Sanzu X Mikey Vi Vua Va Ten Nghien Thuoc
Warning: Tiêu cực, có thể ảnh hướng tới tâm trạng người đọc. Câu từ trong bài hoàn toàn không mang ý đả kích, ghét bỏ hay thù hận bất kỳ nhân vật nào, xin hãy giữ cái đầu lạnh trước khi đọc. OOC, theo mình thấy thì khá nhiều-🌸-🌸-🌸-🌸-🌸-Lại là một đêm không ngủ.
Lại là một đêm không em. Haruchiyo lăn qua lăn lại trên giường, lòng bực bội điều gì chẳng rõ. Đôi mày gã cau lại, tay cào loạn lấy đống chăn gối như thể đang cố xả mọi nỗi bức bối. Vớ lấy cái điện thoại ngồi phắt dậy, gã tựa lưng vào tường, định bụng sẽ thức qua đêm. Ánh sáng xanh từ điện thoại làm chói đôi mắt đang cố thích nghi với bóng tối. - Chán quá.Gã thầm thì, đưa tay vuốt tạm mấy sợi tóc lộn xộn về đằng sau.Manjirou xa gã tính đến nay đã là một tuần rồi. Dạo gần đây Phạm Thiên có hai cuộc làm ăn lớn cùng một lúc, thành ra các thành viên cốt cán phải chia ra để làm. Gã, Takeomi, Kakuchou và Ran ở lại Nhật Bản, còn em, Koko, Rindou và Mochi qua Mỹ. Cái ý tưởng chia nhau ra ngu ngốc này là do Ran đề nghị, nên giờ em và gã chỉ có thể có những phút giây yêu thương ngắn ngủi qua cái màn hình điện thoại lạnh băng, bù lại đó thì Ran cũng phải xa em trai thằng chả, đáng đời thằng ngu. Nghĩ vẩn vơ làm tâm trạng của gã nguôi ngoai phần nào. Bên gã giờ đang là hai giờ sáng, còn bên em đang là bốn giờ chiều. Có lẽ em đang ngủ trưa, gã đoán, vì đấu não với băng đảng kia cũng đủ tiêu tốn năng lượng cả một ngày. Không biết… em bên đó có ổn không nhỉ?Haruchiyo luôn có những nỗi lo vẩn vớ dành cho em. Như là em có quen đồ ăn bên đó không, em có bị lạ giường không, em có thấy buồn chán không, liệu em nhớ gã chứ? Gã biết rõ mấy câu hỏi này nhảm nhí, vậy mà chẳng tài nào ngăn lòng mình quặn lại vì lo. Ừ thì Manjiro lớn rồi, em có thể tự lo cho bản thân, nhưng mỗi lần xa em là một lần gã sốt sắng đủ điều. Bất chợt, điện thoại gã hiện thông báo:
Nhưng giờ lại là kẻ muốn em được giải thoát khỏi mọi xiềng xích, niềm đau trong đời. Bonus thêm cho vui thôi kkkkk =))))
Lại là một đêm không em. Haruchiyo lăn qua lăn lại trên giường, lòng bực bội điều gì chẳng rõ. Đôi mày gã cau lại, tay cào loạn lấy đống chăn gối như thể đang cố xả mọi nỗi bức bối. Vớ lấy cái điện thoại ngồi phắt dậy, gã tựa lưng vào tường, định bụng sẽ thức qua đêm. Ánh sáng xanh từ điện thoại làm chói đôi mắt đang cố thích nghi với bóng tối. - Chán quá.Gã thầm thì, đưa tay vuốt tạm mấy sợi tóc lộn xộn về đằng sau.Manjirou xa gã tính đến nay đã là một tuần rồi. Dạo gần đây Phạm Thiên có hai cuộc làm ăn lớn cùng một lúc, thành ra các thành viên cốt cán phải chia ra để làm. Gã, Takeomi, Kakuchou và Ran ở lại Nhật Bản, còn em, Koko, Rindou và Mochi qua Mỹ. Cái ý tưởng chia nhau ra ngu ngốc này là do Ran đề nghị, nên giờ em và gã chỉ có thể có những phút giây yêu thương ngắn ngủi qua cái màn hình điện thoại lạnh băng, bù lại đó thì Ran cũng phải xa em trai thằng chả, đáng đời thằng ngu. Nghĩ vẩn vơ làm tâm trạng của gã nguôi ngoai phần nào. Bên gã giờ đang là hai giờ sáng, còn bên em đang là bốn giờ chiều. Có lẽ em đang ngủ trưa, gã đoán, vì đấu não với băng đảng kia cũng đủ tiêu tốn năng lượng cả một ngày. Không biết… em bên đó có ổn không nhỉ?Haruchiyo luôn có những nỗi lo vẩn vớ dành cho em. Như là em có quen đồ ăn bên đó không, em có bị lạ giường không, em có thấy buồn chán không, liệu em nhớ gã chứ? Gã biết rõ mấy câu hỏi này nhảm nhí, vậy mà chẳng tài nào ngăn lòng mình quặn lại vì lo. Ừ thì Manjiro lớn rồi, em có thể tự lo cho bản thân, nhưng mỗi lần xa em là một lần gã sốt sắng đủ điều. Bất chợt, điện thoại gã hiện thông báo:
Nhưng giờ lại là kẻ muốn em được giải thoát khỏi mọi xiềng xích, niềm đau trong đời. Bonus thêm cho vui thôi kkkkk =))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com