Sau Khi The Than Thu Gia Chet Edit Dm Hoan Ham Ngu Dai Tay Qua
Hứa Thừa Yến nhìn di động, hơi xuất thần.Tiên sinh lại ở bên cạnh tiểu thiếu gia nữa rồi.Hứa Thừa Yến ngồi một mình trên sân phơi thật lâu, lâu đến nỗi bên ngoài đã nổi gió, mưa nhỏ rơi xuống, lúc này mới chịu đứng dậy, quay về phòng.Giờ đã là hơn 11 giờ tối, tiên sinh vẫn chưa về, có lẽ hôm nay sẽ chẳng về.Hứa Thừa Yến ngồi trên giường cầm điện thoại, xem lịch trình các chuyến bay, đặt một chuyến đi ngoại tỉnh giữa trưa ngày mai.Sau khi mua xong vé máy bay, Hứa Thừa Yến mở khung chat nói chuyện phiếm của cậu và tiên sinh, suy nghĩ sau vẫn nhắn tin cho tiên sinh____【 tiên sinh, hoành thánh cất ở trong tủ lạnh, mấy ngày tiếp theo em sẽ bảo dì tới nấu cơm. 】【hoa trên ban công tốt nhất là ba ngày thì tưới một lần, nếu thời tiết tốt có thể dọn chúng ra ngoài để phơi nắng. Nếu tiên sinh quên mất cũng không sao, dì cũng sẽ để ý giúp. 】【 Gần đây nhiệt độ bắt đầu giảm rồi, tiên sinh nhớ chú ý sức khoẻ nhé. 】Gửi xong tin nhắn, cậu đợi một lúc, nhưng vẫn không đợi được câu trả lời, liền mặc kệ đặt điện thoại sang một bên, không nhìn nữa.Chờ đến buổi sáng hôm sau, lúc Hứa Thừa Yến tỉnh lại, vị trí bên cạnh vẫn trống không như cũ.Tiên sinh cả một đêm cũng chưa trở về.Hứa Thừa Yến rửa mặt xong, rồi thay quần áo, sau lại gọi điện cho tiên sinh thêm lần nữa.Điện thoại được kết nối, Hứa Thừa Yến hỏi: "Tối nay tiên sinh có về không?""Thật ngại quá, Hạ Dương đang bận chút việc, cậu đợi một lát nhé." Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nam quen thuộc, "Hạ Dương, anh có điện thoại__"Hứa Thừa Yến nắm chặt di động, nghe ra đó là thanh âm của tiểu thiếu gia.Ở đầu dây bên kia truyền đến một loạt tiếng ma sát sột soạt, qua hồi lâu mới nghe thấy tiếng của Hạ Dương."Có chuyện gì thế?"Hứa Thừa Yến hỏi: "Tiên sinh tối nay có về nhà không?"
Hạ Dương hờ hững trả lời: "Không về."
Hứa Thừa Yến nắm chặt điện thoại trong tay, nhịn không được hỏi thêm: "Tiên sinh muốn ở bênh cạnh Thẩm Tu Trúc ạ?"
Hạ Dương: "Ừm, đưa cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra."
"Em biết rồi."Hứa Thừa Yến lên tiếng, còn nói: "Tiên sinh, chiều nay em sẽ đi một chuyến, không biết khi nào sẽ trở về."
"Tuỳ em." Hạ Dương cũng không để lời này trong lòng.
Hứa Thừa Yến còn định nói gì đó, nhưng điện thoại đã bị tắt ngang.
Ở bên kia, sau khi Hạ Dương tắt điện thoại, liền đặt ở một bên, lấy cốc rót một cốc nước ấm.
Thẩm Tu Trúc thấy thế, đi tới, nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì quan trọng sao?"
"Nếu có việc bảo thì em, anh cứ đi trước đi." Thẩm Tu Trúc mỉm cười thẹn thùng, "Em đi một mình không sao đâu."
"Không phải chuyện quan trọng gì." Hạ Dương nhàn nhạt nói, đem cốc nước cùng thuốc cảm qua, "uống thuốc trước đã, đợi lát nữa thì đến bệnh viện."
Thẩm Tu Trúc nhu thuận mà nhận cốc nước, chuẩn bị uống thuốc.
Nước vẫn còn bốc hơi nóng, mà Thẩm Tu Trúc lại đang đeo kính, trên mắt kính liền nổi lên một tầng sương mù.
Hạ Dương duỗi tay, động tác thuần thục giúp Thẩm Tu Trúc tháo mắt kính xuống, từ bên cạnh rút ra một tờ giấy, lau lau hơi nước trên mặt kính.
Thẩm Tu Trúc uống xong nước ấm, dựa vào cạnh bàn, an an tĩnh tĩnh mà nhìn động tác lau kính của Hạ Dương.
Sau khi đã lau sạch hơi nước, Thẩm Tu Trúc vô cùng tự nhiên mà dựa người qua, để Hạ Dương đeo lại kính cho mình.
Động tác giữa hai người vô cùng quen thuộc, giống như đã từng làm vô số lần.
Sau Hạ Dương lại đưa Thẩm Tu Trúc đến bệnh viện để làm kiểm tra, trong quá trình kiểm tra vẫn luôn ở bên cạnh.
Chờ đến khi Hạ Dương trở lại chung cư, trời đã nhá nhem.
Rèm trong phòng khách được kéo vào cẩn thận, cũng không bật đèn, không gian một mảnh đen nhánh.
Hạ Dương bật đèn, không thấy bóng dáng quen thuộc trong phòng ngủ, Hứa Thừa Yến không ở nhà.
Chung cư bị thiếu mất một người, tức khắc trở nên quạnh quẽ.
Nhưng Hạ Dương cũng chỉ cho rằng buổi chiều Hứa Thừa Yến có tiết dạy nên chưa về, không để ý chút nào.
Mãi tới tận khi bên ngoài trời tối đen, Hứa Thừa Yến vẫn chưa về, cũng không gửi tin nhắn dặn dò.
Hạ Dương ngồi ở trên giường, lấy điện thoại ra, gọi cho Hứa Thừa Yến một cuộc.
"Yến Yến." Hạ Dương hỏi, "Em Vẫn ở bên ngoài à?"
"Vâng." Đầu kia điện thoại lên tiếng trả lời.
Hạ Dương hỏi tiếp: "Em đang ở đâu? Tôi bảo tài xế đến đón."
"Không cần đâu." Hứa Thừa Yến nói, "Tiên sinh, em ở An Thạch."
An Thạch là tỉnh thành lân cận, Hạ Dương lập tức hỏi: "Sao đột nhiên chạy đến đó làm gì?"
Hứa Thừa Yến giải thích: "Lần trước đã nói qua với tiên sinh, em muốn nghỉ ngơi một thời gian, nên muốn ra ngoài cho khuây khoả.
Hạ Dương lúc này mới nhớ ra, đúng là lần trước Hứa Thừa Yến từng nói qua với hắn muốn nghỉ ngơi.
Hạ Dương hỏi: "Khi nào thì em trở về?"
Đầu dây bên kia điện thoại trầm mặc một lúc, mới trả lời: "Em Không biết nữa."
Tới tận lúc này, Hạ Dương mới nhận thấy có chỗ không đúng lắm, hỏi: "Yến Yến, rốt cuộc em làm sao vậy?"
Đầu kia điện thoại không trả lời, một mảnh an tĩnh.
Hạ Dương hỏi: "Sao đột nhiên lại không nói tiếng nào đã bỏ đi?"
"Xin lỗi, tiên sinh." Hứa Thừa Yến nắm chặt di động, ngồi một mình trong khách sạn, nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: "Em không có cách nào chấp nhận được việc tiên sinh đối xử với người khác tốt như vậy."
Hạ Dương khẽ nhíu mày, "Yến Yến, đừng nháo."
"Tiên sinh, em không nháo." Hứa Thừa Yến cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Vì sao lần nào tiên sinh cũng cảm thấy là em gây sự chứ?"
Cậu nghe những lời này đủ rồi.
"Tiên sinh, có lẽ cả hai chúng ta cần có một chút thời gian để bình tĩnh lại." Hứa Thừa Yến cố nén cảm xúc, đôi mắt đã hơi phiếm hồng, "Tốt nhất là tạm thời xa nhau một thời gian."
Hạ Dương nghe thanh âm ở đầu bên kia, biểu tình trên mặt trầm xuống, "Tôi nói rồi, cậu ấy là bạn của tôi."
"Tiên sinh, giữa bạn bè với nhau cũng có rất nhiều loại......." Âm thanh của Hứa Thừa Yến đã trở nên nghẹn ngào.
"Cậu ấy có bệnh tim, không thể chịu kích thích." Hạ Dương xoa xoa giữa mày, "Phải có người chăm sóc cậu ấy."
"Vậy tiên sinh định chăm sóc cậu ta bao lâu?" Hứa Thừa Yến kích động, " Một năm, hai năm hay mười năm hai mươi năm?"
"Hứa Thừa Yến!"
Hứa Thừa Yến nhắm mắt lại, hít vào thở ra một hơi thật sâu, thả chậm ngữ khí cuối cùng nói: "Tiên sinh, em không muốn chúng ta tiếp tục nói về cậu ta nữa."
"Hứa Thừa Yến, 5 năm trước em đã đồng ý cái gì với tôi?" Giọng của Hạ Dương thoáng cao lên, "Bây giờ lại hối hận, nháo thành cái gì rồi?!"
Hứa Thừa Yến cụp mắt.
5 năm trước, cậu đã từng đồng ý với tiên sinh, ở bên nhau không cần danh phận.
Cậu cũng từng nhận lời tiên sinh, sẽ ngoan ngoãn nghe lời, cái gì cũng nghe theo tiên sinh.
"Nhưng 5 năm trước tiên sinh cũng chưa từng nói xem em là thế thân." Cậu nói rành mạch từng chữ, "Rõ ràng là tiên sinh lừa em trước."
"Em không có cách nào có thể chấp nhận sự tồn tại của cậu ta, cũng không muốn trở thành thế thân cho cậu ta."
"Tiên sinh, em chỉ muốn có một chút thời gian để bình tĩnh lại."
Nói xong những lời đó, điện thoại liền trầm xuống, không ai mở miệng nữa.
Một lúc lâu sau, Hạ Dương mới lạnh lùng phá vỡ bầu không khí: " Vậy thì em đừng có trở lại nữa."
Hạ Dương tắt máy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com