TruyenHHH.com

Sau Khi Gia A Toi Bi Doi Thu Song Con Biet Duoc

Ngô Kỳ và Hầu Tử ôm cái cục sưng trên đầu, phẫn nộ ngậm miệng.

An phận hai phút, hai người nhìn nhau, cười ngốc, cầm lấy giấy bút, bắt đầu truyền giấy tiếp tục thảo luận.

Sau giờ học.

Ngô Kỳ và Hầu Tử còn hãm sâu trong mị lực truyền giấy không thể tách rời, thảo luận chuyện trò chơi tối hôm qua, truyền qua lại nhiều đến mức chuyện gì cũng nói, thường hay phát ra hai tiếng cười ngây ngô.

Lục Trì Châu hai tay ôm đầu, chân dài duỗi thẳng, dựa vào lưng ghế, nâng hai chân trước lên ghế, nhàm chán nhìn Ngô Kỳ và Hầu Tử còn đang truyền giấy.

Con ngươi đi theo cục giấy giữa hai người bay tới bay lui.

Một lát sau.

Lục Trì Châu nghĩ tới điều gì đó.

"Cốp." Bốn chân ghế rơi xuống đất, Lục Trì Châu nghiêng người đoạt bút trong tay Hầu Tử, lại cầm quyển bài tập trước mặt Ngô Kỳ, mở ra chỗ không viết chữ, xé một tờ giấy trắng.

Xoẹt xoạt viết lên.

Ngô Kỳ và Hầu Tử xoay người nhìn lại.

Ngô Kỳ cười híp mắt lại gần, "Lục ca, làm gì vậy?"

Hầu Tử tò mò: "Chẳng lẽ là viết thư tình? Viết cho ai? Đến đây, tai giúp mày xem, cam đoan một chiêu mày có thể ôm mỹ nhân về."

Ngô Kỳ đẩy Hầu Tử một cái, trêu ghẹo nói: "Lục ca của chúng ta có khuôn mặt như vậy, còn cần viết thư tình sao? Khuôn mặt của hắn chính là thư tình vạn năng."

"Lời này của mày tao không thể phản bác." Hầu Tử tán thành, hắn vươn cổ muốn xem Lục Trì Châu viết cái gì.

Vừa đến gần, còn chưa thấy viết chữ gì, đã bị Lục Trì Châu thô bạo đẩy ra, "Tránh ra, đừng cản đường."

Lục Trì Châu nghiêm túc gấp tờ giấy lại, nhét vào trong túi đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi, lập tức đi về phía chỗ ngồi của Chu Nghĩa Giác.

Hầu Tử và Ngô Kỳ kề vai sát cánh, suy đoán hắn muốn đưa tờ giấy cho ai.

"Nếu là thư tình, tao đoán là cho Lệ Tử Nghiên lớp bên cạnh." Hầu Tử nhanh tay lẹ mắt nhặt cây bút đang lăn trên mặt bàn chuẩn bị rơi xuống đất lên, kẹp vào trong sách

"Trùng hợp vậy, tao cũng đoán là Lệ Tử Nghiên."

"Không được, tao đoán Lệ Tử Nghiên trước, mqyf đoán người khác đi, thua mời tao ăn cơm." Hầu tử chơi xấu.

"Mày trực tiếp bảo tao mời mày ăn cơm không được sao?" Ngô Kỳ liếc mắt một cái, tiện tay chỉ một cái nói: "Vậy tôi đoán cậu ta."

"Ai?" Hầu Tử hỏi.

"Chu Nghĩa Giác đó." Ngô Kỳ nói.

"Cậu ấy? Vậy bữa cơm này mời chắc rồi." Hầu Tử nghĩ có thể lừa được một bữa cơm miễn phí, cười đắc ý.

"Mẹ kiếp." Ngô Kỳ đột nhiên hét lên.

Hầu Tử nhìn theo tầm mắt của hắn, thấy Lục Trì Châu dừng lại bên cạnh chỗ ngồi của Chu Nghĩa Giác.

Hai mặt ngơ ngác.

"Lục ca muốn làm gì? Sẽ không đưa thư tình cho Chu Nghĩa Giác chứ?" Đôi mắt nhỏ bé của Hầu Tử tràn ngập nghi hoặc.

Ngô Kỳ lấy bàn tay hắn khoác lên vai mình ra, dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn hắn nói: "Nếu là cho Chu Nghĩa Giác, vậy khẳng định không phải thư tình, tao đoán tám chín phần mười là thư khiêu chiến."

"Thư khiêu chiến?" Hầu Tử khoanh tay, sờ cằm, như có điều suy nghĩ nói: "Có đạo lý, Lục ca và họ Chu từ trường bất hòa, hai người là kẻ thù lâu năm, đối thủ không đội trời chung."

"Đưa rồi đưa rồi, Lục ca ném thư khiêu chiến cho Chu Nghĩa Giác." Ngô Kỳ hưng phấn phát sóng trực tiếp.

Hầu Tử nhìn qua, đáy lòng nghi hoặc: Động tác ôn nhu này, xác định là ném sao? Ngô Kỳ ngu ngốc này sợ là hiểu lầm đối với động tác ném này rồi à?

"Chu Nghĩa Giác đứng lên, mau nhìn đi, bọn họ sẽ không đánh nhau ở phòng học chứ." Ngô Kỳ kích động đến mức bắt lấy cánh tay Hầu Tử, dùng sức quá mức, nắm cánh tay Hầu Tử đỏ lên một mảng lớn.

Hầu Tử ghét bỏ, tách từng ngón tay ra.

Chu Nghĩa Giác nhìn tờ giấy gấp trước mặt, nhíu mày nhìn về phía Lục Trì Châu, "Có việc gì?"

Ngón tay thon dài của Lục Trì Châu, nhẹ nhàng ấn xuống tờ giấy gấp, đẩy tờ giấy về phía Chu Nghĩa Giác, "Nhớ xem, xem xong trả lời tôi."

Và rồi hắn bỏ đi.

Viên Đại Đầu gặm bánh mì vị dâu tây, mặt nhăn một đống, vẻ mặt nghi hoặc, "Hắn làm gì?"

Hắn nói xong, muốn đưa tay cầm tờ giấy trên bàn xem nội dung.

"Bốp." Tay vừa đưa qua, còn chưa đụng tới giấy, đã bị Chu Nghĩa Giác hung hăng vỗ một cái.

Viên Đại Đầu ủy khuất sờ mu bàn tay bị đánh đỏ, cúi đầu cắn một miếng bánh mì, nhỏ giọng than thở, "Không phải chỉ là một tờ giấy thôi sao? Nhìn một chút cũng không được."

Chu Nghĩa Giác lạnh mặt.

Nhìn chằm chằm tờ giấy không nói gì.

Cậu không biết Lục Trì Châu muốn làm gì? Càng không biết bên trong tờ giấy viết cái gì?

Nếu quả thật chỉ là thư khiêu chiến, cậu cũng không sợ bị Viên Đại Đầu nhìn, nhưng nếu như không phải thì sao?

Ngày hôm qua khi về nhà, chuyện bị ôm trong hẻm nhỏ, Chu Nghĩa Giác vẫn khắc sâu trong trí nhớ, vạn nhất đầu óc Lục Trì Châu bị lừa đá, viết cái gì đó không thể gặp người ở bên trong, hoặc là đề cập đến thân phận Omega của cậu... Tóm lại, tùy tiện một nội dung nào đó, cũng không thể bị người khác nhìn thấy.

Cẩn thận là trên hết.

Sắc mặt Chu Nghĩa Giác ngưng trọng cầm tờ giấy lên, chậm rãi mở ra, tránh ánh mắt tò mò của Viên Đại Đầu, đọc nội dung bên trong.

Nội dung chỉ có hai dòng chữ.

Sau khi xem xong, trong lòng cậu chỉ muốn đánh nát đầu chó của Lục Trì Châu.

Chu Nghĩa Giác tức giận sắc mặt tái mét, vò tờ giấy thành một cục, giơ tay muốn ném vào thùng rác góc phòng học, trước khi ném lại đối diện với khuôn mặt như cười như không của Lục Trì Châu.

Lục Trì Châu đang cười, tự nhận là cười rất dịu dàng.

Trong mắt Chu Nghĩa Giác lại cho rằng, tên này đang uy hiếp cậu, một uy hiếp cực lớn.

Chu Nghĩa Giác nhớ tới lúc sau khi thân phận của mình bại lộ, đáp ứng chuyện của Lục Trì Châu, mặc kệ Lục Trì Châu đưa ra yêu cầu quá phận gì, cậu đều đáp ứng, chỉ cần không phải giết người phóng hỏa.

Chết tiệt.

Chu Nghĩa Giác tức giận thiếu chút nữa nghiến nát răng, lúc cầm bút lên, giống như cầm một con dao, trút giận dùng sức viết hồi âm trên giấy.

Sau khi viết xong, cậu vò tờ giấy thành một cục, lạnh lùng nhìn Lục Trì Châu một cái, sau đó ném tờ giấy qua, nhắm thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của Lục Trì Châu.

Hầu Tử xoay người vừa nhìn thấy cục giấy bay tới, sợ tới mức trốn một chút, hô to: "Mẹ kiếp, đánh lén!"

Lục Trì Châu tiếp được cục giấy, cười thoải mái, thậm chí còn ném mị nhãn với Chu Nghĩa Giác, thiếu chút nữa khiến Chu Nghĩa Giác tức giận lên trời.

Khiêu khích.

Chắc là khiêu khích.

Họ Lục kia, chờ đó cho lão tử.

Lúc Lục Trì Châu muốn mở cục giấy ra, Hầu Tử tò mò rướn cổ, muốn xem Chu Nghĩa Giác viết gì cho bọn họ, "Lục ca, thế nào?"

Lục Trì Châu tát một cái lên mặt Hầu Tử, đẩy khuôn mặt quá gần của hắn ra, sau đó cười đến ý vị thâm trường, "Mày đoán xem?"

Hầu Tử cho là mình đoán đúng, cười như ngốc, mắt híp lại chỉ còn một khe, "Tao đoán khẳng định đáp ứng."

"Tối nay tan học tao có việc, không đi với mày, mày và Ngô Kỳ về trước đi." Lục Trì Châu không trả lời, chuyển đề tài.

Hầu Tử mang theo một bụng nghi hoặc, chờ Ngô Kỳ từ WC trở về, hắn lập tức bắt lấy Ngô Kỳ bắt đầu đàm luận chuyện vừa rồi.

"Hắc, việc này muốn biết còn không đơn giản? Đêm nay chúng ta giả vờ về trước, chờ xem Lục ca có đi cùng họ Chu hay không, nếu đi cùng, nhất định là đi đánh nhau."

"Có đạo lý."

  ......

Buổi tối sau khi tan học.

Hầu Tử và Ngô Kỳ giả vờ về nhà trước, trên thực tế, ngồi xổm canh giữ cổng trường, chờ Lục Trì Châu xuất hiện.

Hai người đợi hơn mười phút, cuối cùng cũng nhìn thấy Lục Trì Châu xuất hiện ở cổng trường, mà phía sau hắn, Chu Nghĩa Giác đi theo với vẻ mặt không kiên nhẫn.

"Đi ra rồi, Lục ca quả nhiên là tìm Chu Nghĩa Giác khiêu chiến, làm sao bây giờ Tao rất kích động, lần trước Lục ca chủ động khiêu chiến là khi còn học trung học phải không?" Hầu Tử vô cùng kích động, túm lấy Ngô Kỳ, không cẩn thận kéo nút áo sơ mi của Ngô Kỳ, móng tay chưa được cắt tỉa làm bị thương da Ngô Kỳ, để lại vài vết móng tay trên đó.

"A, Hầu Tử tên hỗn đản nhà ngươi, kiềm chế cho lão tử một chút." Ngô Kỳ đau đến hít hà một tiếng.

Hầu Tử nhìn lướt qua, cầm lấy cổ áo Ngô Kỳ nhìn thoáng qua, "Xì, chỉ một chút vết thương ngoài da, cũng không chảy máu, mày cũng không phải Omega, quý giá như vậy sao?"

"Mẹ kiếp, nếu móng tay vừa rồi của mày sâu hơn một chút, mặt lão tử sẽ bị hủy dung, lão tử còn phải dựa vào khuôn mặt này, cua một Omega xinh đẹp như hoa như ngọc đấy."

"Ha ha, mày cho rằng mỗi người đều là Lục ca, có thể dựa vào mặt làm thư tình?"

"Mặt tao không bằng Lục ca, nhưng ít nhất mắt tôi cũng to hơn hắn." Ngô Kỳ nói.

"Ngô Kỳ, đmm, mày thực sự đãi tao bằng nhân sâm và gà!"

"Như nhau thôi."

"Đmm......"

"Hư hư hư, đừng ầm ĩ, đình chiến đình chiến, Lục ca ra kìa."

Chu Nghĩa Giác không tình không nguyện theo sau Lục Trì Châu, theo Lục Trì Châu lên xe, Lục Trì Châu chọn nơi cần đến, hai người rất nhanh đến khu mua sắm ở trung tâm thành phố.

"Đi theo tôi!"

Chu Nghĩa Giác đi theo Lục Trì Châu, rẽ trái rẽ phải, dần dần đi ra khỏi trung tâm phố xá sầm uất, đến sâu trong hẻm nhỏ ít người, cậu nhíu mày nhìn bốn phía, khó chịu nói: "Quà sinh nhật không mua ở khu mua sắm, đến nơi rách nát này chọn cái gì?"

"Nha đầu nhà chúng ta rất kén chọn, lễ vật bình thường đều không lọt vào mắt cô ấy, cho nên trước khi chọn, phải lấp đầy bụng trước, bên này có nhà hàng cũ, tôi thường hay ăn, hương vị vô cùng ngon... Chính là nhà hàng phía trước, đi thôi."

Lục Trì Châu nói xong, đi trước vài bước.

Đi được vài bước, lại đột nhiên phát hiện Chu Nghĩa Giác không đuổi kịp.

Hắn dừng lại, quay đầu vẫy tay với Chu Nghĩa Giác, "Đến đây, tôi mời cậu ăn."

Chu Nghĩa Giác vẻ mặt khó chịu, vốn tưởng rằng đi ra ngoài chọn quà sinh nhật sẽ rất nhanh, kết quả còn phải ăn cơm cùng Lục Trì Châu, chuyện này cũng không nằm trong kế hoạch của cậu.

Nhưng mà......

Không thể từ chối.

Chu Nghĩa Giác khẽ cắn môi, vẫn đi theo.

Hai người vào nhà hàng.

Cách đó hơn hai mươi mét, lộ ra hai gương mặt lén lút.

Hầu Tử che nửa bên mặt, nhỏ giọng hỏi Ngô Kỳ đang ngồi xổm phía dưới hắn, "Không phải Lục ca muốn khiêu chiến với Chu Nghĩa Giác sao? sao lại vào nhà hàng? Chẳng lẽ là thi đấu ai ăn nhiều hơn hả?"

Ngô Kỳ cũng nghi hoặc, hắn suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên lộ ra hiểu rõ mặt, tự tin nhếch miệng cười, nói: "Tao biết rồi, Lục ca nhất định là nghĩ, ăn no hảo chiến, cho nên quyết định trước ăn no, lại tìm chỗ đánh một trận."

"Có lý, vậy chúng ta tiếp tục chờ ở đây hả?" Hầu Tử hỏi.

Ngô Kỳ sờ sờ bụng kêu ùng ục, nói: "Bọn họ nhất thời không ra nhanh như vậy, chúng ta cũng tìm chỗ ăn cơm tối trước đi."

"Ừ, ý kiến hay."

Xung quanh đây tuy người không đông bằng trung tâm thành phố, nhưng đồ ăn không ít, hai người rất nhanh chọn một nhà hàng, cùng nhau đi vào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com