Sau Khi Ga Vao Hao Mon Dao Quan Nho Cua Toi Phat Len Roi Editing
Nước mưa lăn xuống dưới đất dọc theo mặt ô, xuyên qua người tiểu quỷ mà rơi xuống tí tách.Đây là một cậu bé tầm 7, 8 tuổi. Tóc tai rất dài, rối mù xoã trên vai, mặc một bộ quần áo rách rưới lộ ra phần da dẻ màu xanh nhạt. Da mặt cũng hơi xanh, nó có một đôi mắt vừa đen vừa lớn, gần như không nhìn thấy trong trắng nữa.Nó chỉ nhìn chằm chằm vào Lục Tu Chi rồi nuốt nước bọt.Tiểu quỷ da xanh đến gần hai bước, từ từ giơ cánh tay nhỏ lên lướt qua người Tư Hoài mà có ý đồ túm lấy tay Lục Tư Chi.Lục Tư Chi hơi cau mày, vòng hạt bồ đề trên cổ tay dần dần nóng lên.Lúc nó sắp túm được thì Tư Hoài đã giành trước một bước, cậu giơ tay lén lút tới gần đầu của tiểu quỷ da xanh.Lúc ngón tay chạm vào được tóc tai của nó thì trong nháy mắt mái tóc dài giống như bị cắt một nhát mà biến thành tóc ngắn, miễn dưỡng chạm được đến cổ.Lục Tu Chi cúi xuống nhìn vào cánh tay trắng nõn của Tư Hoài.Dường như ngón tay anh vẫn còn vương lại một chút dương khí ấm ám của đối phương.Tư Hoài ngại ngùng vung vẩy cánh tay, không phải cậu cố ý đâu mò~Lần đầu tiên gặp quỷ nên không nhịn được hơi tò mò thôi.Tiểu quỷ da xanh sò sờ đầu mình, sau gáy đột nhiên có cảm giác đau đớn như bị thiêu cháy vậy.Nó bắt đầu ý thức được độ nguy hiểm của Tư Hoài thì mở to hai mắt lùi về đằng sau mấy bước. Trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.Tư Hoài tiếc nuối nhìn về phía rừng cây rậm rạp, vừa quay đầu thì đúng lúc đối diện với đôi mắt màu hổ phách của Lục Tu Chi.Lục Tu Chi im lặng nhìn cậu, vẻ mặt lạnh nhạt không có biết tình gì.Tư Hoài suy nghĩ một lúc, hay tay chắp trước ngực rồi khom lưng: "A di đà Phật, thiện tai thiện tai."Lục Tu Chi: "...""Chú nói qua chuyện của tôi rồi à?""Đúng vậy."Tư Hoài không yên lòng gật đầu, trong đầu chỉ nhớ đến con quỷ nhỏ da xanh kia.Hôm nay là ngày đặc biệt gì vậy cà?Sao con quỷ kia lại có thể xuất hiện ngay trước mắt cậu nhỉ...."Anh ở chùa Bạch Xà tu hành cái gì vây?"Lục Tu Chi: "....Vì vấn đề sức khoẻ nên trước đây tôi ở tạm trên chùa Bạch Long.""À."Tư Hoài gật gật đầu, đột nhiên cậu ngẩng đầu lên.Không đúng, có thứ gì đó đặc biệt.Tên hoà thượng này có âm khí cực kỳ nồng.Tư Hoài vươn người đến gần một chút đến cánh tay trái của Lục Tu Chi .Càng đến gần càng cảm nhận được ấm khí nồng đậm được che giấu, cảm giác lạnh lẽ xua tan đi nhiệt độ bên ngoài.Lần này cậu chắc chắn, âm khí trên người hoà thượng Lục có thể hoà tan một chút dương khí của cậu.Ít nhất là có thể qua mắt được quỷ.Chuyện này có nghĩa là chỉ cần có Lục Tu Chi bên cạnh thì.....Cậu cũng không phải buồn vì không thấy được quỷ nữa!Tư Hoài hắng giọng một cái: "Hoà....Anh Lục."Anh Lục im lặng một lát rồi ừ một tiếng.Từ Hoài chậm rãi nói: "Phật giáo các anh đề cao chúng sinh bình đẳng thì các giáo hội khác cũng bình đẳng như nhau đúng không?"Lục Tu Chi hơi híp mắt trả lời nghiêm túc: "Tồn tại cùng nhau dựng quang vinh, đoàn kết cùng nhau cứu chúng sinh (*)."(*): Cái này là tôi bịa ra đấyTư Hoài nín một lát cuối cùng cũng nặn ra được một câu: "Vậy cũng tốt.""Thật không dám giấu giếm, tôi là môn chưởng đời thứ hai của Đạo Thiên Quan.""Anh Lục có muốn tính một quẻ không?"Đường nét khuôn mặt cậu khá mềm mại xinh xắn, con ngươi đen bóng như nước sơn. Tuy không cười nhưng trên người vẫn tản ra dương khí ấm áp, dễ khiến người khác nảy sinh hảo cảm.Lục Tu Chi gạ tầm mắt, mím môi nói: "Vào trong rồi nói."Tư Hoài vốn muốn dùng lí do xem bói để tiếp cận ở chung với nhựa nhiều hơn, thuận tiện hút một chút âm khí.Nghe thấy Lục Tu Chi nói vậy thì cậu đáp ứng ngay lập tức mà cùng đi vào trong nhà. Khuôn viên nhà họ Lục rất trống trải, viền hai nên nhà chỉ trồng vài cây hoa, còn lại chỉ toàn là cỏ. Trên sân cỏ để lung tung vào tảng đá, tận cuối khuôn viên cỏ còn cao bằng nửa người.Đơn giản sạch sẽ, cực kỳ sinh khí (*). So với sân nhà trăm hoa đua nở của Tư gia thì càng có phú có sinh cơ hơn.(*): theo phong thủy, sinh khí là nguồn năng lượng sạch tự nhiên nhất của môi trường. Sinh khí có khả năng tác động mạnh mẽ đến sức khỏe cũng như tinh thần của con người. Khi sống ở nơi có nguồn sinh khí tốt thì năng lượng mạnh mẽ này tác động rất tốt đến sức khỏe, tinh thần và cuộc sống được hạnh phúc, viên mãn.Phòng khách thiết kế theo phong cách đen trắng xám hiện đại. Nội thất là những gia cụ, tranh chữ trang trí bày ra nhìn rất huyền ảo. Dương khí sinh sôi trong nhà còn nhiều hơn ngoài sân, dương khí hai phía trong ngoài tuần hoàn sinh sôi liên tục.Tư Hoài không hiểu lắm về phong thuỷ nên chỉ nhìn thấy trong phòng khách có một cái trận pháp.Vừa mới ngồi chưa được bao lâu thì một người quản gia mặc âu phục giày âu không biết xuất hiện ở nơi đâu mang đến ba chén trà nóng."Cậu Tư, cậu chủ."Quản gia cúi người nói với Lục Tu Chi: "Cậu chủ, cậu Hướng đến."Tư Hoài còn đang thắc mắc cậu Hướng này là ai thì ngoài của vang tên một tiếng hô: "Anh!"Hướng Kỳ Tường lảo đảo chạy vọt tới bên cạnh Lục Tu Chi: "Anh mau giới thiệu cho em vị đại sư nào đi! Cao tăng cũng được!""Em...Em gặp phải cái...cái đó rồi!"Nhớ lại hôm qua gặp quỷ ở nhà vệ sinh công cộng mà Hướng Kỳ Tường không nhịn được run hết cả người, vội vã lấy chén trà trên bàn uống làm ấm cơ thể.Tư Hoài nhận ra cậu ta chính là khách hàng lớn lái xe đâm vào cây nên hỏi: "Anh gặp phải cái gì?""Cái...cái đó đó!!!!"Hướng Kỳ Tường sốt hết cả ruột nuốt nước bọt, không dám nói ra chữ quỷ kia. Chỉ sợ nhắc đến là sẽ gặp phải lập tức.Im lặng một lát, cậu ta thì thầm nói: "Là Ghost ấy...."Tư Hoài cau mày: "Anh gặp phải đứa nhỏ da xanh hả?"Thẳng nhỏ đã bị cậu cắt tóc lại gặp phải đôi anh em này....Là quỷ rồi mà vẫn khổ quá.Nghe thấy vậy sắc mặt Hướng Kỳ Tường càng kém hơn: "Đứa....đứa nhỏ da...xanh gì cơ?"Nơi này có quỷ hả?!!!!"Anh ơi, đừng doạ em nữa....."Cậu ta vuốt mặt, quay đầu nhìn thấy Tư Hoài thì bật thốt lên: "Em trai khoá dưới!""Đại sư!"Hướng Kỳ Tường kích động ngồi bên cạnh Tư Hoài: "Đại sư! Sao cậu lại ở đây? Có phải tính được là tôi sẽ đến đây -----"Lục Tu Chi chặn họng cậu ta, mở miệng giới thiệu: "Vị này là Tư Hoài.""Còn đây là em họ tôi, Hướng Kỳ Tường."Hướng Kỳ Tường biết trước đó Tư gia đã tìm được cậu con trai thất lạc nhiều năm, cũng biết đến chuyện Lục gia và Tư gia có hôn ước nhưng không biết Tư Hoài.Bây giờ nhận ra đại sư chính là Tư Hoài, là người có hôn ước với anh họ.Là người một nhà còn gì!Hướng Kỳ Tường càng vui vẻ hơn, lập tức đổi giọng: "Anh! Anh Tư!"Ừ, rất nhanh mồm nhanh miệng.Tư Hoài bình tĩnh tiếp nhận cái xưng hô này, nói với cậu ta: "Em họ của anh Lục cũng là em họ của tôi."Lục Tu Chi bấm bấm đầu ngón tay, giống như suy nghĩ cái gì đó mà nhìn về phía Tư Hoài.Hướng Kỳ Tường cảm động nhấp một ngụm trà nóng, từ từ nói: "Anh, hôm qua em đi xe anh thì xảy ra tai nạn, sau đó thì cảnh sát giao thông đến...."Hướng Kỳ Tường vừa khóc lóc vừa kể lại câu chuyện một cách kỹ càng nhất: "Sau đó em bị mang đi tạm giam.""Mãi không về nhà nên mẹ em biết chuyện, bà ấy xông vào đánh đau lắm."Tư Hoài đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới, thấy lòng bàn chân có ba vết khí đen.Ba vết khí đen, ba con quỷ.Thêm cả hôm qua nữa là gặp được tận bốn con.Tư Hoài bày vẻ mặt hâm mộ: "Mệnh tốt thật."Tuổi còn trẻ mà đã gặp được nhểu quỷ như vậy.Hướng Kỳ Tường hiểu đơn giản ý trên mặt chữ, mặt mày vui vẻ: "Có thật không?"Tư Hoài khẳng định nói: "Tất nhiên rồi, người bình thường cũng không đỏ đến vậy đâu."Cậu sống nhiều năm như vậy mà hôm nay mới gặp được một con đầu tiên.Người duy nhất đoán được suy nghĩ chân chính của Tư Hoài - Lục Tu Chi: "....."Một lát sau Hướng Kỳ Tường lấy ra một xấp bùa dày đặc từ trong cưới tuần. lật lật tìm lá bùa nhăn nhất rồi dâng hai tay lên trước mặt Tư Hoài rồi hỏi: "Đúng rồi, anh Tư nhìn cái bùa này đi.""Hôm qua sai khi gặp phải thứ kia thì cái bùa này liền biến thành như vậy, có phải mất tác dụng rồi không?"Tư Hoài nhìn lá bùa rũ rượi thì chần chừ gật đầu.Cậu chưa từng bán được nhiều lá bùa nên tình trạng lá bùa sau khi thay người chặn tai cũng cũng chưa từng nhìn thấy.Ừ....Chắc là vậy đó.Hướng Kỳ Tường liền vội vàng hỏi: "Anh Tư, anh còn lá bùa nào không?"Tư Hoài lục balo, không có cái nào, ngược lại còn một nhúm chu sa nhỏ.Nghĩ không muốn lãng phí và chủ yếu là lười về nhà lấy bùa nên cậu cầm lấy tay Hướng Kỳ Tường, cậu chấm đỏ đầu ngón tay bằng chu sa vẽ bùa lên lòng bàn tay của cậu ta.Hướng Kỳ Tường từng đến đạo quan xem đạo sĩ vẽ bùa, phải tắm rửa đốt hương, tập trung vừa niệm chú vừa vẽ, quy trình vừa rườm rà vừa phức tạp.Lần đầu tiên thấy Tư Hoài tay không vẽ bùa như vậy thì trong lòng không khỏi khen ngợi."Xong."Tư Hoài vẽ lá bùa lên tay xong thì dùng dép lê chạm vào giày của cậu ta để xua tan khí đen.Hướng Kỳ Tường cẩn thận rút tay về, cảm thấy chân tay thoải mái không ít, còn thấy hơi nóng.Cậu ta nhếch miệng cười cười: "Anh Tư, dạo gần đây em đen quá, liệu có sao không?"Tư Hoài lắc đầu: "Cậu gặp quỷ không phải do đen mà là gặp quỷ rồi nên mới đen."Hôm qua cậu không để ý đến chân của cậu ta nên không phát hiện chuyện này.Hướng Kỳ Tường suy nghĩ câu nói này, cảm thấy hơi căng thẳng: "....cho nên là em đừng gặp cái đó trước cả cái đó hả?"Tư Hoài hâm mộ gật đầu: "Tận ba con đấy."Hướng Kỳ Tường xây xẩm mặt mày.Lục Chi Tu cau mày: "Gần đây cậu đến chỗ nào rồi?."Tư Hoài bổ sung: "Hoặc là từng làm cái gì đó."Cậu muốn học hỏi một chút nha."Em...em có đi đâu đâu."Hướng Kỳ Tường vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu: "Hình như từ lúc em ra ở riêng, em đến ở trong một tiểu khu thì bắt đầu đen đủi."Bắt lấy từ mấu chốt, Từ Hoài lập tức lấy điện thoại ra tìm tòi giá thuê nhà của tiểu khu đó.Hay lắm, thất học rồi."Đúng nó!" Hướng Kỳ Tường càng nghĩ càng cảm thấy nhà chính là nguyên nhân, cậu ta vỗ đùi phành phạch: "Lúc dọn đến ở thì em luôn bị mất ngủ, hay giật mình dậy lúc nửa đêm. Em còn tưởng là do bị ốm.....""Chắc chắn là nhà có vấn đề!""Vãi chưởng, em vào nhầm nhà ma rồi!"Tư Hoài nóng hết cả người, vội vàng muốn vào ở thử: "Vậy chúng ta nhanh nhanh đi giải quyết thôi."Hướng Kỳ Tường sửng sốt một chút: "Bây...bây giờ á?"Tư Hoài thắc mắc: "Không được à?""Được thì được...."Hướng Kỳ Tường siết chặt bàn tay có bùa, mặt nhăn nhăn nhó nhó nói: "Nhưng từ hôm qua đến nay em sợ mà không dám ngủ, đợi đến khi đói thì đi ngủ. Tắm còn chưa tắm...."Thấy mắt cậu ta tràn đầy tơ máu, quầng mắt còn lớn hơn cả đôi mắt thì Tư Hoài không nỡ giục, thôi để cậu ta nghỉ ngơi trước đã.Ngược lại hôm nay cũng nhìn thấy được quỷ rồi, còn vài con thì để dành mai xem vậy.Hướng Kỳ Tường mặt dày muốn ở lại nhà anh họ.Quản gia dẫn cậu ta lên phòng khách tầng 2 để nghỉ ngơi.Mưa vẫn còn rơi lộp bộp ngoài sửa sổ, trong phòng khách chỉ còn lại Tư Hoài và Lục Tu Chi.Trà đã nguội, Tư Hoài chậm rãi chầm chén lên uống. Điện thoại đột nhiên rung lên liên tục, hiện lên cuộc gọi từ Tư Hoằng Nghiệp.Cậu tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn gò má Lục Tu Chi."Anh Lục.""Ừ.""Phật tử các anh chắc vẫn xem được mệnh đúng chứ?"Đuôi mày Lục Tu Chi nhấc lên, không hiểu tại sao đối phương lại bất chấp nghĩ mình là người trong Phật môn.Bị đôi mắt đen như mực của Tư Hoài nhìn chằm chằm khiế anh im lặng một lát, không giải thích nhiều mà vào thẳng vấn đề:"Phật tử quan tâm đến nhân quả."Tư Hoài lơ mơ nửa hiểu nửa không gật gật đầu, thì ra là cũng không có giới luật."Anh Lục có muốn bói một quẻ không?"Lục Tu Chi hơi nhíu đôi mắt phượng: "Được."Tâm trạng Tư Hoài vui vẻ, xoa xoa tay giả vờ bấm bấm mấy lần. Cậu dung cái giọng thần bí nói: "Tôi bấm ngón tay rồi, chúng ta phải kết hôn sớm thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com