Saniwa Nhay Va Dan Toudan
Tôi là Yamanbagiri Kunihiro đây......dù sao tôi cũng chỉ là một bản sao......đừng quan tâm tới tôi..............Gần đây, có khá nhiều người hỏi tôi tại sao chịu đựng được cô ta-vị chủ nhân bẩn bựa, sân si không ai bằng này........khi tôi trả lời " Riết rồi thành quen thôi" thì ai ai cũng nhìn tôi như một vị thánh......tôi thật không hiểu đấy.Nói có sách, mách có chứng. Khi Hasebe vào phòng đánh thức chủ nhân, anh ta thấy bên người chủ nhân bê bết máu, tóc thì rũ rượi như ma nữ nằm gục xuống bàn, anh ta hoảng đến độ suýt nữa thì gãy, Kashuu nhận biết tình hình nghiêm trọng tới mức nào, liền đi gọi tôi. Kashuu khá ngạc nhiên khi thấy tôi cầm theo 1 cái chiếu mềm và vài cái túi nilong, anh ta đầu đầy mồ hôi và mấy cái vạch đen nhìn tôi, hỏi :-Ề tồ......Yamanbagiri, cậu làm gì vậy?-.........đừng lo.-Ể?Tới nơi, tôi thấy Hasebe nằm rạp ở một góc phòng, run lẩy bẩy, mặt thì như mất hồn. Quay sang nhìn chủ nhân, ........quả nhiên............Sau đó, tôi lấy chiếu quấn cô ta rồi khiêng cô ta ra khỏi phòng, Kousetsu đã đứng chặn ở cửa, vẻ mặt khá điềm đạm :-Yamabagiri-dono, chúng ta phải làm lễ khâm liệm ( tớ không rõ là "liệm" hay "niệm" nữa, tớ thấy áo mà người thân nhân của người mất hay mặc được gọi là "áo liệm" nên tớ lấy vào) để linh hồn của chủ nhân siêu thoát.Tôi không nói gì, đưa cho anh ta mấy cái túi nilong, chỉ chỉ vào góc phòng, tức thì, anh ta như ngộ ra điều gì.-Bần tăng cảm thấy may mắn vì đã được chứng kiến cảnh này. Thánh sống, Yamanbagiri-dono quả là thánh sống!!!!!Kashuu và Hasebe cũng giật mình, nhìn vào góc bên phòng thì..... -Nước ép cà chua? Nước dâu tây bão hòa????-Kashuu mắt giật giật, cầm mấy cái lon lên.Tức thì, cả 3 người bọn họ nhìn tôi như thể có vầng hào quang tỏa lên.......thật không thể hiểu nổi, như đã nói, tôi đã quá quen rồi.
Cái này chưa là gì so với việc nửa đêm cô ta bò từ dưới giếng lên hay là mở mắt ra đã thấy cô ta đè lên người tôi, mở mắt to chăm chú nhìn tôi, vâng....chưa là gì.......chưa là gì đâu.Mọi người hỏi tôi sẽ làm gì cô ta ư? Đương nhiên là quăng vào bồn tắm cho tỉnh ngủ rồi.-Aaaaaaaa phản rồi phản rồi!!!!!! Mền, ta nuôi mi ăn học bao nhiêu năm mà mi đối xử với ta như thế àaaaaaaaaa???????Hỏi tôi phải làm gì à? Đương nhiên là lơ đẹp đi rồi.Dù sao, tôi cũng đã quá quen.......quá quen rồi.______________:3 mới đầu định viết cả quá trình Mền đã quen với việc này như thế nào cơ :3 nhưng lười quá à~ Các bạn cmt tui vui lắm á~ Cmt đi nha? nha? nha?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com