TruyenHHH.com

Sau Khi Nam Phu Pha San

Tài khoản weibo là sau khi quen Trần Trản mới đăng ký, gia nhập một diễn đàn là một trải nghiệm mới đối với Ân Vinh Lan. Đàn chủ liên tiếp đăng mấy cái quy định diễn đàn khắc nghiệt, nội dung phía dưới, hầu hết là nếu ảnh hưởng đến việc Trần Trản ra chương sẽ bị cho vào sổ đen.

Biểu tình tán đồng của Ân Vinh Lan thực mau đã bị nhấn chìm trong biển bình luận.

"Um…"

Động tĩnh nhẹ nhàng này làm anh buông điện thoại xuống.

Trần Trản giật giật mí, chậm rãi mở mắt, tay đặt trên cổ nhẹ nhàng xoay vòng.

Dựa vào đầu giường ngủ là một động tác cực kỳ không tiêu chuẩn.

Ân Vinh Lan ngăn động tác của cậu, duỗi tay sờ sờ trán, không quá nóng: "Đỡ hơn chưa?"

Trần Trản uống ngụm nước, hơi gật gật đầu, liếc về phía vị trí đặt máy tính.

Ân Vinh Lan nhíu mày: "Tình huống cậu hiện tại không thích hợp làm việc."

Trần Trản buồn bã nói: "Nếu nghỉ ngơi tôi phải dùng gấp ba số lượng từ để bổ sung."

Có lẽ bởi vì đã ngủ một buổi trưa tinh thần ngược lại góa lệ tỉnh táo,  không có một tia buồn ngủ nài.

Thấy thế Ân Vinh Lan nở máy tính ra: "Cậu đọc, tôi viết."

Trần Trản nghĩ nghĩ, đầu thật sự có chút đau nhức, kiền không cự tuyệt ý tốt của anh. Ho khan một tiếng, điều chỉnh giọng nói, dùng âm thanh khàn khàn bắt đầu trần thuật.

Không lấu trước đâu chuyên gia cố vấn tình cảm chủ động gọi đến, ông ta rất lo cho tình trạng của tôi.

Tôi gần đây cũng cảm thấy gần đây trở nên trầm lặng, phảng phất như lâm vào vòng luẩn quẩn.

Chuyên gia tư vấn tình cảm trước đây từng học tâm lý học, uyển chuyển kiến nghị phải học cách từ bỏ đúng lúc, tốt nhất là bớt thời gian đi khám tâm lý một chút.

Đối với việc này tôi tỏ vẻ không phục.

"Tôi làm nhiều việc như vậy, vì cái gì cuối cùng cô ấy lại lựa chọn gả vào hào môn."

Chuyên gia tình cảm ôn tồn khuyên bải: "Cậu có thể nghĩ ngược lại, tính tình, gia thế, tính cách, hãy đổi vị trí lại và tự hỏi xem."

Đứng ở đường lớn nghĩ hồi lâu, tiếp thu ý kiến ông ấy tinh tế phân tích. Thật mau kiền kết luận: Trừ gương mặt, cũng chẳng khác gì.

Những gương mặt này còn đẹp hơn Lâm Trì Ngang.

Một khi đã vậy, sao không thô bại trực tiếp tiến hành câu dẫn.

Tiêu tiền để nhận được một vai phụ ở đoàn phim, trong kịch bản tôi sẽ vì cứu nữ chính bị rớt xuống nước mà chết.

Ánh mắt nữ thần thực lạnh nhạt, nhưng vì tiến độ quay nên vẫn chưa có ý kiến gì.

Trước khi qua, tôi tinh tế an bài hướng nước nhỏ giọt của từng sợi tóc.

Hiện tại là mùa xuân, hai bên bờ hồ thực vật sinh trưởng xanh tốt, tôi nhớ rõ hình dáng bản thân đã bày ra dưới ánh mặt trời đó: Cổ áo rộng mở hé lộ xương quai xanh tinh xảo, khuôn mặt trắng như sứ bởi vì giãy giụa nên phiếm hồng, ánh mặt trời chiếu xuống người tôi, giống như là một thiên sứ rơi xuống thế gian…

Một tiếng cười khẽ vang lên, Trần Trản nghiêng mặt qua, trông thấy ánh mắt Ân Vinh Lan không che giấu được ý cười.

"Xin lỗi." Ân Vinh Lan nhanh chóng khôi phục sắc mặt bình thường.

Nếu không phải khóe miệng anh còn sót lại ý cười, Trần Trản tựa hồ cho rằng mình trách lầm đối phương, nhàn nhạt nhìn thoáng sau lại tiếp tục mở miệng: "Từ góc độ của cô ấy, có thể thấy đường cong trên cổ tôi, hầu kết hơi rung động, sẽ vừa ngây ngô vừa thành thục, để lộ ra mị lực trí mạng."

Lúc đầu Ân Vinh Lan gây dựng sự nghiệp, đã từng vì giới thiệu sản phẩm một cách hoàn mỹ mà lao tâm lao lực, nhưng đều không bằng sự khổ sở khi đối mặt với việc có tính khiêu chiến như lúc này.

Dùng hết khả năng để trưng ra gương mặt không biểu tình mà gõ chữ, đang chuẩn bị hỏi xem cách dùng từ trong một câu nào đó, liền liếc thấy hầu kết của Trần Trản bởi vì nói chuyện mà dao động. Lại nghĩ đến dòng chữ nửa phút trước vừa gõ, tâm tư không biết vì sao lại có chút khẩn trương.

Tốc độ đánh chữ của Ân Vinh Lan rất mau, không đến một giờ, ba nghìn chữ đã thuận lợi hoàn thành.

Đoạn sắp xếp lại câu từ không cần Trần Trản nhọc lòng, đối phương đã xử lý tốt hết thảy.

"Trễ một chút hãy đăng thì tốt hơn."

Trần Trản gật gật đầu, có cũng cách nghĩ giống anh, kéo thêm một chút, ý tưởng lăng xê của người nào đó sẽ bị rối loạn trận tuyến.

Kỳ thực không cần đến ngày mai, Trần Trản và đoàn đội của cô ta cũng đang sứt đầu mẻ trán.

Chai champagne uống đến một nữa bị hung hăng quăng trên đất, mảnh thủy tinh bắn tung tóe xung quanh. Ngón tay vô thức vì tóc, kiểu tóc tỉ mỉ chải chuốt không khỏi trở nên hỗn độn.

Tại sao lại vậy?

Rõ ràng trước không giờ dân mạng còn đang vui đùa chuyện này, gần như là kim đồng hồ chưa xoay chuyển bao lâu, hướng gió liền thay đổi. Dựa theo dự đoán ban đầu, cư dân mạng tìm ra thân phận của cô sẽ không ngừng so sánh với Khương Dĩnh. Mới đầu sẽ nói cô không xứng, thời gian dài, lại sẽ có người bất bình, nhờ vào những đồng tình đó mà nổi tiếng.

Nhưng hiện tại không có người kéo Khương Dĩnh xuống nước, những thủy quân thuê để tăng lượt đọc được một lát lại bị kéo xuống.

Điện thoại không ngừng run lên, thấy rõ là người đại diện gọi đến, hy vọng của Trần Như lại một lần nữa nổi lên.

"Chuyện tới nước này chỉ có thể đập nồi dìm thuyền." Người đại diện nói thẳng ra phương án: "Tìm truyền thông bốn phía đưa tin cô cũng Trần Trản đang yêu đương, biến giả thành thật."

Sau khi dân mạng nghe nhiều thì sẽ tin cô và Trần Trản thật sự có một đoạn tình cảm

Trần Trản do dự một chút: "Vạn nhất cậu ta lên tiếng làm sáng tỏ thì sao?"

"Sợ cái gì?" Người đại diện quát lớn: "Tin tức là truyền thông đưa ra, đến lúc đó cô liền ngụy trang thành người bị hại."

Trần Trản nhẹ nhàng thở ra: "Được."

.

"Hắt xì."

Trần Trản cảm nhận được đôi mắt có chút ngứa, chóp mũi hơi phiếm hồng.

Ân Vinh Lan đưa khăn giấy qua, Trần Trản ngẩng mặt, làm biểu tình có điêu dân muốn hại trẫm.

Lướt điện thoại một lúc, tạm thời không có hot search mới.

Nghĩ một chút, Trần Trản thử mấy từ ngữ mấu chốt, không ngoài sở liệu có người bắt đầu dẫn truyền thông, một hai phải tạo cho cậu hình mẫu đang yêu đương.

Bốn mắt nhìn nhau, Ân Vinh Lan mở miệng nói: "Một nghệ sĩ nhỏ thôi, không đáng cho cậu lo ngại."

Ngụ ý là có thể giúp cậu tiêu trừ hậu hoạn.

Trần Trản trước giờ thích tự mình động thủ, cười cười nói: "Tiên hạ thủ vi cường."

Bài đăng weibo mới nhất là danh sách trúng thưởng tối qua, phía dưới đã vậy, mấy vạn bình luận, chất vấn tại sao không đáng chương.

Trần Trản chọn đại một người để trả lời: Gặp phải người ăn vạ.

Đơn giản mấy chữ lại mang ý nghĩa khiến người ta phải suy nghĩ.

Lưu lượng bản thân cũng đủ, hơn nữa đang ở trên hot search, tốc độ truyền đi so với thủy quân của Trần Như nhanh hơn rất nhiều.

[Trản Trì Dị Đoan Phấn: Đã sớm nhìn ra nữ nhân kia không có ý tốt, Trần Trản nhà tôi rõ ràng chỉ có sự nghiệp!]

[Tuyết Đoàn Tử: Thề rằng sao này cô ta diễn phim gì tôi sẽ chống lại phim đó!]

[Trịnh Dương: Cùng chống lại, đồng thời cầu đăng chương.]

Mặt trời mọc phía chân trời, Trần Trản đứng dậy rửa mặt xong, nấu cháo thuận tiện chiên hai cái trứng.

Ân Vinh Lan đi qua ông lão đối diện xin một chút dưa muốn cũng màn thầu, một bữa ăn phá lệ mộc mạc ra đời.

Trước khi dùng bữa, Trần Trản nhìn đến đề tài tình yêu có dấu hiệu mạnh mẽ đẩy lên, đúng lúc này đăng chương. Người đọc của cậu cơ bản là mê văn không mê người, lập tức liền thảo luận nội dung chương mới, tại một khắc này, sinh hoạt cá nhân của tác giả không liên quan đến họ.

Chuyện trước như đá chìm xuống biển.

"Quá hiện thực." Trần Trản nhẹ giọng thở dài.

Ân Vinh Lan: "Đây cũng là chuyên tốt."

Bởi vì phải về cho chó ăn, dùng bữa xong đi đối diện chào hỏi liền chuẩn bị về, trước khi đi nhìn thoáng qua thật lâu bức tranh thêu trên cửa.

Hân hoan tương kiến, so với bức chồn chúc tết gà năm ngoái thì tốt hơn nhìn, nhưng không biết năm sau có đổi nữa hay không.

Bên kia Trần Trản đang chậm rãi rửa chén, điện thoại đặt một bên đột nhiên run lên.

Thông báo có một yêu cầu thêm bạn tốt, điều ngoài ý muốn chính là cậu thấy Khương Dĩnh đăng một bài vào hai mươi phút trước: [Đừng nói chuyện cũng người xa lạ.]

Trần Trản suy nghĩ một chút liền hiểu được, người muốn thêm bạn tốt là Trần Như, kế tiếp sẽ tung ra một ít tin mập mờ, thời điểm mấu chốt sẽ đăng hình lên mạng, dẫn người khác hiểu lầm. Khương Dĩnh lăn lộn trong vòng lâu như vậy, nhìn thấy hot search liền biến đối phương có ý đồ gì.

Hơi do dự, nghĩ phải có qua có lại, gửi một tin nhắn: [Có phải không liên hệ được với Lâm Trì Ngang?]

Khương Dĩnh sẽ không vô duyên vô cớ nhắc nhở, có khả năng chính là muốn thông qua cậu biết được tin tức của Lâm Trì Ngang.

Khương Dĩnh: [Gọi điện không trả lời, bác trai bác gái bảo hắn đi công tác.]

Giao thừa đi công tác, cái cớ này không khỏi quá gượng ép.

Trần Trản nghĩ Lâm Trì Ngang thả không ít pháo hoa, cư nhiên đến giờ cũng chưa được thả. Bất quá là sợ mất mặt, nhắc nhở cha mẹ đừng nói nhiều.

Không hoàn toàn làm rõ, Trần Trản trả lời: [Kiến nghị có thể tìm hiểu <Luật Quản Lý Trị An> điều thứ ba mươi.]

Gửi xong liền ném điện thoại lên sô pha, làm lơ yêu cầu thêm bạn tốt, tiếp tục cúi đầu chuyên tâm rửa bát đĩa.

.

Tối hôm qua viết tiểu thuyết, trên đường lại kẹt xe, Ân Vinh Lan trở về nhà có chút muộn, con chó thấy anh liền sủa vài tiếng.

Cho chó ăn xong, đứng dậy nhìn biệt thự trước mắt… Nơi này lớn gấp bội so với căn phòng của Trần Trản, nhưng mùa đông hoa lá điêu tàn, một nơi đã vốn quạnh quẽ cô tịch giờ lại như có thêm nốt nhạc trầm.

Không định ở lâu, liềm lái xe đi công ty, vốn dĩ theo kế hoạch nhân viên trực ban sẽ về sớm, kết quả sau khi bước vào ngược lại phát hiện có thêm vài người.

Hướng Tây sắp tới tăng cường quảng cáo, giám đốc bộ phận tiêu thụ không thể không yêu cầu nhân viên cùng bộ phận ở lại tăng ca, chế định đối sách. Cấp dưới Tiểu Triệu chỉ là ở lại tị nạn, nghe nói hôm qua cậu ta uống quá nhiều, trên bàn cơm kể lể mẹ vợ không đối tốt với mình, gián tiếp gây ra chiến tranh lạnh trong gia đình.

"Chào tổng tài." Vốn dĩ còn đang ngủ gật, vừa thấy cấp trên liền vực dậy tinh thần.

Ân Vinh Lan gật đầu, nói lời công đạo: "Buổi tối có tuyết, không có việc gì thì về trước đi."

Mắt thấy rất nhanh đã đến giữa trưa, thuận tiện gọi mọi người lại ăn chung.

Khi ăn mọi người trò chuyện rất vui, Ân Vinh Lan một mình đi tầng cao nhất ngồi chốc lát, uống chút rượu, chuẩn bị trở về mới ý thức được không thể lái xe, cấp dưới chủ động gánh vác trách nhiệm tài xế.

Ở cùng ông chủ tất nhiên là muốn nỗ lực tìm đề tài, cấp dưới nhắc tới gần đây có một vài người mới nổi cũng bắt đầu viết tiểu thuyết tình cảm.

"Có mấy quyển còn rất thú vị."

"Tác phẩm theo trào lưu," Ân Vinh Lan nhìn ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: "Không thể so với <Sám Hối Lục>."

Cấp dưới vội vàng cắt đề tài: "Ngày hôm qua có cùng truyền thông bên kia nói chuyện, Hiện tại phương hướng trên mạng đã phát triển nhất trí." Dừng một chút cười nói: "Đáng tiếc tôi nghe nói có một nữ người mẫu rất thích Trần Trản, thấy vậy cũng không dám nhờ người giới thiệu.*

"Nữ người mẫu?"

Cấp dưới: "Trình Văn, ra mắt không lâu nhưng rất được hoan nghênh."

Ân Vinh Lan thu hồi tầm mắt đang ngắm nhìn ngoài cửa sổ: "Mới ra mắt đã muốn yêu đương, khó thành châu báu."

Cấp dưới nghẹn lời.

Nhớ lại, không lâu trước kia cấp trên vì Trần Trản mà bỏ tiền vào đoàn phim, có lén hỗ trợ giải quyết vấn đề, hiện giờ lại không thích những người có ý tiếp cận đối phương…

Những thứ trên, có khác gì lúc Trần Trản điên cuồng theo đuổi Khương Dĩnh?!

Từ kính chiếu hậu trộm nhìn biểu tình Ân Vinh Lan, cấp dưới nháy mắt đưa ra phán đoán---

A, độc duy.

----------
Lời tác giả:

Cấp dưới: Ngài là độc duy, cậu ta cũng vậy, các người có gì khác nhau?

Ân Vinh Lan: Khác nhau ở chỗ ta thành công, cậu ta thì không.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com