chỉ cần Bạch Dĩ Lạc muốn, cậu muốn gì cũng có thể tham gia, cho dù cậu có ngồi đó ăn chân gà cũng không ai dám ngăn cản."Ừ ừ." Sau khi Thanh Lam rời đi, Bạch Dĩ Lạc theo Hồ Hậu ngủ trưa. Khi tỉnh dậy, cậu kéo Thư Lâm và Lạc Thanh Trúc đi khắp cung điện."Thả thằng bé đi. Cho thằng bé đi bộ nhiều, chạy nhiều hơn cũng không bị gì""Thằng bé đã gần một tuổi rồi, ta phải chuẩn bị thứ gì đó thật tốt làm quà sinh nhật cho nó, nếu không nó nhất định sẽ khóc." Hồ Hậu cười ôn nhu, đứng dậy đi nhà kho, chuẩn bị nhìn xem có cái gì tốt, có thể làm cậu thích.Bạch Dĩ Lạc bị Thu Lâm cùng Lạc Thanh Trúc một bên nắm, chậm rãi đi vào trong vườn."Nô tài thối tha đáng chết, cư nhiên ngươi dám đụng phải ta.""Đánh gãy chân hắn!"Bạch Dĩ Lạc nghiêng đầu nhìn sang. Một thiếu niên đang tức giận với người hầu. Kiêu căng ngạo mạn nhìn liền không dễ chọc."Hắn, hắn là một đứa trẻ sao?" Tiểu tử không nhận ra hắn.Thu Lâm nhìn liếc mắt một cái, thấp giọng, "Là con của Sư tộc trưởng, hôm qua mới tới.""Sư tộc yêu cầu bệ hạ cho bọn hắn tộc trưởng phong vương, nếu không đáp ứng, nếu không đồng ý sẽ khởi binh tạo phản.""Nhưng bệ hạ không đồng ý, sư tộc không muốn, đang định nổi giận thì bị Dương Tướng Quân xông tới đánh."Bạch Dĩ Lạc một đôi mắt tròn xoe, "Đi, đi." Cậu muốn xem con trai của sư trưởng lão bạo lực đến mức nào."Vì cái gì không động thủ, cho ta đánh." Sư Cù chỉ vào người hầu, một hai phải người đem hắn chân đánh gãy.Thấy bọn họ không nghe lời hắn, móc ra roi liền chuẩn bị thu thập người hầu."Thỏ, Thỏ Thỏ." Bạch Dĩ Lạc mềm mại ra tiếng. Lạc Thanh Trúc bước ra, dùng chuôi kiếm đánh ngã Sư Cù rồi đá một cước."Làm càn!" Người hầu của Sư Cù đỡ chủ tử, hung ác trừng mắt nhìn Lạc Thanh Trúc. "Ngươi là ai! Dựa vào cái gì đụng chủ tử nhà ta!"Lạc Thanh Trúc tay trong tay đứng thẳng, một thiếu niên khí thế cường hãn không nói nên lời khiến người hầu Sư Cù sợ tới mức không dám mở miệng."Phế vật, cút ngay!" Sư Cù đẩy người hầu ra, nắm chặt roi chuẩn bị dạy dỗ Lạc Thanh Trúc. Vẫn chưa có ai dám chống lại hắn.Lạc Thanh Trúc cũng không lùi bước, cùng hắn đánhThành thạo liền đem Sư Cù dẫm dưới chân."Có bản lĩnh ngươi buông ta ra!"[Đường đường sư tộc cư nhiên bị người đạp dưới chân, nói ra thì rất mất mặt ]Lạc Thanh Trúc thấy Bạch Dĩ Lạc đi tới liền rụt chân đứng sang một bên.Sư Cù bò dậy, sắc mặt đỏ lên, tỏ vẻ không cam lòng.Hắn hung ác quay đầu, cầm roi vọt lên. Lần này Lạc Thanh Trúc đá ra, Sư Cù ngã xuống đất, ngay trước mặt Bạch Dĩ Lạc."Nồi nồi, ngươi tỉnh rồi à?" Bạch Dĩ Lạc ngây thơ hỏi.Sư Cù đứng dậy, "Chỗ nào từ đâu ra một thằng nhóc! Lăn!"Nghe được hắn bất kính với Bạch Dĩ Lạc, Lạc Thanh Trúc liền xông tới đá hắn. "Ngươi mắng ai!" Cú đá này vô cùng nặng nề, Sư Cù nằm trên mặt đất rất lâu mà không đứng dậy được."Thất thần làm cái gì! Còn không nhanh đỡ ta lên!" Sư Cù chỉ cảm thấy mặt nóng rát đau.Bạch Dĩ Lạc lúc này đi tới người hầu, nắm lấy tay hắn đứng dậy: "Không, không diễn đi?"Người hầu cảm kích nhìn Bạch Dĩ Lạc, "Nô tài không có việc gì, tạ tiểu điện hạ."[Tiểu, tiểu điện hạ ][Tên nhóc này chính là tiểu điện hạ của tộc Cửu Vĩ Hồ]Sư Cù thậm chí không thể quay lại, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt.[Xong rồi, xong rồi, ta vừa mắng tiểu điện hạ, tiểu thí hài nhi cũng mắng ] Đang suy tư, Bạch Dĩ Lạc nhận ra mình đang đứng trước mặt Sư Cù."Ngươi, là ai?" Thu Lâm vừa mới nói, cậu không nhớ.[ Một đứa con nít, có thể thay đổi à? ]Sư Cù đẩy người hầu ra, nâng cằm, "Sư tộc Sư Cù.""Chúng ta sư tộc rất mạnh mẽ trong chiến đấu, ngươi một con hồ ly, chúng ta cũng không coi thường.""Thức thời, liền chạy nhanh đi, đừng làm chướng mắt trước mặt ta."
-----------------
Chương 76. Mắng ngươi là gà
Sư Cù hếch cằm lên, không chút sợ hãi trước thân phận của Bạch Dĩ Lạc.
[Còn không phải là một tiểu điện hạ sao, nó còn có thể tạo ra sự khác biệt lớn à]Sự thật chứng minh, Bạch Dĩ Lạc thực sự có thể tạo nên sự khác biệt."Ngươi, vì chớ nên, khinh ngài ấy?" Cái này, chính là người hầu vừa nãy kia.Sư Cù nhìn người hầu liếc mắt một cái, ghét bỏ, "Nó không xem đường, đụng phải ta, ta giáo huấn nó thì làm sao?""Ta đường đường là con trai của sư tộc trưởng, giáo huấn một người hầu không được sao?""Bố hành!""Rõ ràng là ngươi, là ngươi đụng ngài ấy!"Tiểu gia hỏa lời lẽ chính đáng nói."Ha ha ha ha...... Lời nói đều nói không rõ, nhưng vẫn đòi công đạo cho người hầu, ha ha ha ha......" Sư Cù cười không khép miệng được, cười mệt mỏi lại chống nạnh, "Vật nhỏ, ta khuyên ngươi chạy nhanh đi, bằng không ta đánh ngươi."[Tiểu điện hạ gì chứ, dù sao nơi này chỉ có vài người][Nếu ta đem hắn đánh, có ai biết ][Kẻ hèn Hồ tộc còn muốn quản chế sư tộc ][Thật là một trò đùa]Bạch Dĩ Lạc tiến lên một bước, "Ngươi!""Tiểu, gà!"Gà?"Ngươi cư nhiên mắng ta gà!" Sư Cù nổi điên, tay nắm đấm đi loạn "Ngươi cư nhiên mắng ta gà!"Điều này còn tệ hơn cả việc thua một trận chiến!"Ta là sư tử, dũng mãnh sư tử, mới không phải gà, ngươi chỉ là sủng vật lông xù xù!""Cả nhà ngươi đều chỉ là một sủng vật lông xù xù, một kẻ yếu đuối không có năng lực!"Bạch Dĩ Lạc nổi giận, chửi bới người khác thì được chứ đừng chửi gia đình cậuNắm tay nhỏ, đột nhiên xuất kích."Tiểu! Gà!""Oa, oa đánh tẩy ngươi!"Sư Cù căn bản không đem Bạch Dĩ Lạc để vào mắt.Một đứa nhóc thậm chí không thể đánh hắn bằng một ngón tay.Hưu —— phanh ——Lạc Thanh Trúc cùng Thu Lâm, cũng như những người hầu cận nhìn từ bên này sang bên kia, thậm chí há hốc miệng."A!" Sư Cù được trồng trong bông hoa và biến thành một củ hành, hai chân đung đưa trong không trung.Bạch Dĩ Lạc thu nắm tay nhỏ lại, đưa lên miệng thổi: "Gà!""Hừ!" Nghiêng đầu dẩu cái miệng nhỏ, trông thật đáng yêu."Ai da, tiểu điện hạ của ta lợi hại, giỏi quá." Thu Lâm ngồi xổm xuống ôm lấy Bạch Dĩ Lạc, nắm tay nhỏ thổi."Có đau không? Thu Thu sẽ thổi cho ngài."Sư Cù phí nửa ngày mới bò ra khỏi bụi hoa. Người hầu nhìn thấy, vội vàng qua đỡ."Cút ngay! Một đám phế vật!" Chống cánh tay bò dậy, trên đầu ôm một đóa hoa cúc rực rỡ, ôm bụng đi đến Bạch Dĩ Lạc."Tiểu tử này! Có gan thì cho ta một quyền nữa đi!""Là do ta không chuẩn bị nên ngươi mới thành công.""Có bản lĩnh ngươi đánh ta một quyền."[ Ta cũng không tin, lần này ta chuẩn bị sẵn sàng, còn sao một con hồ ly có thể đánh được]"Oa, oa không.""Bình, bằng chớ nên?"Tiểu gia hỏa khoanh tay, quay đầu nhìn sang bên kia, không chịu đáp ứng yêu cầu của Sư Cù.Sư Cù nhất quyết để cho cậu đánh.Bởi vì hắn không thừa nhận mình không thể đánh bại một con hồ ly!Hắn chính là sư tử!Bễ nghễ bách thú chi vương chủng tộc!"Chỉ cần ngươi đánh ta một quyền, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là lão đại! Ngươi làm ta đi chỗ nào, ta đi chỗ đấy!""Như thế nào?""Nghe lời?" Tiểu gia hỏa không chắc chắn hỏi."Đúng vậy, cho dù ngươi muốn ta gọi ngươi là tổ tông, ta cũng nghe ngươi!" Sư Cù thực sự muốn tự vả vào mồm mình khi nói ra điều này.[Tại sao đem tổ tông đều nói ra ][Nếu bị thua, quan tài tổ tông sư tộc sẽ không trụ nổi][Không, không có khả năng, ta mới sẽ không thua ][Nhất định sẽ không thua ]"Nếu ngươi thua, thì phải nghe lời ta." Sư Cù thẳng sống lưng, phảng phất đã nhìn thấy hắn đem tiểu điện hạ Hồ tộc sai sử tới, sai sử đi.Nhìn Sư Cù ở đàng kia cười che bụng, Bạch Dĩ Lạc gãi gãi tóc. "Thu Thu, Thỏ Thỏ, hắn làm xao vậy?" Nhìn như động kinh.Thu Lâm: "Hẳn nơi này có vấn đề." Ngón tay chỉ chỉ đầu.Lạc Thanh Trúc: "Ta cũng cảm thấy."Bạch Dĩ Lạc gật đầu, xem ra đích xác có vấn đề."Kia, oa, oa nhẹ."Không thể khi dễ đầu óc có vấn đề...... Sư tử."Không cần!" Sư Cù vừa nghe cậu muốn đánh nhẹ, vội vàng ngăn cản, "Ngươi dùng toàn lực!""Tới, dùng toàn lực đánh vào đây!" Chỉ vào bụng, Sư Cù vẻ mặt nghiêm túc."Ồ, được~"Tiểu gia hỏa nắm tay nhỏ nhắn đầy thịt của mình, từng bước một đến gần Sư Cù.Đặt ở trên bụng hắn thử thử. Nhìn quả đấm nhỏ đó, Sư Cù suýt cười như điên.Không to bằng lòng bàn tay hắn Đột nhiên, bụng truyền đến mổ cơn đau nhói."A!"Hưu ——Thu Lâm, Lạc Thanh Trúc người hầu, ánh mắt lại lần nữa hướng xa nhìn lại, lần này xa hơn trước.Thu Lâm vỗ tay: "Tiểu điện hạ quá tuyệt vời."Lạc Thanh Trúc gật đầu: "Chủ tử lợi hại, thanh trúc còn cần học tập.""Ai da......""Ai da nha......"Sư Cù rơi ngã xuống đất, ôm bụng mặt nhăn nhó gần như bông cúc bên cạnh.Bạch Dĩ Lạc nghe hắn kêu thảm như vậy, thu hồi tay nhỏ nhéo góc áo, "Chính, chính hắn để ta đánh hắn."Thu Lâm: "Đúng vậy, hắn sai điện hạ đánh hắn, ta chứng kiến."Liếc nhanh một cái, người hầu một bên cũng gật đầu, "Đúng vậy, công tử nhà ta kêu tiểu điện hạ đánh.""Cứu mạng a...""Cứu mạng..."[Muốn ch·ết..]Người hầu chạy tới không ngừng: "Công tử!""Thiếu gia!"Bạch Dĩ Lạc cong cong môi, tay nhỏ giương lên, "Sớm, nhị ca."Thu Lâm nháy mắt đã hiểu, "Tìm y sư!"Bế tiểu đoàn tử đáng yêu, đang chuẩn bị vào đại điện Nhưng thấy một nhóm lớn người đang đi về phía này."Tiểu điện hạ, bệ hạ, Thái Tử điện hạ, bọn họ tới, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên cường tráng."Bạch Dĩ Lạc tròng mắt vừa chuyển, ý bảo Thu Lâm buông cậu xuống.Ngay sau đó, mông ngồi dưới đất, ngẩng đầu lên, "Oa ô ô ô......"Gào khóc.Sư Cù choáng váng bị người hầu nâng dậy[Không phải, ngươi đánh ta, ngươi khóc cái gì ][Ta còn không có khóc ]【Thời buổi này, ai khóc là ai 】Bạch Dĩ Lạc cáng gào lớn hơn nữa, sợ lão cha nhà mình và đại ca nghe không thấy."Đừng khóc." Sư Cù liếc nhìn về phía người hầu nhắc nhở, vừa nhìn thấy cha mình, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.Tiểu toái bước từng bước nhỏ đến Bạch Dĩ Lạc một cách khó nhọc: "Đừng khóc."Bạch Dĩ Lạc không nghe không nghe, quay sang hướng khác và tiếp tục gào.Nhìn thấy đám người càng ngày càng đến gần, Sư Cù có chút hoảng sợ.Hắn ngồi xổm xuống, giữ chặt Bạch Dĩ Lạc cánh tay, gầm gừ: "Đừng khóc nữa!" Nhưng hắn không ngờ rằng chính âm thanh này mà mọi người đều nghe thấy."Ngươi rống tiểu điện hạ chúng ta làm gì. Ngươi là một con sư tử lớn, lại bắt nạt tiểu hồ ly, ngươi không biết xấu hổ sao?" Thu Lâm ngồi xổm xuống bế Bạch Dĩ Lạc lên."Đây chính là sư tộc dạy ngươi bắt nạt chủng tộc khác sao?"Sư Cù bị Thu Lâm rống choáng váng."Tiểu tử thúi! Ngươi đang làm cái gì!" Một tiếng gầm lên giận dữ, khiến Sư Cù run rẩy.Hắn chưa kịp phản ứng thì đã bị đá vào bụi hoa."Cẩu đồ vật! Lão tử cho ngươi ra ngoài là muốn ngươi thu liễm tính tình, ngươi một chữ đều không nghe!"-------------
Chương 77. Cha ngươi không cần ngươi nha
Hồ Đế đau lòng ôm lấy cậu, lau nước mắt trên mặt: "Ngoan, đừng khóc, kể cho cha nghe có chuyện gì nhé?"Cậu hút hút cái mũi, cái mũi hồng hồng, đôi mắt đỏ thoạt nhìn thật đáng thương.Ngón tay nhỏ chỉ vào Sư Cù, trông như đang khóc, rồi vùi đầu vào vòng tay Hồ Đế không nói một lời, nhưng dường như đã nói hết tất cả."Ô ô ô...... Cha......" Thanh âm khóc nhiều đến nỗi lòng Hồ Đế như tan nát"Không khóc không khóc, cha sẽ thay Lạc Lạc làm chủ." Hồ Đế ôm tiểu bảo bối ngoan của ông, ngữ khí ôn nhu, khuôn mặt sủng nịch, làm sư tộc trưởng mù mắt, đồng thời, lại đạp Sư Cù một chân.Chọc ai không tốt, chọc con trai út của người taSư Cù ôm chân, cảm thấy khó chịu muốn khóc. "Cha, sao cha lại đá ta? Rõ ràng là nó đánh con."Sư tộc trưởng Sư Điệt trừng mắt nhìn con trai mình: "Ngươi đánh rắm! Đứa bé như vậy mà đánh ngươi, ngươi sợ là không tỉnh ngủ."Sư Cù vẻ mặt đưa đám, "Là thật, nó còn đánh ta hai cái.""Ai ai ai, sư công tử, lời này nô tài đã có thể không thích nghe, rõ ràng là ngài muốn tiểu điện hạ chúng ta đánh ngươi." Nói, còn lấy ra thạch lưu ảnh Thu Lâm truyền pháp lực vào thạch lưu ảnh, một bức tranh lập tức xuất hiện giữa không trung.Và bắt đầu từ cảnh Sư Cù đánh người hầu kia...."Ngươi đánh ta một quyền!""Oa, oa không.""Chỉ cần ngươi đánh ta, ta liền nhận ngươi là Lão đại..."Tiểu đoàn tử dùng một quyền, đem Sư Cù đánh bay.Rồi đến cảnh Sư Cù gầm lên với tiểu đoàn tử...Đầy đủ, hoàn chỉnh, không thiếu một thứ nào. Nơi này trở nên yên tĩnh.Sư Cù lại bị lão phụ thân đạp một chân."Một đứa nhỏ cũng đánh không được, ra ngoài đừng nói là con trai của ta!"Mất mặt!Sư Cù trong lòng khổ.Làm sao hắn biết một đứa bé có sức chiến đấu mạnh, trực tiếp đánh bay hắn."Việc này vốn là do sư công tử gây ra. Em trai ta tuổi còn nhỏ, không nỡ nhìn người hầu của mình tùy tiện bị ức hiếp, cho nên nếu nó hành động thiếu suy nghĩ, sư công tử cũng không cần tức giận.""Hơn nữa, Sư công tử đã xúc phạm em trai ta, còn mắng Hồ tộc, bị đánh cũng không oan.""Bây giờ chúng ta đã biết chuyện gì đã xảy ra, việc này liền cho qua đi, sư tộc trưởng nghĩ sao?"Bạch Dĩ Vân dăm ba câu liền đem chuyện này hạ xuống, sư tộc trưởng cũng biết con mình có lỗi, vội vàng chắp tay, "Tạ bệ hạ, Thái Tử điện hạ đã rộng lòng." Nếu thực sự bị truy cứu, sư tộc và Hồ tộc chắc chắn sẽ phải đánh nhau, máu me đẫm máu, gây bất lợi cho cả hai tộc."Thất thần làm cái gì, Sao không nhanh chóng xin lỗi em trai nhanh lên."Sư Cù tâm bất cam tình bất nguyện tiến lên, "Thực xin lỗi."Bạch Dĩ Lạc vặn mông, không để ý tới hắn.Bạch Dĩ Vân giữ chặt lấy tay nhỏ của cậu, nhẹ nhàng nhéo, đạm thanh nói: "Mặc dù chuyện này đã qua, nhưng lời hứa Sư công tử đã hứa... Sư công tử không thể không giữ lời." Ngữ khí hàm chứa nhàn nhạt khí thế cùng áp bách.Sư tộc trưởng giả bộ như không hiểu, "Đây là lần đầu tiên con trai ta tới cung điện. Nó rất thích phong cảnh ở đây, để nó ở lại đây vài ngày và thưởng thức đi.""Thật tình cờ là tiểu điện hạ đang thiếu bạn chơi cùng, không bằng để cho con ta tiếp khách.""Phụ hoàng, ngài cảm thấy sao?" Bạch Dĩ Vân giao quyền quyết định cuối cùng cho Hồ Đế và bế cậu ra khỏi tay ôngCánh tay bỗng trống rỗng, Hồ Đế rất buồn bã.Ông còn không có ôm đủ mà.Tay áo vung, "Như vậy cũng được.""Người tới, dọn dẹp phòng cho sư công tử, an trí ở chỗ tiểu điện hạ đi.""Vâng." người hầu đáp lại rồi vội vàng chuẩn bị.Sư Cù cũng không ngờ rằng mình sẽ bị cha già bỏ rơi chỉ sau vài lời nói.Vẫn ném ở vương cung."Cha, cha...... Ta phải về nhà......" Lôi kéo tay áo của lão phụ thân không chịu buông.Sư tộc trưởng sờ sờ đầu của hắn, "Ngươi ở đây ngoan nhé. Nhớ kỹ, lời nói và việc làm của ngươi đều tượng trưng cho Sư Tộc. Không được làm Sư Tộc mất mặt.""Vi phụ sẽ đón ngươi trong hai ngày nữa." Đưa cho hắn một khối ngọc bội, sư tộc trưởng hướng Hồ Đế cúi người chào từ biệt."Cha......" Sư Cù rưng rưng nước mắt, trong tay cầm một khối ngọc bội, nhìn sư tộc trưởng rời đi."Oa, cha ngươi, bố, bố không muốn ngươi, ngươi nha ~~" Tiểu gia hỏa rung đùi đắc ý, nãi giọng ngọt ngào nói, như đang xem trò vui.Sư Cù vốn không hề khóc khi nghe điều này đã bật khóc.Khóc như một con chó.Bạch Dĩ Vân vỗ vỗ mông nhỏ của cậu, "Nghịch ngợm."Bạch Dĩ Lạc thè cái lưỡi nhỏ ra, một bộ cổ linh tinh quái"Nồi to ca, ục ục, đói~" Dùng tay nhỏ chạm vào bụng, tỏ vẻ mình đói bụng."Đã biết, ta đưa đệ đi uống sữa." Bạch Dĩ Vân tựa trán vào lòng y, ôm y rời đi.Về phần Sư Cù sẽ có người hầu dẫn đến nơi ở.Hồ Đế ngó trái ngó phải, thấy con trai cả lại bắt tiểu bảo bối của ông đi, liền tức giận đá một bông hoa trong vườn. "Hoa cúc này chướng mắt quá, thay cho ta bằng hoa mẫu đơn đi!"Người hầu nam vân cúi đầu: "Vâng, nô tài sẽ cho bọn họ đổi." Khu vườn nhộn nhịp trở lại yên tĩnh.Trở lại Tê Khê Điện, Hồ Hậu nghe chuyện ngoài vườn liền bế cậu đến xem xét kỹ càng."Mẫu thân yên tâm, không có việc gì.""Lạc Lạc rất lợi hại, không để cho đối phương có được chỗ tốt." Bạch Dĩ Vân ở một bên nói, trong tay lọt một quả quýt.Với những ngón tay mảnh khảnh như xanh nhạt, lột quả quýt cũng rất cảnh đẹp ý vui.Ít nhất, tiểu gia hỏa nào đó xem ngây người.【Bàn tay của đại ca đẹp quá】【 Vì sao tay ta lại nhỏ thế, còn thịt mum múp 】Bạch Dĩ Lạc phồng má nhìn móng vuốt trắng nõn mềm mại của mình, vẻ mặt khó hiểu.Cả Hồ Hậu và Bạch Dĩ Vân đều buồn cười.Trọng tâm của tiểu đoàn tử luôn lạ lùng."Lạc Lạc, lại đây, ăn quả quýt.""Tới, tới rồi."Cậu đang nhìn vào chân mình nghe thấy có thức ăn, lập tức bước tới với đôi chân ngắn ngủn, ôm chặt lấy đùi Bạch Dĩ Vân, há miệng nhỏ chờ được cho ăn.Bạch Dĩ Vân đem quả quýt vào miệng cậu, nhìn cậu ăn híp mắt, liền biết quả quýt khẳng định ngọt.Nếm thử một miếng, quả nhiên ngọt."Trong chốc lát có định rời cung sớm cùng đại ca không?"Bạch Dĩ Lạc ngẩng đầu, "Làm gì thế?"Há mồm lại ăn một miếng quýt khác, khiến cậu mỉm cười "Ta đi đấu giá, nghe nói hôm nay có một số thứ tốt, nhưng ta đang cảm thấy chán muốn đi xem một chút.""Oa, oa đi."【Đấu giá là một nơi thú vị 】【Nói không chừng còn có đồ ngon 】Tiểu đoàn tử nhếch khóe miệng, như thể đã nhìn thấy rất nhiều món ăn ngon trước mặt.Bạch Dĩ Vân thở dài, sao cậu lại là tiểu đoàn tử tham ăn như vậy. Nếu có người đưa cho cậu hai cái đùi gà, chắc cậu cũng sẽ đi theo. Buổi đấu giá diễn ra vào buổi tối, Bạch Dĩ Vân ăn cơm tối, mang theo tiểu gia hỏa không chút hoang mang đến đó.Trên đường đi còn đụng phải Bạch Dĩ Lăng. Nhìn đường đi thì có lẽ là đi đấu giá.Bạch Dĩ Lăng đương nhiên nhìn thấy Bạch Dĩ Vân cùng Bạch Dĩ Lạc, chẳng qua hắn lại không lên tiếng.Vừa tới phòng đấu giá, hắn nhìn Bạch Dĩ Vân đi lên lầu, vừa định đi theo thì bị yêu phó ngăn lại. "Công tử, xin lỗi, chỉ có khách quý mới có thể lên lầu hai."Nhìn không thấy bóng dáng Bạch Dĩ Vân, Bạch Dĩ Lăng siết chặt nắm đấm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com