Sanrin Chu Tinh Doi Ta Lua Tinh Doi Lua
Trong những đêm bất chợt nơi mà sóng bão ùa về bởi cái lạnh từ thời tiết chuyển mùa, Rindou hay gặp ác mộng.Giấc mơ ấy triền miên, dai dẳng từ ngày này qua tháng nọ, khi mà nhắm nghiền mắt lại trên chăn êm nệm ấm là một chuỗi những xúc cảm lâng lâng tưng bừng nở rộ trong thân thể mà cuỗm tới miền cực lạc, nơi chỉ có một thằng nhóc mười bảy tuổi đầu vàng xanh lẻ bóng một mình trên cõi mộng đơn côi.Thông thường, vẫn luôn là bộ đồ ngủ mà nó mặc mỗi tối khi nhón chân lên giường của anh hai, và như lẽ thường nhật, vẫn là đôi chân trần di dời trên từng lát gạch, đi một đường thẳng vút từ cái nhà hoang cũ kỹ tới rạp chiếu phim có phần quái hề như một rạp xiếc, nơi chỉ có một tấm vé đen ngòm được chìa vào tay nó.Rindou thường hay lựa quầy ghế thứ ba từ dưới lên trên, bao trọn mọi góc nhìn lẫn khung cảnh, đồng thời thu vào màng nhĩ những thanh âm sắc nét nhất có thể.Bộ phim ngắn ngọn, mỗi đêm sẽ có những trình tự và phân cảnh khác nhau được diễn ra, duy chỉ diễn viên là không thay đổi dẫu bối cảnh mọi thứ có xoay chuyển nhường nào.Ngày thứ nhất, khi mà Rindou bước hụt vào cõi hoang lạc sương mù này, nó đã coi bộ phim đầu tiên được trình chiếu trong giấc mơ với ba cái bỏng ngô trên tay ăn nhồm nhoàm đến sưng cả mồm. Nó nhớ, nó trông được hai người: một thằng tóc hồng với hai vết sẹo trên miệng có phần ồn ào, cùng người tóc tím mang vẻ trầm tím với đôi mắt cụp xuống thật đẹp trai. Để rồi 10 phút sau nó mới nhận thấy, người đẹp trai ấy chính là bản thân mình trong tương lai.Lồng ngực nó háo hức với tiếng tim đập rộn rã như lễ hội, và ắt hẳn trong não bộ đang làm việc cật lực ấy, giấc mơ này thể như chìa khóa vận mệnh mở ra những hiếu kỳ trong con tim của chàng thơ mới tuổi dậy thì.Cảnh đầu là về cuộc cãi vã của người đàn ông tóc hồng với một ông già trạc tuổi bốn mươi mang sẹo bên phía mắt phải, hai người họ có một cuộc cãi vã kịch liệt tới độ chỉ bằng mắt thường của màn ảnh, Rindou tưởng chừng bản thân sẽ là nạn nhân tiếp theo cho thảm kịch này.Nó lắng nghe từng chút một cái âm khàn đặc vì rít thuốc lá đến ứ đầy cả cổ họng của người tóc hồng kia, lí nhí vài tiếng "tao thích đấy", còn lại là "đ*t mẹ mày" nghe thô tục hết cả tai.Sau phân cảnh ồn ào ấy, là hình ảnh diễn viên chính được mang ra diện kiến, nó-Rindou mang đầu con sứa với vẻ già dặn gấp mười so với cậu trai trẻ đang bó gối chăm chú với hai má phồng lên bởi đồ ăn. Phải nói, Rindou ấy đẹp trai, và nhìn rất là trưởng thành, tới nỗi chính bản thân ở hiện tại đây còn phải tự tấm tắc mấy tiếng chẳng ngớt về nhan sắc ngút trời có một không hai của trai phố Roppongi.Nó nghe được cái giọng chẳng khác quái gì mình, nhưng tính cách thì mang khuynh hướng một trời một vực so với cái bất lương còn đang đâm đầu trên những cuộc chiến không hồi kết. Người tóc tím ấy mang vẻ lãnh đạm, không ồn ào cũng chẳng nhiệt huyết, với đôi bàn tay cứng nhắc nhấc điếu thuốc từ môi xinh và lắc lư vài sợi tóc bên mang tai, Rindou trông được bản thân của tương lai tiến gần tới gã đầu hồng, tiếp theo đó là một cái chụt thật sâu thẳm tới nỗi cuốn quanh như hai con rắn thiếu tình.Nó mới mười bảy tuổi! Chưa đủ để xem những loại phim người lớn vô bổ do chính giấc mơ kỳ quái này tạo ra, nhiệt liệt phản đối! Ngoài anh trai và đống tiệc tùng với bạn bè, nó nào đâu còn tâm trí hoang dại với tình dục chứ.Rindou chắc mầm cái người có ngoại hình đẹp trai y đúc nó là một nhân bản nào đấy mà trí não tạo thành rồi. Chứ chẳng đời nào có chuyện cậu út nhà Haitani hôn môi trao lưỡi đầy mật ngọt chẳng ngừng nghỉ với một thằng đàn ông khác, nơi cuống họng vẫn còn nhưng âm điệu nhục dục từ chính môi xinh phát ra đến đỏ cả mang tai.Người lớn chết! Mà nó không chạy khỏi đây được, người cứng đờ tại chỗ trong giấc mơ của chính mình. Thể như bị thế lực nào chi phối, cả đôi đồng tử tím vẫn dính chặt nơi màn ảnh tiếp diễn, khi mà nó trông được càng rõ nét, cơ thể của bản thân mình bị chơi đùa bởi một thằng đầu hồng khác. Và khi trông được những tư thế đầy thô bạo muôn cưỡng hiếp cả thân thể nó trên bộ phim ấy, đâu dưng tạo thành một xúc tác đáng ngờ chạy dọc từ não xuống vùng hạ bộ đang ngủ yên.A chết tiệt, cái tên đầu hồng đó đang có những thú vui với cơ thể của Haitani Rindou tóc tím tuổi trường thành kia, điều này khiến cậu nhỏ tóc vàng xanh này có những phẫn nộ khó có thể miêu tả. Hồi đầu là những nụ mơn trớn nhẹ nhàng trên da, tiếp đến là từng ngón tay di dời tới phía sau lỗ hậu, mướt nhẹ rồi đi dần sâu vào bên trong nơi ẩm ướt và tối tăm đang chào đón. Và nó đã cố rồi, bịt tai lại, những cái tiếng nước chảy, tiếng rên rỉ và tiếng động chạm xác thịt vẫn vang vọng từ hai bên tai của nó.Để rồi đầu óc mụ mị, lần nữa tỉnh lại, nó thấy được ga giường đang ướt nhẹp bởi đống nước dãi mà ông anh trai quý hóa xì ra trong lúc say giấc nồng, còn Rindou đang đội cái mũ trùm đầu nhỏ nhắn cùng bộ đồ ngủ đáng yêu, yên vị trên chiếc giường nhà Haitani.Nó ngỡ là mơ, đúng, là mơ thật, một cái mộng chân thực luồn lách tới khe hở cùng từng sợi lông khẽ giật rung, khiến cho nhận thức của chính nó tự động phản xạ rằng "đây dường như là thông điệp gì đó báo trước". Và rồi cái thấp thỏm cứ đi từ sáng tới chiều.Một lần nữa, nó dám chắc trực giác của mình chẳng đâu sai, khi mà lần thứ hai bỡ ngỡ trên đường mòn, tiếp tục là vé phim, hàng ghế thứ ba, và một màn ảnh được trình chiếu có chút lỗi thời.Đợt này, cái kính dày cộm của nó hướng vào một ngôi mộ, một lễ tang. Rindou cảm nhận được không khí u buồn qua tiếng mưa rào rạt đầy chập chờn bởi tín hiệu kém, một màu ảm đạm phủ lấy ánh chiều tà, để rồi đôi mắt cụp xuống ấy trông được sự tuyệt vọng đớn đau từ nhân vật bên trong.Nó nhìn thấy cái người tóc hồng, mình vận lễ phục đen, cầm trọn trên tay đóa hoa hồng đỏ chót chẳng ăn theo màn ảnh. Ánh đỏ tàn phai dần theo từng nhịp mà làn mưa cuốn tới, nó nhìn được cái hốc mắt sâu lòm của gã, cái nhìn đầy tuyệt vọng mà chẳng chút tâm tư nào thấu được. Chuyện gì thế nhỉ? Một sự bi thảm ăn lấy bên trong nội tâm nó, cái chân thực mà bộ phim ấy hằng đem đến đã khiến cho trí não của Rindou mụ mị, nó cảm giác thấm sâu trong đó là cái buồn tủi, trước cái quan tài được thiết kế sang trọng, nó chuyển tiếp từ nỗi sợ, dần sang đó là cái buồn, cuối cùng là co ro tới mức khép nép đôi bàn chân đang đung đưa trên ghế.Cái chết của ai vậy nhỉ?Cái đầu vàng ngây ngốc ấy tự vấn đáp cho chính bản thân, nhưng rất nhanh, sự ngu ngơ của nó cũng được sáng tỏ. Cái tuổi mười sáu ấy mà, tuổi trẻ ngây ngô, và phủ đầy những mơ mộng huyễn hào, nó đã từng suy diễn về một tương lai, nơi nó cười vui cùng tình yêu, cùng tuổi trẻ. Chứ chả phải là khuôn mặt tái xanh của một xác chết lặng im trong quan tài.Nó chết lặng, Rindou cắn môi nín nhịn, mắt nó mở to, cái tròng mắt run rẩy cùng cái cằm co rúm lại. Nó thấy người tóc hồng ấy, đôi mắt buồn, ánh nhìn si tình, gã ta cứ đứng ở mộ nó, kể cả những giọt mưa đã thấm đẫm cánh hồng tàn lụi. Rindou thấy gã chả khóc, cảm xúc gã khó tả, và lấp lửng giữa ranh giới của tuyệt vọng.Sợ hãi ám sau lưng nó, Rindou chạy, trong giấc mơ của chính bản thân mình, đôi chân trần đạp lên những hòn sỏi lăn lóc bên mặt đường gồ ghề, cảm giác chân thực tới lạnh sống lưng khiến nó vô thức quên rằng bản thân đang trong cõi mộng vô tại.Kể cả nó có chạy, nó vẫn nghe thấy tiếng mưa róc rách, nghe thấy tiếng khóc thương, nhìn thấy mặt của người tóc hồng, nghe thấy cái chết cận kề.(...) "Rindou! Rindou!" Tiếng gọi kéo từ bầu trời đêm xuống mặt phố, thanh âm vô định khiến Rindou ngoái đầu tìm kiếm.Cuối cùng, nó tỉnh dậy, trên chiếc giường quen thuộc như mọi khi, với người anh trai thân thiết như thường ngày. Rindou với chút nước dãi trên miệng, ngu ngơ trước vẻ bàng hoàng của anh."10 giờ rồi, mọi khi em có ngủ muộn tới thế đâu.""Chỉ ngủ muộn mà, anh hai lo lắng lung tung!"Rindou trưng bộ mặt giận dỗi, một giấc mơ kéo dài hơn mọi lần, và cảm tưởng như nó sẽ mãi tồn tại mãi trong cõi mộng ấy."Em có ổn thật không đấy?""Em bình thường.""Bình thường thế quái nào mà anh gọi liên tục vẫn không dậy? Đi vào đánh răng rửa mặt đi, chiều nay thằng Izana bắt đi họp đấy."Rindou gập gù, nó gãi vào mái tóc rối bời, rồi chân thẳng bước đến nhà vệ sinh, ngẫm nghĩ lại những điều đã xảy ra. Chỉ đơn thuần là giấc ngủ 8 tiếng, nhưng nó tưởng như đã cả ngày trời mắc trong đống dây rợ của ác mộng, của thước phim chẳng rõ nguồn gốc.Nó tự nhủ, liệu đây là giấc mơ thuộc dạng báo mộng, tiên tri? Rằng đời nó về sau, tương lai sẽ chết thảm dưới họng súng của thằng ất ơ nào đó và bỏ mạng? Thế thì thảm khốc biết bao, vì đời trai trẻ sống chẳng đến nửa kiếp người, nhưng lại đến cửa tử chỉ vì cái tôi vị kỷ. Nó tự nhận chính mình thông minh, nhưng kẻ tài chả phải lúc nào cũng sống dai.Rindou ngậm bàn chải đánh răng, trong dáng vẻ xù lông của mèo nhà đang hưởng nắng ấm, ánh mắt nó kiên định nhưng lại pha chút nghi ngờ."Tại sao mình lại tin vào giấc mơ nhảm nhí này chứ."Nó lẩm bẩm, rồi nhổ đống bọt trong miệng, nhíu mày, đơn thuần rằng nó ngây ngô, và có những chuyện thần bí luôn làm lòng tin của con người đổ vỡ.Đêm đấy, Rindou lại mơ.Nhưng không còn là rạp chiếu phim, không còn lối mòn cũ mà mọi thứ đáng lẽ nên hiện diện, nó chỉ thấy một làn khói ảo, và màn đêm vẫn phủ kín tới sâu trong từng bước chân. Nó ngoái đầu, nhưng chung quanh chỉ là những tòa nhà cao tầng chọc trời, chẳng lối thoát.Bàn chân nhỏ đi do thám, đồng tử nơm nớp lo sợ, nó nhận thấy cảm giác lạnh lẽo chạy qua lòng bàn chân, và cơn gió thoảng qua làn da mong manh vải thiều."Rindou?"Giật thót cả người, nó run rẩy thân thể, và ngay tắp lực nhìn về phía âm thanh phát ra. Đôi ngươi ấy cứ chững lại một chỗ, một giấc mơ chân thực, cái gì chẳng thể xảy ra, và cứ như thế, có những thứ khiến con người sẽ chết trong cơn mê man của cõi mộng.Rindou bất ngờ, nó nhìn thấy người đàn ông tóc hồng, không phải là ở trên màn ảnh trong rạp chiếu phim, mà đang chân trần tiến bước ở bên trong giấc mơ của chàng út nhà Haitani. Nó cho rằng mình huyễn tưởng, trải qua những đêm dài căng thẳng, để rồi mới có những chuyến phiêu lưu kỳ lạ nối tiếp dài tập bên trong bộ não đang say giấc nồng.Nó thấy, người đàn ông tóc hồng ấy một cách rõ rệt, khuôn mặt, đường nét, và cái cách mà biểu cảm trên gương mặt gã biểu lộ, nó đều nhìn rõ mồn một thể như người thật. Chân nó đứng đấy, người cơ cứng tại chỗ, dẫu cho nó biết là mơ, nhưng luồng không khí lạnh lẽo từ nghĩa trang vẫn thoang thoảng luồn qua khe tóc của nó."Rindou..."Gã đàn ông cong vẹo, hốc mắt sâu lòm nhìn vào Rindou, gã cười, nụ cười rộng tới mang tai, và đôi bàn tay dài ngoằng tựa như một con quỷ tình ái tìm lấy con mồi trong đêm tối đen kịt. Nó nhìn thấy vết máu đỏ lòm kéo dài từ dưới đất, và chất lỏng màu đỏ ấy chảy dần đều về phía Rindou, nơi gã đàn ông điên dại đang tiến đến ngày một gần...–---------------------------- "Bản tin phát sóng ngày 18/2/200X, một chàng trai trẻ tử vong ở giường ngủ tại nhà. Được biết, nạn nhân có dấu hiệu suy tim, cùng dấu hiệu thân thể bị bạo hành. Hiện nay các cơ quan cùng cảnh sát đang phối hợp điều tra chứng cứ.Theo như thông tin được xác nhận, nghi phạm hay được gọi là anh trai của nạn nhân đã khẳng định việc nạn nhân có biểu hiện lạ từ mấy ngày qua. Hiện đang có nghi vấn sử dụng thuốc quá liều, nhưng bộ phận điều tra không tìm thấy dấu hiệu của việc dùng thuốc.Nạn nhân tử vong vì xuất huyết.Cơ thể nạn nhân vẫn còn hơi ấm. Cơ thể----- Cơ thể thuộc về cõi chết nơi con quỷ nắm giữ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com