Sano Shinichiro Hoang Hon Cua Toi
Em rủ tôi đi xem phim. Một bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết Pháp. Bộ phim đó rất hay, nhưng tôi nghĩ tác giả chắc chắn có vấn đề về tâm lý mới có thể miêu tả những phân cảnh chân thật đến như vậy, hệt như lúc mẹ tôi phát điên vì phát hiện chồng mình ngoại tình. Cảm xúc trong từng cảnh phim cứ thế cuốn tôi vào, khiến tôi không thể ngừng khóc, dù chỉ là những giọt nước mắt lặng lẽ.Em nhắn tin cho tôi, nói rằng có hai vé xem phim mới được tặng và muốn tôi đi cùng cho đỡ chán. Chỉ cần được ở bên em, mọi thứ đều trở nên đáng giá. Tôi đã mất rất nhiều thời gian để lựa chọn quần áo, muốn mình thật đẹp trong mắt em. Tôi muốn buổi tối hôm nay phải đặc biệt, có thể là một buổi hẹn hò giữa tôi và em.Tôi đã rất sốc khi em cho tôi xem bộ phim đó. Nó không giống thể loại mà một người dễ thương và ngọt ngào như em sẽ xem. Nó u ám và ngạt thở một cách lạ thường. Bộ phim kể về một cô gái mồ côi từ bé, sống trong căn nhà mục nát, phải bán thân để kiếm sống. Nhưng tôi cũng không để ý nhiều lắm vì tôi xem phim thì ít ngắm em thì nhiều. Từ đầu đến cuối, em chỉ nhìn vào màn hình, giữ vẻ mặt bình thản, như thể em đã biết trước mọi tình tiết trong phim. Sau khi bộ phim kết thúc, em lặng lẽ lau đi hai hàng nước mắt còn đọng trên má. "Em không thích phim này hả?" tôi hỏi, như một lời an ủi em khi thấy nước mắt em rơi
"Không, rất thích" em đáp, nhưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt không rời khỏi màn hình dù lúc này chỉ còn lại những dòng chữ giới thiệu nhà sản xuất và đoàn làm phim."À, vậy hả," tôi nhẹ nhàng nói, giọng tôi nhỏ dần đi, nhưng mắt thì không thể rời khỏi em. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh như mờ đi, chỉ còn em là rõ ràng nhất trong tâm trí tôi.
"Cuốn tiểu thuyết đó là mẹ em viết" "Mitsuri?" tôi gọi tên em, không thể che giấu sự bàng hoàng trong giọng nói. Bây giờ tôi đã hiểu được những ẩn ý trong từng câu nói của các nhân vật được đạo diễn cài cắm trong bộ phim đó, cái cảm giác mà tôi không thể nào hiểu nổi lúc xem phim."Đi về thôi, Shinichirou, hết phim từ lâu rồi đấy, anh bị ngáo à mà cứ ngồi đấy mãi." Em cười nhẹ, nhưng có gì đó mơ hồ trong mắt.
"Hả ... à đợi anh với" tôi vội vàng đứng dậy, nhưng trong lòng vẫn còn đang bấn loạn vì những gì em vừa chia sẻ.
Chúng tôi ngồi ở chiếc ghế gỗ trong công viên, tay cầm ly cà phê còn nghi ngút khói trong thời tiết lạnh giá của tháng hai. Tôi cố gắng giữ sự bình tĩnh, đợi cho đến khi em mở lời trước
"Tớ được bà nội kể rằng mẹ đã treo cổ tự tử giữa căn nhà gỗ ở một vùng hẻo lánh nào đó ở Pháp, sau khi đặt tớ trước cửa nhà Hanagaki." Em ngừng lại, ánh mắt đăm chiêu nhìn lên bầu trời đầy sao như để tìm chút dũng khí, rồi tiếp tục."Cuốn tiểu thuyết đó không đơn giản là một cuốn tiểu thuyết bình thường, mà nó là một cuốn nhật ký .... kể về cuộc đời của bà"Tôi im lặng, không biết phải nói gì. Những lời em chia sẻ khiến tôi cảm thấy nghẹn ngào. Chỉ còn lại sự tĩnh lặng trong không gian, và tôi lắng nghe giọng nói ấm áp của em, không muốn bỏ lỡ bất kỳ từ nào.
"Nếu như ánh sáng cuối cùng của cuộc đời tôi còn tồn tại thì thật mong nó sẽ tìm đến với tôi" . Đó là dòng cuối cùng trong bộ phim vừa nãy, và tôi không thể không nghĩ rằng nó ám chỉ đến em.
Em là ánh mặt trời duy nhất trong cuộc đời tăm tối của mẹ em, chiếu sáng những vùng đất tối tăm trong trái tim bà ấy. Em là duy nhất, không ai có thể thay thế được.
"Mitsuri! Anh sẽ bên em, nhất định anh sẽ không rời đi và bảo vệ em mãi mãi. Anh yêu em nhiều lắm đấy"Chắc chắn lúc đó khuôn mặt tôi đỏ lựng, có thể đem đi rán trứng cũng được, nhưng tôi không thể ngừng nói. Tôi chỉ muốn an ủi em, muốn ôm em vào lòng khi thấy em như sắp gục ngã, ánh mắt em chứa đựng nỗi buồn sâu thẳm, chỉ cần một chút nữa thôi thì giọt nước mắt sẽ rơi xuống. Em buồn, còn tôi thì đau. Đau rất nhiều.
Em nhìn tôi, trong ánh mắt có sự dao động, có chút gì đó như sắp vỡ ra. Mắt em đẫm nước, long lanh như hai viên pha lê nhuộm máu. Rồi em cười, nụ cười tươi đến mức tôi không thể không cảm thấy ấm lòng. Em nói cảm ơn tôi, và tôi biết, cả em và tôi đều cảm thấy trái tim mình như được sưởi ấm.lời tỏ tình thứ ba: không phải xin lỗi mà là cảm ơn.
"Không, rất thích" em đáp, nhưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt không rời khỏi màn hình dù lúc này chỉ còn lại những dòng chữ giới thiệu nhà sản xuất và đoàn làm phim."À, vậy hả," tôi nhẹ nhàng nói, giọng tôi nhỏ dần đi, nhưng mắt thì không thể rời khỏi em. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh như mờ đi, chỉ còn em là rõ ràng nhất trong tâm trí tôi.
"Cuốn tiểu thuyết đó là mẹ em viết" "Mitsuri?" tôi gọi tên em, không thể che giấu sự bàng hoàng trong giọng nói. Bây giờ tôi đã hiểu được những ẩn ý trong từng câu nói của các nhân vật được đạo diễn cài cắm trong bộ phim đó, cái cảm giác mà tôi không thể nào hiểu nổi lúc xem phim."Đi về thôi, Shinichirou, hết phim từ lâu rồi đấy, anh bị ngáo à mà cứ ngồi đấy mãi." Em cười nhẹ, nhưng có gì đó mơ hồ trong mắt.
"Hả ... à đợi anh với" tôi vội vàng đứng dậy, nhưng trong lòng vẫn còn đang bấn loạn vì những gì em vừa chia sẻ.
Chúng tôi ngồi ở chiếc ghế gỗ trong công viên, tay cầm ly cà phê còn nghi ngút khói trong thời tiết lạnh giá của tháng hai. Tôi cố gắng giữ sự bình tĩnh, đợi cho đến khi em mở lời trước
"Tớ được bà nội kể rằng mẹ đã treo cổ tự tử giữa căn nhà gỗ ở một vùng hẻo lánh nào đó ở Pháp, sau khi đặt tớ trước cửa nhà Hanagaki." Em ngừng lại, ánh mắt đăm chiêu nhìn lên bầu trời đầy sao như để tìm chút dũng khí, rồi tiếp tục."Cuốn tiểu thuyết đó không đơn giản là một cuốn tiểu thuyết bình thường, mà nó là một cuốn nhật ký .... kể về cuộc đời của bà"Tôi im lặng, không biết phải nói gì. Những lời em chia sẻ khiến tôi cảm thấy nghẹn ngào. Chỉ còn lại sự tĩnh lặng trong không gian, và tôi lắng nghe giọng nói ấm áp của em, không muốn bỏ lỡ bất kỳ từ nào.
"Nếu như ánh sáng cuối cùng của cuộc đời tôi còn tồn tại thì thật mong nó sẽ tìm đến với tôi" . Đó là dòng cuối cùng trong bộ phim vừa nãy, và tôi không thể không nghĩ rằng nó ám chỉ đến em.
Em là ánh mặt trời duy nhất trong cuộc đời tăm tối của mẹ em, chiếu sáng những vùng đất tối tăm trong trái tim bà ấy. Em là duy nhất, không ai có thể thay thế được.
"Mitsuri! Anh sẽ bên em, nhất định anh sẽ không rời đi và bảo vệ em mãi mãi. Anh yêu em nhiều lắm đấy"Chắc chắn lúc đó khuôn mặt tôi đỏ lựng, có thể đem đi rán trứng cũng được, nhưng tôi không thể ngừng nói. Tôi chỉ muốn an ủi em, muốn ôm em vào lòng khi thấy em như sắp gục ngã, ánh mắt em chứa đựng nỗi buồn sâu thẳm, chỉ cần một chút nữa thôi thì giọt nước mắt sẽ rơi xuống. Em buồn, còn tôi thì đau. Đau rất nhiều.
Em nhìn tôi, trong ánh mắt có sự dao động, có chút gì đó như sắp vỡ ra. Mắt em đẫm nước, long lanh như hai viên pha lê nhuộm máu. Rồi em cười, nụ cười tươi đến mức tôi không thể không cảm thấy ấm lòng. Em nói cảm ơn tôi, và tôi biết, cả em và tôi đều cảm thấy trái tim mình như được sưởi ấm.lời tỏ tình thứ ba: không phải xin lỗi mà là cảm ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com