TruyenHHH.com

Sao Tren Troi Tay Tu Tu Dm Esports

Nước chảy không mục, trục cửa không mọt.

Căn nhà có người ở, tràn ngập hơi thở của sự sống sẽ ít bị hỏng hóc.

Căn nhà ở quê của Thẩm Mạn nằm trong một khu xưởng cũ, Thẩm Mạn ở với bà tại đó mười mấy năm.

Đó là tòa nhà xây theo kiểu cũ, có 8 tầng, không có thang máy. Trong khu vườn bên dưới còn có khá nhiều rau củ mà cư dân ở đó trồng, tiếc là không phải mùa thu hoạch nên chỉ có thể thấy những chiếc lá vàng héo rũ trên mặt đất.

Thẩm Mạn đỗ xe xong xuôi, cùng với Từ Chu Dã leo cầu thang lên nhà.

Lúc đi lên có gặp vài người hàng xóm, có những gương mặt xa lạ, cũng có những người nhận ra Thẩm Mạn.

"Thẩm Mạn về rồi đấy à." Một bà lão hơn 70 tuổi ở tầng dưới, tay bà xách một giỏ rau, chắc là vừa đi chợ về, nhìn thấy Thẩm Mạn liền niềm nở chào hỏi.

Thẩm Mạn: "Con chào bà Trần, bà vừa đi chợ ạ?"

"Ừ, hôm qua chúng nó mới về, cháu đi một mình à? Tối sang nhà bà ăn bữa cơm nhé, bà gói bánh chẻo cho con ăn." Bà Trần vẫn vô cùng nhiệt tình.

Thẩm Mạn: "Dạ thôi ạ! Con đi cùng với bạn, cảm ơn bà, chúc bà năm mới vui vẻ ạ."

Bấy giờ bà Trần mới để ý tới chàng thiếu niên cao to đứng cạnh Thẩm Mạn, Từ Chu Dã rất dẻo miệng, cười tủm tỉm chào hỏi: "Con chào bà Trần ạ!", đồng thời bước đến xách giỏ rau trong tay bà, hỏi bà ở tầng mấy, để con xách lên giúp.

Bà Trần cười tươi như hoa, nói không cần đâu, bà vẫn còn phải đi mua mấy thứ nữa.

Không thể phủ nhận rằng, kĩ năng xã giao thực sự cần có thiên phú, mới nói chuyện có vài câu thôi mà bà Trần đã quý chàng trai tỏa nắng Từ Chu Dã này rồi, cũng vui khi thấy Thẩm Mạn có thể ăn Tết cùng với bạn bè.

Cũng coi như là không còn cô đơn một mình nữa.

Đứa trẻ Thẩm Mạn này rất nổi tiếng trong nhà máy của bọn họ, người thì cảm thương cho một đứa nhỏ số khổ, người thì lại thấy cậu bé rất có ý chí phấn đấu.

Bà Trần: "Vậy bà đi trước đây, có chuyện gì hay thiếu thốn gì cứ xuống nhà bà nhé."

Thẩm Mạn: "Vâng ạ, con chào bà Trần ạ."

Nhà Thẩm Mạn ở tầng 5, không có thang máy nên phải leo thang bộ lên.

Cầu thang vừa hẹp vừa tối, Từ Chu Dã cứ phải cúi xuống liên tục để tránh bị cụng đầu.

Đến cửa nhà, Thẩm Mạn móc chìa khóa ra mở cửa sắt.

Kẹt một tiếng, bụi bay mịt mù, hai người đều phải bịt miệng ho vài cái.

Thẩm Mạn đi vào trong nhà, mở cửa sổ để trong phòng có thêm chút không khí trong lành. Sàn nhà đã phủ một lớp bụi dày, đi được hai bước thì trên sàn cũng in hai dấu chân vô cùng rõ ràng.

Từ Chu Dã nhìn ngó xung quanh, ngắm nhìn căn nhà mà Thẩm Mạn đã ở mười mấy năm.
Đó là một căn nhà 3 phòng điển hình, phòng khách nhỏ xinh nối liền với phòng ăn, hai phòng ngủ đối diện nhau, bên phải cửa ra vào là nhà bếp, từ bếp nối ra một ban công nhỏ.
Một căn nhà phổ thông, bình thường, nhìn qua chẳng có gì đặc biệt.

Tuy nhiên, Từ Chu Dã lại cảm nhận được điểm khác biệt của căn nhà ấy, ánh mắt cậu hướng về phía tường, bên trên có treo một bức ảnh nhỏ, tuy đã bám đầy bụi, nhưng Từ Chu Dã nhìn phát liền nhận ra người trong bức ảnh.
Đó là Thẩm Mạn hồi nhỏ.

Thẩm Mạn với khuôn mặt non nớt đứng cạnh một bà lão, hơi nghiêng đầu, cười vô cùng vui vẻ.

Đó là nụ cười mà cậu chưa từng thấy trên khuôn mặt của Thẩm Mạn, cặp mày sáng ngời như ánh dương đầu hạ ấm áp, rực rỡ tỏa nắng.
Từ Chu Dã giơ tay, nhẹ nhàng lau đi lớp bụi vương trên khung ảnh và khuôn mặt của hai người, cậu thầm nghĩ, điều đúng đắn nhất cậu làm trong năm nay chính là quyết định bay về từ nơi phương Bắc xa xôi, đi cùng với Thẩm Mạn về với căn nhà trong kí ức của hắn.

Dọn dẹp thực sự là một công việc nặng nhọc, cho dù là hai thanh niên trẻ khỏe làm cũng rất tốn sức, không biết năm nào Thẩm Mạn cũng làm một mình thì mất bao lâu.

Hai người đều đeo khẩu trang, một người lau nhà một người lau bàn, Từ Chu Dã làm rất nghiêm túc, còn lôi được cả mấy cái đồ chơi nhỏ từ trong gầm sofa, có xe hơi, mô hình người, cậu cúi người nhặt mấy cái đồ chơi lên.
Xe hơi có màu hồng, trông rất đáng yêu, Từ Chu Dã nhìn đồ chơi trong tay mình, lại nhìn Thẩm Mạn đang lau bàn với vẻ mặt vô cảm ở bên cạnh, không nhịn được bật cười.

Thẩm Mạn: "Cậu cười gì thế?"

Từ Chu Dã: "Không có gì, tìm thấy vài thứ hay ho, anh, tặng em đi."

Cậu giơ đồ chơi trong tay mình lên.

Thẩm Mạn không thấy rõ là thứ gì: "Cái gì cơ?"

Từ Chu Dã làm nũng: "Chỉ là chút đồ chơi bé bé xinh xinh thôi mà, tặng em điiii, có được không?"

Lần này thì Thẩm Mạn thấy rõ rồi, quả thực chỉ là một món đồ chơi nhỏ, chắc là đồ chơi lúc nhỏ của hắn, cũng chả biết tên nhóc Từ Chu Dã này tìm được ở đâu ra, hắn dọn dẹp sạch sẽ căn nhà này mấy lần rồi, thứ gì nên vứt hầu như đã vứt hết rồi, không ngờ mấy thứ sót lại lại bị Từ Chu Dã – người mới đến đây lần đầu tìm ra được.

Có lẽ đó là duyên phận.

Thẩm Mạn: "Lấy đi."

Từ Chu Dã hét lên một tiếng YAYYY, vui vẻ bỏ món đồ chơi vào trong túi áo.

Đến lúc dọn dẹp xong xuôi đã là hơn 8h, Từ Chu Dã đứng cạnh nhìn Thẩm Mạn trải ga giường.

Thẩm Mạn: "Đêm....cậu ngủ trên giường đi, tôi ngủ ở sofa. Phòng ngủ bên kia không có giường, không ngủ được."

Từ Chu Dã: "Đừng mà, sofa nhỏ như thế anh ngủ làm sao được. Đời thuở ai lại để chủ nhà ngủ sofa bao giờ, em ngủ sofa được rồi."

Sofa khá nhỏ, hai người đều cao 1m8, nằm trên đó không duỗi thẳng chân được, lật người là sẽ rơi xuống đất ngay.

Thẩm Mạn định nói thêm gì đó, nhưng Từ Chu Dã lại tỏ ra vô cùng bướng bỉnh.

Sau khi im lặng một lúc, Thẩm Mạn nói: "Hay là chúng ta ngủ chung?"

Từ Chu Dã: "....." Câu nói này của Thẩm Mạn quá bất ngờ, Từ Chu Dã đơ mất mấy giây, chưa kịp phản ứng.

Thẩm Mạn: "Chán ghét tôi à?"

Từ Chu Dã: "Đâu có đâu có—Oke ạ, oke ạ!!!"
Đương nhiên là ok rồi, quá ok luôn đấy chứ, lúc trước ở Châu Âu hai người họ tuy ở cùng một phòng, nhưng thực ra là ngủ hai giường riêng. Từ Chu Dã đâu dám nghĩ tới việc được nằm chung giường với Thẩm Mạn, hơn nữa còn là Thẩm Mạn chủ động đề xuất......

Thẩm Mạn thấy biểu cảm Từ Chu Dã thiên biến vạn hóa, ánh mắt lộ vẻ cười như không cười: "Đi ăn không?"

Từ Chu Dã gật đầu: "Đi!"

Ngày mai là giao thừa, với lại đây cũng là tỉnh lẻ, rất nhiều hàng quán đã đóng cửa rồi.

Hai người dạo hai vòng quanh những con đường vắng tanh, cuối cùng cũng tìm được một quán mì vẫn còn bán hàng, gọi hai bát mì ăn.

Trời khá lạnh, thở ra hơi liền biến thành khói, Thẩm Mạn không đội mũ, vành tai vì lạnh mà đỏ ửng lên, ẩn hiện sau những sợi tóc. Hắn sợ lạnh, bèn giấu tay không cầm đũa trong tay áo, chậm rãi ngồi ăn mì.

Qua phía Từ Chu Dã, cậu húp vài miếng đã chén sạch bát mì, vẫn thấy chưa no, lại gọi thêm bát nữa.

Thẩm Mạn ngẩng lên nhìn cậu.

Từ Chu Dã: "Anh ăn một bát có đủ no không?"

Thẩm Mạn: "....Đủ no rồi."

Hốc hết hai bát mì, lại thêm một quả trứng chiên, trước đây sao không nhận ra Từ Chu Dã ăn khỏe như vậy.

Từ Chu Dã: "Em thấy mì ở đây ngon hơn mì ở khu huấn luyện."

Thẩm Mạn: "Đúng rồi, mì ở đây toàn là mì tự làm nên ngon hơn."

Thảo nào, Từ Chu Dã nuốt miếng thịt bò, vô cùng hài lòng: "Ngon quá!"

Ăn uống no nê, hai người đi dạo thêm một lát.
Đường phố vắng tanh không bóng người, Từ Chu Dã tìm được một hòn đá trông được được ở lề đường, vừa đi vừa đá. Thẩm Mạn đút tay vào túi áo, chậm rãi đi bên cậu, chỉ về phía đầu đường: "Hồi trước bố mẹ tôi làm việc ở đó."

Từ Chu Dã quay ra, nhìn thấy cổng chính của nhà máy.

Cổng chính trông khá hoành tráng, từ đây có thể nhìn thấy được bóng dáng huy hoàng trong quá khứ của nhà máy, nhưng hiện tại chỉ còn lại dáng vẻ đìu hiu, cũ kĩ.

"Hồi tôi còn nhỏ, ở đây đông đúc náo nhiệt lắm, bây giờ chẳng còn mấy người nữa, đa số mọi người đều đến nơi khác kiếm việc." Thẩm Mạn hà hơi vào lòng bàn tay, sau đó xoa xoa tay, "Chỉ có lúc năm hết Tết đến mới trở về."

Từ Chu Dã: "Mùng một chúng ta có thắp hương cho bà ngoại không?"

Thẩm Mạn: "Có. Về sớm chút, không tí lại tắc đường."

Từ Chu Dã nói được.

Buổi tối sau khi tắm rửa xong xuôi, Thẩm Mạn đã trèo lên giường từ sớm, hắn sợ lạnh, điều hòa và máy sưởi trong phòng đều không dùng được, vì vậy mà hắn phải mặc một bộ đồ ngủ bông màu nâu, không thèm nghịch điện thoại mà chỉ chui rúc vào ổ chăn, lấy chăn che mất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt tròn đen láy, cứ như vậy nhìn chằm chằm Từ Chu Dã.

Từ Chu Dã bị hắn nhìn mà bật cười: "Lạnh đến vậy sao?" Cậu lúc này mặc một cái áo phông, lượn qua lượn lại trong phòng một lúc lâu mà cũng chẳng làm sao.

Tiếng Thẩm Mạn vọng tới từ trong chăn, giọng nói có chút hờn dỗi: "Cậu không lạnh hả?"

Từ Chu Dã kéo cổ áo phông, liếc xuống: "Bình thường mà."

Thẩm Mạn: "....."

Hắn không thèm nói chuyện nữa, rúc sâu vào chăn hơn, giống như một chú ốc sên bị tổn thương vậy.

Từ Chu Dã sau khi tắm rửa xong cũng lên giường, cậu với Thẩm Mạn mỗi người đắp một cái chăn riêng, bên trên còn đắp thêm một lớp nữa, cảm giác rất ấm áp, có vẻ như sẽ không bị lạnh.

Từ Chu Dã: "Lạnh thật à?"

Thẩm Mạn không trả lời, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Từ Chu Dã biết hắn chưa ngủ say, lấy chân đạp nhẹ hắn: "Anh ơi?"

Vẫn không trả lời, hắn chỉ lặng lẽ rúc sâu vào chăn hơn, để lộ đúng nửa vầng trán với một nhúm tóc ra bên ngoài.

Từ Chu Dã nghĩ một lát, nhẹ nhàng cho chân vào chăn Thẩm Mạn xem thử, kết quả vừa cho chân vào liền sốc đơ người ------ trong chăn của Thẩm Mạn không có chút hơi ấm nào, lạnh như hầm băng vậy.

Từ Chu Dã biết Thẩm Mạn sợ lạnh, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.

"Cậu làm gì vậy?" Cảm nhận được hành động của Từ Chu Dã, Thẩm Mạn không vui cho lắm.
Từ Chu Dã chớp chớp mắt: "Anh à, chúng ta đắp chung chăn có được không?"

Thẩm Mạn: "?"

Từ Chu Dã tiếp lời: "Em sợ lạnh lắm, chúng ta nằm sát nhau một chút đi."

Thẩm Mạn còn chưa kịp đáp lời, người nào đó đã chui vào trong chăn của Thẩm Mạn.

Thẩm Mạn cảm giác như một chiếc lò sưởi đang kề sát bên người hắn vậy, trong phút chốc nhiệt độ trong căn dường như đã tăng vài độ ----- Từ Chu Dã giống như một miếng dán sưởi ấm vậy.

"Anh à." Nằm trong chăn, cơ thể Từ Chu Dã dính sát Thẩm Mạn, thân nhiệt được truyền cho Thẩm Mạn qua một lớp áo ngủ mỏng, "buồn ngủ quá, em tắt đèn nhé."

Thẩm Mạn: "Tắt đi."

Ánh sáng trong phòng vụt tắt trong chốc lát, cả căn phòng trở thành một màu đen thui.

Mất đi thị giác, xúc giác trở nên nhạy bén hơn, Thẩm Mạn cảm thấy ngột ngạt vô cùng, lặng lẽ kéo chăn xuống để lộ nửa khuôn mặt. Từ Chu Dã nằm thẳng bên cạnh hắn, cánh tay hai người chạm vào nhau, chỉ có vậy thôi mà nhiệt độ trong chăn đã vô cùng ấm áp, không giống như vừa nãy, lạnh lẽo không có chút hơi ấm nào.

Cứ đến mùa đông là Thẩm Mạn lại bị như vậy, chui vào chăn rồi nhưng chân vẫn lạnh như băng, hắn thường xuyên vì lạnh mà tỉnh giấc giữa đêm, nhiều năm chịu đựng vậy cũng quen rồi.

Hai người im lặng nằm trong bóng tối.

Từ Chu Dã phá vỡ sự im lặng trước: "Anh ơi, anh sống ở đây bao lâu vậy?"

Thẩm Mạn: "Ở đây đến lúc tốt nghiệp cấp 3, sau đó đi đấu chuyên nghiệp."

Thời gian cũng trùng khớp, Từ Chu Dã: "Ò...."

Thẩm Mạn: "Có điều tôi không hay trở về, bà ngoại tôi mất ở căn nhà này, vì thế nên tôi không thích về đây cho lắm."

Đây là lần đầu tiên Thẩm Mạn chủ động nhắc tới chuyện của nhà hắn, Từ Chu Dã: "Lúc đó anh rất buồn đúng không?"

Thẩm Mạn: "Không hẳn, cũng không buồn như trong tưởng tượng."

Căn nhà không cao lắm, nằm trên giường cảm giác như cách trần nhà rất gần. Trong bóng tối, ánh mắt hắn dần dịu lại, từng dòng kí ức ùa về trong tâm trí.

Hơi thở của người nằm bên bỗng trở nên nhanh hơn, Từ Chu Dã tinh ý nhận ra sự thay đổi của Thẩm Mạn.

"Anh ơi" Từ Chu Dã gọi tên của hắn, "Thẩm Mạn?"

Thẩm Mạn không nói gì.

Từ Chu Dã xoay người sang, trong bóng tối, cậu cố gắng nhìn rõ nét mặt của Thẩm Mạn.

"Ừ." Thẩm Mạn lại nói chuyện rồi, giọng điệu rất bình thản, chẳng khác gì mấy với giọng điệu thường ngày của hắn, "nhớ về một số chuyện thôi....."

Từ Chu Dã: "Nhớ về chuyện gì?"

Thẩm Mạn: "Nhớ về lần đó lúc ra ngoài, bà ngoại có dặn tôi phải mặc thêm quần áo vào, nhưng tôi không nghe."

Từ Chu Dã: "......"

Thẩm Mạn: "Học sinh mà, lúc nào cũng vội vội vàng vàng. Tôi xuống gác rồi mà bà vẫn ló ra cửa sổ gọi tôi, nói Mạn Mạn, đem theo áo khoác đi cháu, tuần sau trời lạnh đấy, đừng để bị cảm."

Hắn nhắm mắt lại.

Quả nhiên, thứ 6 trời trở lạnh, mưa tí tách rơi, nhiệt độ giảm mạnh, Thẩm Mạn không đem theo áo khoác, cũng không có ô, đội cặp lên đầu chạy một mạch về nhà, trước khi hắn mở cửa, trong lòng còn đang tính xem lát nữa bị bà mắng thì nên bao biện thế nào, nhưng trong khoảnh khắc cánh cửa sắt ấy mở ra, thế giới của Thẩm Mạn bỗng chốc sụp đổ.

Chính trong căn nhà này, ở chỗ sàn gần đó.
Người duy nhất trên thế giới này yêu hắn vô điều kiện, đã ra đi trong phút chốc.

Trời đổ mưa như trút, nhưng không còn ai đưa ô cho hắn nữa.

Thẩm Mạn: "Về sau lúc tôi trở về, bà đã không còn nữa rồi, ở trong phòng khách ngoài kia, ba bốn ngày không ai phát hiện bà đã mất...."

Nói tới đây, hắn nhớ tới vài cảnh tượng, cơ thể run rẩy mãnh liệt.

Từ Chu Dã nhận ra điều này, cậu cẩn thận thử giơ tay ra, nắm lấy bả vai của Thẩm Mạn: "Anh à?"

Cơ thể Thẩm Mạn có chút cứng lại, nhưng không kháng cự....Từ Chu Dã kéo hắn vào trong lòng, đầu hắn tựa vào lồng ngực của cậu.

"Anh à." Giọng điệu của cậu nhóc buồn bã, lại mang chút cảm giác bơ vơ, giống như một khán giả vừa xem một bộ phim BE nhưng lại không cách nào thay đổi được kết cục, chỉ có thể cho hắn chút hơi ấm từ cơ thể, để hắn có thể vượt qua được mùa đông giá lạnh dài đằng đẵng này.

"Không sao", Thẩm Mạn nhẹ giọng nói, "Đã qua cả rồi."

Đã qua cả rồi, câu nói này, Từ Chu Dã không tài nào bật ra khỏi miệng được.

Không có ai có tư cách nói với Thẩm Mạn câu "đã qua cả rồi", Thẩm Mạn có thể tự an ủi bản thân như vậy, nhưng cậu không thể cũng an ủi Thẩm Mạn như thế.

"Em ở đây." Từ Chu Dã vỗ nhẹ vào lưng hắn, "Em luôn ở đây mà....."

Thẩm Mạn: "Ừm, cảm ơn."

Cảm ơn cậu, Từ Chu Dã.

Không khí lặng dần đi, tiếng hít thở ngày một nhỏ hơn, hình như Thẩm Mạn ngủ say rồi.
Từ Chu Dã thờ phào nhẹ nhõm, cậu cúi đầu, nhìn dáng vẻ ngủ say của Thẩm Mạn, không kìm được lòng mình, cẩn thận từng li từng tí, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán hắn.

Lông mi Thẩm Mạn khẽ run lên, sau đó nhanh chóng khôi phục lại như ban đầu.

_________________________

Từ Chu Dã đang lướt điện thoại

Thẩm Mạn: Em xem cái gì vậy?

Từ Chu Dã: Xem công ty tổ chức hôn lễ nào tốt.....

Trans by Dí.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com