Santa X Rikimaru Trang Tan Nguyet Tan
Rome, những ngày cuối tháng sáu.Nhiệt độ buổi sáng thường hơn hai mươi độ, bảy giờ kém mười mấy phút, mặt trời đã lên lưng chừng đỉnh đầu, làm tan mây. Nắng chiếu xiên qua những chùm lá mọc cheo leo trên bức tường, rọi thành những đốm lung linh rải rác từ mái hiên. Thềm nhà cứ vậy mà nở hoa. Rikimaru nằm dài trên nền gỗ, vươn tay vặn nhẹ van nước ở góc tường theo chiều kim đồng, đường ống tự động trong vườn cứ thế mà phun nước tưới cho bãi cỏ và dãy hoa hồng leo đang bám đầy hàng rào. Nước bắn lên theo một độ cao nhất định rợp tầm mắt, lụi vào trong ánh sáng thành cầu vồng, sau đó, từng hạt trong veo lại rơi xuống, phủ đầy mơ màng trên những bông hoa to như chùm bát ăn cơm đang phơi trên giá cạnh chậu rửa. Hoa màu tím tím, phơn phớt hồng. Ở góc vườn còn có một chùm cúc ping pong, chỉ tuyền là màu trắng. Hoa hồng thì thơm, hoa cúc thì nhàn nhạt, nhưng lẫn trong mùi của đất trộn với sương lại thành một mùi vị thân quen."Anh có bán hoa không?" Sớm thế, đã có người đứng ngoài hàng rào, cười hì hì gọi với vào.Giọng thì rõ vang.Thanh niên sức dài vai rộng có khác. Khu đất trên đồi, nhà cách nhau vài sải cỏ, chứ không thì mới sáng ra đã oang oang thế này, người ta lại thả chó ra chơi.Cắn nhau thì làm sao đây chứ."Không bán!"Rikimaru lười biếng ngồi dậy, vừa vươn người đã thấy khuôn mặt kia ở ngang trong tầm mắt. Áo sơ mi thẳng thớm màu xanh xanh, tóc vuốt keo bóng loáng, khóe miệng lại nâng lên, cười hoà vào mặt trời phía xa tít tắp.Ánh sáng ở trong mây, tinh quang rơi trên đôi mắt, cứ lóng lánh như chứa tất cả vì sao đẹp nhất vũ trụ này.Hoa hồng như đan trên ngực áo, còn người lại thấp thoáng trong tim. "Thiệt hong bán hả?""Năm mươi mốt đồng một bông."Thế đấy, người đâu mà mê tiền. "Giờ thì em hông mang tiền, lên xe em đèo ghi nợ nha?" Cổng nhà chẳng có khóa, thế là, người ta cứ vậy đẩy ra. Vậy rồi mới thấy, chẳng biết lấy đâu ra con xe đạp màu vàng, còn dựng chắn ngang cả lối ra vào, người thì cao lồng ngồng mà sao vẫn nhìn giống cún con thiệt bự. Rikimaru chống cằm suy tư một lát còn người ta thì cứ yên lặng đợi chờ.Chẳng biết từ lúc nào, những khoảng trống đã rơi xuống giữa rất nhiều bòng bong. Bắt đầu từ buổi sáng trong phòng thực nghiệm trên lầu vọng hôm ấy, Santa chậm rãi từng bước một, đặt chân vào thành Rome trong lòng anh. Giống như hoa rơi ngoài cửa sổ, thoáng êm trên mặt đất rồi tan trong những bãi cỏ xanh mềm, bất tri bất giác trở thành một phần của khu vườn vắng. Người thì chẳng phải là hoa mà chẳng hiểu sao, lại nằm ở lòng mình lâu thế. Năm bước thì hơi vội, bảy bước thì chân chẳng dài.Sáu bước là đẹp nhất.Bước sáu bước từ thềm nhà ra tới cổng, vừa vặn chạm tới yên xe. Trong nắng rất vàng, người ta cười sao mà lấp lánh."Cho anh này."Rikimaru cúi đầu, ôm trong vòng tay là một bó pensée màu tím. Hoa mới mua từ trong tiệm còn đọng nước trong veo, cánh rất mềm chạm vào đầu ngón tay mướt mát. Mùi thoảng nơi đầu mũi, hương ngọt ngào lăn trên bờ môi. Bàn tay người ta thì ấm ấm, tự nhiên vuốt bên má mình. Gỗ đàn hương chạm vào đỉnh đầu, đào mật lại rơi trên trán."Em đặt cọc cái này nha, lát nữa sẽ đưa anh một trăm linh hai đồng." "Tại sao lại một trăm linh hai đồng?" - Vừa ngẩng đầu, đã thấy đôi mắt cong như nửa con trăng. Thế là, lại chẳng nhìn lên nữa. Sáng sớm, đã đỏ mặt mất tiêu. "Anh tự nghĩ đi."Vậy đấy. Xe đạp lăn bánh dọc trên con đường xuống dốc, chạy theo bóng mặt trời. Pansée rung rinh trên tay, trái tim cồn cào trong lồng ngực, ngồi sau yên xe chỉ thấy một tấm lưng rất rộng. Áo sơ mi mềm chui vào những kẽ hở của bàn tay, nắm chặt hơn một chút lại như chạm vào cả da thịt chân thật như thuở nào. Thiếu niên ngạo nghễ, từ giây phút nào đã biết tiến biết lùi, biết cầm lên đặt xuống, lại không rõ người ta có từng đọc Giấc mộng đêm hè của Shakespeare hay không nữa.Ngoại ô thành Rome, bình minh lững lờ, người chẳng đầu chẳng cuối.Nhỏ lên đôi mắt một bùa yêu, rồi ai tỉnh ai mê...Trên những thiết lập thông số cho vụ va chạm giữa Thiên hà Andromeda và Thiên hà Milky Way trong quá trình đếm ngược của 3,75 tỷ năm, bằng việc sử dụng mô hình phân tích và mô phỏng thủy động lực học ba chiều đã đưa ra kết luận rằng, quá trình va chạm thiên hà không chỉ cung cấp năng lượng tăng cường hoạt động của hạt nhân hố đen mà ngược lại, còn có khả năng ngăn chặn việc cung cấp nhiên liệu cho hố đen bằng cách tước bỏ khí hình xuyến bao quanh lỗ đen khổng lồ.Điều kiện tiên quyết hình thành quá trình ngược này là quỹ đạo va chạm và trạng thái của hạt nhân thiên hà. Hạt nhân thiên hà đang mờ dần hoặc ở cuối chu kỳ sẽ càng đẩy nhanh "cái chết" của hố đen. "Thế nên, ý Riki -kun là, nếu hai người càng mơ hồ không hiểu đối phương sẽ càng dễ chia tay sao?"Nói cái gì không biết.Rikimaru trừng mắt, cây bút máy trong tay hơi chệch đi, chạy trên trang giấy trắng thành một vết dài ziczac mà người bên cạnh lại thực sự nghiêm túc, vừa bặm môi nhìn mình, vừa tròn mắt hỏi rất tự nhiên.Chẳng hiểu làm sao.Tầng lầu cao nhất của Cơ quan Không gian Ý, ba giờ chiều.Phòng thì rộng mà người lại chụm đầu vào một chỗ. Mô phỏng thí nghiệm vừa hoàn tất, diễn giải bằng lý thuyết mới được nửa giờ, Santa đang ngồi bên cạnh Rikimaru, bỗng nhiên lại hỏi. Đôi mắt sáng thế, cứ nhìn anh mãi. Vai trái trượt trên vai phải tê tê, mái tóc nghiêng theo đầu người, thơ thẩn trên mu bàn tay trăng trắng, gió thổi qua cửa sổ ào vào làm tung bay vạt áo blouse trắng, tấm rèm treo ở cửa cũng cuộn lên nhìn như một que kem ốc quế.Tự dưng lại thèm ăn kem.Nhưng đang làm việc thì không nên ăn vặt đâu mà."Nghiêm túc đi nào, Santa." "Em nghiêm túc mà, em hỏi thật đó."Giọng rất mềm nhưng lại giống như, chẳng bao giờ nhượng bộ.Rikimaru vẫn nhìn em, đằng sau Santa là một khung cửa sổ đã đổ sang màu cam cháy, vệt mặt trời chạy ngang qua mây, vẽ trên đầu mày đuôi mắt em ánh sáng mỏng manh như màu hoa hồng leo Mon coeur trồng ở một góc vườn qua năm này tháng nọ vẫn chưa nở rộ.Chủ tiệm hoa gạt người, nói rằng chỉ cần chăm chỉ tưới nước là sẽ ra hoa, nhưng tưới tới gần bảy trăm ngày vẫn chỉ toàn là lá. Lá thì xanh đấy mà người thì chẳng vui, may mà chỉ mua có một khóm gieo ở góc vườn bên trái, trùm lên đám ping pong mùa hè nào cũng tốt tươi. Hỏi qua cả người chăm cây tốt như ban nghiên cứu thủy văn cũng không biết lý do, trợ lý lại nói rằng, vì anh mãi chẳng có người thương nên mới thế. Ngày nào cũng gọi một tiếng em yêu ơi mà chẳng thấy em nào để yêu thì hoa làm sao nở.Người còn muốn héo mòn theo hoa đây này. Héo mòn thì thật đó, còn người thương thì chẳng chạm được nữa rồi. "Không phải." Rikimaru nắm chặt cây bút, khẽ nói. Tóc mái dạo này dài rồi, ban nãy mới hất lên lại trôi xuống, chọc chọc vào mắt có chút ngứa ngáy không yên."Mọi lý do chỉ vô nghĩa thôi, chẳng qua, chia tay là vì không muốn ở cạnh nhau nữa.""Nhưng mà, nếu em mãi không quên được người ta thì sao?""Em ngốc à, người ta đã quên em rồi."Hạt nắng rơi trên nền gạch trắng, nhoáng cái biến thành một vệt sáng tan vào trong đá sỏi mêng mang. Trong đôi mắt em giống như có nước nhưng thiếu niên lại chẳng rơi một giọt nào.Ngàn vạn năm ánh sáng chảy trôi.Từ lúc nào, đã kiên cường đến như thế."Thật ạ?""Ừ, anh nghĩ vậy. Nếu nhớ em, sẽ chẳng để em đợi chờ đâu.""Thế thì em phải làm sao?""Hay là, em cũng quên người ta đi vậy?""Nhưng mà..."Ngón tay Santa đưa tới, gạt đi lọn tóc mái che khuốt đôi mắt anh. Em hơi cúi đầu, đem mặt trời giấu đằng sau tấm lưng vừa dài vừa rộng, chỉ có bàn tay là run lên, run mãi, chẳng che giấu nổi điều gì.Thế là, cứ im lặng vậy thôi. Năm phút giống như năm năm, mười phút giống như một thập kỷ dài đằng đẵng. Và rồi, Rikimaru nghe thấy giọng em nhẹ bẫng, trôi trong mây."Em còn yêu người ta nhiều lắm."Từ Tokyo trăng treo đáy nước tới thành Rome sóng ở trong lòng.Yêu đến cạn cả nông sâu đây mà.Ý, tháng sáu trời rất xanh.Quanh đi quẩn lại, chẳng biết ai mới là Titania, sau một đêm chẳng mộng mơ, lại dính bùa yêu của người Celt thế này. ..Tối ở thành Rome, nhiệt độ xuống dưới mười độ.Nhà nằm ở trên đồi, xung quanh chỉ toàn cây cỏ, đi từ nhà nọ sang nhà kia phải tới mười lăm phút, thêm vài phút mặc quần áo dày là tròn hai mươi, thế nên, buổi tối, Rikimaru thường chẳng ra ngoài. Phòng khách rất ấm, cũng rất vừa vặn, lạnh quá thì đem theo một cái chăn nằm kềnh ở sopha đọc sách.Thế là mê lắm.Kệ sách chỉ toàn về vũ trụ và thiên hà, thỉnh thoáng, có thêm vài cuốn sách văn học xưa cũ. Đọc được một nửa rồi lại ngủ mất, ngủ là lại mơ.Ý mùa này, dễ mơ lắm. Nhắm mắt một lúc là thấy mình trở về mùa hạ ở Tokyo năm nào đó, trong một khoảnh khắc gặp lại em, đã biết rằng, mình chẳng thể chạy trốn nổi những nhịp đập dồn dập của con tim đang nhảy loạn lên bên ngực trái. Yêu chính là tình cảm trong một cái chớp mắt. Đắm say, cuồng nhiệt, dịu dàng, bình yên, trong một giây ngưng đọng của thời không, bỗng nhiên, bắt gặp tình cảm của cả một đời người. Rikimaru có những lúc rất chậm rãi, cũng có những lúc rất bốc đồng, trong thế giới của anh, những điều này vừa vặn trái ngược cũng vừa vặn hoà thuận, tạo nên một bản thể hoàn chỉnh vững chãi. An yên. Rốt cuộc, cũng chỉ cần như thế thôi. Vậy nên, người đó dù là cậu trai ngạo nghễ năm mười tám tuổi hay thiếu niên nồng nhiệt năm hai mươi mốt tuổi, cũng chỉ đơn giản là một câu trả lời đã nằm sẵn trong những sợi ký ức và nhớ mong ngủ vùi chờ thời điểm bừng tỉnh giấc."Con chắc chứ?" Bà ngoại hỏi vậy, hiền từ xoa lên mái tóc anh, nụ cười móm mém đã xưa cũ nhưng ấm áp vẫn luôn là ly nước nóng vừa vặn tay người. Cuối mùa hạ, Hyogo đỏ rực, Rikimaru ngồi cạnh bà bên hiên nhà, nắng đã lên, rơi trên vầng tóc bạc như ánh trăng sáng rực rỡ. Bàn tay nhăn nheo nắm lấy bàn tay đầy vết chai trắng trẻo, vỗ hai cái nhè nhẹ. Pochimaru chạy phía trước sân nhà, nhào vào lòng của cậu trai rất cao. Một khuôn mặt đầy lông xù và một khuôn mặt đầy mồ hôi đều hướng về phía anh, cười hớn hở.Nụ cười có thể chữa lành rất nhiều thứ, kể cả nỗi cô đơn. "Vâng, là em ấy ạ."An yên chính là em ấy mà thôi.Giấc mộng kéo rất dài.Từ mùa hạ tới đầu xuân. Thời điểm điện thoại từ bệnh viện Hyogo gọi tới, Rikimaru đang ở trong khoang bay thực nghiệm của JAXA. Ngày mai, bọn họ khởi hành đi Florida, tham gia vào chuyến hành trình lên trạm vũ trụ trong năm tháng. Kết quả kiểm tra sức khoẻ loại tốt, kiểm tra kỹ thuật xuất sắc, kiểm tra kỹ năng hoàn hảo. Santa đã xuất phát từ một ngày trước, trực tiếp tới NASA để tiếp nhận nhiệm vụ. Rikimaru là người của JAXA, nhận nhiệm vụ từ Nhật Bản. Lộ trình khác nhau nhưng điểm đến giống nhau, rất nhanh sẽ gặp lại. Nhưng Santa không chờ được anh, Rikimaru không đợi được chuyến bay trở về sớm nhất. Đầu xuân ở Hyogo vẫn còn sương lạnh, Rikimaru vừa xuống sân bay, chỉ choàng vội chiếc áo khoác, liền bắt một chiếc taxi về trung tâm thành phố. Đường đêm rất vắng, những ánh sáng của đèn đường nhập nhoạng sáng tối chiếu vào màn kính, lập loè chớp tắt như những con đom đóm đang kiệt sức, vùng vẫy giữa đất trời, chỉ muốn tìm nơi nghỉ ngơi cho tàn hơi lụi. "Chàng trai, cậu không sao chứ?"Xe vào một khúc cua, tài xế chỉnh lại gương chiếu hậu, bỗng nhiên lại dịu giọng hỏi."Cháu?"Rikimaru ngẩng đầu, phút chốc, liền bắt gặp khuôn mặt tái mét ẩm ướt của mình phản chiếu lại trên mặt kính. Tay nắm vào nhau run rẩy, năm móng tay bấm vào da thịt, tím tái như bị lạnh. Anh cúi đầu, gạt nước mắt, nói rất nhỏ."Bác tài, làm ơn nhanh lên ạ."Không kịp nữa rồi. Ba giờ sáng hôm ấy, Rikimaru đứng ở góc hành lang bệnh viện, đèn trên trần bị hỏng, nửa khuôn mặt của anh vùi trong bóng tối. Áo trên người đầy nước, hơi lạnh phả vào da thịt mênh mang, bòn rút rất nhiều hơi ấm nhưng lại khiến toàn thân tỉnh táo. Mắt ráo hoảnh, sáng như sao. Điện thoại đường dài nối từ Hyogo tới New York, có người bắt máy. Lời nói rất ngắn gọn, sau khi ngắt điện thoại liền tắt máy, chẳng còn muốn cho ai cơ hội tiếp lời.Florida mùa xuân có nắng, Hyogo đầu xuân mưa rơi.Thời điểm tàu vũ trụ Space X rời khỏi Trạm vũ trụ không gian Kennedy, trên bầu trời Florida để lại một vệt sáng khói bụi, Rikimaru tháo tai nghe, nhắm mắt hướng về bầu trời.Nhà tang lễ rất ồn nhưng khoảng sân lớn chỉ có mình anh ngồi đó.Tiếng khóc như tiếng lá rơi va vào tai ầm ĩ. Hoa anh đào theo nước róc rách, xoay một vòng rồi đậu xuống vai, tóc vương hạt sương, vừa lạnh vừa vuốt. Vừa ẩm ẩm ướt ướt, tan vào đất vào trời....Thời điểm mở mắt ra, trần nhà lóng lánh sáng nhưng cũng rất mù mờ. Rikimaru chớp chớp mắt vài cái, lại thấy mắt mình vừa cay vừa nồng, cứ như cắt phải một củ hành tây. Bên ngoài cửa sổ, hình như có mưa bay bay, tiếng mưa va đập vào tiếng kính, ỉ ôi như một cơn khóc nấc mãi chẳng dứt nổi của thành Rome.Buồn cười ghê. Hình như, mình cũng vừa mơ vừa khóc.Bàn tay định đưa lên dụi mắt bị nắm lấy, nhẹ thôi nhưng lại không cử động được, một mái tóc nghiêng tới cùng đôi bờ môi nóng hôi hổi chạm tới khoé mi anh, mơn trớn trên sóng mũi, dùng nụ hôn lau đi vệt nước mắt mằn mặn chạy dọc bên má. Uớt. Hơi thở gì mà vội thế, phất qua cả mặt anh."Santa."Rikimaru khẽ gọi, hơi nhíu mày. "Anh không sao cả.""Nhưng anh đang khóc mà..."Giọng Santa khàn khàn, nghe giống tiếng rạn vỡ của bát sứ. Ngón tay Rikimaru khều vào lòng bàn tay em rồi nắm lấy ngón trỏ. Cảm giác ướt át trên khoé mắt đã khô lại, khuôn mặt đăm chiêu của người kia hiển hiện trước mắt rất lâu. "Santa. Đừng như vậy nữa."Tay Rikimaru trượt khỏi lòng bàn tay em, xiết nhẹ lấy đầu góc cứng nhọn của cuốn sách đang đọc dở.Ở chương cuối của Giấc mộng đêm hè, người tình, người điên, nhà thơ đều sẽ phải tỉnh ngộ. "Anh không được đâu.""Tại sao anh thì không được?"Thiếu niên bướng bỉnh hỏi lại, không nóng nảy, lại kiên định vô cùng. Thế nhưng, hành tây bóc chưa hết lớp vỏ, vẫn sẽ đắng ngắt nồng nàn. "Anh không ở bên ai được nữa rồi. Thật đấy."Mưa bên ngoài vẫn rơi.Hạt mưa tí tách. Mắt khô rồi mà lòng người vẫn chưa ráo. Mùa hè, lạnh tới tái tê.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com