Sau Khi Trong Sinh Be Con Tieu Ho Ly Bi Lo Tieng Long Duoc Ca Gioi Sung Ai
Chương 66. Sự xuất hiện bất ngờ của Lang bảo bảo
Trong phòng chứa quan tài băng yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, mang theo mùi máu nồng nặc.Lạc Thanh Trúc cầm kiếm, trên người đầy vết thương, máu nhuộm đen áo bào xanh, nhìn đều lo lắng.Hắn che lại miệng vết thương, lảo đảo đi về phía trước, vòng qua đống quan tài băng, đôi mắt sắc bén phát hiện ra một vật màu trắng trên đài cao.Nện bước nhanh hơn, bò lên trên đài cao.Nhìn thấy người tiểu nhân nhỏ bé quấn trong chiếc áo choàng lông, ánh mắt hơi sáng lên."Chủ tử!"Bước nhanh bước tới, định bế Bạch Dĩ Lạc đang bất tỉnh thì phát hiện cả người đều là vết máu, trên tay cũng có.Dơ bẩn bản thân đều ghét bỏ.Cầm lấy một góc quần áo hơi sạch sẽ, lau sạch tay, lúc này mới dám đặt tay lên khuôn mặt trắng nõn nhỏ của cậu.Xúc cảm ấm áp, trên người không có vết thương, chỉ là hôn mê.Lạc Thanh Trúc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghiêng người sang một bên để khôi phục thể lực, nhưng vô tình nhìn thấy bên trái quan tài băng hình như là nước.Hắn nhìn thoáng qua Bạch Dĩ Lạc, cẩn thận đắp áo choàng cho cậu, đứng dậy đi xuống đài cao, từng bước một tới mép.Ngồi xổm xuống và nhận ra đó quả thực là nước.Ở đây có nước lớn như vậy?Tay vừa chạm vào nước, một luồng lạnh buốt từ đầu ngón tay xuyên vào cơ thể, Lạc Thanh Trúc nhanh chóng rút tay ra thì thấy ngón tay mình đã đông cứng.Nước rất lạnh và hống hách.Nhưng, trên tay miệng vết thương không thấy.Lạc Thanh Trúc đột nhiên cả kinh, nhìn kỹ vết thương trên tay quả nhiên đã biến mất.Liệu loại nước này có tác dụng thần kỳ trong việc chữa lành vết thương?Lạc Thanh Trúc xắn tay áo lên, nghiến răng nghiến lợi nhúng tay xuống nước, chân tay run rẩy vì lạnh.Thật sự kiên trì không được, mới đưa cánh tay nâng lên. Sau khi băng tan, mọi vết thương trên cánh tay hắn đều biến mất.Lạc Thanh Trúc đang vui mừng khôn xiết thì phát hiện ra những vệt băng xanh bắt đầu lan ra từ cánh tay của mình, một lúc sau, những vệt băng đó lan ra toàn thân, cái lạnh ập vào khiến hắn không hề hay biết.Khi Bạch Dĩ Lạc tỉnh dậy, giữa mày một mạt màu lam ấn ký thoáng qua.Đan điền, kim sắc hoa sen cùng màu lam hoa sen hợp làm một, tỏa ánh sáng rực rỡ.Cậu vụng về bò dậy, ngồi ở trên đài cao, nhìn thấy tác phẩm điêu khắc băng đột nhiên xuất hiện.Cậu nghiêng đầu, càng nhìn, bức tượng băng càng trở nên quen thuộc.Đột nhiên đôi mắt sáng ngời, "Thỏ Thỏ."Cao hứng bò xuống cầu thang, lại đứng dậy, từng bước leo về phía tác phẩm điêu khắc băng. Bàn tay nhỏ bé rơi vào tác phẩm điêu khắc băng, nhưng bị đông lạnh nhanh chóng thu hồi."Chu choa, quá lạnh." Dẩu cái miệng nhỏ, đầu nhỏ điên cuồng chuyển động, dang đôi bàn tay nhỏ bé ra, một ngọn lửa phốc xuất hiện.Làm tan băng bằng lửa.Thật là ứa bé lanh lợi.Tiểu gia hỏa vui sướng hài lòng cười.Không bao lâu, tác phẩm điêu khắc băng tan chảy, lộ ra hình dáng Lạc Thanh Trúc Nhưng trong chớp mắt, Lạc Thanh Trúc đã biến mất khỏi nơi đó, chỉ để lại bộ quần áo dính đầy máu xanh và một con thỏ trắng đông cứng."Thỏ Thỏ nha.""O, hơi sợ, oa, oa ôm."Cậu sợ lạnh ôm con thỏ trắng nhỏ bé vào lòng, mặc dù cơ thể nhỏ bé run rẩy vì lạnh nhưng hắn cũng cẩn thận che nó bằng áo choàng để đảm bảo rằng hắn sẽ không bị cảm lạnh.Tiểu phì đứng lên, suýt nữa thì ngã xuống, phải loạng choạng hai lần mới đứng thẳng được. Cậu nhìn quanh, rồi tìm một hướng ngẫu nhiên bắt đầu bước đi.Nhưng nơi này giống như một mê cung, dù đi đến đâu luôn quay lại nơi mình bắt đầu. Cậu phồng má, ôm con thỏ rồi ngồi xuống bên dòng nước.Không có gì cả, đều ra không được.Giấy khi dễ tiểu hài tử. Cậu đưa mắt nhìn, nhìn thấy mặt nước trước mặt, sau đó nhìn về phía xa, mặt nước rất rộng lớn, không biết nó dẫn về đâu.Nếu đi theo dòng nước, sẽ thoát ra được chứ?Tiểu gia hỏa lại bò dậy, không quên ôm chặt thỏ trắng vào lòng: "Thỏ Thỏ ngoan, không sợ."Đi dọc mép nước không thấy đường, bực mình tiểu đoàn tử trực tiếp đem chân dừng ở trên mặt nước.Đột nhiên, bắt đầu từ dưới chân, trên mặt nước nở rộ vô số băng hoa sen, một đóa, một đóa, mỹ lệ vô cùng. Hóa ra con đường nằm trên mặt nước.Tiểu đoàn tử giẫm lên, nhấc chân còn lại, đứng vững trên mặt nước.Theo hoa sen, đi từng bước tới đó.Cũng không biết mình đã đi được bao xa nhưng vẫn chưa nhìn thấy điểm kết thúc.Con đường có dài lắm không?Lạc Thanh Trúc đang được Bạch Dĩ Lạc ôm, tỉnh dậy trong hơi ấm, phát hiện mình đang được một đôi bàn tay nhỏ bé ôm chặt, trong lòng cảm thấy ấm áp.Thật lâu, không cảm nhận được hơi ấm như thế này.Nhắm mắt lại, khóe mắt có chút ướt át."Chi chi......" Hắn muốn khôi phục hình người, nhưng không biết vì sao, không được.Nghe thấy thanh âm tiểu gia hỏa cúi đầu, đem tiểu bạch thỏ từ trong áo choàng ra."Thỏ Thỏ, ngươi, ngươi tỉnh rồi~" Trước nụ cười vui vẻ của tiểu gia hỏa, Lạc Thanh Trúc giật giật miệng."Chi chi.""Ngoan nha, ta, ta ôm ngươi." Tiểu gia hỏa lại đem nó nhét trở lại trong lòng ngực, quấn nó trong áo choàng. Tiếp tục đi về phía trước, nhìn thấy một vật gì đó đang nổi trên mặt nước trước mặt.Đó là cái gì?Khi nhìn qua, đó là một chiếc quan tài bằng băng. Tại sao quan tài băng lại ở đây?Nhìn về bốn phía, hoa sen liền dẫn đến nơi này, ngoài ra không có gì khác.Đây có phải là cuối đường?Không thể nào.Nhìn nước gợn lân lân mặt nước, khuôn mặt cậu bé nhăn nhó.Chẳng lẽ cậu ra không được?Cậu tức giận đá vào chiếc quan tài băng trước mặt.Băng quan đột nhiên xuất hiện vết rạn.Chạm vào, ăn vạ? Bạch Dĩ Lạc lùi lại, trợn mắt. Các vết nứt trên quan tài băng bắt đầu lan rộng ra xung quanh và chẳng mấy chốc, nắp quan tài băng cũng nứt ra.Xôn xao một tiếng, vỡ thành khối băng rơi vào trong nước, phát ra bùm bùmBên ngoài dãy núi tuyết sơn, thủ lĩnh tộc tuyết lang cảm giác mặt đất đang chấn động."Thủ lĩnh, thủ lĩnh mau xem, tuyết sơn sáng lên."Mọi người nhìn tuyết sơn . Một vầng hào quang màu xanh bao quanh đỉnh tuyết sơn, lại biến mất.Bạch Dĩ Lạc nhìn quả cầu nhỏ màu xanh trước mặt, dùng ngón tay chọc vào quả cầu màu xanh đột nhiên lớn lên, biến thành một con lang đáng yêu...... Bảo bảo?"Ồ, rất đáng yêu nha."Bạch Dĩ Lạc hai mắt sáng lên, duỗi trảo trảo nhỏ ôm lấyLang Bảo Bảo cũng để cậu ôm, làm động tác nũng nịu trong vòng tay cậu."Cha..."Nghe được chữ này, Bạch Dĩ Lạc chợt cứng người, không dám động tay.Cái quái gì rứa?Ngươi kêu ta là cha?Không phải đâu."Oa, oa không phải cha ngươi......"Lang Bảo Bảo oa một tiếng khóc, chạy về băng quan, "Cha không cần ta......""Huhuhu....."Bạch Dĩ Lạc đầu lớn, Lạc Thanh Trúc cũng choáng váng.Bỗng có một con Lang Bảo Bảo, chạy ra gọi cậu ( chủ tử ) là cha."Ngươi, ngươi đừng khóc......" Cứng đờ trấn an nói.Lang Bảo Bảo vèo một chút chạy ra, gắt gao ôm lấy cổ Bạch Dĩ Lạc, khàn giọng nói: "Cha muốn ta.""Cha, cha, ngươi đến mang ta về nhà sao?"Bạch Dĩ Lạc nhăn chặt khuôn mặt, "Oa không phải cha ngươi......"Cậu là hồ ly, sinh không ra lang.Lang Bảo Bảo nháy mắt nước mắt lưng tròng, "Cha......"Tay nhỏ che lại miệng Lang Bảo Bảo, "Ngoan, kêu ca."Kêu gì đều được, đừng kêu cha.Quá đáng sợ, không chịu nổi."Huhu..... Cha không cần ta...." Lang Bảo Bảo lại muốn gào."Được rồi, cứ gọi là cha đi." Bạch Dĩ Lạc chịu không nổi nó gào, chỉ cảm thấy lỗ tai đều phế.Bất đắc dĩ thỏa hiệp."Cha thật tốt." Lang Bảo Bảo ôm Bạch Dĩ Lạc lại bắt đầu làm nũng, trông không giống lang chút nào.--------------
Chương 67. Tìm được Bạch Dĩ Vân
Lang Bảo Bảo đang làm nũng trong vòng tay Bạch Dĩ Lạc, vừa nhìn thấy cậu ôm một con thỏ, liền bật khóc. "Cha, có đứa con khác?""Trách không được, không cần bảo bảo......" Vèo một chút đột nhiên chui trở lại vào quan tài băng, ôm đầu khóc.Bạch Dĩ Lạc đứng ở chỗ đó cùng Lạc Thanh Trúc vẻ mặt mộng bức.Con lang này hơi khóc nhè."Chi chi......" Chủ tử, nếu không ngài lại dỗ dành nó.Lỗ tai chịu không nổi.Bạch Dĩ Lạc cũng chịu không nổi, muốn khom lưng, nhưng cậu mặc quá nhiều, không thể xuống được nữa, đành phải đá vào quan tài băng. "Ra ngoài!"Dỗ, khó dỗ.Ngữ khí có chút nghiêm túc, Lang Bảo Bảo cho rằng cậu sinh khí, ủy khuất thò đầu ra.Bạch Dĩ Lạc vươn tay, ý bảo nó lại đây.Lang Bảo Bảo cũng hiểu, lập tức ôm lấy tay cậu, thuận thế rúc vào lòng cậu."Ngoan nha." Bên trái một con tiểu bạch thỏ, bên phải một con Lang Bảo Bảo, tất cả đều là lông xù xù.Bạch Dĩ Lạc nheo nheo mắt.Lạc Thanh Trúc cùng Lang Bảo Bảo mắt to trừng mắt nhỏ, không khí có chút vi diệu.Không có đường, tiểu gia hỏa quay lại con đường mình đã đến.Khi đến bờ, cậu mệt đến mức ngồi phịch xuống đất rồi bất động.Mệt mỏi quá."Cha." Lang Bảo Bảo thò đầu ra, nghĩ tới chuyện gì đã xảy ra với Bạch Dĩ Lạc, vội vàng cọ má cậu.Bạch Dĩ Lạc ấn nó xuống, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn về phía Lang Bảo Bảo, "Ngươi, ngươi nói....""Nói cho ta biết, đây là ở nơi nào? Đại ca ta ở đâu?" Cậu vẫn chưa quên rằng mục đích cậu đến đây tìm đại ca.Lang Bảo Bảo nghiêng đầu: "Đại ca ca của cha?""Mấy ngày trước đây, hình như có người vào được, là bạch hồ, lớn lên còn khá xinh đẹp."Bạch Dĩ Lạc bò dậy, nhìn Lang Bảo Bảo, "Đại, đại ca......""Ở, ở nơi nào?"Lang Bảo Bảo nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận toàn bộ ngọn tuyết sơn.Nhìn thấy người đàn ông nằm trên mặt đất với những vết thương khắp người.Mở to mắt, "Ta biết, đi theo ta."Lang Bảo Bảo chạy về phía trước, tiểu gia hỏa bò dậy, không đứng vững được lại ngã xuống. Mặc quá nhiều nên không hoạt động được.Phồng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình và quật cường đứng dậy.Cậu chưa kịp đứng dậy đã có một bàn tay nâng cậu lên. "Thỏ Thỏ?""Vâng." Lạc Thanh Trúc nhẹ giọng đáp một câu, hắn khôi phục hình người."Chủ tử, ta ôm ngài đi.""Ừ, ừ." Tiểu gia hỏa ghé vào trên vai hắn, quay lại nhìn bóng xanh phía trước.Lang Bảo Bảo tốc độ rất nhanh, quen thuộc nơi này, Lạc Thanh Trúc đành phải dùng linh lực mới đuổi kịp.Đồng thời cảm khái, nếu không có Lang Bảo Bảo dẫn đường, bọn họ căn bản không có khả năng dễ như trở bàn tay xuyên qua các cơ quan đó bằng một cách an toàn.Không bao lâu, bọn họ nhìn thấy Bạch Dĩ Vân nằm dưới đất, xung quanh đầy những băng đá rơi và băng đao...... Vì nhiệt độ quá lạnh nên nó vẫn chưa tan."Đại, đại ca."Tiểu gia hỏa lo lắng đáp xuống, loạng choạng lao bổ nhào vào Bạch Dĩ Vân bên người, giữ chặt ngón tay y. "Nồi to ca......""Oa, oa tới rồi."Thấy Bạch Dĩ Vân không có phản ứng, tiểu gia hỏa từ trong không gian lấy ra một viên đan dược nhét vào trong miệng y."Nhị, nhị ca cho." Nhất định hữu dụng.Đợi một lát, Bạch Dĩ Vân không có tỉnh, tiểu gia hỏa sốt ruột đỏ hốc mắt.Như thế nào còn không tỉnh.Lại lấy ra ba viên đan dược, toàn bộ nhét vào trong miệng Bạch Dĩ Vân.Linh lực hùng vĩ trào dâng trong cơ thể Bạch Dĩ Vân, khiến y đau đớn tỉnh lại.Mê mang mở to mắt, chỉ thấy một khuôn mặt rất ngoan ngoãn và đầy lo lắng."Lạc, Lạc Lạc."Một giọng nói trầm thấp yếu ớt vang lên, Bạch Dĩ Lạc trợn mắt nói: "Đại, đại ca."Nhào qua, ôm lấy cổ Bạch Dĩ Vân.Sức nặng đè nặng lên Bạch Dĩ Vân khiến y gần như không thở được."Huhu...... Đại ca......"Tiểu gia hỏa trước đây không hề khóc nhưng khi nhìn thấy Bạch Dĩ Vân lại khóc thương tâm.Bạch Dĩ Vân giơ tay ôm lấy cậu, "Lạc Lạc ngoan, không khóc, đại ca ở.""Ừm." Hút hút cái mũi nhỏ, nhưng cậu bé đang khóc vẫn nằm đó bất động.Bạch Dĩ Vân ôm cậu, nhờ sự giúp đỡ của Lạc Thanh Trúc ngồi dậy, cầm tay ống tay áo mềm nhẹ xoa nước mắt tiểu gia hỏa "Làm Lạc Lạc lo lắng, là đại ca không đúng, đại ca xin lỗi Lạc Lạc,""Không khóc nha."Hôn lên trán tiểu gia hỏa, Bạch Dĩ Vân lại xoa xoa cái ót của cậu."Chào đại bá." Vốn đang có cảm xúc bi thương, nhưng ba từ này đã khiến nó tan biến.Bạch Dĩ Vân nhìn vật đang ngồi dưới đất, giống như một con lang.Lang Bảo Bảo nghiêng đầu lại gần: "Cha ta là đệ đệ ngài, hẳn là gọi bá bá đi, không đúng không đúng, phải gọi là thúc.""Ai, rốt cuộc gọi là gì vậy?"Bạch Dĩ Vân sốc đến mức cơ thể không còn đau nữa.Nó đang nói cái gì?Cái gì cha, đệ đệ, cái gì bá bá, cái gì thúc thúc?!!Bạch Dĩ Lạc đang khóc nước mắt lưng tròng nhăn nheo khuôn mặt nhỏ."Đại ca, không......"【Đại ca, huynh tin ta, đây không phải con của ta】【Nó nhất quyết gọi ta là cha, không cho nó gọi liền sẽ khóc như trời sập, ồn ào đến đầu ta đau nhức.】Bạch Dĩ Vân nuốt nuốt nước miếng, lượng thông tin có chút choáng ngợp, khiến đầu óc y quay cuồng.Nếu không, hãy để y ngất xỉu thêm một thời gian nữa. "Ngươi lặp lại lần nữa, ai là ngươi cha?"Lang Bảo Bảo đặt chân trước lên Bạch Dĩ Lạc: "Đây là cha ta."Bạch Dĩ Vân trợn mắt muốn ngất đi.Nhưng không ngất đi."Ngươi không thể kêu đệ ấy là cha."Lang Bảo Bảo trong nháy mắt đỏ hốc mắt, "Huhuhu....""Nhưng mà ngươi có thể ngầm kêu." Một câu nhưng mà, thành công làm Lang Bảo Bảo nghẹn lại.Kế tiếp, Bạch Dĩ Vân đã dùng miệng lưỡi sắc bén và sự cám dỗ của đồ ăn vặt đã thành công khiến Lang Bảo Bảo sửa lại xưng hô."Lạc Lạc." Lang Bảo Bảo vô cùng cao hứng kêu, một lúc lại hú lên vài tiếng."Lạc Lạc.""Lạc Lạc.""Ừm." Bạch Dĩ Lạc bất đắc dĩ đáp lại, ghé vào đầu vai Bạch Dĩ Vân uể oải ỉu xìu.【Muốn ngủ 】【Liền ngủ một lát 】Bạch Dĩ Vân vỗ vỗ lưng cậu, vỗ vỗ, liền đem tiểu gia hỏa dỗ vào giấc ngủ.Sau đó y ra hiệu cho Lang Bảo Bảo câm miệng."Phía trước hồ nước có thể chữa thương, điện hạ có thể đi xem thử." Lạc Thanh Trúc đề nghị nói.Lang Bảo Bảo dừng lại bước chân, quay đầu lại, "Thì ra trước đó chữa thương chính là ngươi."Nó còn nói là ai quấy rầy giấc ngủ của mình."Nước kia quả nhiên có thể chữa lành vết thương, bá......" Dưới sự ra hiệu của ánh mắt Bạch Dĩ Vân, Lang Bảo Bảo bị bắt sửa miệng, "Điện hạ có thể thử xem.""Nhưng bây giờ ta đi rồi, hiệu quả có thể sẽ kém một chút." Linh lực của nước vốn dựa vào nó, nhưng bây giờ nó đã rời đi, hiệu quả chữa lành sẽ tự nhiên mất đi. Ước tính sau khi Bạch Dĩ Vân khỏi bệnh sẽ trở thành nước bình thường."Được, đi xem thử." Thật sự rất khó để di chuyển với những vết thương trên cơ thể.Khi đến thủy biên, nghe Lang Bảo Bảo nói xuống nước, ngồi ở trong nước. Nước lạnh thấu xương, lạnh đến mức toàn thân run lên.Nhìn Bạch Dĩ Vân trên người kết băng, Lang Bảo Bảo dùng linh lực đem y kéo lên, chờ y khôi phục.Lạc Thanh Trúc ôm Bạch Dĩ Lạc đang say ngủ chờ sang một bên.Lúc này, có tiếng ầm ầm vang lên, mặt đất bắt đầu rung chuyển."Đây là có chuyện gì?"Lang Bảo Bảo ngẩng đầu, cảm thụ một phen, tức giận mắng, "Tên nào động kinh dùng thuốc nổ mở cửa vậy.""Không biết nó sẽ sụp đổ một khi phát nổ à?"Tức giận Lang Bảo Bảo điều khiển tượng Tuyết Lang canh gác và bắt đầu điên cuồng truy đuổi kẻ đột nhập.Nó sử dụng linh lực của mình để ổn định buồng băng và ngăn nó sụp đổ.Nơi đây lưu giữ tất cả các tộc trưởng Tuyết Lang Tộc từ các thế hệ trước, sau khi chết đều không thể an giấc ngàn thu đi.-------------------
Chương 68.Hậu duệ bất hiếu
"Điện hạ, cánh cửa này ngay cả thuốc nổ cũng không thể mở ra được." Thuộc hạ tới báo cáo.Bạch Dĩ Xuyên nhíu mày, cảm thụ được mặt đất chấn động, đang nghĩ cách mở cửa băng ra.Tuyết lang pho tượng chuyển động con mắt bước xuống từ bến băng.Vừa động, toàn bộ mặt đất run lên."Sống! Pho tượng sống!"Một tuyết lang pho tượng gầm lên về phía những kẻ xâm nhập, và những cơn gió lạnh mang theo những cột băng thổi về phía họ.Một tuyết lang pho tượng khác dậm chân trước, mặt đất vỡ tung, vô số lưỡi băng bay đi.Bạch Dĩ Xuyên huy kiếm mà ngăn cản, nhưng anh không ngờ mặt đất bỗng nứt ra, thân hình mất trọng lượng, đột nhiên ngã xuống.Rất may là đã ổn định được cơ thể khi tiếp đất và không bị ngã quá nặng."Nhị, nhị điện hạ?" Lạc Thanh Trúc nhìn từ phía trên rơi xuống bóng người, tập trung nhìn vào, cư nhiên là Bạch Dĩ Xuyên."Lạc Thanh Trúc?""Lạc Lạc." Thấy ba người, Bạch Dĩ Xuyên cất bước đi qua, theo sau là một số binh lính rơi xuống."Nơi này là......"Lang Bảo Bảo đã tránh ở phía sau Lạc Thanh Trúc, nó không nghĩ tới bọn họ biết nhau.Thế thì không phải là nó vừa mới mắng sai người à.Cũng may không để Lạc Lạc nghe thấy, nếu không mông của ta sẽ nở hoa mất."Đại ca." Tim Bạch Dĩ Xuyên gần như nhảy ra khỏi lồng ngực khi nhìn thấy Bạch Dĩ Quân đông cứng thành một tác phẩm điêu khắc bằng băng.Duỗi tay ra chạm vào nó, băng sẽ vỡ tan.Ta cái gì cũng chưa làm.Như thế nào liền vỡ?Có chút hoảng.Nhưng ta không nói."Đại ca." Bạch Dĩ Vân một hồi lâu mới mở to mắt, ngồi dậy, trên người thương không có, thân thể cũng nhẹ nhàng không ít.Loại nước này quả nhiên thần kỳ."Đại ca?""Đại ca."Bạch Dĩ Vân nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt nôn nóng Bạch Dĩ Xuyên, vỗ vỗ mặt anh."Sống.""Ngươi cũng bị tộc tuyết lang đánh lén ném xuống không?"Bạch Dĩ Xuyên:???"Không, không có.""Là tộc tuyết lang đánh lén ngươi?""Hỏng rồi! Thu Lâm còn ở tộc tuyết lang!"Tuyết lang tộc doanh địa, Thu Lâm bị trói vào cọc gỗ, nhìn Thủ Lĩnh trước mặt với ánh mắt tức giận."Các ngươi, đều sẽ gặp báo ứng!"Tuyết lang tộc thủ lĩnh ha ha cười, "Quả báo? Nhị điện hạ, Thái Tử điện hạ, tiểu điện hạ đều ở tuyết sơn, tuyết sơn nguy cơ thật lớn, ngay cả chúng ta cũng không thể toàn thân mà lui, bọn họ, cũng không về được.""Ngươi vẫn nên ngẫm lại, xem mình nên làm gì.""Ha ha ha ha......"Thu Lâm nghiến răng nghiến lợi muốn thoát ra nhưng không biết sợi dây đó làm bằng gì nên không thể thoát ra được.Tức giận.Không được, ta muốn đi tìm tiểu điện hạ và những người khác.Vì sức mạnh linh lực không dùng được, vậy dùng các biện pháp khác.Thu Lâm giơ tay lên, ngửa đầu ra sau, nắm lấy miếng sắt giấu trong tóc, kéo ra rồi bắt đầu cắt dây.Bông tuyết bay lả tả bay múa, ngày càng lớn hơn, bay khắp nơi cùng với những cơn gió lạnh."Hôm nay không đúng, tuyết này sao lại lớn như vậy?""Ai biết, còn rất lạnh.""Đi đi đi, sưởi ấm bếp đi." Vừa vào bếp, một viên cây đậu dừng ở bên trong."Những hạt đậu đến từ đâu?""Ngươi ăn vụng?""Không......"Phanh ——"A!!!"Tiếng nổ mạnh ở trong doanh địa vang lên, còn đem bếp lò nổ bay, bắn tia lửa điện khắp nơi khiến nhiều người bị thương."Sao lại thế này!" Thủ lĩnh bước ra, vừa tới cửa, hình như đã giẫm phải thứ gì đó.Phanh ——Lại là một tiếng tiếng nổ mạnh.Tộc nhân lại đây vừa thấy, thủ lĩnh nằm trên mặt đất, hắn chân không có."Có người đánh lén, có người đánh lén!"Trong lúc nhất thời, toàn bộ tuyết lang tộc bắt đầu hoảng loạn.Một cái bóng nhanh chóng lướt qua tuyết.Những móng vuốt sắc nhọn đập một con đầu lang xuống mặt đất."Ngươi là hậu nhân bất hiếu! Lá gan lớn! Ngay cả tổ tông đều dám đánh lén."Lại là một móng vuốt, để lại ba vết xước trên cổ lang, máu phun trào, nhưng, không chết.Lạc Thanh Trúc thừa dịp bọn họ nháo, bí mật đi cởi trói cho quân Hồ tộc, một lúc sau quân lính đã bao vây toàn bộ Tuyết Lang Tộc.Bạch Dĩ Vân ôm Bạch Dĩ Lạc, bên cạnh người đi theo Bạch Dĩ Xuyên, sắc mặt lạnh lùng."Hậu duệ bất hiếu!""Ta đánh chết ngươi!"Lang Bảo Bảo ấn tuyết lang tộc thủ lĩnh, ấn mạnh đến nỗi hắn không biết đông nam tây bắc.Bạch Dĩ Lạc khóe miệng giật giật.【Đây là cái con Lang Bảo Bảo hay khóc không vậy?】【Xác định không phải kẻ cuồng bạo lực?】Bạch Dĩ Vân kéo kéo ông tay áo Bạch Dĩ Lạc, Bạch Dĩ Lạc nháy mắt đã hiểu. "Bao, bao bao."Lang Bảo Bảo vèo một chút nhảy trở về, ngồi dưới đất, rung đùi đắc ý. "Lạc Lạc kêu ta có chuyện gì?""Có phải hắn cũng khi dễ ngài không, không có việc gì, ngài chờ, ta đi cho ngài hết giận.""Này đàn sa điêu, ta thân là tổ tông chúng nó còn thu thập không được."Vèo một chút nhảy trở về, tát con lang thủ lĩnh vừa ngồi dậy trên mặt đất."Khi dễ Lạc Lạc của ta đúng không, phản thiên!""Nếu ta không đánh chết ngươi, ta liền không phải tổ tông các ngươi!"Phát tiết một hồi, Lang Bảo Bảo quay đầu nhìn tộc nhân khác, ngửa mặt lên trời một rống."Ngao ô ~~~"Tru lên dây thanh vô cùng áp bách, làm tuyết lang tộc nhân sôi nổi quỳ xuống đất, căn bản không dám ngẩng đầu. Đây là Thánh Linh ở vùng tuyết sơn, tương đương với tổ tông bọn họ.Trường hợp này thật có chút chấn động, Bạch Dĩ Vân lần đầu tiên cảm thấy không cần y.Buông Bạch Dĩ Lạc, ý bảo cậu đem Lang Bảo Bảo kêu trở về, dư lại y tới xử lý."Bao bao." Nhân thánh linh Lang Bảo Bảo đang đánh tộc nhân nghe tiếng gọi liền sà về phía Bạch Dĩ Lạc.Đột nhiên nhào qua, suýt chút nữa hất Bạch Dĩ Lạc xuống đất.Cũng may Bạch Dĩ Vân đỡ giúp đỡ nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào đầu con Lang Bảo Bảo Một tuyết lang tộc nhân nhìn thấy, khiếp sợ không thôi.Không phải, anh thực sự đã dùng tay tát thánh linh!Thánh linh còn không tức giận!Dựa vào cái gì!Đây là dựa vào cái gì! Bình thường đến tuyết sơn đào đóa băng liên đều bị đánh, dựa vào cái gì đều động thủ, thánh linh còn cười.Nó, nó nó nó còn cười!(ノ=Д=)ノ┻━┻Không công bằng!"Lạc Lạc, thực xin lỗi, đâm thương ngài không." Lang Bảo Bảo cọ lòng bàn tay Bạch Dĩ Lạc, ngoan ngoãn làm nũng."Mộc có." Tay nhỏ vỗ vỗ đầu Lang Bảo Bảo, Bạch Dĩ Lạc dứt khoát một mông ngồi ở tuyết và ôm lấy Lang Bảo Bảo.Nó còn xin lỗi?Nó còn làm nũng?Tại sao nó lại tàn nhẫn với họ như vậy?Nó rốt cuộc là chỗ nào đến!Tuyết lang tộc nhân tan nát cõi lòng.Bạch Dĩ Vân bảo Lạc Thanh Trúc và Thu Lâm nhìn Bạch Dĩ Lạc, còn y và Bạch Dĩ Xuyên đi về phía thủ lĩnh lang thủ lĩnh "Ngươi có điều gì muốn nói?"Lang thủ lĩnh chân không có, lại bị thánh linh đánh một trận, hắn còn có thể nói cái gì, có thể nói cái gì."Là ta kêu bọn họ làm, một người làm, một người chịu trách nhiệm. Xin Thái Tử điện hạ, nhị điện hạ bỏ qua cho bọn họ." Nói xong, lang thủ lĩnh tự sát.Đao rơi xuống đất, biến trở lại nguyên hình, lại biến mất ở trên nền tuyết...Bạch Dĩ Vân thở dài."Lang thủ lĩnh đã chết, tân thủ lĩnh, tuyết lang tộc được chọn, báo cho Yêu Đế."Tuyết lang tộc nhân nhìn Thánh Linh của mình, hy vọng nó có thể nói được điều gì đó.Lang Bảo Bảo cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, đứng lên: "Nhìn cái gì mà nhìn, lại xem, tròng mắt cho các ngươi đào ra, một đám không an phận."Tức giận đứng dậy, đi đến nhất tộc người trước mặt, "Ngươi, tân thủ lĩnh.""Nếu lại làm chuyện xấu gì nữa, ta tự mình đưa ngươi đi gặp cha ngươi!"Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com