TruyenHHH.com

SasuSaku | midnight radio

4s

52hertzblue

• Các bạn có thể giới thiệu một chút về bản thân được không?

Sakura: Mình là Sakura. Haruno Sakura. Cái tên này có nghĩa là hoa anh đào của mùa xuân. Hiện tại mình đang là sinh viên Y khoa năm cuối.

Sasuke: Tôi là Uchiha Sasuke. Không có gì đặc biệt lắm, chỉ biết hát và chơi đàn một chút. Đang là thực tập sinh của bệnh viện Tokyo.

• Lý do gì khiến các bạn đến với chương trình này?

Sakura: Mình cũng không rõ lắm (cười). Có lẽ là mình muốn chia sẻ câu chuyện của bản thân.

(Thực ra mình đi là vì mình biết Sasuke sẽ ở đó.)

Sasuke: Tôi được một người bạn giới thiệu. Mới đầu tôi từ chối, nhưng cậu ta cứ năn nỉ bắt tôi đi nên đành phải nhận lời.

• Các bạn yêu nhau được bao lâu?

Sakura: Phải là từng yêu chứ. Chúng mình bên nhau được khoảng ba năm.

Sasuke: Cũng không nhớ chính xác. Chỉ nhớ là đã từng bên nhau trong khoảng thời gian rất dài, rồi sau đó, lặng lẽ chia tay.

• Vậy các bạn chia tay từ khi nào?

Sakura: Mới năm ngoái thôi.

Sasuke: Gần một năm rồi.

• Sau khi chia tay sống thế nào?

Sakura: Bình thường. Mỗi ngày vẫn thức dậy, vẫn đi làm, tối về ăn qua loa một chút, làm tí việc riêng rồi đi ngủ. Vẫn hít thở đều đều, vẫn vui cười buồn khóc. Chỉ là mọi thứ đều phải làm một mình.

Sasuke: Rất ổn. Chỉ là cảm giác trống vắng một chút. Dần dần cũng từ bỏ được thói quen trước kia, cũng như việc nhớ đến cô ấy mỗi ngày.

• Điều đáng sợ nhất sau khi chia tay?

Sakura: Lạc lõng và cô đơn. Ngày trước mình và anh ấy rất gần gũi nhau, đi đâu cũng như hình với bóng, chỉ mới xa một chút đã không chịu nổi. Một tháng sau khi chia tay, nhiều đêm mình không chịu được cô đơn mà bật khóc. Khoảng thời gian đó thật sự rất chật vật, mình phải tập làm quen với mọi thứ mà không có bóng dáng anh ở bên. Mình quen với cảm giác ấm áp của anh đến nỗi, đi đâu cũng có thể nhìn thấy và nghe được giọng nói của anh. Tiếc là khi quay đầu lại, thì chẳng thấy anh.

Sasuke: Thói quen có lẽ là điều đáng sợ nhất. Khoảng thời gian đầu, mỗi khi thức dậy đều nhấc điện thoại lên định nhắn tin hỏi cô ấy em đã ăn sáng chưa. Rồi sau đó lại chợt nhớ ra, chúng tôi đã chia tay rồi. Khi gọi đồ ăn ship tới nhà, bao giờ cũng theo thói quen mà gọi hai suất, sau đó lại phải tự mình ăn hết hai suất ấy. Đi ăn bên ngoài bao giờ cũng ghé vào quán quen, ngồi đúng chỗ mà hai đứa hay ngồi, trên bàn đều là những món em thích. Mọi thứ tôi làm, đều gợi lại nỗi nhớ em.

• Vậy tại sao lại chia tay?

Sakura: Nhiều chuyện xảy ra. Không phải vì hết yêu, không phải vì không hợp, mà là không thể yêu nhau được nữa.

Sasuke: Chúng tôi đã đánh mất chính mình khi yêu. Đến một lúc nào đó, phải tự giải thoát cho bản thân thôi.

• Đã gặp nhau lần nào sau khi chia tay chưa?

Sakura: Đã gặp rồi. Hôm đó là một buổi tối mùa đông rất lạnh. Mình đứng trên vỉa hè chờ đèn đỏ, khi ngẩng đầu lên bỗng bắt gặp ánh mắt anh ấy bên kia đường. Anh vẫn như thế, vẫn mặc chiếc áo khoác màu xanh ưa thích, vẫn đeo chiếc khăn quàng cổ mình đan. Khi ấy trong lòng cảm thấy rất đau xót, chỉ muốn chạy thật nhanh sang bên đường ôm chầm lấy anh và nói em nhớ anh vô cùng.

Sasuke: Tôi thấy em ấy ở phía đối diện đường, mũi đỏ ửng lên vì rét. Trời lạnh mà em ăn mặc rất mỏng manh, hai tay không ngừng chà xát vào nhau để giữ ấm. Tôi thấy hơi cay cay ở khóe mắt, sau nhiều năm ở bên nhau như vậy mà vẫn không học được cách chăm sóc bản thân, đúng là đồ ngốc. Trong lòng rất muốn hét lên thật to rằng, lần sau nhớ mặc ấm khi ra đường. Những giây tiếp theo, chúng tôi cứ đừng nhìn nhau, xe cộ qua lại nườm nượp, nhưng thời gian như ngừng trôi. Tôi thấy ánh mắt em rưng rưng như có vô vàn điều muốn nói. Khi đèn chuyển xanh, mọi người bắt đầu di chuyển, em lại hòa vào dòng người, biến mất trong hư vô.

• Bạn có thấy hối tiếc sau khi chia tay không?

Sakura: Không.

Sasuke: Nếu như đã ngồi ở đây, bình thản kể về mọi chuyện đã qua, vậy còn gì để hối tiếc không?

///

writer's block nên mình mới viết cái này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com