TruyenHHH.com

Santa X Rikimaru Ban Ngay Vung Cuc

bởi vì không phải ai cũng có cơ hội được lớn lên

...

Tháng hai, số lượng phụ sản nhập viện trước khi sinh đột ngột tăng cao, bác sĩ chuyên khoa Phụ Sản năm rồi chỉ có hai người, bác sĩ nội trú được phân bổ theo tháng cũng chỉ có ba, nhân sự không đủ để chăm sóc bệnh nhân, thời gian trực của thực tập sinh ở khoa Phụ Sản kéo dài thêm hai tuần, tương đương với nội trú. Vậy nên, Santa cũng không vội vàng gì mà chuyển sang khoa khác theo quy trình cũ.

Thế nhưng, sau buổi tối cãi nhau ở phòng nghỉ của khoa Phụ Sản ba ngày trước, Santa hiếm khi nào gặp được Rikimaru nữa.

Ngoại trừ những lúc kiểm tra cho những sản phụ đang nằm viện theo bảng phân công trực và trong vài buổi khám ngoại trú cùng giáo sư, Rikimaru đứng cạnh ngay bên cạnh Santa cúi đầu ghi chép, anh ấy thường xuyên ở trong NICU cả ngày lẫn đêm, thậm chí tới cuối tuần cũng không thấy về nhà.

"Rikimaru làm gì có nhà mà về?"

Lee Taemin nói thế vào một buổi tối thứ bảy trời mưa khi bọn họ đang đứng ở bệ gỗ cạnh cửa sổ của quán cà phê dưới tầng một bệnh viện.

Bên ngoài cửa kính, đêm buông hối hả, còn có mùi của mùa xuân ướt át bốc lên từ những đám mùn dưới gốc cây.

Lee Taemin đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi, nâng cốc sứ nóng đầy bọt kem bên trên, nhấp một ngụm. Macchiato ngọt lịm, vừa thơm mùi sữa vừa có vị của hạt cà phê rang.

"Ủa, Rikimaru bán nhà rồi à?"

Bá Viễn ngạc nhiên, nghiêng đầu hỏi. Chuyện Rikimaru có một căn hộ ở phía cuối thành phố thì anh cũng biết, nhưng chưa từng nghe nói tới việc còn giữ hay đã sang tên đổi chủ rồi.

"Không, đã bán đâu. Nhưng cũng chẳng coi là nhà, cậu ấy bỏ hoang từ lúc bà ngoại mất còn gì. Lên nội trú, Rikimaru chả mấy khi rời bệnh viện, có đi đâu thì cũng đi nửa buổi là về. Ngày nào cũng ở phòng nghỉ, gọi cái là tới như tên bay."

"Thời gian trực với tổng số ca phẫu thuật nhiều nhất trong lịch sử nội trú của bệnh viện rồi đấy."

Lee Taemin ngửa cằm, dùng thìa khuấy kem sữa trong cốc sứ, đưa mắt nhìn sang Santa đang hếch mũi lắng nghe.

"Nhưng Rikimaru chưa ra khỏi NICU hả? Không đói à?"

"Chưa ra, ai mà kéo nổi cậu ấy."

Bá Viễn lắc đầu, thở dài một tiếng rồi nói.

Santa cũng suýt nữa thì gật đầu phụ hoạ. Em nhớ rõ, nếu tính theo thời gian từ buổi sáng, Rikimaru ở trong NICU đã mười hai tiếng, còn nếu tính thời gian là ba ngày, thời gian anh ấy ở trong NICU là gần bốn mươi giờ đồng hồ.

Rikimaru trưa nay không tới căng tin, tối cũng không về phòng nghỉ, Santa ở phòng bệnh cả buổi chiều cũng không thấy mặt anh. Kỳ lạ hơn, Santa cảm thấy không phải do mình tránh mặt Rikimaru mà là ngược lại.

"Bạt mạng thế."

Lee Taemin dùng thìa khuấy bọt kem loạn thành một màu nâu nhạt chẳng còn nhìn ra hình thù ban đầu, nghĩ một lúc rồi nói tiếp.

"Thế mà, người sống bạt mạng với bệnh nhân như thế cũng vẫn làm gì có quyền quyết định thay người bệnh đâu?"

"..."

Santa cầm chai nước lọc, làm bộ làm tịch không để người ta biết mình đang chăm chú nghe lỏm, loay hoay đóng mở, cuối cùng vừa đưa lên miệng uống thì bị sặc, ho khù khụ, nước chảy ướt cả cằm, chui vào cổ áo blouse lạnh buốt giữa đêm xuân.

Lee Taemin vẫn mở tròn mắt trong sạch nhìn Santa, cười hì hì, vỗ lưng em vài cái.

"Hóng chuyện nhanh quá nhỉ?"

Bá Viễn rút ra mấy tờ khăn giấy đưa sang cho Santa lau mặt, nói nhỏ.

"Tin nghe từ hành lang ấy."

Lee Taemin đáp lại.

Hành lang bệnh viện là một cái tổ đưa tin còn năng suất hơn một toà soạn báo, từ khoa này có bệnh nhân ra sao tới khoa nọ có người nhà bệnh nhân như thế nào, rồi cả những chuyện lông gà vỏ tỏi hay việc to như con voi, chỉ cần trong nháy mắt là biết được.

Người trong bệnh viện bận rộn chạy tới chạy lui quay cuồng quanh năm suốt tháng với bệnh nhân và những ca bệnh, đôi khi, cũng tự kiếm tìm vài niềm vui nho nhỏ để giải trí qua ngày.

"Bọn họ còn đang ngạc nhiên là chưa thấy bác sĩ quỷ thần xúc cái người đã nói câu đó chôn xuống đất nên tò mò không biết là ai. Còn cả hội cá cược xem người này có thân phận như thế nào, liệu còn sống sót được hết tuần này không nữa."

Lee Taemin hề hề nói, khoé môi cong lên như đang kể chuyện cười.

"Có bác sĩ bên Ngoại khoa còn đặt cược người nói câu đó là con của viện trưởng hoặc là em bác sĩ Byun, con ông cháu cha nên bác sĩ Chikada không làm gì được."

"Cậu cũng tham gia hả?"

Bá Viễn nghi ngờ, nheo mắt nhìn Lee Taemin.

"Ờ, nhưng tôi chỉ cá người này không những sống sót qua tuần này, còn sống rất lâu nữa."

"Cá thế nào?"

"Bao ăn nửa tháng."

Lee Taemin hí hửng đáp lại, quay sang phía Santa.

"Muốn cá thì đi tìm bác sĩ thực tập Hashizume khoa Thần kinh nhé, cậu ấy là nhà cái."

"Này, đừng có dạy hư trẻ con."

Bá Viễn quắc mắt nhắc nhở, Lee Taemin vẫn nhởn nhơ còn Santa lại chỉ lơ đãng cho qua. Em giữ chai nước trống rỗng trong tay, nhìn cơn mưa bay đang trôi trên những mầm lá.

Cái ổ tin tức của bệnh viện còn được gọi là ổ chim ri, bắt nguồn từ đâu thì chẳng biết nhưng cứ túm lại một bác sĩ thực tập thì hỏi gì cũng ra. Vì thế, Santa đã nghe Mika lải nhải mấy ngày nay về vài vụ cá cược này.

Cá cược từ việc đoán xem thân phận người nói với bác sĩ Chikada như thế là ai tới cá cược xem ai sai ai đúng.

Santa cầm theo ba quả táo, nghe phổ biến các hạng mục và quy tắc đặt cược vài phút liền, rồi đặt táo vào ô lựa chọn Rikimaru đúng, phần thưởng trao tận tay ngay lập tức là một thanh chocolate đen đắng, bảy mươi lăm phần trăm cacao, xuất xứ từ Ý, nhà làm, được bác sĩ Byun tài trợ cả thùng mấy trăm thanh. Em đút lại thanh chocolate vào túi áo, nhìn quanh thì ai cũng có quà, bởi vì chẳng ai nghĩ Rikimaru sai cả.

Santa cũng thế.

Nguyên tắc quan trọng đối với bác sĩ khoa Phụ Sản, Santa đã được nghe nhiều lần, chỉ khi cứu được người mẹ mới có cơ hội giữ được đứa con, hay là việc bác sĩ sẽ luôn ưu tiên cứu mẹ trong những biến chứng của thai kỳ gây nguy hiểm tới tính mạng của cả thai phụ và thai nhi.

Santa học thuộc lòng vanh vách. Nhưng em vẫn luôn cảm thấy, trong khi những sinh linh bé nhỏ dẫu chưa chào đời kia mang theo hi vọng được nhìn thấy ánh sáng của thế giới thì bác sĩ lại chính là những người lựa chọn gạt đi mong ước của chúng đầu tiên.

Thai nhi không nói được, chúng chẳng có quyền tự bào chữa cho sự có mặt của mình, âm thanh duy nhất mà người ta có thể nghe là tiếng đập của tim thai.

Thai nhi bảy tuần tuổi, nhịp tim thai là 90 nhịp trên một phút. Thai nhi tám tuần tuổi, nhịp tim thai trung bình 120 nhịp trên một phút.

Những tiếng đập bình bịch khoẻ mạnh, truyền qua thiết bị kim loại, dội vào trong màng nhĩ của Santa vào mỗi lần siêu âm cho thai phụ, hệt như những tiếng nỉ non bền bỉ của những đứa trẻ đang chờ tới ngày nhào vào cuộc đời mênh mông.

Sản phụ bị u xơ tử cung cũng mang thai tuần thứ chín rồi, đứa bé đã trưởng thành cùng khối u và kiên trì sống sót ngay cả khi bị chèn ép. Thế nhưng, em ấy sẽ chẳng thể mở mắt, cất tiếng khóc hay nhìn thấy thế gian.

Santa chẳng trách gì Rikimaru cả, quyết định ngừng thai kỳ cũng không phải anh ấy đưa ra, nguyên tắc ưu tiên người mẹ về mặt y học hoàn toàn đúng đắn. Đánh đổi sự mạo hiểm tính mạng của cả thai nhi và thai phụ, một phần trăm là cứu được cả hai, chín mươi chín phần trăm là mất tất cả. Người ta có thể đặt cược nhiều thứ nhưng không ai có thể liều lĩnh tột cùng chỉ vì một cơ hội nhỏ nhoi.

Santa chỉ đau lòng.

Em cũng không hiểu, tại sao Rikimaru lại bỏ qua cơ hội cứu sống đứa bé dễ dàng đến vậy. Người vẫn luôn giành giật từng hơi thở cho bệnh nhân, phút chốc, chẳng có lấy một suy nghĩ dư thừa. Nhưng rốt cuộc, Rikimaru chẳng những không giải thích, không trả lời, không cho Santa một đáp án về mọi thứ mà lại làm cái việc khó hiểu là biến mất khỏi không gian xung quanh em như thế.

Có thể, Rikimaru sẽ cảm thấy Santa quá cảm tính, đôi khi, còn cảm tính đến mức thầy giáo chủ nhiệm cấp ba từng hỏi rằng liệu em có thật sự muốn trở thành một bác sĩ hay không, bởi vì một bác sĩ cảm tính chẳng biết lúc nào sẽ hại chết bệnh nhân của mình.

Và anh ấy cũng giống như những người khác cho rằng trong buổi tối nọ, những lời Santa dám nói ra là điên rồ, là không có phép tắc, là thiên vị mà không dựa vào nguyên tắc của y khoa, cũng là ngu ngốc.

"Rikimaru không nghĩ thế đâu."

"Dạ?"

Santa đang cúi xuống lơ đãng nhìn những ánh sáng phản chiếu của bóng đèn trên ô kính, ngẩn ngơ suy nghĩ, bỗng nhiên lại nghe thấy giọng nói vang ngay gần mình, em giật mình ngẩng đầu lên.

Không biết từ lúc nào, bác sĩ khoa Thần kinh Lee Taemin đã uống cạn cốc cà phê rồi chạy đi mất, ở bên cạnh bục gỗ giữa hành lang sáng trưng vắng người lại nhiều tiếng mưa rơi, chỉ có bác sĩ nội trú Bá Viễn đang nhìn Santa, mỉm cười chậm rãi nói.

"Cậu ấy không phải là người sẽ nghĩ ai đó lên tiếng vì sự sống của người khác là ngu ngốc, đừng lo lắng thế."

"Anh biết em đang nghĩ gì ạ?"

Santa ngạc nhiên hỏi.

"Ừ, cậu dễ đoán mà."

Bá Viễn buồn cười nhìn nét mặt của Santa.

"Với lại, không cần phải cầm hộp cơm đi vòng vòng từ NICU về phòng nghỉ mấy lần nữa, đói thì tự cậu ta mò đi ăn. Có lần cậu ta còn nhịn hai mươi tư tiếng cũng được kìa."

"Rikimaru á, chết vì cái gì thì chết, chứ nhất định lúc chết là con ma no nhất trong bệnh viện này."

Bá Viễn đơn giản tiếp lời, kể lể.

Anh không nhớ cụ thể về thời gian, nhưng thời điểm ấy, bọn họ đang trực khu Cấp cứu. Trời mùa hè, sáng sớm nhiều nắng, tiếng xe cứu thương réo rắt kéo vào bệnh viện.

Công trình trung tâm bị sập giàn giáo, hai mươi công nhân bị thương. Chấn thương đủ loại, từ chảy máu phần mềm thông thường tới biểu hiện nguy hiểm như xuất huyết trong, tràn dịch màng phổi, vỡ lá lách, rách gan, có bệnh nhân bị thanh sắt đâm xuyên qua tĩnh mạch đùi, lúc đưa vào tới bệnh viện đã gần hôn mê, huyết áp giảm mạnh, nhịp tim đập nhanh, phần hoại tử lan rộng, cũng có người không thể cứu được nữa, đã tử vong trên xe cứu thương rồi. Rikimaru lúc đó đã một ngày một đêm không ngủ, vừa vặn hết giờ trực lúc sáu giờ sáng, lại từ cửa bệnh viện quay ngược trở về, chạy theo giường bệnh xông thẳng vào phòng cấp cứu. Bọn họ chẳng ai kịp nghĩ gì, hối hả xử lý vết thương, sắp xếp phòng phẫu thuật, làm hồi sức khẩn cấp, đến lúc nhớ ra mà nhìn đồng hồ, đã là một ngày dài.

Sau đó vào lúc một giờ đêm, Bá Viễn nhìn thấy Rikimaru, người vừa mới đóng lại lồng ngực cho bệnh nhân tử vong mười phút trước đã ngồi ở căng tin, xúc tới thìa cơm trắng với canh xương bò thứ năm hay thứ sáu.

"Anh ấy đúng là đã quen với việc người ta chết trước mặt mình."

Ngón tay chạm vào những mảng gân gỗ hơi gồ lên ram ráp trên da thịt, Santa nghĩ tới cái lần mình chứng kiến Rikimaru tuyên bố tử vong dạo nọ, khẽ nói.

"Ừ, nhưng cậu biết sau đó Rikimaru làm gì không?"

Bá Viễn hỏi.

"Làm gì ạ?"

Santa thắc mắc.

"Sau đó cơm chưa kịp ăn hết, nước cũng không kịp uống, cậu ấy lại bị gọi tới cấp cứu cho một sản phụ bị vỡ tử cung hoàn toàn trong thai kỳ, bờ rách nham nhở tím bầm, các mạch máu bị xé nát, máu chảy be bét ở bụng và âm đạo, thai phụ bị ngừng tim, thai nhi bị đẩy ra ngoài, sờ bụng còn thấy các phần lổn nhổn của đứa bé và khối tử cung, nhìn sợ chết khiếp."

Santa hơi nhướn mày. Bá Viễn phì cười nói, lông mi rung lên, nhìn Santa giải thích.

"Sợ thật đấy, đầu và các bộ phận của đứa bé trôi hẳn ra ngoài tử cung, hằn lên bụng mẹ nó như vết muỗi Amazon khổng lồ vậy."

Bá Viễn dùng nước trên đầu ngón tay, vẽ lên tấm kính mấy hình méo mó, anh nhăn mày, nghĩ lại hình ảnh của nhiều năm trước, khi người vợ được đẩy vào trên cáng cấp cứu, người chồng chạy theo sau, nước mắt giàn dụa, vừa cầm tay vợ không rời vừa gào lên vang cả phòng. Tiếng kêu thé cổ, rởn cả da gà, rơi vào những mảng ký ức không thể quên.

"Lúc ấy, bọn tôi mới là bác sĩ nội trú năm nhất được năm sáu tháng gì đó, chưa từng gặp trường hợp này bao giờ cả, ai cũng run tay. Chỉ có Rikimaru là đủ bĩnh tĩnh để truyền máu, truyền điện giải, lại CPR cho thai phụ. Đều là cậu ấy làm hết. Tay cứ ấn trên ngực bệnh nhân rồi sốc điện, trèo hẳn lên giường bệnh đẩy vào OR. Ca phẫu thuật dài mười hai tiếng, vừa hồi sức vừa mổ."

"Sau đấy, giáo sư có nói nếu không phải Rikimaru kịp thời hồi sức thì cả thai phụ và đứa bé đều không thể cứu sống được rồi. Nhưng lúc đó, ai cũng thở phào, chỉ có mặt cậu ấy xanh lét hơn cả ma."

Bá Viễn kể lại bình thản nhưng lúc Santa nhìn anh, em vẫn có thể đôi đồng tử của anh lay động rung rung, giống như đang nhớ lại những hình ảnh cũ, cũng không như không muốn hiển hiện quá chi tiết điều gì.

"Bọn tôi chẳng ai dám hỏi cả, Rikimaru cũng không nói. Mãi sau này, tôi mới biết, cậu ấy sợ nhất không phải là nhìn bệnh nhân chết, mà là để bệnh nhân chết trước mặt mình mà chẳng thể làm gì."

"Thế nên, dù không biết lý do cụ thể khiến hai người cãi nhau là gì nhưng có lẽ, Rikimaru đã làm nhiều hơn những gì cậu thấy. Cậu nên đi hỏi cậu ấy rõ ràng đi."

"Nhưng..."

Bá Viễn lắc đầu:

"Đừng giận dỗi nữa, muốn gặp thì cứ xông thẳng vào NICU ấy."

Santa vâng nhẹ một tiếng rồi im lặng, nhìn theo bóng đèn đổ trên mái tóc đen và những khung sắt nghiêng nghiêng trên vòm cây đầy nước mưa ẩm ướt.

Bá Viễn nâng khoé mắt nhìn người đối diện, rồi nhớ tới bộ dạng của Rikimaru mấy hôm nay.

Chikada Rikimaru và Uno Santa đặt cạnh nhau vốn dĩ không nhìn ra điểm nào chung cả, như chim bay trên trời, cá bơi dưới nước, vừa xung khắc lại vừa khác biệt quá nhiều. Vậy mà, đến bây giờ chẳng hiểu sao, Bá Viễn lại cảm thấy hai người này giống nhau nhiều hơn bất kỳ ai khác. Người thì chẳng sợ cái gì, đối mặt với tình huống bệnh nhân nguy kịch vẫn biết cách xử lý kịp thời, đến lúc cứu được bệnh nhân lại có thể tái mét mặt. Người thì đến cả việc bị người ta gán cho đủ thứ bệnh trên đời để nói về tình cảm cũng không giận không hờn, nhưng lại vì một quyết định y khoa mà cãi nhau như vậy.

Bác sĩ bọn họ cũng là người, cũng có đau lòng, cũng có mất mát, cũng có những lúc cảm thấy sợ hãi và bất lực, thế nhưng, hình như bởi vì nhìn thấy người ta chết, người ta sống, người ta đau đớn nhiều hơn là mình từng đau, hoặc sẽ đến một lúc nào đó hoang tưởng điều này là sự thật, lại cứ giỏi giấu diếm những khó chịu chất chứa ở nơi đáy lòng sâu thẳm, móc ra không được, kéo tới không hay, rồi nhìn thấy vầng trăng mờ nơi bầu trời tinh mơ sáng, lại tưởng là ngày mặt trời không lặn.

Nhưng rốt cuộc, lựa chọn như thế nào cũng đều là sinh mệnh mà thôi.

.

.

.

Ca phẫu thuật của sản phụ bắt đầu từ mười một giờ tối, ở OR 1.

Santa rời khỏi phòng bệnh lúc mười một giờ hai mươi phút sau khi đã kiểm tra một ca đau bụng do rối loạn tiêu hoá trong thai kỳ, em đi tới khu phòng chờ phẫu thuật dành cho người nhà, nhìn quanh.

Người chồng ngồi trong góc phòng, thẫn thờ trên một chiếc ghế đặt sát mép cửa, đôi mắt trân trân dõi theo bảng điện tử đang hiện thông tin của ca phẫu thuật, ánh sáng đèn điện không đủ, Santa chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt mơ mơ hồ hồ.

Santa nghĩ một lúc, em xoay người về phía bên cây bán hàng tự động, rút từ trong túi áo ra hai đồng xu, mua một lon cà phê ấm rồi mới đẩy cửa bước vào.

Căn phòng chỉ có một người, đêm nay không có ca phẫu thuật nào trùng khung giờ đêm, mấy ca phẫu thuật trước đó đã kết thúc muộn nhất là mười giờ tối.

"Anh uống đi."

Santa đặt lon cà phê vào tay của người chồng, dịu giọng nói.

Người đàn ông ngước lên nhìn em, nơi khoé mắt lập loè trong gọng kính hình như có một giọt nước, Santa cũng không thắc mắc, chỉ ngồi xuống bên cạnh.

"Sau khi ngừng thai kỳ, hút thai an toàn rồi sẽ tiến hành phẫu thuật cắt bỏ khối u xơ tử cung. Ca phẫu thuật kéo dài khoảng bốn tiếng, là bác sĩ Kim của khoa Ngoại và giáo sư Hwang của khoa Phụ Sản phụ trách, đều là những bác sĩ lành nghề cả, anh đừng lo lắng."

"Cảm ơn bác sĩ."

Giọng nói của người đàn ông hơi khàn, giống như đã thức khuya qua nhiều ngày, ở bên mấy đầu ngón tay còn dán cả urgo. Santa nhìn góc áo nhăn nhúm của người chồng trong vài giây, lại nhớ tới bộ dạng lúc anh ta chăm sóc người vợ trong những ngày ở viện, em lắc đầu.

"Không có gì, anh vất vả rồi. Chỉ là lon cà phê thôi..."

"Tôi cảm ơn bác sĩ không chỉ vì lon cà phê đâu."

Người chồng nói.

"Bác sĩ Chikada đã kể cho tôi nghe rồi. Cảm ơn cậu vì đã lo nghĩ cho đứa bé của chúng tôi."

Santa hơi sững người, ngạc nhiên quay sang nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh. Cổ áo anh ta một bên bẻ, một bên dựng thẳng đứng, tóc tai lộn xộn, hai má đều đã gầy hóp lại so với năm ngày trước vào lần đầu tiên Santa tiếp nhận ca bệnh của bọn họ từ khoa Cấp cứu chuyển sang, tuy rằng, em vẫn nhìn ra được đôi mắt đen nhánh, sắc sảo và sáng rực.

Trên đầu bọn họ chỉ là một ánh đèn heo hắt và ánh sáng xanh đỏ phản chiếu từ bảng điện tử nhưng ở khoảng cách gần hơn lúc nãy, Santa nhận ra, người đàn ông đang hơi mỉm cười.

"Rikimaru nói với anh về việc phương pháp phẫu thuật cứu cả mẹ và thai nhi rồi à?"

Santa lên tiếng, giọng hoang mang.

"Ừ, bác sĩ Chikada đã gọi cho tôi trước khi thông báo về phác đồ điều trị."

Người đàn ông gật đầu, đáp lại.

"Cậu ấy giải thích cả hai phương án phẫu thuật và hỏi ý kiến của tôi. Nếu như tôi khẳng định chọn việc dừng thai kỳ, cậu ấy sẽ không nói về việc vừa mổ khối u vừa giữ lấy thai nhi nữa. Bác sĩ Chikada nói nếu không thể cứu đứa bé, thà rằng để vợ tôi không biết, còn hơn để cô ấy biết rồi đau lòng."

"Rikimaru có nói anh nên làm gì không?"

Santa hỏi, những ngón tay đan vào nhau.

"Không, cậu ấy chỉ nói, vợ tôi hay đứa trẻ đều kiên cường đến cực hạn rồi."

Người đàn ông chậm rãi trả lời.

"Sau đó, như cậu thấy rồi. Dù sao, tôi cũng rất biết ơn, bác sĩ Chikada nói rằng, cậu thật sự rất thương đứa nhỏ."

"..."

Người đàn ông vỗ vai Santa một cái, giống như thay cho mọi lời cảm ơn chẳng nói nổi thành lời.

Santa thì chỉ im lặng, cắn môi.

Giữa những móc nối của khớp xương đau nhói ở hai bàn tay, em chẳng biết nên trả lời như thế nào, lại càng cảm thấy mình đúng là điên rồi. Những lời em đã dùng để chỉ trích Rikimaru ở phòng nghỉ hôm đó, Santa đều nhớ cả, từng câu chữ tưởng là kim châm hoang hoải âm ỉ nơi trái tim, chốc lát hoá thành những con dao hai lưỡi tích tắc xoay ngược lại đâm về phía em túi bụi.

Santa chợt cảm thấy hai tay em hơi tê đi dưới âm thanh của đồng hồ và những lặng thinh khắc khoải.

"Nhưng mà, bác sĩ biết đấy, vợ tôi, mẹ đứa bé, cô ấy đã chịu đủ đau đớn rồi."

Người đàn ông bật cười khe khẽ, lại giống như một tiếng than. Giọt nước mắt rơi ở mi, ở má, lăn ở sườn mặt gầy sắc, lại chẳng biết làm sao, chạm vào lòng bàn tay của Santa rồi thoáng chốc tan ra nơi từng đường vân tay rõ ràng của em hằn sâu trên da thịt.

"Có lẽ, chờ đến một ngày nào đó, đến lúc chết đi, chúng tôi sẽ gặp lại con mình và chân thành xin lỗi nó."

Người chồng đưa mắt nhìn Santa, hoặc nhìn bầu trời đêm phía sau lưng em mênh mang trải dài tít tắp.

Bên ngoài cửa kính, những khung màu đen thăm thẳm và đầy sao lóng lánh.

"Xin lỗi vì không phải đứa trẻ nào tới với thế giới này cũng đều có cơ hội được trưởng thành."

...

Santa hối hả chạy dọc hành lang vắng vẻ tới khoa Nhi, điều dưỡng Haniuda vừa gọi em năm phút trước.

Thai nhi được lấy ra bằng phương pháp nạo hút, đưa về phòng lạnh của Nhi khoa để chuẩn bị các thủ tục cần thiết rồi mới trao lại cho người nhà.

Phòng lạnh Nhi khoa nằm ở phía Đông bệnh viện, trên lầu hai, Santa vừa tới nơi đã vội vã đẩy cửa. Trong phòng không có nhiều người, hai điều dưỡng, một chiếc khay tự động đang đựng bào thai chín tuần tuổi ở chính giữa và Rikimaru vẫn còn mặc nguyên quần áo phẫu thuật chưa thay.

Santa nhìn anh, trên trán Rikimaru là mồ hôi và tóc bết lại dính vào da thịt, dưới cằm là nước trong, đang nhỏ xuống lách tách thoáng qua như mưa đọng rồi rơi rớt.

Bọng mắt của Rikimaru dày hơn sau vài ngày, da cũng tái đi nhiều, bợt bạt.

"Lại đây."

Rikimaru gọi một tiếng.

"Vâng."

Santa nhanh chân bước tới, một bước hai bước rồi ba bước dài, rốt cuộc em cũng đã đứng song song bên cạnh anh ấy.

Nhiệt độ trong phòng rất thấp, phả vào hai cánh tay mơn man. Santa thấy lạnh, mà cũng không lạnh, gió thổi qua áo blouse, luồn tới bên gáy lay phay nhưng hơi nóng mơ hồ ở phía trước phủ lên tay em, lên má và cả khoé mắt.

Santa đứng thẳng người, nhìn vào khay di động.

"Tạm biệt em ấy đi. Lần cuối cùng rồi."

Rikimaru khẽ nói, giọng nhẹ như một đám mây. Santa gật đầu, tay nắm chặt lấy thành nhựa, mũi em hơi cay, hốc mắt em cũng nóng hổi.

Vài phút sau đó, chẳng ai nói thêm một lời nào, chỉ có tiếng lịch kịch của băng nhạc từ chiếc radio cũ kỹ và tiếng piano của Beethoven vang lên trong yên ả, róc rách như tiếng suối, ngân nga như gió trời rồi lại tí tách như tiếng nói cười của bệnh nhi trong những tầng lầu thân thuộc.

Phút đồng hồ nhanh trôi khi tiếng nhạc ngừng, trả lại một không gian yên ả, Rikimaru đứng thêm một lúc, rồi tháo mũ phẫu thuật, chân dợm bước ra ngoài:

"Được rồi, phải về khoa thôi. Chỗ này sẽ có bác sĩ Nhi khoa lo phần còn lại."

"Vâng..."

Santa đáp lại, lén lút hít vào một cái thật dài, quay người đi theo.

Rikimaru đi đằng trước hai bước, Santa bước phía sau anh.

Hơn mười hai giờ sáng, bệnh viện yên ắng trong một giấc triền miên, đèn điện vẫn sáng trưng, rọi vào những ô kính, Santa ở ngược chiều, không nhìn được bên ngoài, lại có cảm giác ngày đêm lẫn lộn.

Santa suy nghĩ miên man, bỗng nhiên lại tưởng tượng rằng thời điểm hiện tại giống như không phải mới qua nửa đêm của ngày mới, mà đã là lúc bình minh.

"À, nhịp tim thai trước khi dừng thai kỳ của em ấy là 110 nhịp."

Rikimaru chợt nói.

"Vâng, em biết rồi."

Santa đáp lại, em chợt ngừng chân, đứng lại dưới một ngọn đèn nhìn về đằng trước.

Rikimaru vẫn bước đi bên cạnh những ô cửa sổ tiến lên, chẳng hề dừng lại. Ánh sáng phủ lên đuôi mắt anh, rơi vào chân tóc, vào khoé môi lộng lẫy. Áo phẫu thuật màu xanh, tóc anh thì đen nhánh, lẫn lộn vào nhau trong những khung màu.

"Không phải biết rồi, mà phải nhớ lấy."

Rikimaru hơi nâng tông giọng, nghiêng đầu nhìn rồi ngạc nhiên quay lại. Chẳng hiểu từ lúc nào, Santa đã đứng sau anh cả một đoạn khá dài.

"Làm gì thế?"

Rikimaru hơi nhíu mày, dừng chân.

"Dạ, không có gì."

Santa mỉm cười, cong cong đôi mắt.

"Em ngắm mặt trời thôi."

"Mặt trời lúc nửa đêm?"

Rikimaru khó hiểu hỏi.

"Sau này nói cho anh biết."

Santa cười hì hì, chạy về phía Rikimaru, rồi lại nói liên hồi.

"Anh đói không, em mời anh ăn sushi nhé. Có cửa hàng mở tới ba giờ sáng, để em gọi về. Sushi gì, anh chọn đi. Gọi cả mì cũng được, cả cơm canh, gì cũng được."

"Anh thích cái nào thì lấy cái đó."

"Em bao hết!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com