Sau Khi Du Hanh Vao Tro Choi Cyber Toi Giet Chet Boss Roi Soan Ngoi Thanh Cong
Editor: KrystMấy cái vòi mạnh mẽ của con hydra ký sinh đột nhiên duỗi thẳng rồi xụi lơ. Cơ thể khổng lồ của nó như một con sứa tan chảy bao phủ lên thi thể Sài Kiếm.Nó đang tan chảy theo đúng nghĩa đen, biến từ một loài bạch tuộc lai sứa thành một vũng chất lỏng sền sệt dinh dính.Hydra ký sinh chỉ có thể tồn tại một lát nếu không có vật chủ, nó mạnh mẽ nhưng cũng mỏng manh, có trí thông minh cấp thấp. Sài Kiếm là vật chủ tiếp theo mà nó chọn, khi kí sinh thất bại, nó cũng mất đi sinh mệnh.Giọng nói đứt quãng của Giang Minh vang lên trong kênh liên lạc. Anh ta rơi từ trên trời xuống mà vẫn còn sống, nhưng bị mắc kẹt trong xe cảnh sát.Từ trong kính ngắm, Ngỗi Tân nhìn thấy Thư Húc Nghiêu và Lưu Khang Vân đang chạy như điên đến chỗ xe cảnh sát rơi xuống, cố gắng giải cứu Giang Minh đang bị mắc kẹt trong xe. Kính chống đạn của xe đã bị vỡ, cửa bị cong, Thư Húc Nghiêu đá văng cửa ra, phối hợp cùng Lưu Khang Vân kéo Giang Minh ra ngoài.May mà có nước mưa nên xe cảnh sát không bị cháy sạch."Làm tốt lắm Ngỗi Tân!" Lan Lam vỗ vai cô, lớn tiếng khen ngợi: "Chúng ta mau thu dọn trang bị rồi xuống hội hợp với đội trưởng thôi. Xe cảnh sát hỏng rồi, nhưng nhân viên tiếp ứng sẽ sớm tới đây. Chúng ta..."Anh ta đột nhiên im lặng.Bởi vì anh ta nhìn thấy tay cầm súng của Ngỗi Tân đang run lên rất nhẹ. Từ lúc nổ súng, cô vẫn luôn cứng nhắc duy trì tư thế này."Cô không sao chứ, Ngỗi Tân?" Lan Lam lo lắng đỡ vai Ngỗi Tân, để cô đứng dậy."Tôi... tôi không sao." Ngỗi Tân khó khăn ôm chặt khẩu K80, chống họng súng xuống đất làm nạng để chống đỡ cơ thể. Thời gian dài quỳ ngắm bắn đã làm chân cô tê rần.Cảm giác giết người lần này khác với lúc giết hai tên cướp lần trước.Lần trước là cô đã mất ý thức, chưa kịp phản ứng thì hai tên kia đã chết, từ đầu đến cuối cô đều bị cảm giác không chân thực bao phủ. Lần này thì khác, cô đã chủ động bắn một viên đạn trí mạng, nhìn nó găm vào đầu Sài Kiếm.Lan Lam hiểu rõ, nói: "Tiểu Ngỗi, đừng có gánh nặng tâm lý. Trước khi bị bắt, Sài Kiếm đã tàn nhẫn giết chết vợ con hắn. Hắn đáng phải đền mạng, đó chính là luật pháp của chúng ta..." Anh ta vỗ nhẹ vào vai Ngỗi Tân, như muốn truyền dũng khí và sức mạnh cho cô, "Hắn chết còn chưa hết tội, cô chỉ đang vì dân trừ hại. Hơn nữa, con hydra ký sinh kia đã cuốn lấy hắn, hắn vốn không thể sống sót."Nhưng đây mới là điểm quan trọng nhất, khiến Ngỗi Tân không thể không để ý.Sài Kiếm này không phải là "Sài Kiếm" thật.Tên tội phạm Sài Kiếm bị người chơi Sài Kiếm thay thế, trong cơ thể tên tội phạm là một linh hồn vô tội. Sài Kiếm không phải là NPC ở Thế giới Thứ Hai, hắn ta là đồng loại của Ngỗi Tân.Lời nói của Lan Lam không an ủi nổi Ngỗi Tân.Cô lặng lẽ khiêng chiếc K80 rồi đi xuống cầu thang của tháp tín hiệu: "Hội hợp với đội trưởng thôi."Nhiệm vụ kết thúc, Sài Kiếm đã chết, nguy cơ đến từ con hydra ký sinh đã được giải quyết, chờ nhân viên tiếp ứng đến là bọn họ có thể quay về tòa nhà điều tra.Ngỗi Tân cởi mũ bảo hiểm, mưa lớn xối xả làm cô ướt sũng. Cô nhìn bầu trời giăng đầy mây đen, rầu rĩ thở ra một hơi.Cô bắt đầu ghét những ngày mưa. Đây là ngày thứ ba cô ở thành phố Hắc Hải, ở đây đã mưa ba ngày liên tiếp."Con sinh vật dị chủng kia là thế nào?" Ngỗi Tân hỏi Lan Lam."Nhiệm vụ của đội ứng phó khẩn cấp là tiêu diệt bọn chúng. Cô vẫn là nhân viên thực tập, không nên biết quá nhiều." Lan Lam nói: "Chờ cô trở thành nhân viên chính thức, cô sẽ biết nhiều hơn về sinh vật dị chủng. Ngày đó không còn xa nữa, nhiệm vụ lần này cô đã lập công, đội trưởng sẽ giúp cô nộp đơn xin chuyển lên chính thức. Công việc chính của Cục Điều tra chúng ta là duy trì an ninh trong thành phố, công việc tiêu diệt dị chủng sẽ không có mấy, dù sao thì những loài này cũng rất hiếm."Ngỗi Tân nói: "Anh bảo bọn chúng không nên xuất hiện ở trong thành phố, mà là ở bờ biển...""Ừ, hydra ký sinh không thể rời khỏi nước. Tôi đoán chắc là do thời tiết mưa nhiều, nước biển chảy ngược nên nó mới có cơ hội lên bờ." Lan Lam nhíu mày suy nghĩ.Ngỗi Tân quyết định hỏi thẳng: "Tôi chưa từng nghe nói đến loài này. Chúng nó được sinh ra như thế nào?""Tôi cũng không biết." Lam Lan lắc đầu, "Lần này để cô gặp phải bọn chúng là chuyện ngoài ý muốn, cô là người mới, không nên trực tiếp đối mặt với những thứ này, ảnh hưởng thị giác quá lớn... trông nó kinh tởm lắm đúng không?""Là cực kì kinh tởm." Sau khi thoát khỏi trạng thái bắn súng, nhớ lại cảnh tượng xúc tu nhảy múa điên cuồng trước đó làm cô hơi buồn nôn."Nói chung, Adam sẽ lập tức truy tìm dấu vết, lúc này đội ứng phó khẩn cấp sẽ lên sàn để dọn sạch chúng nó." Lan Lam nói: "Có khi đội ứng phó khẩn cấp một tháng cũng không xuất động một lần, có khi một tuần lại phải đi tận mấy lần...""Lần nào chấp hành nhiệm vụ các thành viên của đội ứng phó khẩn cấp cũng phải đối mặt với nguy hiểm như vậy sao?" Ngỗi Tân hỏi."Không phải lần nào cũng vậy." Lan Lam giải thích: "Thành viên của đội ứng phó khẩn cấp không cố định, có lúc còn phải điều động tổ viên từ các đội khác để thành lập một tiểu đội tạm thời. Ví dụ như tôi...""Thôi, Lan Lam." Thư Húc Nghiêu ngắt lời trong kênh liên lạc, "Chờ Ngỗi Tân trở thành thành viên chính thức, cậu sẽ được thực hiện nghĩa vụ giải thích của tiền bối với cô ấy, được chứ?""Được rồi! Xin lỗi nha, tôi nói nhiều quá. Tiểu Ngỗi, cô cứ giả vờ quên đi." Lam Lan cười nói: "Có một số nội dung cần giữ bí mật.""Tôi biết rồi." Ngỗi Tân nói.Đây xem như là cô đã thu được lòng tin của Lan Lam nhỉ? Kề vai chiến đấu thực sự có thể làm cho tình hữu nghị tăng mạnh."Người của chúng ta tới rồi." Thư Húc Nghiêu nói: "Cho xe cảnh sát bay về phía chúng ta, Giang Minh cần chữa trị."Adam nói: "Đã truyền mệnh lệnh, thưa đội trưởng."Giang Minh bị thương nặng, cánh tay phải bị gãy, đùi bị bỏng, lúc lên xe, anh ta đau đến toát mồ hôi lạnh: "Tôi muốn thay cánh tay này thành cánh tay máy, về sau khỏi lo bị gãy xương.""Tôi thấy ổn đấy." Lan Lam ngồi vào trong xe, "Nghe bảo Tiểu Ngỗi thay đầu sắt rồi đúng không, hâm mộ ghê á, đạn thường cũng không xuyên thủng được hả?""Thế anh cũng đổi một cái? Tay nghề phẫu thuật của bác sĩ Hoàng không tồi, hộp sọ này tốt phết, không thua gì cái cũ." Ngỗi Tân liếc nhìn anh ta.Lan Lam: "Chờ tôi dùng chán bản gốc sẽ đổi sang bản hợp kim."Xe cảnh sát bay lên không, Ngỗi Tân ngồi ở hàng cuối cùng, khẩu K80 đặt trên đùi cô, cách một bộ đồng phục chống đạn cũng cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo và xúc cảm nặng nề cứng rắn của thân súng."Cảm thấy thế nào hả Ngỗi Tân?" Lưu Khang Vân trầm mặc ít lời chủ động nói chuyện với Ngỗi Tân."Không ổn lắm." Ngỗi Tân thành thật đáp."Đó là chuyện bình thường." Lưu Khang Vân bình tĩnh nói: "Lần đầu tiên của tôi cũng thế.""Không chỉ cũng thế thôi đâu, lúc anh rút súng còn suýt bắn trúng cả đồng đội." Giang Minh lầm bầm nói móc: "Ngỗi Tân mạnh hơn anh nhiều."Mặt già của Lưu Khang Vân đỏ lên, không nói gì nữa."Này, đừng có làm tổn thương anh ấy. Để lão Lưu kiệm lời lên tiếng không dễ dàng gì đâu." Lan Lam nói.Mọi người trong đội 7 không nghiêm túc như khi thực hiện nhiệm vụ nữa, bầu không khí thả lỏng hơn. Ngỗi Tân thỉnh thoảng phụ họa bọn họ, nhưng phần lớn thời gian cô như lạc vào cõi thần tiên, căn bản không chú ý bọn họ đang nói cái gì.Xe cảnh sát đáp xuống từ trên không, các đồng đội lần lượt xuống xe, cô cũng khiêng khẩu K80 đi xuống.Bác sĩ và y tá đã mang cáng cứu thương đứng chờ sẵn ở sân bay. Ngay khi Giang Minh được đỡ ra, bọn họ liền đặt anh ta lên cáng."Ai phải trị thương thì đi trị đi, những người còn lại đi thay trang bị." Thư Húc Nghiêu nói: "Vào phòng nghỉ đi tắm, đừng để gặp mưa rồi bị cảm."Ngỗi Tân theo Lam Lam cả đường lải nhải không ngừng, đi đến phòng trang bị để cởi trang bị và thay quần áo thường ngày, lại đi theo anh ta vào phòng nghỉ.Lam Lam chưa bước vào phòng đã dừng lại, Ngỗi Tân né không kịp, suýt nữa thì đụng vào lưng anh ta.Lam Lam mỉm cười chỉ vào số phòng: "Đây là phòng nghỉ nam, phòng nghỉ nữ ở bên cạnh, cô đang suy nghĩ gì mà thất thần thế?""Ồ, tôi không chú ý." Ngỗi Tân xoay người đi vào phòng bên cạnh.Trong phòng nghỉ có phòng tắm đầy đủ đồ dùng. Ngỗi Tân đi tắm, sấy tóc rồi nằm liệt trên ghế sofa."Nhân viên thực tập Ngỗi Tân, đội trưởng Thư đang đợi ngài ngoài cửa." Adam nói.Ngỗi Tân lồm cồm bò dậy khỏi ghế như người mất hồn, đi mở cửa phòng nghỉ."Đội trưởng, có chuyện gì sao?" Ngỗi Tân hỏi."Ừ, đi theo tôi." Thư Húc Nghiêu xoay người dẫn đường.Hai người đi thẳng một đường, đến trước một cánh cửa kim loại có ghi "Phòng trị liệu tâm lý"."Đúng lúc hôm nay chủ nhiệm Dương đang trực ban, cô có thể tìm cậu ấy tâm sự." Thư Húc Nghiêu ôn hòa nói.Ngỗi Tân muốn từ chối: "Đội trưởng, tôi không sao đâu, tôi chỉ hơi mệt thôi, nghỉ ngơi một chút là được.""Khi cơ thể mệt mỏi thì có thể nghỉ ngơi để hồi phục. Khi tinh thần mệt mỏi, cô cần tìm một nhà trị liệu." Thư Húc Nghiêu nói: "Mấy ngày này cô đã trải qua quá nhiều chuyện. Trạng thái tinh thần của cô đang không ổn, cần được đả thông tư tưởng. Vào đi thôi, chủ nhiệm Dương là một nhà trị liệu xuất sắc."Ngỗi Tân do dự một lát rồi đi tới trước cửa.Cánh cửa kim loại mở ra, cô bước vào."Xin chào." Người đàn ông trong văn phòng nhẹ nhàng nói: "Ngỗi Tân phải không? Đội trưởng của cô và tôi là bạn thân lâu năm."Giọng anh ấy vừa trầm vừa dễ nghe, khiến người ta liên tưởng đến tiếng đàn cello êm dịu.Ngỗi Tân nhìn thấy bảng tên "Dương Tinh Vẫn" trên áo anh ấy."Chào chủ nhiệm Dương." Ngỗi Tân nói.Dương Tinh Vẫn nói: "Ngồi đi, đừng khách khí như thế, phòng trị liệu tâm lý là nơi mọi người có thể thư giãn."Ngỗi Tân nghe lời ngồi lên chiếc ghế xoay phía đối diện.Phòng trị liệu tâm lý quả thực có thể làm người ta thả lỏng. Cách trang trí ở đây hoàn toàn khác so với những căn phòng kia. Sàn nhà được làm bằng gỗ, giấy dán tường mang tông màu ấm áp. Hai bức tường được làm thành giá sách, để đầy các loại sách giấy được sắp xếp rất hài hòa, ngay cả sắc vàng của ánh đèn cũng có vẻ ấm áp và dịu dàng, không giống ánh đèn xanh lam lạnh lẽo ngoài hành lang."Cô muốn uống trà hay mấy thứ nước có ga mà giới trẻ thích? Ở đây tôi có đầy đủ các loại đồ uống, nếu không có thì nhờ người mang đến." Dương Tinh Vẫn cười cười.Anh ấy mở tủ trà phía sau ra, chiếc tủ chứa hơn chục loại trà khác nhau đựng trong lọ thủy tinh, có các loại trà hoa đủ mọi màu sắc, cả trà xanh và hồng trà."Trà, loại nào cũng được." Ngỗi Tân nói.Dương Hành Vân bấm nút đun nước, "Thế để tôi pha cho cô một cốc trà cẩu kỷ táo đỏ nhé. Tôi uống loại này mỗi ngày đấy."Ngỗi Tân: "...?"Chủ nhiệm Dương này còn trẻ mà đã bắt đầu dưỡng già rồi à?Dương Tinh Vẫn thuần thục pha một cốc cẩu kỷ táo đỏ, còn thả một viên đường nâu vào cốc sứ rồi mới đẩy qua, hỏi: "Cô có thích cách trang trí trong văn phòng tôi không?""Tôi thích, khác với những chỗ kia nhỉ." Ngỗi Tân uống một ngụm trà."Tôi ghét màu của kim loại, trông quá lạnh lẽo. Nhìn lâu làm tôi cảm thấy rất đè nén." Dương Tinh Vẫn nói: "Bây giờ xã hội này ngày càng có nhiều người mắc bệnh tâm lí, không chỉ vì áp lực kiếm tiền mà còn vì môi trường sống. Kim loại và máy móc khiến con người liên tưởng đến hiệu suất cao, lí trí và sự chặt chẽ. Con người luôn bị bao quanh bởi kim loại và máy móc, không có phút giây nào được thả lỏng nên tôi mới thay đổi phong cách của phòng trị liệu tâm lý một chút, tạo sự ấm áp và giàu "cảm xúc".""Ở đây rất tốt." Ngỗi Tân nói: "Sao chúng ta không bắt đầu tư vấn tâm lí ngay lập tức nhỉ?""Đây chính là tư vấn tâm lí đấy. Chúng ta ở đây để nói chuyện phiếm, tâm sự việc nhà, giải tỏa phiền não." Dương Tinh Vẫn nói: "Công việc của Cục Điều tra rất vất vả phải không?""Khá tốt, tôi là người mới nên đội trưởng và những người khác rất chiếu cố tôi." Ngỗi Tân khô khan đáp."Cô có thể kể hết những phiền não của cô cho tôi." Dương Tinh Vẫn nói: "Ngỗi Tân, người có thể gia nhập đội hiện trường đều không phải người bị động, khi phát hiện vấn đề thì phải chủ động giải quyết, cô không thể trở nên thụ động."Ngỗi Tân ngẩn ra."Đúng là tôi có một phiền não." Cô cụp mắt uống trà, đặt cốc trà xuống, "Trước kia tôi cũng từng nghĩ mình là người chủ động. Tôi học hành chăm chỉ, cố gắng đỗ đại học, cố gắng kiếm tiền... nhưng gần đây tôi lại trở nên rất thụ động.""Sự thụ động phần lớn là do không đặt ra được một mục tiêu phấn đấu hẳn hoi." Dương Tinh Vẫn nói, "Mục tiêu của cô là gì? Cô đã từng nghĩ đến chưa?"Ngỗi Tân không chắc chắn lắm: "Trở thành người có tiền?"Dương Tinh Vẫn mỉm cười: "Cô thấy đấy, chính cô còn không chắc chắn về mục tiêu của bản thân nữa. Mục tiêu là thứ mỗi khi nhắc đến sẽ khiến trong lòng cô tràn ngập động lực. Giọng điệu khi nhắc đến mục tiêu phải chắc chắn và kiên quyết, không được do dự."Ngỗi Tân cau mày."Xây dựng mục tiêu rất khó, tôi biết. Hồi đại học, tôi cũng từng trải qua một khoảng thời gian dài mất phương hướng, cuối cùng tôi mới biết mình muốn làm gì." Dương Tinh Vẫn nói: "Cô có thể từ từ suy nghĩ.""Được." Ngỗi Tân gật đầu."Trước tiên chúng ta hãy tập trung giải quyết vấn đề trước mắt." Dương Tinh Vẫn nói: "Tôi nghe đội trưởng của cô bảo cô chưa quen việc giết người."Ngỗi Tân nhẹ nhàng "ừ" một tiếng."Có thể nói cho tôi biết cảm thụ của cô không?" Dương Tinh Vẫn hỏi."Cảm giác làm tổn thương dị loại rất khác so với khi làm tổn thương đồng loại. Anh có hiểu cảm giác này không hả chủ nhiệm Dương?""Sinh vật dị chủng là dị loại, cho nên cô có thể bắn mà không có chút gánh nặng tâm lí nào, nhưng khi đối mặt với con người, cô khó có thể nổ súng một cách lý trí, phải không?"Đối mặt với câu hỏi của anh ấy, Ngỗi Tân không gật đầu cũng không lắc đầu.Trong quan niệm của Ngỗi Tân, cô và Sài Kiếm, Tập Lương là đồng loại. Ở Thế giới Thứ Hai, trong mắt cô, tất cả mọi người ngoại trừ người chơi đều là dị loại.Ngỗi Tân nói: "Tôi đã giết chết đồng loại, tuy tôi biết mình không làm gì sai, nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận chuyện này.""Sự đồng cảm với con người quyết định cô sẽ sinh ra những cảm xúc như vậy. Là một nhân viên an ninh, cô nhất định phải khắc phục và đấu tranh chống lại những cảm xúc này." Dương Tinh Vẫn nói, "Bây giờ chúng ta hãy đặt ra một giả thuyết nhé Ngỗi Tân.""Nếu trong khi bọn cô chấp hành nhiệm vụ, không có sinh vật dị chủng hay hydra ký sinh nào xuất hiện, cô sẽ đối xử với Sài Kiếm như thế nào?"Ngỗi Tân không chút suy nghĩ nói: "Nếu hắn cầm vũ khí, tôi sẽ bắn gãy tay cầm vũ khí của hắn. Nếu hắn tiếp tục phản kháng, tôi sẽ nhắm vào tay còn lại của hắn, không có tay thì còn có chân, cho đến khi hắn mất đi năng lực phản kháng, đội trưởng có thể bắt giữ hắn."Dương Tinh Vẫn nói: "Từ đầu đến cuối, cô chưa bao giờ cân nhắc phương án trực tiếp giết hắn. Cô chỉ muốn khiến hắn mất đi khả năng phản kháng thôi phải không?"Ngỗi Tân gật đầu."Cô rất lương thiện, Ngỗi Tân." Dương Tinh Vẫn nói.Nếu Sài Kiếm chống cự, Adam sẽ xác định hắn ta là mối đe dọa và đồng đội của Ngỗi Tân sẽ trực tiếp giết hắn ta. Chỉ khi làm cho Sài Kiếm hoàn toàn mất đi khả năng chống cự thì hắn ta mới giữ được mạng sống. Hắn ta không thể chống cự, không thể trốn thoát, giãy dụa cũng vô ích.Nếu chân tay không còn thì có thể phẫu thuật máy móc, không chừng máy móc còn tốt hơn hẳn.Nhưng nếu mất mạng thì đó mới thực sự là mất đi."Bây giờ giả định như vậy cũng không có ý nghĩa gì, hắn đã chết.""Sau này cô sẽ phải đối mặt với nhiều tình huống như thế này hơn, cô..."Dương Tinh Vẫn chưa nói xong, Ngỗi Tân đã ngắt lời: "Tôi sẽ cố hết sức để kiểm soát lòng đồng cảm. Loại tình huống này sẽ xảy ra thường xuyên trong tương lai, tôi chắc chắn sẽ phải khắc phục nó.""Cô cũng là một người mạnh mẽ." Dương Tinh Vẫn nhẹ nhàng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com