TruyenHHH.com

Sau Khi Nam Phu Pha San

Tuy rằng hằng ngày đều là người khác nhìn sắc mặt của anh để làm việc, nhưng xem mặt đoán ý là bản lĩnh cơ bản Ân Vinh Lan vẫn phải có.

“Hay lời… Cậu không biết quyển sổ bị rơi?”

Trần Trản nhíu mày đứng dậy, duỗi tay lục túi áo ướt đẫm, lấy ra bút ghi âm, thử khởi động một chút.

Một lát sau, mày giãn ra, cười nói: “Thế mà không hư.” Vừa nói vừa cho khẳng định: “Khoản này quả nhiên không giống bình thường, quả thực là công nghệ mới.”

Ân Vinh Lan cảm thấy kỳ thật đầu óc mình mới là bị úng nước, nếu không lúc trước tại sao lại bỏ một khoản tiền như thế dùng để mua bút ghi âm bền như vậy?

“Không cần chú ý quyển vở.” Trần Trản dùng máy sấy làm khô nước bên ngoài vỏ kim loại.

Ân Vinh Lan bật cười: “Tôi cho rằng nó đối với cậu rất quan trọng.”

“Tư liệu sống có thể tích lũy, người không có việc gì thì tốt rồi.”

Cậu lộ ra khuôn mặt mang theo ý cười, làm trái tim Ân Vinh Lan không khỏi có chút nhảy lên không đúng quy luật.

【 hệ thống: Không biết cách lý giải của tôi có vấn đề hay không, những lời này có thể hiểu rằng người không sao thì liền có thể tạo ra tư liệu sống? 】

Làm lơ sự nghi hoặc của hệ thống, Trần Trản lấy ra một cái hộp sắt từ trong tủ lạnh, làm cho Ân Vinh Lan mở mang tầm mắt.

Những quyển vở chất đầy bên trong hộp.

Ân Vinh Lan chần chờ một chút: “Đây là……”

“Có thể coi như là một gia tộc trong một vương quốc.” Trần Trản so sánh thực ấm áp: “Nó bị mất một con dân, nhưng thành trì vẫn còn ở đó.”

Nghe vậy biểu tình Ân Vinh Lan hơi hơi có chút mất tự nhiên.

Không lưu ý đến biến hóa của anh, Trần Trản tiếp tục ôn hòa an ủi: “Cho nên không cần để ở trong lòng.”

Ân Vinh Lan cười cười, không hề mở miệng.

Hai người đàn ông lâm vào trầm mặc làm không khí có bao nhiêu xấu hổ.

Trần Trản lại cúi đầu nhìn nhật ký một lần nữa, trừ bỏ dấu chấm câu thì không có sai lầm nào lớn.

“Thực hài hước.” Cậu đánh giá.

Nói xong đột nhiên không kịp phòng ngừa nghiêng người về trước một chút, nhướng mày hỏi: “Anh cảm thấy tôi có bao nhiêu yêu anh?”

Vui đùa đơn thuần bởi vì hơi thở ấm áp phun ở bên tai, trở nên ái muội.

Tai Ân Vinh Lan hơi hơi phiếm hồng, hơi có chút thất thố đem người đẩy ra.

Trần Trản không nghĩ tới anh sẽ có phản ứng lớn như vậy, có chút giống như người kỳ thị tiếp xúc đồng giới, nhưng trong mắt Ân Vinh Lan không có chán ghét, từ tai đến nửa bên mặt đều dần dần đỏ.

Đây là có bao nhiêu ngây thơ?

Ngẩn ra một chút, Trần Trản nhịn không được nói: “Trước nay không ai tiếp xúc quá gần như vậy với anh sao?”

Ân Vinh Lan lắc đầu.

Trần Trản độc thân đến bây giờ về mặt tình cảm có thể tha thứ, rốt cục trước khi cậu xuyên qua khi đang chuẩn bị vào đại học, thiếu niên cần phải tuân thủ quy định của trường học.

“Bên cạnh anh có không ít người,” Trần Trản không hiểu được mà nhìn anh: “Cũng phải nên có hảo cảm với một hai người.”

Ân Vinh Lan: “Tôi không suy xét đến việc thành gia lập nghiệp.”

“Tại sao?”

Ân Vinh Lan: “Không có ý định hướng tới.”

Loại tình huống này hơn phân nửa là do quan hệ trong gia đình, Trần Trản không gặng hỏi.

“Còn cậu?” Ân Vinh Lan hơi không được tự nhiên hỏi.

Trần Trản lạnh mặt một chút: “Tôi nhớ rõ anh có xem Weibo.”

“……”

Thiếu chút nữa đã quên, người trước mắt bị toàn dân cưỡng chế độc thân.

·

Tiểu Triệu trừ bỏ là một trợ lý công tác, cơ hồ sắp trở thành một trợ lý sinh hoạt, mang tây trang đến cho ông chủ, chờ anh thay xong, còn phải lái xe chở người về công ty.

Mãi cho đến khi lên xe, Ân Vinh Lan cũng không nhiều lời quá một câu, Tiểu Triệu không khỏi có chút thấp thỏm.

Xe chạy đến công ty, Ân Vinh Lan bỗng nhiên nói: “Khi bị người khác áp sát vào mình, tốc độ tim đập sẽ không bình thường sao?”

Tiểu Triệu không cần suy nghĩ nói: “Đương nhiên bình thường.” Từ giải thích: “Người cùng người rất dễ dàng sinh ra phản ứng hoá học, nói ví dụ như vậy……”

Tự mình làm mẫu, đi nhanh hai bước  đứng ở trước mặt Ân Vinh Lan, cơ hồ là nháy mắt bị đạm mạc đẩy ra.

“Cậu đang làm gì?”

Tiểu Triệu cười hề hề nói: “Thu hồi lời vừa mới nói, việc đó không thích hợp với ngài.”

Mới vừa rồi trong nháy mắt kia, sự chán ghét giữa mày của cấp trên cơ hồ muốn che giấu cũng không được.

Môi Ân Vinh Lan hơi động, đang chuẩn bị tiếp tục mở miệng.

Tiểu Triệu che lại trái tim yếu đuối, sống không còn gì luyến tiếc nói: “Đối với ngài mà nói, chỉ có một loại khả năng…… Không sai, là tình yêu a!”

Nhìn nhau không nói gì, chăm chú nhìn nhau, Tiểu Triệu cúi đầu: “Tôi sai rồi.”

Trong lúc vô tình thoáng nhìn đến quầy bán hoa ven đường, bất giác phát hiện qua hai ngày nữa chính là Lễ Tình Nhân.

Tuy rằng mỗi năm trên lượng người lên mạng tự chế giễu mình là cẩu độc thân có rất nhiều, trên thực tế, trong Lễ Tình Nhân cặp tình lữ cũng không thiếu.

Phương đông có tết Nguyên Tiêu, tết Thượng Tị, Thất Tịch, phương tây có Lễ Tình Nhân…… Mỗi năm sẽ có mấy ngày lễ nhắc nhở mọi người nên yêu đương.

Xem như nhờ phúc, mọi người đều đang thảo luận ngày hội sắp đến, nhiệt độ của Trần Trản rốt cuộc dần dần hàng đi xuống.

Chờ mì gói chính, phát hiện Weibo có vài cái vấn đề, nội dung đều là vì sao trước đây cậu lại thích Khương Dĩnh.

Tham khảo ký ức nguyên chủ, Trần Trản chậm rãi đánh chữ, đăng hai chương một ngày coi như phúc lợi Nguyên Tiêu——

Cầu mà không được.

Loại tình cảm này đã xuất hiện từ mấy nghìn năm trước.

Nghe nói nữ thần muốn tuyển trợ lý sinh hoạt, tôi nam giả nữ trang, ý đồ lẫn vào.

Chỉ cần váy đủ phồng, cô ấy sẽ không phát hiện tôi là một nam nhân.

Nhưng mà khi phỏng vấn, bị yêu cầu tháo khăn lụa trên cổ xuống.

Tôi suýt nữa quên cô ấy là một diễn viên, hóa trang chỉ ứng phó được cái tên hào môn công tử kia, đối với cô ấy mà nói bất quá là chỉ là một thủ thuật che mắt đơn giản.

Thân phận bại lộ, hai nữ sinh kế bên đều dùng ánh mắt nhìn biến thái nhìn tôi, chỉ có cô ấy, sắc mặt như thường.

“Vì sao?” Cô ấy ngồi ở ghế trên, bởi vì phòng ngừa dưới váy bị lộ, bắt chéo hai chân.

Váy đỏ và đôi môi đỏ rực như lửa, động tác tầm thường khi ở trên người cô ấy lại có vẻ phá lệ ưu nhã.

Tôi lộ ra ánh mắt si mê: “Đương nhiên là bởi vì thích em, muốn tiếp cận……”

Cô ấy ngẩng đầu đánh gãy lời kế tiếp, nói: “Tôi hỏi cậu vì sao thích tôi?”

Tôi biết đây là có ý gì, nữ thần hiện tại thành công có được ngàn vạn fans, mà tôi mê luyến đối phương từ lúc còn chưa nổi khi chỉ mới là nghệ sĩ nhỏ tuyến tuyết mười tám.

Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt phảng phất có thể xuyên thấu thân thể của tôi.

“Chính là loại này ánh mắt.” Tôi cười khổ nói: “Cao cao tại thượng, phảng phất như vạn vật thế gian đều không thể lọt vào đáy mắt em.”

Cô ấy ngẩn ra, tựa hồ không nghĩ tới đáp án này.

“Khi vô tình gặp ở sân bay, em cũng đi qua người tôi như vậy.”

Gặp thoáng qua, hai người khoảng cách gần như vậy, lại không liếc mắt nhìn tôi một cái.

……

Đăng chương xong, Trần Trản rất muốn đi ra ngoài.

Gần đây cậu tương đối được chú ý hot search, văn chương viết phải chú ý rất nhiều, tận lực tránh cho các tình tiết quá mức khoa trương.

Khu bình luận thảo luận nhất thời cũng trở nên ôn hòa rất nhiều:

“Là thật sự cao quý lãnh diễm, cảm giác người khác bắt chước không tới.”

“Trước đây từng xem một tin tức ngoài lề, khi ảnh hậu mới xuất đạo, nhìn thấy những ông chủ lớn đều không có chút nhút nhát nào.”

“Không hổ là nữ thần!”

Có một dân mạng tìm ra được đoạn video Lâm Trì Ngang phỏng vấn vào năm kia, hắn rất ít đáp lại truyền thông, cho nên video mấy chục giây này liền có vẻ đặc biệt quý báu.

Hình ảnh Lâm Trì Ngang mặc tây trang giày da, bị hỏi những vấn đề giống nhau.

“Là tôi theo đuổi trước,” Lâm Trì Ngang làm sáng tỏ: “Trước đây, cho dù đụng phải cô ấy ở nơi công cộng, nàng cũng sẽ xem như không nhìn thấy tôi.”

Có thể xem như đạt tới đạt tới cảnh giới ‘cậy mỹ làm cao', Khương Dĩnh từ trước đến nay chưa từng bị cho rằng là bình hoa, cô ấy cho người ta cảm giác là cao ngạo thanh lãnh. Cho nên khi đóng phim, khi biểu hiện ra tình cảm biến hóa phong phú đúng chỗ, người xem sẽ giật mình với loại tương phản này.

Đây là đoạn thời gian đặt thù, lúc đó Khương Dĩnh đã nhận được giải vai nữ phụ xuất sắc nhất, khi công khai yêu đương Lâm Trì Ngang, vẫn bị xem là trèo vào hào môn.

Khi xem đến một cái bình luận, Trần Trản nhịn không được cười.

[ Corgi: Bất luận là ưu tú như Lâm Trì Ngang, hay là u ám như Trần Trản, đều thích đối phương lạnh nhạt với bọn họ. Này chứng minh cái gì? Bản chất nhân loại chính là M! ]

“Tiểu Trần.”

Âm thanh ngoài cửa làm Trần Trản ngẩn người, khép lại máy tính lại, ra cửa.

Ông lão làm bộ mặt quỷ dị: “Bồi tôi uống một chén.”

Trước Trần Trản thuyết giáo, lập tức nói: “Nồng độ thấp có thể xem nhẹ.”

Vừa uống rượu, liền dễ dàng nói nhiều.

Ông lão than vãn những việc vặt thường ngày, Trần Trản ở bên cạnh làm một bộ an tĩnh lắng nghe. Không biết qua bao lâu, ông lão bỗng nhiên nói: “Trong năm mới, có quy hoạch được gì không?”

Trần Trản định ra một mục tiêu nhỏ: “Kiên trì một tháng không lên hot search.”

Bởi vì trước đó vài ngày có phóng viên đến tìm, ông lão hiện tại cũng biết hot search là cái gì, không phải thực lý giải nói: “Tôi nghe người khác nói, còn có người cố tình tiêu tiền để được lên, sao cậu lại khác với bọn họ?”

Trần Trản uống nửa ly rượu xuống, lắc đầu nói: “Nay đã khác xưa.”

Thời gian dần trôi qua đi, lão nhân bỗng nhiên nói: “Lần trước Vinh Lan tới, có giúp tôi tạo một tài khoản Weibo, chỉ là chớp mắt liền không biết dùng như thế nào.”

“Rất đơn giản.” Trần Trản kiên nhẫn lấy điện thoại ra làm làm mẫu: “Giống như vậy, trước click mở, sau đó……”

Nói đến một nửa đột nhiên dừng lại, híp híp mắt xác định không có nhìn lầm, tên của mình lại lại lần nữa xuất hiện ở hot search.

Dù là xoa xoa cũng không ngăn hai hàng lông mày nhíu lại, Trần Trản làm ra biểu tình không lời gì để nói, không thể tưởng tượng được mới mấy giờ ngắn ngủi, lại làm ra chuyện xấu gì?

Sự tình này phải nói về Khương Dĩnh.

Sau khi công chiếu phim điện ảnh, vé rất nhanh đã bán hết, đoàn đội quản lý muốn liên tục bảo trì nhiệt độ, Khương Dĩnh cũng bị kéo vào.

Liên tiếp mấy ngày làm việc không có sai sót, đều chụp ảnh tuyên truyền cho những nhãn hiệu khác nhau.

Thật ra cô thích nghiên cứu kịch bản hơn, cảm thấy việc này có chút nhàm chán, nhất thời hứng khởi đọc truyện của Trần Trản giết thời gian.

Nhìn đến khu bình luận của chương mới nhất, cảm thấy buồn cười lại hoang đường, từ trước đến giờ, cô chưa từng cố tình lạnh nhạt với ai.

Hơi trầm ngâm, sau đó đăng mấy chữ lên Weibo: [ Không liên quan đến tính cách, chỉ vì cận thị. ]

Lúc ấy bị viêm kết mạc không thể mang kính áp tròng, bình thường đeo kính sẽ làm mất vẻ ngoài, nghĩ đến độ cận không cao nên cô liền kiên trì không mang.

Mới đầu fans còn không biết vì cái gì đột nhiên phát một cái Weibo kỳ quái, khi nhìn đến chương mới của Trần Trản, nháy mắt sôi trào:

[ star: Phá án! ]

[ Sa Tạp: Chỉ cần độ cận tôi đủ cal, liền sẽ không nhìn thấy các người! Lục lại video trước của ảnh hậu, đích thực có đoạn thời gian ánh có chút mơ hồ. ]

[ Thủy Tinh Tiểu Pickup: Cho nên nói năm đó không phải Khương Dĩnh không đặt Trần Trản vài mắt, mà là có khả năng do cận thị nên không chú ý tới? ]

[ Thổ Cẩu Chi Vương: khi Lâm Trì Ngang phỏng vấn cũng nhắc tới, nữ thần khi ở nơi công cộng không chào hỏi hăn, có phải hay không cũng là nguyên nhân này?! ]

[ ngàn tầng tháp: @ Trần Trản; @ Lâm Trì Ngang; mấy năm nay điên cuồng mê luyến, chung quy là trao sai người! ]

--------------
Tác giả có lời muốn nói: 

Trần Trản: Xin buông tha cho tôi.

Hot search: Yêu anh a, ca ca!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com