TruyenHHH.com

Sasuhina Fanfic Sau Chien Tranh

Naruto trở nên bực bội trong suốt khoảng thời gian còn lại của ngày. Mới vài giờ trước vẫn còn ngồi ăn vui vẻ cả lũ với nhau, cậu đã nghĩ tên đồng đội cũ rất ổn với điều đó. Nhưng Naruto đã nhầm, vì quá mải mê trò chuyện mà cậu quên để ý đến thái độ của Sasuke trong suốt bữa ăn, để rồi giờ cậu ta tìm mọi cách biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Sakura buồn bã ngăn Naruto lại trước khi cậu kích hoạt hiền nhân thuật hay bất kì một chiêu thức nào khác để theo chân tên kì phùng địch thủ kia.

"Ngày mai cậu ấy sẽ xuất hiện thôi."

Naruto dễ dàng đọc được sự thất vọng qua nụ cười gắng gượng của cô gái tóc hồng, và cũng như mọi lần, cậu lại an ủi cô bằng một nụ cười tươi rói khác. Đã vài năm trôi qua kể từ sau chiến tranh, suy nghĩ và hướng đi của Sasuke có thể thay đổi, nhưng thái độ của cậu ta với cô gái này thì không một chút xê dịch.

Người hùng làng Lá quyết định tiễn cô bạn thân về nhà vì biết chắc rằng với tâm trạng hiện tại, có rủ đi đâu chăng nữa cô cũng sẽ từ chối. Trước khi chào tạm biệt nhau, cậu vẫn khăng khăng rằng ngày mai sẽ tìm bằng được tên đồng đội ngang ngược rồi dẫn cậu ta tới bệnh viện. Đứng thất thần trước cửa nhà Sakura mất một lúc trước khi rời đi, Naruto nghĩ về những gì cậu có thể làm vào lúc này, nghĩ về bao nhiêu lần tên khốn Sasuke đẩy cô gái tóc hồng vào sự hụt hẫng, đau khổ. Naruto không muốn phủ nhận, cậu không bao giờ trách Sasuke vì đã đi tìm Orochimaru hay cậu ta đã phản bội lại làng ra sao, chỉ trừ việc này, cái cách cậu ta đối xử với Sakura làm Naruto phát điên, cậu thật sự muốn đổ hết mọi tội lỗi này cho hắn.

Thế nhưng... Naruto không bao giờ bỏ cuộc.

---O---

"Chào buổi sáng, Sasuke. Hôm qua em nghỉ ngơi thoải mái chứ?"

Không may cho Sasuke, Naruto thực sự rất dai. Sớm hôm sau, cậu ta đã chờ sẵn trong văn phòng Hokage với thái độ mãn nguyện khi nhìn thấy vẻ mặt cau có của Sasuke.

"Em còn việc cá nhân nên thầy có chuyện gì nói mau đi."

"Như em cũng biết, sáu tháng vừa rồi bên y nhẫn đã hoàn thành việc ghép cánh tay cho Naruto bằng việc sử dụng tế bảo của ngài đệ Nhất." Kakashi vừa nói vừa đánh mắt về phía cậu ngố tóc vàng, người đang giữ vẻ mặt hớn hở hết mức.

Sau khi đã chắc chắn rằng cậu học trò cũ còn lại thực sự tập trung vào vấn đề, ngài đệ Lục mới tiếp tục lên tiếng.

"Cũng đã nửa năm trôi qua, sau rất nhiều bước cải thiện và kiểm tra hàng tháng, đội y nhẫn đã đảm bảo cánh tay đó có thể sử dụng một cách hiệu quả."

Naruto biết người đồng đội ghét dài dòng, cậu cũng không thể giấu được sự hào hứng của bản thân khi thầy giáo cũ – giờ là Hokage đệ Lục, quyết định triệu tập cậu ta quay về làng để bàn bạc trực tiếp vấn đề này.

"Chúng ta đang có kế hoạch tạo thêm một cánh tay nữa, và lần này muốn đề xuất em làm người thử nghiệm." Kakashi giải thích thêm. "Có lẽ em cũng biết cánh tay được chế tạo đặc biệt dành cho chiến đấu, còn em cũng là người góp công rất lớn trong đại chiến hai năm trước."

Naruto chăm chú quan sát biểu hiện của Sasuke. Cậu ta không nói gì, chỉ đứng đó im như bức tượng, gương mặt không có bất kì một phản ứng, điều này khiến Naruto cảm thấy sốt ruột, trong khi thầy Kakashi vẫn chờ đợi. Dù hiểu rõ tính cách của người đồng đội hơn bất cứ ai, Naruto vẫn không thể ngăn bản thân trở nên nóng vội.

"Nó thật sự hoàn thiện rồi, cậu sẽ không nghĩ nó là một cánh tay giả đâu."

"Tôi rất hiểu vấn đề, Naruto." Sasuke lên tiếng cắt ngang mớ giải thích hỗn độn.

Ngay sau đó Naruto nhận được cái nheo mắt đầy cảnh cáo từ Kakashi. Sự cắt ngang của Sasuke làm cho không khí xung quanh chẳng thoải mái tẹo nào, và chẳng ai thích như thế cả.

Ngậm ngùi quay trở lại dáng vẻ ban đầu, Naruto tự trấn an bản thân Sasuke chỉ đang cần thời gian suy nghĩ mà thôi, và cậu đã làm hắn ta nổi quạu vì sự nôn nóng của mình.

"Để chuẩn bị cho việc ghép cánh tay sẽ tốn chút thời gian làm phẫu thuật, cũng như kiểm tra cơ thể người thử nghiệm. Tối thiểu cũng phải hai tháng hoặc hơn. Nếu em đồng ý, ta sẽ phải yêu cầu em ở lại làng Lá trong từng ấy thời gian. Song song với việc tới bệnh viện kiểm tra thường xuyên, em sẽ được giao một vài nhiệm vụ nhỏ nữa. Không biết ý em thế nào?"

"Sasuke, cậu biết bọn tớ đều lo việc cậu làm nhiệm vụ xa Làng. Sakura cũng đã dồn hết tâm huyết vào việc thí nghiệm canh tay này."

"Không phải em muốn thay anh trai mình bảo vệ làng hay sao? Em cần những điều kiện tốt nhất."

Sẽ rất tệ nếu câu trả lời của Sasuke là 'không', Naruto đã mong chờ nó biết bao – rằng người bạn của mình sẽ vui vẻ nhận lời đề nghị này. Giây phút thầy Kakashi thêm vào một vài câu hối thúc, Naruto không biết làm gì hơn ngoài thầm cảm ơn và liên tục cầu nguyện.

"Kinh phí làm ra cánh tay thì sao?" Sasuke tiếp tục bỏ lửng câu hỏi của Kakashi và chuyển sang thắc mắc.

"Vì em và Naruto được coi như là người cống hiến cho việc thử nghiệm. Về vấn đề kinh phí không phải lo gì cả đâu."

"Cho em thời gian để suy nghĩ."

Sasuke dứt khoát nói, Naruto thở phào vì sau rốt đó không phải là một lời từ chối. Cậu muốn những gì tốt nhất cho người bạn của mình. Sau đó thì Kakashi có đưa cho cậu ta một tập tài liệu về cánh tay giả, bao gồm những thông tin cần thiết liên quan đến nó, dặn dò Sasuke hãy gắng đọc, có gì không hiểu hãy liên lạc với Saskura hoặc bất kì ai trong đội y nhẫn, bởi dù sao trong đấy cũng toàn là thuật ngữ khó nhằn của ngành y học. Sasuke nhận lấy mà không nhìn qua nó dù chỉ một chữ, điều này khiến trong Naruto dấy lên sự lo lắng rằng liệu cậu bạn sẽ nghiêm túc xem xét về vấn đề cánh tay, hay sẵn trong đầu cậu ta đã không quan tâm và không đồng ý rồi. Tất cả chỉ để câu giờ.

"Còn thêm một điều nữa, Sasuke!"

Kakashi gọi với lại khi Sasuke đã chuẩn bị quay bước. Naruto lấy làm ngạc nhiên vì không nghĩ ngoài vấn đề cánh tay lại còn gì đó khác khiến thầy giáo cũ của mình bắt đầu lục tung cái bàn làm việc như vậy.

Để ý Sasuke nhướn một bên mày với sự khó hiểu, tiến tới gần nơi thầy Kakashi ngồi, Naruto cũng ngó đầu vào khi thấy một chùm chìa khóa lấp lánh đã được thầy giáo cũ trao tận tay cho người đồng đội. Bên mày còn lại của Sasuke nhướn lên cao hơn nữa, quay sang phía Naruto tìm kiếm câu trả lời.

"Đừng hỏi tớ." Naruto lên tiếng trước khi Sasuke kịp đặt ra bất kì câu hỏi nào. "Cái này nằm ngoài dự kiến của tớ nhé." Cậu khẳng định chắc nịch.

"Phủ Uchiha đã được kiến thiết lại. Và đây là chìa khóa vào các phòng."

Cho tới tận bây giờ Naruto mới thấy gương mặt Sasuke chuyển sắc một chút, không còn nghiêm nghị hay chán nản. Cả Naruto và Kakashi đều thấy rõ điều đó khi bàn tay Sasuke nắm chùm chìa khóa thật chặt. Tiếng kim loại va vào nhau khi những ngón tay của Sasuke tách từng chiếc chìa khóa ra và ngắm nghía.

"Hàng tháng vẫn có người được cử tới để dọn dẹp. Nhưng trong khoảng thời gian có em ở đây, thầy đã dừng mọi hoạt động đó. Giờ nhờ cậy vào em." Rồi người thầy lại tiếp tục bối rối với chiếc bàn làm việc. "Đường xá có thay đổi nên thầy nghĩ em sẽ cần bản đồ đấy, chỉ là... không nhớ thầy đã vứt nó ở đâu nữa."

"Không cần thiết đâu, cảm ơn thầy." Sasuke nói rồi bước nhanh về phía cửa.

"Bọn em đi đây!" Naruto theo bước Sasuke ngay phía sau, không quên chào với lại. Naruto ngay tắp lự va vào Sasuke, vì một lí do nào đó cậu ta đứng khựng lại ngay trước cửa thay vì đã đi ra ngoài và bỏ xa Naruto như cậu tưởng tượng.

"Đau! Có chuyện gì thế hả?" Naruto cằn nhằn, lấy tay xoa mũi và ngẩng đầu lên ngó qua vai cậu bạn đang đứng như trời chồng. Cậu bắt gặp cô gái với mái tóc dài sẫm màu đứng im như phỗng ngoài cửa, một bên tay đang giơ lên thành nắm đấm, có vẻ như đang định gõ cửa. "Oi, Hinata! Cậu đến có chuyện gì thế?"

Naruto hào hứng gọi với qua vai Sasuke, bắt gặp ánh mắt của cô gái giờ mới hướng về phía cậu. Có vẻ như trước đó hai người họ đã có vài giây trao đổi ánh mắt không mấy thiện cảm với nhau.

"Naruto-kun... Tớ tới gặp ngài đệ Lục..."

"Cô ngáng đường tôi."

Naruto nhíu mày khi Sasuke tuyên bố một cách trịch thượng với cô gái đối diện. Giây phút đó, cậu chỉ muốn đấm vào mặt tên đồng đội quái quỷ một nhát, bởi vì Hinata bỗng nhiên giật nảy mình, đứng nép về phía góc trái để nhường đường cho cậu ta, và hiển nhiên, gương mặt cô đỏ lên như thường lệ. Mọi lời xin lỗi rối rít của cô cũng bị tên Sasuke bỏ lơ ngay sau đó, Naruto cảm thấy xấu hổ thay vì cách hành xử của cậu ta với Hinata, cô gái ấy quá hiền lành và không đáng phải nhận kiểu cư xử như vậy.

"Cậu ấy luôn như thế chứ không có ý xấu gì đâu."

Naruto cười trừ giải thích rồi vội vã đuổi theo Sasuke đã đi trước một đoạn xa. Vừa chạy cậu vừa tự nhủ rằng có lẽ thầy Kakashi văn phòng cũng sẽ bào chữa điều tương tự cho tên học trò cũ với Hinata thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com