Santa X Rikimaru Cho Den Khi Anh Dao Tan Lui
Rikimaru không biết lần đầu tiên nhóc con Santa uống rượu là bao giờ, cũng không rõ tửu lượng của em. Nhưng nếu mà biết thằng nhóc này lúc say vừa dính người vừa khó chiều như vậy, Rikimaru nhất định sẽ không cho Santa hùa theo các anh mà uống tới nửa đêm. Quả nhiên, người của mình nếu không giữ cũng sẽ có lúc thành cái thùng chuốc rượu của người ta. Tuy không phải của mình thì cũng chẳng khác được chút nào. Rikimaru vẫn còn nhớ, Tokyo năm 2019, thời điểm cuối mùa hè, đầu mùa thu, bọn họ một lần nữa tập hợp để chuẩn bị cho concert của Taemin sẽ diễn ra tại Nhật. Rikimaru Chikada vẫn ở team biên đạo của chị Rino, Uno Santa vẫn là backup dancer mà Taemin mời đến. Cả nhóm biên đạo và dancer đều đã làm việc với nhau nhiều lần, vốn dĩ quen thân. Nhiều người bận rộn lâu không liên lạc, ngày đầu hội ngộ trở nên có chút ham vui, đến khi thân hình to lớn của nhóc con bên cạnh nghiêng hẳn về phía anh, mái tóc tơ ôm trên vai anh mềm mại và hơi thở nóng hổi phả vào da cổ hơi ngứa ngáy, Rikimaru mới giật mình nhận ra Santa thế mà lại say mất rồi. Đã say rồi thì nên đi ngủ. Nhóc con mấy hôm nay đã chạy tới căn hộ của anh ở Tokyo, nói rằng vì ở gần phòng tập thuận tiện đi lại, thế nên dĩ nhiên người quang minh chính đại mang con sâu rượu ngất ngưởng này về nhà hiển nhiên là Rikimaru. Hơn nữa, tiệc còn chưa tàn, Rikimaru cũng không muốn phiền người khác. Căn nhà anh đang ở chỉ cách hai con phố nhưng trời giao mùa, nhiệt độ buổi đêm xuống hơi thấp, người say rượu dễ bị cảm lạnh, Rikimaru vẫn quyết định gọi xe, còn lấy áo khoác của cả hai chùm lên người Santa đang thiu thiu ngủ. Sau lần thi đấu lúc đang ốm sốt vào mùa đông năm trước của Santa bị anh phát hiện khi chạy tới Nagaoka để đón sinh nhật cùng em, Rikimaru không muốn lần này lại thấy Santa sụt sịt đáng thương lại còn mất thêm cả tuần trời để hồi phục hoàn toàn nữa. Đứa nhỏ này thật sự quá liều mạng. Thế nhưng, tất cả đều vì đam mê và tấm lòng đối với vũ đạo, tính cứng rắn và kiên cường này của Santa tựa như đã ngấm vào từng hơi thở, giống hệt như những năm tháng Rikimaru kiên trì theo đuổi ước mơ. Rikimaru hiểu nỗ lực của Santa như vậy, thế nên, chẳng thể nào trách cứ em. Rốt cuộc, anh cũng chỉ có thể đau lòng như thế. Nhóc con vô tâm vô phế này lại chẳng biết chẳng hay, chỉ biết trên đường từ quán rượu ra xe taxi, cứ níu lấy tay anh mãi. Từ khuôn viên bên trong đi ra bên ngoài phải đi qua một ống chui hơi tối, nửa đêm vắng vẻ, khách vãng lai không nhiều mà khách như bọn họ cũng ít, cũng chỉ có Rikimaru dìu Santa băng qua từng ô gạch, ánh đèn lủng lẳng trên đầu, chớp nháy tắt sáng như những đốm sao.Nửa thân người cao ngồng của nhóc con dựa vào Rikimaru. Santa không nặng lắm nhưng bao năm rèn luyện vũ đạo, cơ bắp lại cực kỳ rắn chắc, vì thế, để dìu được người cao hơn mình tới mười cen ti mét cũng không phải điều dễ dàng gì với người thấp hơn như Rikimaru. Cơ mà, Santa lúc say lại đặc biệt bám người. Má nhóc con cọ cọ vào một bên tai Rikimaru, từ cánh mũi còn phát ra những âm thanh thở đều nhè nhẹ, tóc luồn vào trong tóc rối bùi nhùi, mùi nước hoa dịu ngọt lan vào tận trong từng nút thắt của thớ vải trên áo hoodie đang mặc, lẫn vào mùi của rượu đậm. Sức nặng một vai bên càng lớn mà đứa nhỏ này cứ mơ mơ hồ hồ, gọi cũng không được, Rikimaru bất đắc dĩ dựa sát vào lồng ngực Santa, để nhóc con kẹp giữa anh và bức tường mà chỉnh lại tư thế cho đỡ mỏi, thế nhưng, vào thời điểm anh hơi tách người ra, Santa lại bỗng nhiên dùng sức mà kéo mạnh lại. "Santa?""Nè?"Rikimaru kinh ngạc ngước lên nhìn nhưng Santa rõ ràng chưa tỉnh rượu, ánh mắt vẫn cứ mơ màng, vậy mà, cánh tay choàng lấy người anh lại không chịu buông ra. Chẳng biết bằng cách nào, nhóc con tích tắc đã cúi xuống, trán bọn họ va vào nhau đau điếng làm cho Rikimaru theo phản xạ nhắm mắt lại, đến lúc anh mở mắt ra, đã thấy khuôn mặt mình gần với khuôn mặt của Santa hơn bất cứ lúc nào. "Riki - kun?""..."Rikimaru không trả lời, cũng chưa thể trả lời, tiếp xúc quá gần gũi khiến trái tim trong lồng ngực anh đập mạnh."Riki - kun thích em không?""Có thích em không vậy?"Santa bắt đầu hỏi, không rõ là vô tình hay cố ý, khuôn mặt càng tiến lại gần. Rikimaru hơi né đi, vậy mà, vẫn không cách nào tách ra khỏi vòng tay chặt cứng của Santa được. Bọn họ không phải lần đầu tiên nắm nay, cũng không phải chưa từng ôm nhau, thế nhưng Rikimaru đều cố gắng hạn chế ở mức của bạn bè. Santa gặp anh năm hai mươi tuổi, đến bây giờ, cũng chỉ là cậu bé hai mươi mốt tuổi. Santa lớn hơn một chút, anh sẽ già đi một chút, khoảng cách thời gian giữa hai người là thứ không thể bị vùi lấp. Giữa bọn họ có quá nhiều thứ khác nhau, khác nhau nhỏ nhất là tính cách, khác nhau lớn nhất là cuộc đời. Rikimaru càng không biết, đây là câu hỏi xuất phát từ tính hiếu thắng trẻ con của Santa hay là một lần say rượu thật lòng.Nhưng lý do dù có là gì cũng làm anh lo lắng.Có những cánh cửa nếu đã mở ra rồi sẽ chẳng thể đóng vào được nữa, Rikimaru đã đi con đường này gần ba mươi năm, sống bằng cách đơn giản nhất nhưng không phải chưa từng lùi bước. "Santa, về nhà nào. Về nhà đã được không?""Em không muốn, Riki - kun trả lời em trước đi."Santa lắc lắc đầu, cổ áo sơ mi lệch theo từng chuyển động. Santa hôm ấy mặc một chiếc áo màu xanh, hình như, Rikimaru đã từng thấy em mặc ở đâu đó một lần rồi. Chất vải mềm mại trượt qua làn da anh như lụa, rung rinh như những cánh hoa chạm vào nơi mềm mại nhất con tim. Đầu mũi đều là mùi nước hoa của em, đầu môi là yêu thương thuộc về em nhưng chưa từng nói, đầu ngón tay là ấm áp em lúc nào cũng mang tới trong giấc mộng tìm kiếm mệt mỏi của anh về phía cuối đường hầm. "Hay là ...""Riki không thích em à?"Giọng nói của Santa lẩn khuất âm khàn đặc vì rượu đổ vào màng nhĩ, chẳng hiểu sao lại mang theo cả cô đơn, Rikimaru bỗng có cảm giác như thể rằng, dẫu một mình Santa có đứng ở vùng ánh sáng kéo dài tới vạn trượng, em vẫn muốn tìm một người dù có phải cùng trải qua thời khắc tối tăm.Rikimaru nâng ánh mắt nhìn em, lông mi Santa rất dài, che đi tròng đen vốn chứa tia sáng đẹp đẽ nhất, lắc đầu, nhẹ giọng đáp."Không phải đâu.""Anh thích Santa mà." Thích em từ ngày hạ nóng bỏng, yêu em vào ngày xuân êm đềm, cùng em trải qua mùa đông lạnh giá.Mùa thu này, khi hoàng hôn tắt lụi, anh vẫn thích em. ...Santa có một chiếc áo sơ mi màu xanh, kiểu dáng đơn giản, một hàng cúc chạy dài ở giữa cùng chiếc túi hơi vát bên ngực trái, chất liệu mềm mại, là phong cách retro mà em cực kỳ yêu thích. Nếu trí nhớ của Rikimaru chính xác, anh đã từng thấy nhóc con mặc chiếc nào này ba lần rồi. Màu xanh mát mắt phủ lên làn da rắn chắc, vạt áo theo mỗi chuyển động của cơ thể phấp phới bay, theo những bước chân phóng khoáng của Santa những cánh bướm lóng lánh hòa vào ánh sáng, dập dềnh tan vỡ hay quấn quít triền miên, đều trở thành lấp lánh rơi xuống nụ cười của em ấy.Mỗi lần như vậy, Rikimaru đều có cảm giác mình đang nhìn ngắm một mặt trời, không chói lóa như thái dương trên bầu trời xanh ngát, lại dịu dàng như vầng dương rập rìu trên mặt biển mênh mông. Tuy rằng, mặt trời sau đó một vài phút sẽ nhào tới bên cạnh anh, vẫy đuôi hỏi. "Em có ngầu không? Ngầu nhất thế giới không?""Ngầu nhất thế giới" và "Giỏi nhất thế giới" là hai cụm từ Santa rất hay nói, cất lên cùng vẻ mặt hồn nhiên nhưng đầy quyết tâm, lẫn trong những miệt mài cố gắng ẩn giấu nơi nhiệt huyết bừng cháy, cuốn cùng những giọt mồ hôi và nước mắt đã rơi vào đại dương của thời gian vội vã, tựa hồ như giấc mơ từ thuở ấu thơ ngây ngô của đứa trẻ, thoáng chốc lại mang dáng vẻ của thiến niên đã trưởng thành. Rikimaru mỗi lần như vậy, đều sẽ nghiêng người vươn tay xoa mái tóc xù lên của Santa, dùng lời khen chân thành nhất của mình mà nói em giỏi lắm, để rồi, trong một khoảnh khắc rất nhanh, đối diện với anh là khóe môi cong cong cùng đôi mắt trong veo đầy ánh sáng. Đôi mắt em ấy lúc nào cũng rạng rỡ như vậy, tuy rằng, nhìn thật giống cún con. Santa thực sự giống một chú cún. Dạo gần đây, Rikimaru không còn cảm thấy thật là kỳ cục nếu so sánh nhóc con này với một chú chó con nữa. Bởi vì, thỉnh thoảng, nhìn Santa vui đùa với các dancer khác trên chặng đường từ cửa hàng tiện lợi về studio trong thời gian nghỉ ngơi giữa buổi tập của họ, dưới bóng cây rì rào và nắng vàng tươi, Rikimaru lại có ảo giác như thấy một em samoyed đang chạy tới chạy lui hớn hở.Ừ, chính là samoyed.Rikimaru đã từng suy nghĩ rất nghiêm túc về việc này, rằng Santa giống một em husky to đùng hiền lành, đôi khi sẽ hồ hởi một cách mất kiểm soát hay là một cậu chàng shiba ngoan ngoãn, luôn ngước khuôn mặt ngây thơ lên nhìn anh, nhưng lần đầu tiên, Rikimaru nhìn thấy cô nàng samoyed Shori mới mua về, anh đã có thể khẳng định rằng, Santa là một đứa nhỏ Samoyed vừa đẹp trai vừa đáng yêu quá độ. Nhất là khi dù đã vô tình mà đi cùng mọi người cách một đoàn dài, chỉ cần nhìn ngang ngó dọc không thấy Rikimaru bên cạnh, Santa sẽ nhanh lập tức chạy quay về, bám lấy tay anh rất chặt, hai mắt đen láy sáng trong, híp lại nhìn anh cười nói."Em sợ Riki - kun lạc đường đó."Santa chắc chắn như thế, Rikimaru không phản bác em. Anh cũng sẽ không nói rằng con đường này bọn họ đã đi qua cả trăm lần, lạc đường còn khó hơn là nhắm mắt lại mà đi. Khi cảm giác mát lạnh của năm ngón tay đan vào nhau truyền tới theo xúc giác lan vào tận trong góc tim ấm nóng, Rikimaru đã chẳng hề muốn buông tay em chút nào. Tokyo đã vào thu rồi.Thời điểm lá vàng bắt đầu rụng xuống trên những vỉa hè lát gạch và mặt trời dịu dàng ôm ấp những cây dây leo quằn quèo trên các bức tường xi măng, xuyên qua những kẽ hở và vẽ thành những nét bút giao nhau giữa thành thị ồn ào, lòng người qua bốn mùa xuân hạ đông thu, hình như đã không cách nào chạy trốn. "Santa~""Vâng?"Bọn họ đi tụt lại đằng sau, mái che trên dãy cửa hàng ven đường đổ bóng xuống cả hai người, giống như ở giữa nơi dễ phát hiện nhất lại đem giấu những tâm tình của bọn họ. Rikimaru khẽ gọi, Santa đang đi bên cạnh lại như chỉ chờ anh lên tiếng, vui vẻ quay sang. Mùa thu năm nay, Santa rõ ràng đã cao hơn anh rất nhiều, khuôn mặt cũng sắc nét hơn, viền trên làn da nâu rám nắng của con trai vùng biển nhưng nụ cười rực rỡ của cậu ấy, khuôn mặt đẹp trai đáng yêu của Santa, từng bước chân di chuyển nhịp nhàng, một ngón tay móc lấy gấu áo anh rất nhẹ hay đơn giản là một chiếc áo xanh hơi cũ nhưng sờ vẫn thật mềm, còn có mùi nước hoa hương gỗ quen thuộc, chỉ cần như thế cũng đã đủ để Rikimaru rung động. "Em đã từng xem một bộ phim tựa đề là Blue is the warmest color chưa?""Em vẫn chưa. Rikimaru xem rồi ạ?""Ừ.""Vậy thì, có muốn đi xem cùng với anh không?""Santa?"Để rồi, có khi nào, anh sẽ nói cho em biết, thì ra, từ Paris hoa lệ tới Tokyo náo nhiệt, hay ở Hyogo yên bình và Nagoya nơi những con sóng biển xô bờ cát, không cần bất cứ hào nhoáng nào, cũng cần bất kỳ những khoảnh khắc định mệnh chớp nháy trong các câu chuyện cổ tích xa xưa, chỉ cần là em ở đó, tất thảy đều sẽ là tình yêu. Em mặc chiếc áo em thích nhất sẽ thành chiếc áo anh thích nhất, mùi hương em hay dùng nhất sẽ thành mùi hương anh nhung nhớ nhất, điều em mong muốn nhất cũng sẽ trở thành một phần ước mơ của anh, người em yêu sẽ yêu nhất là em. Và em chính là màu sắc ấm áp nhất, anh dùng cả hai tay đều níu lấy, vẽ nên dáng hình của tương lai bọn mình. Riêng hai chúng ta.Và nhất định, em sẽ biết.Blue là em.Yêu cũng là em.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com