TruyenHHH.com

Sasusaku Oneshot Translation Ghet

Tôi ghét cô ấy. Tôi ghét mọi khía cạnh từ cô gái này. Tôi ghét cái cách mà cô ấy gọi tên tôi. Tôi ghét tiếng cười của cô ấy. Tôi ghét cả vẻ mặt tươi cười đó. Tôi ghét cái cách mà cô ấy nhìn tôi. Tôi ghét cái cách mà cô ấy cố gắng để được gần gũi với tôi. Tôi ghét cái việc làm sao cô ấy lại quá dễ cáu giận. Tôi ghét cái việc tại sao cô ấy lại khác biệt đến thế. Tôi ghét cả việc cô ấy không bao giờ chịu từ bỏ cho dù tôi có tổn thương cô ấy nhiều bao nhiêu. Tôi ghét cái việc rằng mình đã yêu cô ấy thế nào.

"Sasuke-kun"

Đây rồi. Cô ấy thì thầm tên tôi, như thể nó chẳng là gì cả. Một lần nữa, cái tên đó được cuộn tròn qua chiếc lưỡi, trượt ra khỏi đôi môi cô nàng rót vào tai tôi. Sự mềm mại trong giọng nói của cô ấy, cái cách mà cô ấy gọi khiến tôi phải cau mày, cô ấy thật sự quá... phiền phức.

Tôi chuyển sang nhìn vào đôi mắt cô nàng. Đôi ngọc lục bảo ấy nhìn chằm chằm trở lại vào tôi, chúng tỏa sáng lung linh dưới ánh rọi mờ nhạt của vầng trăng. Đôi mắt chất chứa những nỗi cay đắng trong quá khứ dường như đang chiếu thẳng vào tâm hồn tôi.

"* thở dài *"

Tôi thấy hơi thở của mình hiện hữu trong không khí. Chỉ vừa vặn hơi mở miệng chút là tôi đã có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trong cơn gió buốt mùa đông vừa lướt qua. Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tôi, bởi nó là một thứ gì đó mà tôi đã điều chỉnh cho bản thân mình để trở nên thích nghi với cái điều kiện thời tiết như thế này trong suốt những năm qua.

Cô ấy nhìn xuống, siết chặt lại đôi bốt quanh đầu gối khiến một vài lọn tóc hồng rơi ra che phủ lên gương mặt cô nàng. "Cậu tại sao lại muốn gặp mình?"

Chúng tôi ngồi ở một góc xa trong bãi đất luyện tập của Đội 7. Từng mảng ký ức hiện lên trôi dạt qua tâm trí tôi hệt như tôi đang tận mắt chứng kiến chúng diễn ra ngay trước mặt, gợi nhớ lại cái thời gian tôi đã từng trải qua ở nơi đây. Đâu là nơi tôi bắt đầu? Tôi đã không trả lời câu hỏi đó.

Nơi này chẳng phải là thứ gì mới, nó là nơi cô đã lớn lên và cũng là nơi đến quen thuộc của cô. Không ngờ nhận được một câu trả lời.

"Tớ biết cậu muốn nói cái gì... từ bỏ đi, dừng lại việc mơ mộng về thứ gì đó mà tớ biết rằng không hề có hi vọng hay tương lai nào trong đó. Đừng trở nên quá.."

"Sakura..."

"..phiền phức."

"Đúng là vậy đấy, cậu thật sự rất phiền phức. Một vài thứ chẳng hề thay đổi." Một nụ cười nhạt xuất hiện trên môi cô ấy, số lần tôi đã nói câu ấy nhiều đến mức dường như trở nên không có hồi kết mà cô ấy vẫn không biết được ý nghĩa thật sự đằng sau nó.

Chúng tôi duy trì trạng thái trong im lặng, không một thanh âm nào có thể nghe thấy được đến mức khiến không khí xung quanh trở nên gượng gạo. Tôi biết rằng mình phải nói điều đó ngay bây giờ, không thì sẽ chẳng còn cơ hội nào như thế này nữa. Tôi xoay người đối diện với cô ấy và đưa tay nâng cằm cô nàng lên để cô có thể nhìn thẳng vào tôi.

"Cậu rất phiền phức, cậu phiền phức vì cậu khiến cho tôi phải quan tâm." Đôi mắt và miệng cô ấy mở lớn trong một biểu hiện không có gì ngoài choáng váng và với vẻ mặt không tin được, hoàn toàn như bị đóng băng. "Cậu phiền phức vì cậu làm cho tôi muốn cảm thấy cái gì đó hơn là sự căm phẫn và khao khát ước muốn được trả thù."

Chớp mắt, cô ấy cố ngăn không cho nước mắt trào ra nhưng vô dụng. Tôi đưa cánh tay rảnh rỗi còn lại của mình lên và nhẹ nhàng áp vào má cô nàng, gạt đi những giọt nước mắt trong suốt.

Sakura nhìn vào tôi lần nữa, mang theo vẻ tươi cười ngượng nghịu. Có vẻ như là cho dù cô có cười một cách ngu ngốc như thế nào đi chăng nữa - thì dù cho nó là nỗi buồn, hạnh phúc hay ngớ ngẩn đến mức nào, cô ấy trông vẫn rất xinh đẹp. Tôi ghét điều đó. Tôi đã có thể cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn bình thường.

Tôi dùng hai cánh tay mình bao quanh che chở cô ấy. Mặc dù, cô ấy đã trở thành một kunoichi mạnh mẽ có đủ khả năng để chiến đấu trên các tuyền tuyến đầu mặt trận, nhưng cô vẫn luôn như thế, nhỏ bé, mỏng manh và tưởng chừng như có thể tan vỡ bất kì lúc nào trong mắt tôi.

"Cảm ơn... vì đã không từ bỏ và luôn chờ đợi tôi trong suốt thời gian qua."

Vẫn còn rất nhiều thứ tôi muốn nói, rằng tôi đã hối hận thế nào vì tổn thương cô trong những năm tháng đó, vì đã giả vờ rằng mình không hề quan tâm tới cô. Tôi muốn nói ra tất cả, nhưng rồi... cô ấy...   hắt xì...

Ý thức được sự bối rối của cô ấy, tôi nén tiếng cười của mình lại, cô nàng vội đẩy người ra khỏi vòng ôm của tôi, đưa mắt nhìn xung quanh ngoại trừ người con trai đang ngồi trước mặt cô ấy. "A-ano..."

Một nụ cười tự mãn xuất hiện trên gương mặt tôi "Mặc cái bộ nào mà dài tới mắt cá chân của cậu vào lần tới khi chúng ta gặp nhau, như vầy là quá lộ liễu."

Sakura hơi cau mày "lộ liễu ư?"

"Cậu cũng nên mang thêm một đôi găng tay trắng cho hợp. Chúng có thể dài đến khuỷu tay cậu," Tôi nói. Và rồi cô ấy chuyển sang cái nhìn hoài nghi như thể tôi đang có vấn đề về thần kinh.

Tôi đã nghĩ rằng trong một khoảnh khắc nào đó tôi cũng đã là như vậy.

"Tại sao tớ phải đeo găng tay trắng chứ?" Biểu hiện của cô ấy vẫn không thay đổi và tôi cá chắc rằng cô nàng còn đang bận suy tính trong đầu.

"Chỉ cần tin tôi thôi Sa-ku-ra"

"Có phải cậu cảm thấy mất mặt khi bị bắt gặp ở cùng với tớ không?" Âm giọng cô ấy thắt lại cùng với nỗi buồn là một điểm nhấn trong đó nhưng tôi không để ý đến.

Tôi đã không lắng nghe. "Cậu cũng nên đi thêm một đôi giày trắng."

"Cậu có đang tỉnh táo không vậy? Hay là cậu đã ăn phải một quả cà chua thối rồi?"

Tôi đưa mắt nhìn chằm chằm trực tiếp vào cô ấy. Đoạn cô nàng đứng dậy và sau đó tôi cũng cùng đứng theo. "Tôi đang nói rất thành thật và thẳng thắn. Hãy làm những gì mà tôi bảo."

Sakura bắt đầu trở nên nản chí. Cái cô gái có bản tính nóng vội mà tôi biết dần dần lộ ra. "Chỉ vì tớ yêu cậu thì không có nghĩa là cậu có quyền bắt tớ phải làm mọi thứ mà cậu muốn."

"Tôi nghĩ cậu cũng nên cần đội thêm một cái khăn voan."

Môi cô ấy đóng lại và tôi có thể cảm thấy được khoé môi mình khẽ cong lên.

"Đeo cả chiếc nhẫn này vào...". Từ túi áo của mình, tôi lấy ra một chiếc hộp nhỏ. Bên trong là một chiếc nhẫn đính hôn dành cho người con gái đã luôn bên cạnh tôi dù cả hai có từng bị chia cách, dành cho người con gái đã sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của tôi, tôi nắm lấy tay em và em đã không từ chối. Sakura nhìn chằm chằm lên tôi trong sự kinh ngạc "Lấy anh nhé, Sakura Haruno."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com