Sau Khi Bi Lo Tieng Long Nhoc So Xa Hoi Duoc Lao Dai Doan Sung
edit: junieCó người muốn mua lại cửa hàng của phú nhị đại, hắn đương nhiên vui vẻ đồng ý ngay.Không còn cách nào khác, mặc dù bên ngoài hắn trông rất bảnh bao lịch lãm, nhưng thực tế đã hơn hai mươi tuổi mà vẫn ăn bám cha mẹ. Lý do thì nghe có vẻ chính đáng là đang khởi nghiệp, nhưng thật ra hắn đã thực hiện không ít dự án đầu tư lớn nhỏ, mà lần nào cũng thất bại.Gần đây, cha hắn thật sự không chịu nổi nữa, có lẽ cảm thấy "bùn nhão trát không lên tường," liền thẳng thừng cắt tiền trợ cấp, muốn hắn tự trải nghiệm cuộc sống của người bình thường để hiểu giá trị của đồng tiền.Phú nhị đại ở nhà khóc lóc làm loạn, nhờ ông bà nội ngoại và mẹ giúp đỡ. Nhưng lần này, dù trước đây họ đứng về phía hắn nhưng lần này tất cả đều không lên tiếng bênh vực hắn nữa. Có lẽ cha hắn đã bàn bạc trước với họ.Không có tiền tiêu nên hắn tức giận, tâm trạng tệ đến mức ai đụng vào cũng bị hắn chửi bới. Buổi sáng khi đến cửa hàng, hắn trút giận lên Tề Niệm và Ngụy Dương, cũng vì lý do này.Nhưng đúng lúc đó, có người muốn mua lại cửa hàng của hắn!Ban đầu, khi đầu tư vào cửa hàng này, hắn rất hào hứng, thậm chí chi ra một khoản lớn để mua vị trí đẹp nhất ở Gia Niên thương thành. Chỉ riêng chi phí trang trí nội thất đã gần trăm vạn. Tuy doanh thu không tệ, nhưng do vốn đầu tư ban đầu quá lớn nên hắn vẫn chưa thu hồi được vốn.Không phải là người kiên nhẫn cộng thêm việc không có tiền, hắn quyết định nhanh chóng bán cửa hàng đi.Vì vậy khi nghe có người muốn mua lại cửa hàng, hắn cảm thấy như gặp được cơn mưa rào đúng lúc. Dù mức giá người mua đưa ra chỉ vừa đủ làm hắn có hơi xót, nhưng lại không thể từ chối.Ngoài mặt thì hắn vui vẻ đồng ý, nhưng trong lòng không ngừng chửi rủa kẻ buôn bán này thật gian xảo. Người liên hệ với hắn là trợ lý của người kia, nói rằng chiều nay ông chủ sẽ đến ký hợp đồng.Dù không kiên nhẫn, hắn vẫn phải ngoan ngoãn chờ ở cửa hàng vì hợp đồng đang nằm trong tay đối phương.Đợi mãi đến chiều, cuối cùng người đó cũng đến. Một người đàn ông khí chất mạnh mẽ, mặc vest giày da xuất hiện. Nhìn thấy anh, phú nhị đại bỗng cảm thấy quen mắt. Không phải đây chính là người mà cha hắn luôn nhắc đến sao?Cha hắn mỗi lần nói về người này đều đầy vẻ ngưỡng mộ, thậm chí còn hối tiếc vì không phải con trai của mình. So với người này, hắn đúng là "bùn nhão trát không lên tường."Phú nhị đại đột nhiên xúc động, nghĩ rằng nếu cha hắn biết hắn làm ăn với người mà ông luôn ca ngợi thì liệu thái độ của cha có thay đổi 180 độ không?Trong lòng kích động, hắn nhanh chóng sửa lại dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, cố gắng đứng thẳng người để bản thân trông đứng đắn hơn.Nhưng chẳng được bao lâu sau hắn lại sững sờ. Người đi bên cạnh Chử Dung Thời là ai? Sao nhìn quen mắt như vậy?Hơn nữa, hai người này còn tỏ ra rất thân thiết, rõ ràng quan hệ không hề tầm thường.Lần đầu tiên trong đời, phú nhị đại cảm thấy hối hận vì đã khinh thường người khác. Lúc này hắn chỉ hy vọng có thể ký được hợp đồng, không mong gì hơn.Tề Niệm hoàn toàn không biết phú nhị đại đang bận rộn "diễn kịch nội tâm" ra sao. Khi nghe tin anh trai muốn mua lại cửa hàng này, Tề Niệm ngớ người hồi lâu không phản ứng được.Cuối cùng, cậu chỉ thốt lên một câu đầy ngạc nhiên: "Hả?"Chử Dung Thời nhíu mày: "Không thích à?" Phú nhị đại nghe cuộc đối thoại của hai người suýt nữa khóc ròng: Quả nhiên, tôi đã đắc tội người ta rồi!"Không phải..." Tề Niệm vẫn chưa hoàn hồn: "Anh, đây không phải vấn đề thích hay không chứ?"Ai lại đi mua cửa hàng chỉ vì sở thích chứ? Nhưng anh trai anh thì có thể.Nếu không phải không thích, vậy là thích. Cuối cùng Tề Niệm choáng váng bị anh trai kéo đi ký hợp đồng.Chỉ mới đến cửa hàng hai lần, thế mà giờ nó đã trở thành của cậu.Khi ký hợp đồng, phú nhị đại vừa khóc vừa thể hiện trình độ cao nhất của mình:
"Là tôi mắt chó xem thường người, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử! Ngài quả nhiên là đại nhân đại lượng!"Nói đến đoạn xúc động, hắn còn định bắt tay với Tề Niệm.Tề Niệm tất nhiên không muốn bắt tay với anh ta. Nhưng còn chưa kịp từ chối, một bàn tay mạnh mẽ đã giữ lấy cổ tay của Tề Niệm, né tránh bàn tay đang đưa ra của phú nhị đại kia.Chử Dung Thời quét mắt nhìn phú nhị đại một cái, ánh mắt lạnh lùng đến mức khiến anh ta run rẩy, không dám đưa tay ra nữa.Chậc... Ánh mắt vừa rồi thật đáng sợ!Tề Niệm không để ý đến tình huống xung quanh, chỉ tập trung vào hợp đồng, xem đi xem lại rồi nở một nụ cười pha chút tham lam đáng yêu.Ngẩng đầu lên, cậu bắt gặp ánh mắt của Chử Dung Thời đang nhìn mình, liền xấu hổ gãi gãi mũi.Chử Dung Thời cúi mắt cười nhẹ, ánh mắt lướt qua bộ quần áo đang trưng bày. Ngón tay thon dài của anh tháo xuống một chiếc áo khoác màu xanh nhạt: "Cái này không tồi."Tề Niệm ngạc nhiên: "Cũng quá trùng hợp đi? Sáng nay em với Dương Dương vừa nhìn trúng cái này!"Nhân viên bán hàng rất vui khi cửa hàng đổi chủ, nhanh chóng thích nghi và liên tục gọi Tề Niệm là "sếp nhỏ" đồng thời giới thiệu thêm các mẫu phù hợp.Vì đây là cửa hàng của mình nên không cần nghĩ đến giá cả, Tề Niệm lập tức thử đồ. Mặc xong, cậu thấy rất vừa vặn.Nhưng vừa thay ra, Chử Dung Thời lại đưa một bộ khác: "Cái này cũng không tồi."Tề Niệm sững người một lúc rồi nhận lấy: "Vậy thì thử luôn cái này!"Chử Dung Thời nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy ý cười của Tề Niệm, lại lấy thêm một bộ nữa trên giá:Tề Niệm: "..."Sau khi thở hổn hển thử thêm vài bộ, cuối cùng Tề Niệm không chịu nổi nữa, uyển chuyển từ chối: "Anh à, nhiều quần áo thế này em mặc không hết đâu."Chử Dung Thời khựng lại, nhưng vẫn đưa bộ quần áo cuối cùng trong tay cho cậu: "Bộ cuối cùng."Tề Niệm: Anh trai tôi giống như đang chơi trò "Thay đồ cho Niệm Niệm" vậy. Nhưng mình biết làm sao giờ? Đành phải phối hợp với anh thôi!Rời khỏi cửa hàng, tay xách nách mang một đống túi lớn túi nhỏ. Có lẽ năm nay không cần mua thêm quần áo mùa thu nữa.Khi đến cổng trường, Tề Niệm nhìn thấy Lữ Trạch đang nói chuyện với ai đó, vẻ mặt đầy bực bội.Từ xa, Tề Niệm thấy bóng dáng người đứng cạnh Lữ Trạch trông rất quen. Đến gần, cậu nhận ra đó là Sở Tường."Chị Tường?" Tề Niệm ngạc nhiên nhìn Sở Tường rồi lại nhìn Lữ Trạch, không hiểu sao hai người lại xuất hiện cùng nhau ở đây."Cậu quen chị ta?" Lữ Trạch cũng ngạc nhiên, ánh mắt liếc nhìn Sở Tường. Nhờ có Tề Niệm, vẻ mặt khó chịu của hắn cuối cùng cũng dịu lại.Cổng trường không phải nơi thích hợp để nói chuyện, ba người rủ nhau đến một quán cà phê gần đó."Tớ đã từng nhắc với cậu về chị Tường rồi. Chị ấy siêu đỉnh, là một phóng viên cực kỳ xuất sắc!" Tề Niệm cố hết sức khen ngợi Sở Tường.Nhưng lời cậu nói không sai. Đây đều là sự thật."Ha ha ha, không đến mức khoa trương như vậy đâu." Sở Tường cười ngượng ngùng. Trước đây cô từng được khen, nhưng đa phần đều mang tính xã giao, không mấy chân thành. Còn Tề Niệm thì khác, từ đầu đến cuối đều toát lên sự chân thành.Cô xua tay, quay sang nhìn Lữ Trạch: "Không ngờ cậu lại quen Niệm Niệm, đột nhiên cảm thấy thế giới này thật nhỏ bé."Lữ Trạch liếc nhìn Tề Niệm, rồi gật đầu nhẹ: "Xin lỗi, thái độ lúc nãy của tớ không được tốt lắm.""Ôi, không sao đâu! Thái độ vừa nãy của cậu còn được chứ. Làm nghề như chúng tôi, gặp được người như cậu đã là tốt lắm rồi." Sở Tường nhân tiện phàn nàn: "Cậu có biết không, dạo trước tôi đi làm phỏng vấn, gặp phải một người đàn ông trung niên thật ghê tởm. Cái ánh mắt của ông ta, rồi còn định sờ mông tôi nữa. Nói đến đây là lại bực!""Hả?" Tề Niệm hoảng sợ: "Chị không sao chứ?""Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Chị đâu phải đồ trang trí! Lúc đó, nhiếp ảnh gia của chị là một người thân cao thể tráng, đã giữ tay gã đàn ông đáng khinh kia và nói: 'Thích sờ mông đúng không? Nào, sờ tôi đi, cho anh sờ thoải mái!' Em không biết đâu, sắc mặt gã đáng khinh ấy lúc đó cứ như muốn khóc đến nơi, chị nghĩ hắn suýt thì tè ra quần rồi."Sở Tường kể lại với vẻ khinh thường: "Loại người này đúng là miệng hùm gan sứa, chỉ cần gặp phải ai mạnh hơn mình là co rút ngay."Tề Niệm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy làm phóng viên như Sở Tường đúng là không dễ dàng. May mắn là cô có nhiếp ảnh gia kiêm bảo vệ bên cạnh.Lữ Trạch nhấp một ngụm cà phê, im lặng không nói gì.Lúc này, Tề Niệm mới nhớ ra và hỏi: "Đúng rồi, chị Tường tỷ, sao chị lại đến trường em? Còn đi cùng Lữ Trạch..."Sở Tường ho nhẹ, liếc mắt nhìn Lữ Trạch như thể không chắc mình nên nói hay không.Nhưng Lữ Trạch chẳng bận tâm, thản nhiên đáp: "À, chị ấy bảo tớ rất có thể là cậu con trai út thất lạc của nhà họ Khương gì đó."Tề Niệm trừng mắt: "??? "Sao có thể trùng hợp thế được?"Cậu quay sang Sở Tường: " Chị Tường? Chị có nhầm không?"Sở Tường không trả lời ngay mà nhìn về phía Lữ Trạch: "Có vẻ em không hề ngạc nhiên chút nào. Chẳng lẽ... em đã biết từ trước?""Không biết." Lữ Trạch nói đơn giản: "Nhưng tôi thực sự không phải con ruột của cha mẹ hiện tại. Họ đã nói với tôi từ sớm rồi. Nhưng tôi chẳng quan tâm cha mẹ ruột của mình là ai. Với tôi, điều đó không quan trọng."Hắn nhếch môi, kéo khóe miệng thành một nụ cười nhạt: "Dù cho đó là sự thật, cái gọi là đoàn tụ phụ tử, mẫu tử ấy, cũng phải cả hai bên đều muốn chứ. Mà tôi thì không muốn. Hiện tại, tôi đã rất ổn."Lữ Trạch nói thẳng: "Tề Niệm là bạn của chị, cũng là bạn của tôi. Nhưng làm ơn đừng ép tôi làm điều tôi không muốn."Nửa năm qua, Lữ Trạch đã thay đổi rất nhiều, đặc biệt là về mặt tâm lý. Nếu là trước đây, có lẽ hắn sẽ tò mò muốn biết cha mẹ ruột mình là ai. Nhưng bây giờ, hắn chẳng còn để tâm nữa.Khi hắn cần nhất, họ không xuất hiện. Vậy thì tốt nhất sau này cũng đừng xuất hiện.Sở Tường không ngờ Lữ Trạch lại kiên quyết từ chối như vậy, chỉ biết bất lực thở dài.Tề Niệm ngồi bên cạnh nhâm nhi cà phê, không hề tỏ ý muốn khuyên can. Là bạn bè, cậu đương nhiên phải vô điều kiện ủng hộ đối phương. Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, không cần thiết áp đặt ý tốt của mình lên người khác.Hơn nữa, thật lòng mà nói, Tề Niệm cũng cảm thấy Lữ Trạch không cần mối quan hệ đó.Dù sao, cạu ấy đã có cha mẹ. Dù chỉ là cha mẹ nuôi nhưng họ luôn coi cậu như con ruột, hết lòng yêu thương. Lữ Trạch đâu thiếu tình yêu thương.Ngược lại, nghĩ đến nhà họ Khương, Tề Niệm cảm thấy gia đình ấy chưa chắc đã tốt đẹp gì. Dù mẹ Khương rất yêu thương đứa con trai thất lạc, nhưng ngoài bà ta ra còn có một người cha chỉ biết tính toán lợi ích và một người anh trai nhiều tâm cơ như Khương Dịch. Quay về một gia đình như vậy, chưa chắc là điều tốt lành.Sở Tường nhìn Lữ Trạch, rồi lại nhìn Tề Niệm, bất lực cười: "Các cậu làm chị cảm thấy mình giống nhân vật phản diện vậy."Tề Niệm an ủi cô: "Em hiểu mà, chị cũng chỉ làm việc nên làm thôi.""Nói vậy cũng đúng." Sở Tường gật đầu: "Việc của chị chỉ là giúp đối phương tìm con trai. Còn chuyện đoàn tụ hay không thì không nằm trong trách nhiệm của chị."Cô lại nói: "Dù sao, kết quả điều tra chị vẫn phải báo lại cho bà Khương."Lữ Trạch nhún vai, cười nhạt: "Tùy chị. Như Tề Niệm nói, đây là công việc của chị. Tôi không thể can thiệp vào việc chị làm.""Đúng là người có hiểu biết." Sở Tường cười vui vẻ nâng tách cà phê lên: "Thay rượu bằng cà phê, cảm ơn em.""Dù gì cũng phải nói thêm với em." Sở Tường nghiêm túc: "Cha mẹ em không phải cố ý bỏ rơi em đâu. Lý do cụ thể thì Tề Niệm cũng biết đó."Lữ Trạch nhìn sang Tề Niệm.Tề Niệm do dự, cân nhắc rồi nói: "À... thực ra là... cậu có một người anh trai..."Nghe đến đây, biểu cảm của Lữ Trạch lạnh nhạt hẳn: "Tớ không có anh trai."Tề Niệm lúng túng, cố đổi chủ đề: "À, hay là... chúng ta quay về học đi?""Cậu đổi chủ đề vụng về quá." Lữ Trạch chế nhạo.Tề Niệm: "..."Trên đường trở lại trường, Lữ Trạch nhận được một cuộc gọi. Tề Niệm nghe thấy cậu gọi "Mẹ."Không biết đầu dây bên kia nói gì, nhưng Lữ Trạch cau mày: "Mẹ, con không có cha mẹ ruột nào hết. Cha mẹ con chỉ có hai người thôi. Gì cơ? Nuôi mười mấy năm rồi giờ định giao con cho người khác à?"Nói thêm vài câu nữa, hắn cười nhạt: "Miệng thì nói thoải mái, nhưng trong lòng chắc lo lắng lắm nhỉ? Con còn phải đi học, không nói nữa."Cúp máy, hắn bắt gặp ánh mắt tò mò của Tề Niệm.Tề Niệm vội vàng che tai, chột dạ: "Hắn không nghe thấy gì đâu!"Lữ Trạch nhướng mày: "Quỷ mới tin cậu."Tề Niệm: "Ha ha."Tuy vậy, câu chuyện này chẳng để lại dấu vết gì trong lòng hai người. Thẳng đến một ngày, Tề Niệm tình cờ nhìn thấy một người quen, là Khương phu nhân.Đôi mắt bà đỏ hoe nhìn Lữ Trạch từ xa với vẻ nghẹn ngào.Lữ Trạch không để ý, vẫn làm việc mình đang làm. Gần đây hắn bận rộn với trò chơi đang đến giai đoạn quan trọng, hoàn toàn không có tâm trí để ý xung quanh.Tề Niệm liếc nhìn bà Khương rồi thản nhiên quay đi. Cậu không định nhắc nhở Lữ Trạch, coi như không thấy gì.Ngày hôm sau, bà Khương vẫn đến, nhưng chỉ đứng từ xa nhìn một lát rồi rời đi. Cứ thế vài lần, Tề Niệm cũng quen và chẳng còn để tâm.---Cuối tuần này, Ninh Mẫn cùng gia đình đến nhà lão thái thái để chúc mừng sinh nhật lần thứ 80 của bà.Nhà mẹ đẻ của Ninh Mẫn là một dòng họ học thức, luôn giữ nếp sống giản dị, không quá phô trương. Vì vậy, dù là dịp mừng thọ 80 tuổi, họ cũng chỉ tổ chức đơn giản.Ninh Mẫn và Ninh Diệu là hai chị em, họ còn có hai người anh trai. Lần này, Tề Niệm đi theo cùng, lần lượt gọi "bác cả", "bác hai" đầy lễ phép. Dù đã gặp qua vài lần trước đây, nhưng cậu vẫn cảm thấy không quen thuộc lắm.Buổi tiệc được tổ chức tại nhà bác cả vì nhà ông có một khoảng sân lớn, rộng rãi. Nhân dịp này, Chử Chấn là con rể của lão thái thái nên cũng muốn thể hiện bản thân. Ông đã đặc biệt mời đầu bếp về để chuẩn bị tiệc chúc thọ tại nhà.Dù là tiệc gia đình, mọi thứ được bày biện tinh tế nhưng không quá cầu kỳ.Gia đình Ninh vốn đông đúc. Bác cả có một cô con gái lớn và một cậu con trai út. Bác hai có hai cô con gái. Nhà Ninh Mẫn năm nay tuy thiếu Chử Thiên Nghiên nhưng vẫn có ba người con trai. Nhà Ninh Diệu lại ít nhất, chỉ có mình Ngụy Dương.Chỉ tính riêng mấy nhà này, số người đã rất đông, chưa kể đến các anh chị em của lão thái thái và gia đình họ. Quả là một gia tộc lớn.Dù là bữa cơm gia đình nhưng số lượng người tham dự vẫn rất đông.Từng người cháu trong nhà lần lượt đến chúc lão thái thái những lời tốt lành, sau đó tự do đi lại.Tề Niệm không quen với không khí đông đúc, ngồi một góc gần như hóa đá.Phải mất một hồi lâu, Ngụy Dương mới tìm thấy cậu. Cô vội vàng chạy tới nhỏ giọng nói: "Anh họ, anh Dung Thời bảo em dẫn anh đến chỗ khác!"Tề Niệm nghe vậy thì cảm động vô cùng, nghĩ thầm: Chồn..à nhầm anh trai của mình đúng là luôn nhớ đến mình! =))))Không chút do dự, cậu vui vẻ đứng dậy đi theo Ngụy Dương rời khỏi sân chính. Không khí ở sân sau thoáng đãng hơn hẳn khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm.Tinh thần cậu phấn chấn hơn, liền hỏi: "Chúng ta đi đâu đây?"Ngụy Dương cũng không biết rõ. Cô đưa mắt nhìn quanh, chợt thấy một chàng trai cũng đang lẩn ra ngoài. Ánh mắt cô sáng lên, vẫy tay gọi to: "Anh Ninh Hạo! Mau qua đây!"Ninh Hạo là con trai út của bác cả, năm nay vừa tốt nghiệp đại học và đang thực tập. Rõ ràng, anh cũng đang tìm cách tránh đám đông. Thấy hai người em họ, Ninh Hạo bước nhanh tới, nhìn Tề Niệm rồi chọc ghẹo: "Trông em bây giờ đẹp trai nhỉ, thay đổi nhiều ghê!"Tề Niệm hơi lúng túng, đáp: "À... cảm ơn."Trước đây, Ninh Hạo luôn nghe gia đình khen Tề Niệm đẹp trai và ngoan ngoãn, nhưng anh không mấy để ý. Gặp lại lần này, quả thực những lời đó không sai.Là người yêu thích cái đẹp, thái độ của Ninh Hạo lập tức thân thiện hơn. Biết hai người em họ không có việc gì làm, anh hào hứng đề nghị: "Hay để anh dẫn hai người đi xem Tiểu Phấn của anh nhé? Gần đây nó đáng yêu lắm!"Ngụy Dương nghe vậy, vẻ mặt đầy khó xử, nhưng Tề Niệm lại tò mò hỏi: "Tiểu Phấn? Là mèo hay chó con?"Dù không rõ Tiểu Phấn là gì, nhưng vì yêu thích động vật nênTề Niệm lập tức đồng ý. Cậu không nhận ra ánh mắt ám hiệu của Ngụy Dương đang ra sức cảnh báo.Không đợi Tề Niệm suy nghĩ thêm, Ninh Hạo khoác vai cậu một cách nhiệt tình, dẫn cả hai đi vào phòng nuôi thú cưng.Tề Niệm nghĩ mình sẽ được gặp một chú mèo hoặc chó đáng yêu. Nhưng trái với mong đợi, Ninh Hạo mở một chiếc hộp giữ nhiệt, lấy ra... một con rắn lớn hơn cả cánh tay.Tề Niệm lập tức che miệng, cố ngăn mình không thét lên.Ngụy Dương đứng một bên, thở dài bất lực: "Không trách được em không nhắc nhở anh trước."Ninh Hạo hoàn toàn không nhận ra sự sợ hãi của Tề Niệm, còn hứng khởi giơ con rắn đến trước mặt cậu, khoe: "Em xem, nó đáng yêu chưa?"Nuôi thú cưng, chó, mèo, chim, lợn...nay có thêm rắn. Mọi người không biết chứ tui từng thấy chồng một người chị tui quen nuôi cá sấu làm thú cưng ó :))))Tề Niệm cười cứng ngắc, không dám trả lời.Thấy vậy, Ninh Hạo tưởng rằng cậu đồng ý, liền nhiệt tình nói: "Em thử sờ nó đi!"Tề Niệm hoảng hốt lắc đầu: "Thôi... không thân lắm, nó... có cắn em không?"Ninh Hạo lập tức đảm bảo: "Sao có thể? Tiểu Phấn ngoan lắm!"Bị lời nói nhiệt tình của Ninh Hạo làm mềm lòng, Tề Niệm miễn cưỡng đưa tay chạm nhẹ vào con rắn rồi nhanh chóng rụt tay lại."Gan em nhỏ thật!" Ninh Hạo cười lớn: "Nó còn chẳng động đậy gì cả."Dưới ánh mắt khuyến khích của Ninh Hạo, Tề Niệm lại đưa tay ra lần nữa, lần này vuốt nhẹ con rắn. Mặc dù cảm giác lạnh lẽo của lớp vảy không mấy dễ chịu, nhưng Tiểu Phấn lại rất ngoan ngoãn, không hề có động tĩnh gì.Dần dần Tề Niệm thả lỏng hơn, thậm chí bất giác nghĩ: Hình như Tiểu Phấn cũng có chút đáng yêu thì phải?Em nó bị tẩy não rồi!!!!Tiểu Phấn còn chậm rãi cọ cọ ngón tay của Tề Niệm như thể đang làm nũng.Hóa ra rắn cũng biết làm nũng!Tề Niệm mở to đôi mắt nai xinh đẹp của mình, cảm thấy suy nghĩ trước kia của mình thật thiển cận."Nó thật sự rất đáng yêu."Tề Niệm thốt lên."Đúng chứ? Anh đã nói rồi, Tiểu Phấn thực sự rất đáng yêu. Vậy mà mẹ anh với mọi người cứ bảo nó đáng sợ, đúng là không có mắt nhìn!" Ninh Hạo cười lớn, rõ ràng rất vui vì Tề Niệm hiểu được "gu thẩm mỹ" của mình.Ngụy Dương đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn Tề Niệm, rồi lại nhìn Ninh Hạo với vẻ mặt đầy khó hiểu.Vì lời khen của Tề Niệm dành cho Tiểu Phấn, Ninh Hạo ngay lập tức coi cậu như tri kỷ. Hai người nhanh chóng trao đổi cách liên lạc."Bọn anh có một hội dành cho những người nuôi thú bò sát. Sắp tới sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ, đến lúc đó em đi cùng anh nhé!" Ninh Hạo hào hứng đề nghị.Sau đó, anh nhìn Tề Niệm với ánh mắt đầy mong chờ: "Sao nào? Có phải em đang háo hức lắm rồi không?"Tề Niệm: ......Nuôi bò sát thì thôi cũng được, nhưng mà... những người trong hội thì sao đây?!Tề Niệm há miệng định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt phấn khởi của Ninh Hạo, cuối cùng chỉ đành miễn cưỡng đáp: "Vâng. Đi xem thử các loài động vật cũng không tệ."---Không ngờ sau một thời gian dài, Tề Niệm lại có cơ hội gặp lại Khương Dịch. Lần này hai người tình cờ chạm mặt trong khuôn viên trường, nhưng rõ ràng Khương Dịch không đến để tìm Tề Niệm mà là để gặp Lữ Trạch.Từ ánh mắt của Khương Dịch, có thể nhận ra hắn biết rõ thân phận của Lữ Trạch."Sao chỗ nào cũng gặp cậu vậy?" Khương Dịch nhìn Tề Niệm, sắc mặt càng thêm khó chịu."Đây là Kinh Đại. Bọn tôi là sinh viên ở đây, người không nên xuất hiện ở đây là anh chứ?" Lữ Trạch lạnh lùng đáp, vẻ mặt đầy chán ghét.Khương Dịch hít sâu, cố gắng hạ giọng: "Tôi không đến đây để cãi nhau với cậu. Xem ra cậu cũng biết rồi, vậy chúng ta nói chuyện thẳng thắn một lần đi?""Không có gì để nói cả." Lữ Trạch dứt khoát định kéo Tề Niệm rời đi.Khương Dịch lập tức chặn họ lại: "Cậu không muốn dây dưa thêm với tôi, phải không? Làm lớn chuyện này không có lợi cho cậu đâu. Tôi nói thẳng nhé, cậu muốn gì thì cứ đề cập. Tôi chỉ mong cậu đừng tiếp tục châm ngòi quan hệ giữa ba mẹ tôi nữa!Lữ Trạch cười lạnh: "Tôi châm ngòi quan hệ?""Chẳng lẽ không phải sao?" Khương Dịch không tin Lữ Trạch vô tội. Trong ánh mắt hắn tràn đầy sự kiêng dè. "Nếu không phải vì cậu, mẹ tôi sẽ không làm ầm lên đòi ly hôn với ba, cũng không muốn chia tài sản!"Điều Khương Dịch quan tâm nhất vẫn là tài sản. Nếu ly hôn, tài sản vốn dĩ thuộc về anh ta sẽ mất đi một nửa. Làm sao anh ta có thể không sốt ruột?Hơn nữa, mẹ anh ta còn không có ý định chia phần của mình cho anh ta. Nếu không cho anh, thì bà định cho ai? Nghĩ đến đây, Khương Dịch nhìn Lữ Trạch đầy ghen ghét, gần như phát điên.Tại sao tên này không thể yên lặng tìm một góc nào đó mà chết đi?!
"Là tôi mắt chó xem thường người, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử! Ngài quả nhiên là đại nhân đại lượng!"Nói đến đoạn xúc động, hắn còn định bắt tay với Tề Niệm.Tề Niệm tất nhiên không muốn bắt tay với anh ta. Nhưng còn chưa kịp từ chối, một bàn tay mạnh mẽ đã giữ lấy cổ tay của Tề Niệm, né tránh bàn tay đang đưa ra của phú nhị đại kia.Chử Dung Thời quét mắt nhìn phú nhị đại một cái, ánh mắt lạnh lùng đến mức khiến anh ta run rẩy, không dám đưa tay ra nữa.Chậc... Ánh mắt vừa rồi thật đáng sợ!Tề Niệm không để ý đến tình huống xung quanh, chỉ tập trung vào hợp đồng, xem đi xem lại rồi nở một nụ cười pha chút tham lam đáng yêu.Ngẩng đầu lên, cậu bắt gặp ánh mắt của Chử Dung Thời đang nhìn mình, liền xấu hổ gãi gãi mũi.Chử Dung Thời cúi mắt cười nhẹ, ánh mắt lướt qua bộ quần áo đang trưng bày. Ngón tay thon dài của anh tháo xuống một chiếc áo khoác màu xanh nhạt: "Cái này không tồi."Tề Niệm ngạc nhiên: "Cũng quá trùng hợp đi? Sáng nay em với Dương Dương vừa nhìn trúng cái này!"Nhân viên bán hàng rất vui khi cửa hàng đổi chủ, nhanh chóng thích nghi và liên tục gọi Tề Niệm là "sếp nhỏ" đồng thời giới thiệu thêm các mẫu phù hợp.Vì đây là cửa hàng của mình nên không cần nghĩ đến giá cả, Tề Niệm lập tức thử đồ. Mặc xong, cậu thấy rất vừa vặn.Nhưng vừa thay ra, Chử Dung Thời lại đưa một bộ khác: "Cái này cũng không tồi."Tề Niệm sững người một lúc rồi nhận lấy: "Vậy thì thử luôn cái này!"Chử Dung Thời nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy ý cười của Tề Niệm, lại lấy thêm một bộ nữa trên giá:Tề Niệm: "..."Sau khi thở hổn hển thử thêm vài bộ, cuối cùng Tề Niệm không chịu nổi nữa, uyển chuyển từ chối: "Anh à, nhiều quần áo thế này em mặc không hết đâu."Chử Dung Thời khựng lại, nhưng vẫn đưa bộ quần áo cuối cùng trong tay cho cậu: "Bộ cuối cùng."Tề Niệm: Anh trai tôi giống như đang chơi trò "Thay đồ cho Niệm Niệm" vậy. Nhưng mình biết làm sao giờ? Đành phải phối hợp với anh thôi!Rời khỏi cửa hàng, tay xách nách mang một đống túi lớn túi nhỏ. Có lẽ năm nay không cần mua thêm quần áo mùa thu nữa.Khi đến cổng trường, Tề Niệm nhìn thấy Lữ Trạch đang nói chuyện với ai đó, vẻ mặt đầy bực bội.Từ xa, Tề Niệm thấy bóng dáng người đứng cạnh Lữ Trạch trông rất quen. Đến gần, cậu nhận ra đó là Sở Tường."Chị Tường?" Tề Niệm ngạc nhiên nhìn Sở Tường rồi lại nhìn Lữ Trạch, không hiểu sao hai người lại xuất hiện cùng nhau ở đây."Cậu quen chị ta?" Lữ Trạch cũng ngạc nhiên, ánh mắt liếc nhìn Sở Tường. Nhờ có Tề Niệm, vẻ mặt khó chịu của hắn cuối cùng cũng dịu lại.Cổng trường không phải nơi thích hợp để nói chuyện, ba người rủ nhau đến một quán cà phê gần đó."Tớ đã từng nhắc với cậu về chị Tường rồi. Chị ấy siêu đỉnh, là một phóng viên cực kỳ xuất sắc!" Tề Niệm cố hết sức khen ngợi Sở Tường.Nhưng lời cậu nói không sai. Đây đều là sự thật."Ha ha ha, không đến mức khoa trương như vậy đâu." Sở Tường cười ngượng ngùng. Trước đây cô từng được khen, nhưng đa phần đều mang tính xã giao, không mấy chân thành. Còn Tề Niệm thì khác, từ đầu đến cuối đều toát lên sự chân thành.Cô xua tay, quay sang nhìn Lữ Trạch: "Không ngờ cậu lại quen Niệm Niệm, đột nhiên cảm thấy thế giới này thật nhỏ bé."Lữ Trạch liếc nhìn Tề Niệm, rồi gật đầu nhẹ: "Xin lỗi, thái độ lúc nãy của tớ không được tốt lắm.""Ôi, không sao đâu! Thái độ vừa nãy của cậu còn được chứ. Làm nghề như chúng tôi, gặp được người như cậu đã là tốt lắm rồi." Sở Tường nhân tiện phàn nàn: "Cậu có biết không, dạo trước tôi đi làm phỏng vấn, gặp phải một người đàn ông trung niên thật ghê tởm. Cái ánh mắt của ông ta, rồi còn định sờ mông tôi nữa. Nói đến đây là lại bực!""Hả?" Tề Niệm hoảng sợ: "Chị không sao chứ?""Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Chị đâu phải đồ trang trí! Lúc đó, nhiếp ảnh gia của chị là một người thân cao thể tráng, đã giữ tay gã đàn ông đáng khinh kia và nói: 'Thích sờ mông đúng không? Nào, sờ tôi đi, cho anh sờ thoải mái!' Em không biết đâu, sắc mặt gã đáng khinh ấy lúc đó cứ như muốn khóc đến nơi, chị nghĩ hắn suýt thì tè ra quần rồi."Sở Tường kể lại với vẻ khinh thường: "Loại người này đúng là miệng hùm gan sứa, chỉ cần gặp phải ai mạnh hơn mình là co rút ngay."Tề Niệm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy làm phóng viên như Sở Tường đúng là không dễ dàng. May mắn là cô có nhiếp ảnh gia kiêm bảo vệ bên cạnh.Lữ Trạch nhấp một ngụm cà phê, im lặng không nói gì.Lúc này, Tề Niệm mới nhớ ra và hỏi: "Đúng rồi, chị Tường tỷ, sao chị lại đến trường em? Còn đi cùng Lữ Trạch..."Sở Tường ho nhẹ, liếc mắt nhìn Lữ Trạch như thể không chắc mình nên nói hay không.Nhưng Lữ Trạch chẳng bận tâm, thản nhiên đáp: "À, chị ấy bảo tớ rất có thể là cậu con trai út thất lạc của nhà họ Khương gì đó."Tề Niệm trừng mắt: "??? "Sao có thể trùng hợp thế được?"Cậu quay sang Sở Tường: " Chị Tường? Chị có nhầm không?"Sở Tường không trả lời ngay mà nhìn về phía Lữ Trạch: "Có vẻ em không hề ngạc nhiên chút nào. Chẳng lẽ... em đã biết từ trước?""Không biết." Lữ Trạch nói đơn giản: "Nhưng tôi thực sự không phải con ruột của cha mẹ hiện tại. Họ đã nói với tôi từ sớm rồi. Nhưng tôi chẳng quan tâm cha mẹ ruột của mình là ai. Với tôi, điều đó không quan trọng."Hắn nhếch môi, kéo khóe miệng thành một nụ cười nhạt: "Dù cho đó là sự thật, cái gọi là đoàn tụ phụ tử, mẫu tử ấy, cũng phải cả hai bên đều muốn chứ. Mà tôi thì không muốn. Hiện tại, tôi đã rất ổn."Lữ Trạch nói thẳng: "Tề Niệm là bạn của chị, cũng là bạn của tôi. Nhưng làm ơn đừng ép tôi làm điều tôi không muốn."Nửa năm qua, Lữ Trạch đã thay đổi rất nhiều, đặc biệt là về mặt tâm lý. Nếu là trước đây, có lẽ hắn sẽ tò mò muốn biết cha mẹ ruột mình là ai. Nhưng bây giờ, hắn chẳng còn để tâm nữa.Khi hắn cần nhất, họ không xuất hiện. Vậy thì tốt nhất sau này cũng đừng xuất hiện.Sở Tường không ngờ Lữ Trạch lại kiên quyết từ chối như vậy, chỉ biết bất lực thở dài.Tề Niệm ngồi bên cạnh nhâm nhi cà phê, không hề tỏ ý muốn khuyên can. Là bạn bè, cậu đương nhiên phải vô điều kiện ủng hộ đối phương. Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, không cần thiết áp đặt ý tốt của mình lên người khác.Hơn nữa, thật lòng mà nói, Tề Niệm cũng cảm thấy Lữ Trạch không cần mối quan hệ đó.Dù sao, cạu ấy đã có cha mẹ. Dù chỉ là cha mẹ nuôi nhưng họ luôn coi cậu như con ruột, hết lòng yêu thương. Lữ Trạch đâu thiếu tình yêu thương.Ngược lại, nghĩ đến nhà họ Khương, Tề Niệm cảm thấy gia đình ấy chưa chắc đã tốt đẹp gì. Dù mẹ Khương rất yêu thương đứa con trai thất lạc, nhưng ngoài bà ta ra còn có một người cha chỉ biết tính toán lợi ích và một người anh trai nhiều tâm cơ như Khương Dịch. Quay về một gia đình như vậy, chưa chắc là điều tốt lành.Sở Tường nhìn Lữ Trạch, rồi lại nhìn Tề Niệm, bất lực cười: "Các cậu làm chị cảm thấy mình giống nhân vật phản diện vậy."Tề Niệm an ủi cô: "Em hiểu mà, chị cũng chỉ làm việc nên làm thôi.""Nói vậy cũng đúng." Sở Tường gật đầu: "Việc của chị chỉ là giúp đối phương tìm con trai. Còn chuyện đoàn tụ hay không thì không nằm trong trách nhiệm của chị."Cô lại nói: "Dù sao, kết quả điều tra chị vẫn phải báo lại cho bà Khương."Lữ Trạch nhún vai, cười nhạt: "Tùy chị. Như Tề Niệm nói, đây là công việc của chị. Tôi không thể can thiệp vào việc chị làm.""Đúng là người có hiểu biết." Sở Tường cười vui vẻ nâng tách cà phê lên: "Thay rượu bằng cà phê, cảm ơn em.""Dù gì cũng phải nói thêm với em." Sở Tường nghiêm túc: "Cha mẹ em không phải cố ý bỏ rơi em đâu. Lý do cụ thể thì Tề Niệm cũng biết đó."Lữ Trạch nhìn sang Tề Niệm.Tề Niệm do dự, cân nhắc rồi nói: "À... thực ra là... cậu có một người anh trai..."Nghe đến đây, biểu cảm của Lữ Trạch lạnh nhạt hẳn: "Tớ không có anh trai."Tề Niệm lúng túng, cố đổi chủ đề: "À, hay là... chúng ta quay về học đi?""Cậu đổi chủ đề vụng về quá." Lữ Trạch chế nhạo.Tề Niệm: "..."Trên đường trở lại trường, Lữ Trạch nhận được một cuộc gọi. Tề Niệm nghe thấy cậu gọi "Mẹ."Không biết đầu dây bên kia nói gì, nhưng Lữ Trạch cau mày: "Mẹ, con không có cha mẹ ruột nào hết. Cha mẹ con chỉ có hai người thôi. Gì cơ? Nuôi mười mấy năm rồi giờ định giao con cho người khác à?"Nói thêm vài câu nữa, hắn cười nhạt: "Miệng thì nói thoải mái, nhưng trong lòng chắc lo lắng lắm nhỉ? Con còn phải đi học, không nói nữa."Cúp máy, hắn bắt gặp ánh mắt tò mò của Tề Niệm.Tề Niệm vội vàng che tai, chột dạ: "Hắn không nghe thấy gì đâu!"Lữ Trạch nhướng mày: "Quỷ mới tin cậu."Tề Niệm: "Ha ha."Tuy vậy, câu chuyện này chẳng để lại dấu vết gì trong lòng hai người. Thẳng đến một ngày, Tề Niệm tình cờ nhìn thấy một người quen, là Khương phu nhân.Đôi mắt bà đỏ hoe nhìn Lữ Trạch từ xa với vẻ nghẹn ngào.Lữ Trạch không để ý, vẫn làm việc mình đang làm. Gần đây hắn bận rộn với trò chơi đang đến giai đoạn quan trọng, hoàn toàn không có tâm trí để ý xung quanh.Tề Niệm liếc nhìn bà Khương rồi thản nhiên quay đi. Cậu không định nhắc nhở Lữ Trạch, coi như không thấy gì.Ngày hôm sau, bà Khương vẫn đến, nhưng chỉ đứng từ xa nhìn một lát rồi rời đi. Cứ thế vài lần, Tề Niệm cũng quen và chẳng còn để tâm.---Cuối tuần này, Ninh Mẫn cùng gia đình đến nhà lão thái thái để chúc mừng sinh nhật lần thứ 80 của bà.Nhà mẹ đẻ của Ninh Mẫn là một dòng họ học thức, luôn giữ nếp sống giản dị, không quá phô trương. Vì vậy, dù là dịp mừng thọ 80 tuổi, họ cũng chỉ tổ chức đơn giản.Ninh Mẫn và Ninh Diệu là hai chị em, họ còn có hai người anh trai. Lần này, Tề Niệm đi theo cùng, lần lượt gọi "bác cả", "bác hai" đầy lễ phép. Dù đã gặp qua vài lần trước đây, nhưng cậu vẫn cảm thấy không quen thuộc lắm.Buổi tiệc được tổ chức tại nhà bác cả vì nhà ông có một khoảng sân lớn, rộng rãi. Nhân dịp này, Chử Chấn là con rể của lão thái thái nên cũng muốn thể hiện bản thân. Ông đã đặc biệt mời đầu bếp về để chuẩn bị tiệc chúc thọ tại nhà.Dù là tiệc gia đình, mọi thứ được bày biện tinh tế nhưng không quá cầu kỳ.Gia đình Ninh vốn đông đúc. Bác cả có một cô con gái lớn và một cậu con trai út. Bác hai có hai cô con gái. Nhà Ninh Mẫn năm nay tuy thiếu Chử Thiên Nghiên nhưng vẫn có ba người con trai. Nhà Ninh Diệu lại ít nhất, chỉ có mình Ngụy Dương.Chỉ tính riêng mấy nhà này, số người đã rất đông, chưa kể đến các anh chị em của lão thái thái và gia đình họ. Quả là một gia tộc lớn.Dù là bữa cơm gia đình nhưng số lượng người tham dự vẫn rất đông.Từng người cháu trong nhà lần lượt đến chúc lão thái thái những lời tốt lành, sau đó tự do đi lại.Tề Niệm không quen với không khí đông đúc, ngồi một góc gần như hóa đá.Phải mất một hồi lâu, Ngụy Dương mới tìm thấy cậu. Cô vội vàng chạy tới nhỏ giọng nói: "Anh họ, anh Dung Thời bảo em dẫn anh đến chỗ khác!"Tề Niệm nghe vậy thì cảm động vô cùng, nghĩ thầm: Chồn..à nhầm anh trai của mình đúng là luôn nhớ đến mình! =))))Không chút do dự, cậu vui vẻ đứng dậy đi theo Ngụy Dương rời khỏi sân chính. Không khí ở sân sau thoáng đãng hơn hẳn khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm.Tinh thần cậu phấn chấn hơn, liền hỏi: "Chúng ta đi đâu đây?"Ngụy Dương cũng không biết rõ. Cô đưa mắt nhìn quanh, chợt thấy một chàng trai cũng đang lẩn ra ngoài. Ánh mắt cô sáng lên, vẫy tay gọi to: "Anh Ninh Hạo! Mau qua đây!"Ninh Hạo là con trai út của bác cả, năm nay vừa tốt nghiệp đại học và đang thực tập. Rõ ràng, anh cũng đang tìm cách tránh đám đông. Thấy hai người em họ, Ninh Hạo bước nhanh tới, nhìn Tề Niệm rồi chọc ghẹo: "Trông em bây giờ đẹp trai nhỉ, thay đổi nhiều ghê!"Tề Niệm hơi lúng túng, đáp: "À... cảm ơn."Trước đây, Ninh Hạo luôn nghe gia đình khen Tề Niệm đẹp trai và ngoan ngoãn, nhưng anh không mấy để ý. Gặp lại lần này, quả thực những lời đó không sai.Là người yêu thích cái đẹp, thái độ của Ninh Hạo lập tức thân thiện hơn. Biết hai người em họ không có việc gì làm, anh hào hứng đề nghị: "Hay để anh dẫn hai người đi xem Tiểu Phấn của anh nhé? Gần đây nó đáng yêu lắm!"Ngụy Dương nghe vậy, vẻ mặt đầy khó xử, nhưng Tề Niệm lại tò mò hỏi: "Tiểu Phấn? Là mèo hay chó con?"Dù không rõ Tiểu Phấn là gì, nhưng vì yêu thích động vật nênTề Niệm lập tức đồng ý. Cậu không nhận ra ánh mắt ám hiệu của Ngụy Dương đang ra sức cảnh báo.Không đợi Tề Niệm suy nghĩ thêm, Ninh Hạo khoác vai cậu một cách nhiệt tình, dẫn cả hai đi vào phòng nuôi thú cưng.Tề Niệm nghĩ mình sẽ được gặp một chú mèo hoặc chó đáng yêu. Nhưng trái với mong đợi, Ninh Hạo mở một chiếc hộp giữ nhiệt, lấy ra... một con rắn lớn hơn cả cánh tay.Tề Niệm lập tức che miệng, cố ngăn mình không thét lên.Ngụy Dương đứng một bên, thở dài bất lực: "Không trách được em không nhắc nhở anh trước."Ninh Hạo hoàn toàn không nhận ra sự sợ hãi của Tề Niệm, còn hứng khởi giơ con rắn đến trước mặt cậu, khoe: "Em xem, nó đáng yêu chưa?"Nuôi thú cưng, chó, mèo, chim, lợn...nay có thêm rắn. Mọi người không biết chứ tui từng thấy chồng một người chị tui quen nuôi cá sấu làm thú cưng ó :))))Tề Niệm cười cứng ngắc, không dám trả lời.Thấy vậy, Ninh Hạo tưởng rằng cậu đồng ý, liền nhiệt tình nói: "Em thử sờ nó đi!"Tề Niệm hoảng hốt lắc đầu: "Thôi... không thân lắm, nó... có cắn em không?"Ninh Hạo lập tức đảm bảo: "Sao có thể? Tiểu Phấn ngoan lắm!"Bị lời nói nhiệt tình của Ninh Hạo làm mềm lòng, Tề Niệm miễn cưỡng đưa tay chạm nhẹ vào con rắn rồi nhanh chóng rụt tay lại."Gan em nhỏ thật!" Ninh Hạo cười lớn: "Nó còn chẳng động đậy gì cả."Dưới ánh mắt khuyến khích của Ninh Hạo, Tề Niệm lại đưa tay ra lần nữa, lần này vuốt nhẹ con rắn. Mặc dù cảm giác lạnh lẽo của lớp vảy không mấy dễ chịu, nhưng Tiểu Phấn lại rất ngoan ngoãn, không hề có động tĩnh gì.Dần dần Tề Niệm thả lỏng hơn, thậm chí bất giác nghĩ: Hình như Tiểu Phấn cũng có chút đáng yêu thì phải?Em nó bị tẩy não rồi!!!!Tiểu Phấn còn chậm rãi cọ cọ ngón tay của Tề Niệm như thể đang làm nũng.Hóa ra rắn cũng biết làm nũng!Tề Niệm mở to đôi mắt nai xinh đẹp của mình, cảm thấy suy nghĩ trước kia của mình thật thiển cận."Nó thật sự rất đáng yêu."Tề Niệm thốt lên."Đúng chứ? Anh đã nói rồi, Tiểu Phấn thực sự rất đáng yêu. Vậy mà mẹ anh với mọi người cứ bảo nó đáng sợ, đúng là không có mắt nhìn!" Ninh Hạo cười lớn, rõ ràng rất vui vì Tề Niệm hiểu được "gu thẩm mỹ" của mình.Ngụy Dương đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn Tề Niệm, rồi lại nhìn Ninh Hạo với vẻ mặt đầy khó hiểu.Vì lời khen của Tề Niệm dành cho Tiểu Phấn, Ninh Hạo ngay lập tức coi cậu như tri kỷ. Hai người nhanh chóng trao đổi cách liên lạc."Bọn anh có một hội dành cho những người nuôi thú bò sát. Sắp tới sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ, đến lúc đó em đi cùng anh nhé!" Ninh Hạo hào hứng đề nghị.Sau đó, anh nhìn Tề Niệm với ánh mắt đầy mong chờ: "Sao nào? Có phải em đang háo hức lắm rồi không?"Tề Niệm: ......Nuôi bò sát thì thôi cũng được, nhưng mà... những người trong hội thì sao đây?!Tề Niệm há miệng định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt phấn khởi của Ninh Hạo, cuối cùng chỉ đành miễn cưỡng đáp: "Vâng. Đi xem thử các loài động vật cũng không tệ."---Không ngờ sau một thời gian dài, Tề Niệm lại có cơ hội gặp lại Khương Dịch. Lần này hai người tình cờ chạm mặt trong khuôn viên trường, nhưng rõ ràng Khương Dịch không đến để tìm Tề Niệm mà là để gặp Lữ Trạch.Từ ánh mắt của Khương Dịch, có thể nhận ra hắn biết rõ thân phận của Lữ Trạch."Sao chỗ nào cũng gặp cậu vậy?" Khương Dịch nhìn Tề Niệm, sắc mặt càng thêm khó chịu."Đây là Kinh Đại. Bọn tôi là sinh viên ở đây, người không nên xuất hiện ở đây là anh chứ?" Lữ Trạch lạnh lùng đáp, vẻ mặt đầy chán ghét.Khương Dịch hít sâu, cố gắng hạ giọng: "Tôi không đến đây để cãi nhau với cậu. Xem ra cậu cũng biết rồi, vậy chúng ta nói chuyện thẳng thắn một lần đi?""Không có gì để nói cả." Lữ Trạch dứt khoát định kéo Tề Niệm rời đi.Khương Dịch lập tức chặn họ lại: "Cậu không muốn dây dưa thêm với tôi, phải không? Làm lớn chuyện này không có lợi cho cậu đâu. Tôi nói thẳng nhé, cậu muốn gì thì cứ đề cập. Tôi chỉ mong cậu đừng tiếp tục châm ngòi quan hệ giữa ba mẹ tôi nữa!Lữ Trạch cười lạnh: "Tôi châm ngòi quan hệ?""Chẳng lẽ không phải sao?" Khương Dịch không tin Lữ Trạch vô tội. Trong ánh mắt hắn tràn đầy sự kiêng dè. "Nếu không phải vì cậu, mẹ tôi sẽ không làm ầm lên đòi ly hôn với ba, cũng không muốn chia tài sản!"Điều Khương Dịch quan tâm nhất vẫn là tài sản. Nếu ly hôn, tài sản vốn dĩ thuộc về anh ta sẽ mất đi một nửa. Làm sao anh ta có thể không sốt ruột?Hơn nữa, mẹ anh ta còn không có ý định chia phần của mình cho anh ta. Nếu không cho anh, thì bà định cho ai? Nghĩ đến đây, Khương Dịch nhìn Lữ Trạch đầy ghen ghét, gần như phát điên.Tại sao tên này không thể yên lặng tìm một góc nào đó mà chết đi?!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com