sau chia tay [jaywon][enhypen]
park jongseong không là ai hết
jungwon thầm nghĩ, "mình phải thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. tránh xa tất cả những gì có thể gợi lại kỷ niệm với park jongseong", nhưng việc đó chẳng dễ chút nào. em cảm giác mình đã lỡ chân bước vào một mê cung đầy hình ảnh của người cũ, từng bước đều dẫn em sâu hơn vào nơi sâu thẳm nhất trong tâm tríbàn tiệc đã sẵn sàng, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên từ hệ thống âm thanh hiện đại trong phòng ăn của ktv sang trọng. jungwon nhìn xung quanh, thấy mọi người dường như đều vui vẻ và hân hoan, nhưng tâm trí em như một mớ hỗn độn"mày sao vậy, trông không ổn chút nào?" jaeyun đột nhiên lên tiếng, nhận ra sự khác thường của người bạn thân. sim jaeyun luôn nhạy cảm với những cảm xúc của yang jungwon, và cậu biết rất rõ khi nào bạn mình cần sự quan tâm."không... không có gì. chắc tao chỉ mệt thôi," jungwon đáp, cố gắng giữ nụ cười yếu ớt trên môi. nhưng trong lòng, em đang lo lắng. đầu óc không thể ngừng nghĩ về những ký ức với park jongseong – người yêu cũ đã từng làm mưa làm gió trong cuộc đời emnhững giây phút bên park jongseong tại nơi này hiện lên rõ mồn một trong tâm trí, từ những lúc cùng nhau vui đùa, tới những lần cãi vã vì bất đồng quan điểm về công việc của anh ta. tên khốn đó là một mafia, không phải kiểu nhân vật hào nhoáng trong phim, mà là một người đầy quyền lực và nguy hiểmhồi đó, jungwon từng yêu anh ta một cách cuồng nhiệt, không quan tâm đến việc anh ta làm gì ngoài đời, chỉ biết rằng park jongseong khiến trái tim em rung động mạnh mẽ. nhưng mọi thứ sụp đổ khi em nhận ra mình không thể chấp nhận được cái thế giới mà anh ta sống trongem rời xa anh ta, cố gắng xây dựng lại cuộc đời mình, nhưng những dấu vết mà người đàn ông ấy để lại vẫn hiện hữu rõ ràng. những thứ em từng nghĩ đã bị vùi lấp bỗng dưng trỗi dậy dữ dộilúc này, ánh mắt của jungwon lơ đãng quét qua căn phòng, dừng lại nơi chiếc vách ngăn tre ngăn cách với phòng bên cạnh. bất giác, cảm giác bất an trong lòng em lại dâng trào. dường như có một lực hút vô hình kéo em về phía đó, khiến em không thể rời mắt khỏi tấm vách"jungwon, mày nhìn ma bắt hồn à?" jaeyun tiếp tục hỏi, nhưng em chỉ im lặng, không nói nên lời. trong lòng em chỉ còn lại một câu hỏi lớn: "phải chăng park jongseong đang ở đây?". cái tiếng cười nhẹ vừa rồi, không thể không quênjungwon không thể lý giải tại sao cảm giác này lại xuất hiện, nhưng mỗi dây thần kinh trong cơ thể như báo động, mách bảo rằng không phải ngẫu nhiên mà cái xe bentley mà giáo sư lee lái hôm nay lại giống xe của park jongseong đến vậygiáo sư lee vẫn đang bận bịu nói chuyện với các sinh viên khác, cười đùa sảng khoái, chẳng để tâm đến hai cậu sinh viên ngồi ở góc phòng. jungwon nuốt khan, quyết định làm một việc mà chính em cũng không dám chắc là đúng"tao đi vệ sinh chút," jungwon thì thầm với jaeyun rồi nhanh chóng đứng dậy. trái tim em đập mạnh trong lồng ngực khi bước về phía lối ra của phòng ăn. khi bước qua cánh cửa, thay vì rẽ phải đi về phía nhà vệ sinh, em lại dừng chân trước cửa phòng ăn bên cạnh, tay run rẩy khi đặt lên bề mặt mát lạnh của nó"đừng làm thế..." một giọng nói thầm thì từ trong lòng em vang lên, nhưng em bỏ ngoài tai. cảm giác tò mò và sợ hãi hòa lẫn nhau, thúc đẩy em đẩy nhẹ tấm vách. vách cửa mở ra một khe nhỏ, vừa đủ để jungwon có thể nhìn lén vào phòng bên cạnhtim em thắt lại khi thấy một bóng dáng quen thuộc. ngồi ở ngay vị trí sát tấm vách làm bằng tre là một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt góc cạnh và đôi mắt lạnh lùng nhưng quyến rũ – park jongseong. trông anh vẫn giống hệt như lúc gặp nhau ở con ngõ nhỏ phòng trọ của em, nhưng hiện giờ có gì đó ở anh đã thay đổi. ánh mắt anh sắc bén và toát lên một sự quyền lực rõ rệt hơn nhiềujongseong đang nói chăm chú xem màn biểu diễn mà ktc chuẩn bị riêng. xung quanh bản tiệc chỉ có mình anh ta, không có bất kỳ ai khác bên cạnh"không thể nào..." jungwon lùi lại, tay nắm chặt lấy cánh cửa. tim em đập loạn nhịp. tại sao người yêu cũ của em lại ở đây? tại sao thế giới của anh ta và thế giới của em lại va vào nhau một lần nữa? thằng khốn cô hồn không tan này, vậy tiếng cười vừa nãy chính xác là của anh, và anh ta nghe lén emkhi em đang chìm trong suy nghĩ hỗn loạn, một tiếng nói đằng sau khiến em giật mình:"jungwon?"jaeyun xuất hiện ở lối đi, nhìn em với ánh mắt lo lắng,"mày ổn không? sao mày lại đi rình mò ai thế này? ở bên trong có gái xinh hả"jungwon vội vàng đóng cánh cửa lại, cố gắng che giấu cảm xúc của mình. "tao không sao, chỉ là... thôi, không có gì". em mỉm cười yếu ớt, hy vọng rằng jaeyun sẽ không hỏi thêm mặc dù cái ánh mắt săm soi nghi ngờ kia quá rõ ràngnhưng trước khi jaeyun kịp tra hỏi jungwon, cánh cửa phòng bỗng mở ra hẳn, và một người bước qua. không phải ai khác ngoài park jongseongjungwon cảm thấy như mọi thứ xung quanh đều dừng lại, park jongseong đứng đó, nhìn em bằng đôi mắt đầy ẩn ý. không có nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt anh ta chứa đựng những điều mà jungwon không muốn đọc được"lâu rồi không gặp, won," Jongseong lên tiếng, giọng nói trầm ấm mà jungwon từng nghe mỗi đêm vẫn còn đó, nhưng nay lại kèm theo một sự lạnh lẽo không thể lẫn vào đâu được"haha, chắc ngài nhầm tôi với ai rồi nhỉ?" jungwon lắp bắp, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng thực sự cảm giác như mình đang mất kiểm soát, em phải tỏ ra không quen biết tên đáng ghét này mới đượcpark jongseong nhướn mày, trong lòng nở hoa bởi sự dễ thương và ngây ngô của jungwon. khẽ liếc mắt qua sim jaeyun, ánh mắt của anh tràn ngập ẩn ý. cố ý tiến lại gần hai cậu sinh viên non nớt đang đứng đó, park jongseong chủ động nắm tay yang jungwon rất lịch sự"em nhớ anh là ai mà, anh đến đây vì công việc thôi," park jongseong nói đơn giản, ánh mắt vẫn không rời khỏi giống đực yang jungwon,"anh cũng không ngờ sẽ gặp em ở đây"sim jaeyun đứng kế bên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí"haha, tôi vẫn chưa nhớ ra ngài là ai cả, tôi sẽ cố nhớ lại haha nhưng chắc không đâu, tôi không quen nhân vật lớn nào như ngài" jungwon đáp, cố gắng tránh ánh mắt của jongseong. nhưng thật khó để làm điều đó khi người đàn ông này luôn biết cách khiến em yếu đuốipark jongseong mỉm cười, nụ cười mà yang jungwon biết quá rõ, "vậy thì tốt rồi. anh tin em sẽ nhớ ra anh thôi. với lại..." anh dừng lại, đôi mắt sắc bén như xuyên thấu tâm trí của jungwon, "nếu em cần gì, cứ nói với anh"yang jungwon cảm thấy ngực mình như bị đè nén và lắc đầu liên tục từ chối lòng tốt của park jongseong"cảm ơn ngài, nhưng tôi không dám""thật chứ?" jongseong hỏi, giọng điệu đầy ngụ ý, "anh đã không hy vọng câu trả lời này. nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, hãy nhớ rằng anh vẫn ở đây, won. anh luôn ở đây"những lời nói đó khiến jungwon cảm thấy như mình bị kéo trở lại vào vòng xoáy của quá khứ. jongseong bước đi, để lại jungwon với cảm giác trống rỗng và bất an. chết tiệt, em phải đi chùa cắt duyên âm ngay lập tức mới đượcsim jaeyun nhìn theo bóng park jongseong, rồi quay sang jungwon, "đó là ai vậy? nhìn ngầu vãi bíp! tao chưa bao giờ thấy mày căng thẳng đến vậy""không ai hết," giống đực yang jungwon cố gắng chối bỏ, "chắc nhận nhầm thôi ấy mà, trình tao sao quen được người như thế"nhưng trong lòng, jungwon biết rõ rằng jongseong không bao giờ chỉ là "không ai hết". anh ta là một phần quá khứ mà em không thể dễ dàng cắt đứt. và giờ đây, với sự xuất hiện của anh đã đảo lộn thế giới sống của em hoàn toàn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com