TruyenHHH.com

Sasuhina Edit Su Cuong Loan Cua Mot Noi Am Anh Day Cuon Hut

Chapter này sẽ nhắc cho độc giả nhớ, truyện này được đặt Rating ‘M’. Chúc các nàng xem vui vẻ

  ~*~

Hinata cố gắng giữ bình tĩnh, cố gắng tỏ ra lí trí, song không có chút tác dụng nào. Tên con trai nằm dưới đang giữ cô trong vòng tay hắn, và cô đủ hiểu về con người hắn để biết rằng chắc chắn hắn sẽ không chịu buông cô ra đâu. Mà cô cũng chả muốn động đậy gì nữa. Những nụ hôn từ hắn như thiêu cháy cô, sự động chạm từ hắn làm cô rùng mình. Điều này thực quá tuyệt.

Và đến giờ, người kế thừa tộc Hyuuga vẫn chẳng tài nào để lí trí nhắc cô nhớ về thực tại. Rằng cô cần phải ngăn tên con trai này lại. Và cho dù cả hai có vẻ đang đắm chìm trong chuyện này chăng nữa, thì nó vẫn quá nguy hiểm. Ngộ nhỡ hắn đơn giản chỉ muốn cô lơi là? Để tung một đòn Chidori vào lưng cô khi cô ít cảnh giác nhất thì sao?

Nhưng cô có thèm quan tâm sao? Điều này thực quá tuyệt. Hơn nữa, chẳng phải đây cũng là một cách tìm đến cái chết hoàn hảo đấy ư?

Cô gái mở bừng mắt, cố gắng lấy lại lí trí. Cô không sao suy nghĩ bình thường được. Và cô không được phép để chuyện này xảy ra. Gượng dậy, cô nhìn chằm chằm vào tên con trai, gạt cánh tay hắn ra khỏi eo cô. Đôi mắt Byakugan chăm chú quan sát từng điểm yếu của hắn, sẵn sàng tấn công. Nhưng tên con trai tộc Uchiha chỉ đơn giản nằm đó, nhìn cô chằm chằm. Nụ cười quen thuộc được vẽ nên trên môi hắn và hắn dán đôi mắt hổ phách vào cô gái tộc Hyuuga.

Phải mất thêm chút thời gian nữa cô mới có thể trở lại bình thường. Cô nhanh chóng ấn đầu ngón tay đang phát sáng lên cổ Sasuke, quan sát cái cách hắn hơi cựa mình, cố gắng tránh việc làn da bị cắt gọn bởi charka của cô.

“Tôi nên giết cậu mới phải.”

Nụ cười trên môi hắn nở rộng hơn, song ánh mắt kia vẫn không mảy may rời khỏi khuôn mặt cô. “Cô nên làm thế,” hắn trả lời.

Người kế thừa tộc Hyuuga cố gắng tập trung trong tuyệt vọng, song hình ảnh của hắn cứ lởn vởn trong tâm trí cô. “Vậy... Vậy tại sao tôi lại không thể?”

Một tiếng cười nhẹ theo sau đó. Đôi mắt Sharingan nhập nhòe dưới ánh sáng mờ. Đôi tay hắn vươn ra và thật chậm rãi, thật cẩn trọng, bắt đầu tháo sợi dây ở chiếc áo chùng trên cổ cô gái. Cởi ra xong, hắn ném cái áo xuống sàn và tiếp tục ngước lên nhìn cô. “Bởi vì,” hắn lên tiếng, nụ cười dần trở nên đáng sợ, “Cô cũng điên loạn như tôi mà thôi.”

Hinata hé môi. Hiện giờ cô đang ngồi trong lòng hắn và chỉ biết nhìn hắn khi hắn tháo dây áo chùng rồi ném xuống sàn nhà phía dưới. Đôi tay hắn sau đó lần theo vế đùi cô và từ từ di chuyển lên trên. Nom hắn có vẻ đặc biệt thích thú với cảm giác được chạm vào eo cô. Cô biết là cô phải ngăn hắn lại. Nhưng thực sự là cô không thể.

“Cậu nói đúng,” cuối cùng cô nói, giọng chỉ như một tiếng thì thào.

“Có lẽ tôi thực sự điên rồi...” Với một tiếng cười nhẹ, hắn kéo cô lại gần, hắn nhìn chằm chằm cô, chăm chú quan sát từng đường nét trên khuôn mặt cô. Cô ta thật tuyệt vời. Cực kì xinh đẹp. Và hắn không thể kiềm chế được lâu hơn nữa.

Giữ lấy eo cô gái, Sasuke ép cô xuống ngực hắn và khiến cô há hốc mồm khi hắn xoay người, để cô nằm xuống giường. Nom cô có chút bàng hoàng, song chưa kịp để cô có thời gian phản ứng, hắn đã nằm trên người cô và ngay tức khắc môi hắn tấn công môi cô. Đôi bàn tay hắn lần mò đến mép áo cô và chậm rãi bò lên bên dưới lớp áo. Cái bụng phẳng lì của cô ta thật hoàn hảo, làn da của cô ta thực mềm mại và nóng bỏng. Tên con trai tộc Uchiha nhận thấy cô có hơi chống cự, nhưng giờ thì không còn đường thoát cho cô ta nữa. Đã quá trễ rồi. 

Cô rên lên và cắn chặt môi khi bàn tay hắn dần tiến lên trên. Theo phản xạ cô vội đẩy ra song không có tác dụng. Tên con trai này đã hoàn toàn kiểm soát cô. Và thực tình thì điều đó cũng chẳng khiến cô bận tâm gì nhiều.

Còn quá nhiều quần áo. Tên con trai hơi gượng dậy và liếc cái áo cô mặc một cách đầy gian tà. Bằng một động tác nhanh nhẹt, hắn túm lấy cổ áo rồi xé toang ra. Âm thanh ấy vang vọng cả căn chòi. Thêm một động tác dứt khoát nữa, hắn giữ cô lại và kéo cô lên, để những miếng vải rách tuột xuống khỏi người cô. Gò má cô đang dần đỏ hơn. Làn da cô đang dần nóng hơn, còn hắn thì đang dần bị kích thích hơn bao giờ hết. 

Chỉ đơn thuần với một động tác duy nhất, cái áo của hắn đã bị ném đi và rồi hắn lại ép người xuống cô gái thêm lần nữa, để những tiếng rên rỉ nơi cô bị chặn lại bằng miệng hắn. Cô ta đang trêu đùa từng giác quan hắn sở hữu. Hắn cần phải có được cô. Ngay bây giờ. Không thèm quan tâm đến sự chống đối yếu ớt cô dành cho hắn khi hắn rời môi mình khỏi môi cô, tên con trai tộc Uchiha hơi đẩy người ra. Hai cánh tay hắn vòng quanh cái eo thon gọn của cô, do đó buộc cô phải tuân theo chuyển động từ hắn. Cả hai giờ đây cùng ngồi trên giường, quấn lấy nhau, hôn nhau đắm đuối. Cô thấy thật nóng. Quá nóng để suy nghĩ bình thường.

  Những ngón tay của Sasuke sục xuống dưới cái áo đen cô đang mặc và cảm nhận tấm lưng trần ấy. Cô rùng mình trước từng động tác của hắn, rên lên và thở dốc, song dường như không hề có ý định ngăn hắn lại. Mà hắn cũng cóc quan tâm. Giờ thì hắn chẳng thể dừng lại được cho dù cô ta có van nài hắn cách mấy. Điều này thực quá tuyệt.

Kéo áo lên, hắn không sao ngăn mình nhìn chăm chú, Huyết Kế Giới Hạn được kích hoạt hoàn toàn để chiêm ngưỡng từng inch trên cơ thể cô. Cô ta quả là đáng kinh ngạc. Cả hai cùng vật lộn nhằm cởi tấm áo ấy ra khỏi người cô với đôi bàn tay run rẩy. Cô quá xấu hổ và vội quay đi, cố gắng giữ lấy áo và che chắn thân thể mình, nói lảm nhảm những điều vô nghĩa.

Hắn không thèm màng đến. Đặt đùi cô quanh hông mình, hắn kéo cô lại xuống giường và chiêm ngưỡng những đường cong nơi cô. Ép xuống người cô, hắn suýt nữa để bản thân mình phải há hốc mồm. Cái cảm giác ngực cô chạm vào khuôn ngực trần của hắn quá tuyệt, tuyệt đến mức gần như khiến hắn lên cơn đau. Tên con trai tộc Uchiha cuối cùng cũng xoay sở giựt được mảnh vải trên tay cô rồi ném đi, vẫn đang hôn cô. Hai tay hắn xoa nắn ngực cô, kiểm chứng xem chính xác thì cô khiêu gợi đến mức nào. Nhịp thở của cô dồn dập càng khiến hắn phấn khích hơn. Tên con trai rời môi xuống cổ cô và mỉm cười trước cái cách cô ưỡn người lên trong sự thỏa mãn. 

Đôi tay hắn chậm chạp lần mò, cảm nhận vùng bụng cô thêm lần nữa. Có vẻ như bất cứ nơi nào hắn chạm đến, cô đều cảm thấy thích thú đến cực đỉnh. Tiếp đến, một tiếng thở dốc nữa cất lên khi ngón tay hắn cởi nút quần cô và kéo nó xuống. Cánh tay run rẩy của cô túm lấy bờ vai hắn trong một nỗ lực tuyệt vọng nhằm ngăn hắn lại, hay có khi chỉ mong hắn chậm lại, song hắn không nghe theo. Hắn không thể. 

“S – Sah...” Cô cố gắng lên tiếng nhưng không thể. Tuy vậy, giọng cô đã khiến hắn chú ý và đôi mắt hắn mở bừng. Cô ta thực sự xấu hổ. Nhưng điều ấy lại càng khiến cô trông xinh đẹp hơn...

Tên con trai từ từ trườn lên để có thể quan sát khuôn mặt cô được tốt hơn. Cô đang run rẩy và bừng nóng, đôi gò má đỏ ửng và cặp môi hé mở kia đang làm hắn càng thêm phần hứng thú. Hắn cúi xuống và hôn cô, cố gắng hết sức làm giảm nhịp điệu, vì cô. Khi đôi môi cả hai cuối cùng cũng tách nhau ra, hắn chăm chú nhìn cô và cứ giữ nguyên như vậy thêm vài giây.

“Anh sẽ không làm em đau đâu.”

Câu nói đó chỉ khiến cô càng thêm đỏ mặt, nhưng cuối cùng, thật từ tốn và khó nhận ra, cô đã gật đầu. Bọn họ hôn nhau lần nữa, dính chặt người vào nhau. Một cách chậm rãi, tay hắn luồn ra sau cô và hơi kéo cô lại. Bằng một động tác nhanh gọn, hắn túm lấy tấm chăn trên giường và choàng qua người cả hai. Tấm chăn thực sự rất mỏng, nhưng dường như lại làm cô gái tĩnh tâm chút ít, nhịp thở cô có chút đều đặn lại. Cắn môi, hắn trở lại với quần cô, cuối cùng cũng có thể cởi nó ra hoàn toàn và đá nó xuống dưới lớp chăn.

  Hinata cong người dưới vòng tay hắn, dường như giờ chỉ còn mỗi cảm giác về đôi môi hắn. Cô biết rằng hắn sẽ sớm khiến cô như lửa bùng lên. Cô gái sục những ngón tay vào mái tóc đen tuyền kia và hơi rên rỉ khi bờ môi hắn chạm vào ngực cô. Cô có thể cảm nhận được từng phần trên cơ thể hoàn hảo của hắn, và một số phần nhất định khiến cho đầu óc cô quay cuồng. Nhưng cô thích thế. Mặc dù cô quá xấu hổ để thừa nhận, song cô thực sự hứng thú với điều này. Nó thật tuyệt diệu. Đôi môi hắn thật tuyệt diệu. Sự động chạm từ hắn, lưỡi hắn,...

Cô suýt nữa hét lên khi bàn tay hắn di chuyển dưới lớp đồ lót. Bàn tay kia đã kịp vươn lên và che lấy miệng cô. Nếu có ai đó tìm ra và phá đám bọn hắn, hắn sẽ ra tay giết sạch cả thế giới này mất. Mỉm cười khi biết cô ướt đến thế nào, hắn lại ép vào người cô, hôn lên đôi môi ẩm ướt. Tay cô bám lấy bờ vai hắn và quơ quào trên hắn, điều này càng khiến hắn thêm thỏa mãn hơn dự đoán rất nhiều.

Người kế thừa tộc Hyuuga không rõ hắn đã cởi quần ra từ khi nào, song khi cảm nhận được hắn đang kích thích đến mức nào, cô lại hét lên lần nữa, để miệng hắn nuốt gọn từng thanh âm ấy. Những ngón tay hắn hơi run rẩy, nhưng hắn cũng có thể dễ dàng cởi nốt đồ lót của cô. Giờ thì cô không còn chống cự nữa. Cô muốn điều này. Cô muốn hắn và giờ cô có thể có hắn như cô muốn.

Đôi mắt đỏ nhìn thẳng vào khuôn mặt cô và hắn cố làm cô bình tâm lại càng nhiều càng tốt. Hắn không muốn cuối cùng lại làm đau cô. Tròng mắt trắng từ từ chú tâm và cô nhìn lại hắn, ráng hết sức để thở. Bọn họ ở yên như vậy trong một khắc.

“Sasu...” 

Hắn không thể kiềm chế nổi nữa. 

Sasuke chỉnh lại cặp đùi cô thêm lần nữa rồi ấn vào trong cô. Khuôn mặt cô vùi vào cổ hắn và cô cắn thật chặt, cố không hét lên thành tiếng. Tên con trai vòng tay thật chặt quanh người cô, hắn không muốn cô di chuyển và gây ra thêm bất cứ đau đớn nào. Hắn thong thả chuyển động, bị mê hoặc giữa những tiếng rên từ cô. Hít một hơi thật sâu, hắn ấn vào cô thêm lần nữa. Một tiếng thở nhẹ thoát ra từ phổi hắn. Điều này thật quá tuyệt. Răng cô cắm sâu vào cổ hắn chỉ càng khiến hắn thêm mất hết lí trí. Hắn kéo cô lại gần hơn, hơi hướng lên một chút để hắn có thể chiêm ngưỡng cô.

Hắn chuyển động từ tốn, hắn cố gắng giữ kiểm soát, nhưng cũng biết rằng hắn sẽ không giữ được nữa nhanh thôi. Và cô dường như chẳng giúp ích gì cả. Đầu cô vùi dưới gối, mái tóc cô xõa bung ra như một dòng suối đen tuyền. Điều khiến hắn ngạc nhiên là, cô mở mắt, dù chỉ hơi ti hí, nhưng cũng đủ để cho hắn thấy cô thực sự thích thú tận hưởng.

Thế là đủ. Tên con trai tộc Uchiha nằm trên người cô và để cô la hét, vui thú trước từng âm thanh cô phát ra. Cuối cùng hắn đã có được cô, hoàn hảo như cô vẫn vậy, và cô chẳng còn quan tâm bất kì điều gì khác. Rất nhanh sau đó cô đã bắt được nhịp điệu từ hắn, và còn bắt đầu di chuyển theo. Hắn biết rằng rất có khả năng hắn đang làm cô đau, nhưng hoặc là cô chẳng thèm quan tâm, hoặc là đơn thuần cũng đang tận hưởng cơn đau đó. Mỉm cười, hắn liếm lấy cổ cô, mút chặt làn da cô, cắn lấy ngực cô cho đến khi thấy cô hoàn toàn mất trí.

Hắn có thể làm như vậy suốt cả đêm.

~*~

Sasuke nhìn ra ngoài khung cửa sổ bám đầy bụi, quan sát mặt trời đang mọc bên ngoài. Hắn chỉnh lại áo chùng và kiểm tra thanh Kusanagi, sau đó bước ra cửa.

Nhưng rồi hắn chợt dừng chân. Hắn quay lại.

Hinata ở đó, đang nằm trên giường. Cô vẫn còn hoàn toàn say ngủ. Tấm chăn gần như che hết toàn thân thể cô, chỉ còn có thể nhận thấy bờ vai xinh đẹp dưới ánh nắng ban mai. Tên con trai không sao ngăn mình bước trở lại. Hắn đứng trước mặt cô, sừng sững trước thân hình mảnh mai nơi cô. Hắn hoàn toàn kiệt sức, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, song cũng không sao tránh được. Đôi mắt đỏ lần theo làn da hoàn hảo của cô, phát hiện ra những vết hôn và sưng đỏ mà hắn để lại trên người cô. Hắn cười một mình, tự nhủ đáng ra mình không nên thô bạo với cô đến thế. Ấy thế mà cô tiếp nhận sự thô bạo ấy khá tốt đấy chứ. Cô đã thích thú tận hưởng từng giây phút ấy.

  Hắn buông một tiếng thở dài, ngó lơ đi hướng khác. Hắn chưa từng cảm thấy tuyệt vời đến nhường này. 

Lắc đầu nguầy nguậy, hắn cố gắng tập trung bước ra khỏi cửa. Hắn cần phải đi. Hắn cần phải bỏ cô ở lại. Tuy nhiên, qua khóe mắt, hắn liếc nhìn cô lần cuối. Cô là niềm đam mê của hắn, là thuốc giải độc của hắn, là toa thuốc được kê riêng cho hắn. Vậy mà, giờ đây hắn phải ra đi khi không có cô. Nghiến chặt răng, hắn bước ra ngoài, triệu hồi con chim ưng và nhảy lên lưng nó, ngay tức khắc bay khỏi mặt đất. Hắn không muốn nhìn lại. Hắn không có đủ can đảm để làm việc đó.

~*~

Uzumaki Naruto ngồi trên một tảng đá cao, để ánh nắng ban mai sưởi ấm khuôn mặt mình. Cậu đã ngồi yên như vậy hàng giờ rồi, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó. Bất kì thứ gì.

Thổ Quốc vốn không phải nơi ưa thích của cậu, những cơn gió lạnh liên tiếp quật vào làm cậu phát bệnh. Nhưng cậu không quan tâm. Cậu còn có việc phải làm.

Lần cuối cậu nhìn thấy Hinata đã là nhiều tuần trước, tại ngay vị trí này. Và việc cô bị bắt cóc hoàn toàn là do lỗi lầm nơi cậu. Cậu không nên để cô dính líu vào vấn đề riêng của mình, với việc đuổi theo Sasuke. Đó chỉ là trách nhiệm của cậu mà thôi.

Cậu chàng tóc vàng mở bừng mắt. Cậu giữ nhịp thở, cố gắng hết sức để hiểu xem liệu chỉ là ảo ảnh do cậu quá kiệt sức, hay những gì cậu phát hiện là sự thực. Một cái bóng nhanh chóng trả lời câu hỏi của cậu và cậu nhìn lên, quan sát một con chim khổng lồ bay ngay phía trên mình. Mặc cho có khó tin đến bao nhiêu, cậu cũng đứng bật dậy.

“Sasuke!”

Cậu chàng Cửu Vĩ hồ chứng kiến cảnh con chim được triệu hồi bay vòng trên đầu mình. Sau đó nó chúi xuống và hạ cánh ngay trước mặt cậu.

Uchiha Sasuke nhìn cậu chàng tóc vàng với một vẻ đầy phiền nhiễu. “Vẫn phí thời giờ đuổi theo tôi đấy à?”

“Hinata đâu,” người anh hùng Làng Lá hỏi, nhìn quanh quất tìm kiếm cô gái tộc Hyuuga bị mất tích.

“Sao tôi phải nói cậu nghe chứ?”

“Sasuke!” Kích hoạt hình dạng Cửu Vĩ, cậu nhảy bổ vào tên con trai tóc đen, khiến hắn phải thu hồi con chim. “Cô ấy đâu? Cậu đã làm gì với cô ấy hả?”

“À, rồi sớm muộn gì cậu cũng sẽ biết thôi.”

Cậu chàng Uzumaki trợn trừng đôi mắt xanh lam, nghiến răng ken két trong giận dữ. Với một đòn Rasengan, cậu tấn công hắn, song hắn có thể tránh được một cách dễ dàng. Động tác của hắn đã được cải thiện rõ rệt, điều này khiến cậu khó khăn trong việc bắt kịp, nhưng cậu sẽ không bỏ cuộc. Cậu nhất định sẽ đem hắn trở lại Làng Lá lần này.

Sasuke cố tấn công người đồng đội cũ bằng một đòn Chidori, nhưng đó chỉ là ảnh phân thân. Một đòn Rasengan nhắm vào lưng hắn, xô hắn gục xuống nền đất. Hắn phun một ngụm máu, chửi rủa cái tính bướng bỉnh cố hữu của Naruto. Hắn mỉm cười, đâm xuyên qua vai cậu bằng thanh kiếm trên tay, để một Ảnh Phân Thân khác biến mất giữa làn khói. Mọi thứ đều đi đúng theo kế hoạch. Chính xác hơn thì, nó đang đi theo hướng còn tuyệt hơn mong đợi. Thay vì phải đi tìm Uzumaki, giờ đây cậu ta đã dẫn xác đến tìm hắn. Mọi thứ xem ra dễ dàng hơn nhiều rồi.

Chắc chắn rằng mặt đá vẫn an toàn dưới lớp áo, Sasuke giải phóng Susanoo và quan sát cái cách cậu chàng tóc vàng cũng tung ra sức mạnh của con Cửu Vĩ Hồ. Naruto quá mạnh. Và tên con trai tộc Uchiha không tung hết sức mạnh, hắn cần phải dể dành sức lực cho trận chiến với Làng Lá.

Cả hai đánh nhau như thế phải đến hàng giờ liền. Tuy nhiên cuối cùng thân thể bất tỉnh của tên con trai tộc Uchiha ngã xuống sàn đất. Máu tuôn ra xối xả từ một vết nứt lớn trên hộp sọ hắn, song Linh Hồn Ác Quỷ có thể chữa lành cho hắn trước khi ai đó kịp nhận ra nó nặng thế nào. Với chút sức lực cuối cùng, Sasuke nhận thấy Naruto đã nâng hắn lên, quẳng hắn quanh vai cậu, hướng thẳng về phía Làng Lá. Mọi thứ đang diễn ra một cách hoàn hảo.

~*~

Hinata thức dậy bởi ánh sáng chói chang rọi thẳng vào khuôn mặt cô qua ô cửa sổ nhỏ. Phải mất vài giây cô mới cử động được, toàn thân cô đau nhức. Cô mất thêm chút thời gian để nhận ra lí do, và để nhớ về đêm hôm trước. Mặt đỏ tía tai, cô ngồi bật dậy, cố gắng che chắn thân thể mình bằng tấm chăn. Cô đã hoàn toàn mất trí, trước sự quyến rũ của tên con trai tộc Uchiha. Đưa tay lên che mặt, cô cố gắng thở đều. Thật là tệ hại. Nhưng cũng thật tuyệt vời. Cô day day hai bên thái dương, cố gắng tìm lại quần áo.

Có gì đó làm cô chú ý. Sự tĩnh lặng, thanh âm của gió, của những chú chim hót vang. Cô đang ở một mình. Người thừa kế tộc Hyuuga đứng dậy, nhìn quanh căn chòi. Hắn đã đi rồi.

Hắn đã bỏ đi mất rồi. Nắm chặt tay, cô nhanh chóng mặc lại quần áo. Nếu cô đủ nhanh nhẹn, vẫn còn khả năng cô kịp lần theo dấu hắn. Kích hoạt Byakugan, cô chạy ra ngoài, hướng về phương nam. Cô đã có được hắn trong vòng tay mình, vậy mà giờ lại để vuột mất hắn. Đỏ bừng mặt, cô gái chạy ra khỏi cánh rừng, nhìn chằm chằm vào màn tuyết trắng trước mắt. Không còn chút dấu vết nào cả. Là con chim ưng...

Buông tiếng chửi rủa, cô chạy băng qua cánh đồng tuyết. Cô cần phải tìm hắn.

Py: còn ai hóng hô, dạo này bận bịu quá hiuhiu :<<

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com