Sau Khi The Than Thu Gia Chet Edit Dm Hoan Ham Ngu Dai Tay Qua
Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!
——————————————————
Giang Lâm ở bên cạnh nghe được, dịch sát qua nói chuyện: "Chị Tô, gần đây có triển lãm đá quý đó, em có thư mời, chị đi không?"
"Thôi thôi." Tô Đường nhanh chóng lắc đầu, "Mấy thứ đó chị cậu không đủ sức mua."
"Chỉ vào xem cũng được, không cần phải mua đâu." Giang Lâm đáp lại.
"Thôi, chị mà trông thấy mấy viên kim cương đẹp là lại không cưỡng nổi muốn mua." Tô Đường thở dài một hơi, "Với cả hội đấu giá lần trước mà em bảo chị, viên đá quý đó thế mà được mua với giá 300 triệu."
"300 triệu?" Tần Chu cũng nghệt người ra rồi.
"Đúng đấy, là 300 triệu! Chỉ để mua một viên đá màu xanh!" Tô Đường cảm thán, "Cũng không biết là người giàu có nhà ai chịu bỏ tiền ra mua nữa, hâm mộ chết mất."
"Viên kim cương màu xanh lam ấy á?" Giang Lâm thật ra cũng có ấn tượng, "Hình như là mua để cầu hôn đấy."
"Cầu hôn sao?" Tô Đường lại gần, "Lãng mạn vậy à! Không biết ai có diễm phúc vậy nữa?"
"Không rõ, em cũng chỉ là nghe nói thôi." Giang Lâm lắc lắc đầu.
Cậu cũng không rõ người mua là ai, thân phận của người mua chưa từng được công khai, cậu chỉ là nghe được thông tin từ buổi đấu giá, nói định mua để cầu hôn.
"Ba trăm triệu một viên đá quý, cầu hôn chắc phải lãng mạn lắm" Tô Đường càng nói càng hâm mộ, "Hẳn là sẽ không có ai có thể từ chối được nó đi!"
Tần Chu cũng phối hợp mà gật đầu với bọn họ.Tuy nhiên chuyện cầu hôn này chỉ là Tô Đường thuận miệng khêu lên, rất nhanh đã đổi sang đề tài khác.Chẳng mấy chốc, người đã tới đông đủ.Lần liên hoan này cũng không mời nhiều người đến, chỉ có người đại diện cùng thêm mấy người trợ lý nữa thôi.Người đại diện đẩy một bàn ăn nhỏ bước vào, trên bàn còn đặt một cái bánh kem lớn.Người đại diện lên tiếng: "Tới giây phút quan trọng rồi! Tắt đèn đi tắt đèn đi!"Giang Lâm nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ tắt đèn, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng le lói của ngọn nến trên bánh kem mà thôi.
Mấy người vây Tần Chu vào giữa, cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật.
Tô Đường thúc giục: "Cầu nguyện đi, cầu nguyện đi!"
Tần Chu chắp tay ước, sau đó thì thổi nến.
Giang Lâm bật lại đèn lên, nhanh chóng lại gần, nói: "Anh, anh ước cái gì thế?"
Tô Đường cản lại: "Nói ra sẽ mất linh đấy."
"Nhưng anh mà không nói ra, làm sao em có thể giúp anh thực hiện nguyện vọng được?" Giang Lâm lắc đầu, nhìn về phía Tần Chu.
Tần Chu mỉm cười, xoa đầu Giang Lâm, thuận miệng nói: "Không có nguyện vọng gì."
Chỉ là hi vọng những người bên cạnh mình sẽ mạnh khoẻ bình an.
Giang Lâm: "Anh, nói cho em đi mà!"
Tần Chu cắt bánh, đưa cho cậu chàng, "Ăn bánh trước đi."
Giang Lâm nhỏ giọng phụng phịu vài câu, sau vẫn đành phải nhận lấy bánh, về ghế ăn.
Tần Chu chia bánh ra cho mọi người, sau lại cắt cho bản thân một phần nhỏ.
Bánh rất ngọt.
Chỉ có điều Tần Chu không thích mấy thứ ngọt như vậy, mùi vị của bơ khá là ngấy, nên cậu chỉ ăn phần dâu tây ở bên trên.
Tần Chu ăn qua loa vài miếng, sau khi ăn xong, liền quay trở lại bàn ăn khai tiệc.
Người đại diện lấy rượu, rót cho Tần Chu một ly.
Giang Lâm cũng dựa sát vào muốn uống rượu, không ngừng mời rượu Tần Chu.
Tần Chu dựa vào ghế, sau khi uống xuống mấy ly, cảm giác đầu của mình hơi choáng váng.
Cũng không biết người đại diện mua rượu gì, cơn say lại đến nhanh như vậy.
Thế nên Tần Chu buông ly xuống, nói: "Không uống nữa."
Giang Lâm giống như đã nghiện, vẫn cứ tiếp tục rót rượu, thấy Tần Chu không có ý định uống cùng cậu nữa, liền đi qua chỗ Lâm Trì Tiêu để mời.
Tần Chu lười biếng dựa vào ghế, nhắm mắt lại, mơ màng sắp chìm vào giấc mộng.
Còn cậu nhóc Giang Lâm kia thì càng uống càng hưng phấn, sau khi uống xong với Lâm Trì Tiêu, lại quay về tìm anh Chu của mình.
"Anh ơi, uống rượu không?" Mặt Giang Lâm đã hồng hồng, có vẻ như cũng đã say không ít.
Tần Chu nhìn, cười nói: "Em say rồi đấy."
"Em không say." Giang Lâm phủ nhận, "Em vẫn còn uống được nữa!"
Nói xong, cậu nhóc liền rót một ly khác cho Tần Chu.
Tần Chu nhận lấy rượu, lại bởi trong phòng đều là bạn bè mà cậu tin cậy, dù có say thì cũng không sao cả.
Thế nên cậu yên tâm mà nuốt rượu xuống, còn không quên nói với Tô Đường: "Lỡ như lát nữa tôi mà uống say, chị nhớ đưa tôi về nhá."
"Ok." Tô Đường vội gật đầu.
Tô Đường là người duy nhất ở trong phòng không chạm vào rượu, chỉ chuyên tâm ăn bánh kem phần mình.
Còn cậu nhóc Giang Lâm kia thì vẫn còn đua rượu với Chu ca của mình.
Mãi lúc sau, Khi Giang Lâm đã say quắc cần câu, liền ôm lấy cổ của Tần Chu, giọng oán giận: "Anh ơi, sao anh lại không chịu tới tìm em chứ..... sao lại không chịu tới chứ....."
Giang Lâm càng nói cành trở nên kích động, còn có cả mấy phần uỷ khuất.
Tô Đường thấy thế, vội vàng kéo Giang Lâm tránh xa Tần Chu ra.
Vất vả lắm cô mới kéo được Giang Lâm ấn trở lại chỗ ngồi, lại nhìn Tần Chu, quan tâm hỏi: "Chu Chu, cậu vẫn ổn chứ?"
Tần Chu không phản ứng lại, vẫn cứ an tĩnh ngồi im tại chỗ như cũ.
Tô Đường đổ một cốc nước ấm đưa qua cho Tần Chu, "Có muốn uống chút nước hay không?"
Phải vài giây sau, Tần Chu mới vô thức mà ngẩng lên cho Tô Đường một ánh mắt, nói một câu không liên quan: "Kể chuyện xưa đi."
"Hở?" Tô Đường chẳng hiểu mô tê gì.
Giang Lâm ở bên cạnh lại nghe thấy, nhanh chóng thò qua, "Chu ca, anh muốn nghe chuyện gì! Em kể cho anh nghe!"
Tần Chu nhẹ giọng lặp lại một lần nữa
"kể chuyện xưa đi."
"Ngày xửa ngày xưa___" Giang Lâm mở đầu, chuyện còn chưa kể đã ôm Tần Chu mà cười ngây ngô.
Tô Đường bấy giờ mới nhận ra, hai con ma men này đều say hết cả rồi, quay sang nhìn người đại diện: "Hình như say cả rồi....."
Người đại diện cũng cảm thấy đau đầu một trận.
Giang Lâm không phải nghệ sĩ, nhưng hắn cũng ít nhiều biết tới bối cảnh đằng sau cậu ấm này, vì thế rút điện thoại ra, gọi cho Viên Liệt một cuộc.Đợi tới khi Viên Liệt nghe tin chạy tới, đã trông thấy cảnh Giang Lâm đang ăn vạ trên người Tần Chu, không chịu buông tay.Viện Liệt đi qua, trực tiếp xách người lên.Giang Lâm vẫn còn ngơ ngác mà oán giận hắn: "Tôi còn chưa kể chuyện xong mà!"Tô Đường trông thấy Viên Liệt tới, nhanh chóng đứng lên chào hỏi: "Viên tổng."Viên Liệt gật đầu, chuẩn bị đưa Giang Lâm về.Tuy nhiên trước khi rời khỏi đó, Viên Liệt lại nhìn thoáng qua Tần Chu trên sô pha.Cuối cùng, Viên Liệt vẫn lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn, sau mới nói với những người khác: "Tôi đưa Giang Lâm về trước."Người đại diện gật đầu, cũng định chuẩn bị đưa Tần Chu về.Nhưng chưa kịp có động tác, Viên Liệt đã nói: "Đợi lát nữa sẽ có người tới đón cậu ấy.""Vâng." Người đại diện gật đầu, cũng không giám hỏi nhiều.Còn Viên Liệt thì trực tiếp đưa con ma men Giang Lâm trở về.Tần Chu vẫn còn ngây ngốc sở sô pha, nhìn bánh kem trên bàn mà ngẩn người.Trên bàn, bánh kem đã được chia hơn phân nửa, dâu tây trên mặt bánh thì đã bị ăn hết từ lâu.Tô Đường ngồi cạnh cậu thêm một lúc, lại nhìn người đại diện, cất tiếng hỏi: "Anh Phàm, ai tới đón Chu Chu vậy ạ?"Người đại diện cũng không rõ lắm, chỉ nói: "Chờ thêm lát nữa đi."Thế nên Tô Đường lại tiếp tục ngồi đó, tự chơi điện thoại phần mình.Rất nhanh, cửa phòng được mở ra, có người bước vào trong.Tô Đường ngẩng đầu lên nhìn, thấy một người đàn ông có thân hình cao lớn đi vào.Khí thế trên người của người đàn ông rất áp bách, bộ dáng cũng hơi quen mắt, giống như là đã từng gặp qua ở nơi nào đó.Ngay sau đó, Tô Đường nhìn thấy người nọ đi tới trước mặt Tần Chu.Người đại diện nhanh chóng lên tiếng giải thích: "Hạ tổng, Tần Chu uống say rồi."Hạ Dương nhìn thanh niên trên sô pha, than nhẹ một tiếng: "Để tôi đưa em ấy về."Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com