TruyenHHH.com

Sangho Pokchya Dam


Trời nổi giông kéo mây về giăng đầy trên bầu trời xám xịt, mưa nặng hạt rơi xà xã từ buổi bình minh, Eunsang vì loay hoay mãi không ngủ được bèn thức dậy thật sớm, ra ngoài phòng ăn chung của phạm nhân ngồi im lặng.

Ở phía phòng ăn chung có một cái cửa sổ nhỏ, rất nhỏ, là địa điểm nóng tụ tập những người tù có tâm hồn thi sĩ, hằng ngày đối mặt với bốn bức tường cao kín cổng nặng trịch, thì điều duy nhất khiến tâm hồn họ thảnh thơi là chen chúc nhau dưới một tấm kính nhỏ, nhìn ngắm mây trời.

Eunsang tự nhận mình không có tâm hồn bay bổng như đám người đó, hắn nhạt nhẽo và khô khan. Nhưng hôm nay hắn ra đây, ngồi dưới chiếc cửa sổ, ngắm mưa, nhìn những giọt nước rơi xuống đầy lớp kính trong mà bên tai chẳng nghe tiếng lách tách.

Hôm nay là một ngày quan trọng, và hắn muốn tập luyện một chút, làm sao cho giống với một con người bình thường chứ chẳng phải là người đã bị cách li, đoạn tuyệt với thế giới trong hơn một thập kỉ.

Buổi sáng, sau khi đã nhét vào bụng những món ăn theo thực đơn hằng tuần mà hắn đã thuộc làu trong trí nhớ, Eunsang được dẫn đi sang một bộ phận khác của nhà tù, một nơi hắn chưa từng đến bao giờ.

Nơi này sáng sủa hơn nhiều so với nhà ngục ảm đạm, không khí cũng an lành và dễ chịu hơn là phải ngồi trong căn phòng bí bách không lối thoát suốt hơn mười năm.

Một sĩ quan, mà không hẳn là làm công việc của sĩ quan thường thấy, đến và bắt tay với anh. Cậu đưa cho hắn một chiếc hộp, rồi dẫn hắn vào phòng riêng.

Eunsang đứng một mình trong căn phòng nhỏ, trên tường có móc treo và trước mặt là một tấm gương dài, có cả ghế ngồi để thuận tiện cho việc sửa soạn. Khẽ đưa tay mở chiếc hộp ra, hắn nhìn thấy một bộ quần áo khá giản dị, gồm quần tây và áo sơ mi được gấp lại đặt cẩn thận bên trong, ngoài ra còn đi kèm theo một đôi giày tây đen bóng.

Eunsang bắt đầu chải lại mái tóc đen loà xoà, thầm nghĩ sau này sẽ phải tỉa bớt đi, phần mái lại dài quá mức mất rồi, hình ảnh bản thân trong gương nhìn chẳng rõ ràng. Cởi bỏ bộ đồ phạm nhân với những sọc đơn màu chán ngắt quen thuộc, hắn khoác lên mình bộ quần áo tinh tươm và bảnh bao hơn, tự đứng trước gương cảm thán, đã lâu lắm rồi, hắn quên mất cảm giác mặc quần áo tử tế là như thế nào, khổ thật.

Xong xuôi, hắn bước ra ngoài, gặp lại cậu sĩ quan của mình. Đột nhiên cảm thấy gượng gạo vô cùng, tâm hồn hắn bỗng nảy sinh thứ cảm xúc kì lạ, hơi hồi hộp và có một chút gì đó, khá quê mùa.

"Ừm...cậu có thể...thắt hộ tôi cà vạt được chứ, tôi quên mất cách thắt rồi."

Cậu sĩ quan kia bật cười trước bộ dạng lắp bắp của hắn, sẽ chẳng ai tin đây là tay giết người gián tiếp ở tù cả thập kỉ đâu nhỉ, mái tóc đen của hắn xoà xuống tầm mắt, dù cao hơn cậu nửa cái đầu nhưng trông thật nhỏ bé, vô hại.

"Được chứ, thưa anh."

"Cảm ơn cậu nhé, cậu Geum Donghyun."

Động tác nhanh nhẹn của cậu sĩ quan bỗng ngừng lại một lát, Donghyun thoáng bất ngờ rồi lại tiếp tục thắt cà vạt ở cổ hắn, nhẹ nhàng mỉm cười khi nút thắt đen vừa đủ cân giữa cổ áo trắng.

"Anh biết tôi sao, anh Lee?"

"Có chứ, tôi biết. Cậu Geum mới chuyển đến đây được khoảng một năm, chuyên làm ca trực buổi tối, buối sáng hay ở gần khu vực bếp ăn trò chuyện cùng vị đầu bếp nấu cho chúng tôi, mỗi tối thứ năm đều là người cuối cùng kiểm tra tình trạng phòng giam và vào  mỗi sáng chủ nhật hay ghé qua phòng y tế để lấy thêm khẩu trang mới.  Dù là giám sát và không phải tham gia vào bất cứ nhiệm vụ tay chân nào nhưng cậu thích đi giày thể thao hơn giày tây, vì như thế thoải mái hơn nhiều và bớt gây tiếng động khi đi lại, ngoài ra rất ít khi mặc đồ đen, cậu thường mặc đồ có gam trung tính để dễ gây thiện cảm với tù nhân ở đây hơn."

Thói quen cũ khó bỏ đây mà.

Sau một tràng dài được phun ra từ thói quen quan sát thế giới xung quanh của Eunsang, hắn nhận ra mình lại lỡ mồm và nói lên những điều kì quặc, thật chả giống con người bình thường chút nào cả. Donghyun mỉm cười, vẫn là nụ cười nhẹ nhàng và nhanh nhẹn thường trực trên môi ấy, lại thấy thật bình thường và chẳng chút mảy may xao động sau lời nói của Eunsang.

"Anh quan sát tốt thật đấy nhỉ. Vậy anh thấy cà vạt thế nào, thắt như vậy đã ổn chưa?"

Eunsang dời mắt khỏi cậu sĩ quan và nhìn vào trong gương. Đầu tóc chải gọn gàng, ăn mặc tinh tươm, cà vạt lụa đen thắt nghiêm chỉnh nổi bật trên nền sơ mi trắng muốt.

Lee Eunsang hắn đây sao, tuyệt quá.

"Được rồi, vậy tôi đưa anh ra ngoài."

---------------

Con người đứng trước nhiều cánh cửa khác nhau sẽ có những cảm xúc khác nhau.

Chỉ vài phút nữa, cánh cửa kia sẽ mở ra, trả lại cho hắn sự to do đã mất đi bấy lâu nay, tất nhiên, Eunsang cảm thấy lo lắng và hồi hộp chết đi được, mặt hắn bắt đầu biến sắc, không tự chủ mà nhìn chằm chằm vào mấy tên gác cổng, trông khó ở thực sự, nhưng may mắn lại bừng tỉnh khi thấy đám người xung quanh bỗng xôn xao, đầy tiếng rì rầm to nhỏ.

Cánh cửa mở ra, theo đó là ánh sáng rọi vào hành lang đông người, từng lượt một xếp hàng để được bước ra khỏi nơi giam hãm họ suốt bao năm trời.

Eunsang cũng đi theo và đứng vào hàng như bao người khác.

Mỗi lúc hàng người một ngắn đi, càng gần với thế giới bên ngoài, Eunsang càng thấy bộn rộn trong lòng, vì hắn đang cảm nhận được quá nhiều cảm xúc mà hắn chẳng biết nên xử lí như thế nào.

"Chúc cậu có một cuộc sống mới thật tốt đẹp."

Bước chân đầu tiên ra khỏi cửa, hắn nheo mắt lại cảm nhận ánh sáng chói loá sau cơn mưa dài, mặt đất dưới mũi giày tây thật vững vàng và chắc chắn, vương trên cánh mũi là mùi mưa mới cùng mùi đất tươi hoà quyện, mát rượi.

Trong thoáng chốc, hắn đứng chơ vơ trên sân, đầu óc trống rỗng vì có quá nhiều thứ để ngắm nhìn và cảm nhận, như bầu trời xanh, như chiếc lá đọng sương, như tiếng chim hót, như ánh nắng ấm áp, rồi bỗng nhận ra rằng, thay vì mải ngắm trời mây, mình có một người để tìm.

"Đồ ngốc, nhìn đi đâu thế?"

Eunsang giật mình, quay phắt người lại rồi sững sờ khi nhìn thấy người đứng trước mặt. Hắn chẳng lạ gì em nữa, tuần nào em cũng đến thăm hắn rồi nói chuyện trên trời dưới bể, nhưng sao hôm nay mọi giác quan lại đông cứng khi gặp được em? Bỗng dưng hắn nhớ tấm kính từng ngăn cách giữa hai người, giờ nó đã không còn, em đã ở đây ngay trước mặt, nhưng hắn thì chẳng biết nên nói gì.

Junho đứng dưới một gốc cây bàng lớn, không tiến cũng không lùi, hai người đứng đó nhìn nhau một khoảng thời gian kéo dài như cả thập kỉ khi lần đầu gặp lại không phải trên danh nghĩa "thẩm phán và tù nhân" mà chỉ duy nhất, đơn thuần là "anh và em."

Junho bỗng bật cười, làm Eunsang bối rối, người đang cứng đơ bỗng chốc run rẩy, miệng lắp bắp mấy câu nhưng chẳng chữ nào ra hồn.

"Ôm em đi."

Junho dang tay, nhướn mày mời gọi, mắt không ngừng đưa tín hiệu cho Eunsang, giờ đây mới bừng tỉnh, mà tiến từng bước lại gần phía em. Hắn chợt nhận ra, hôm nay là ngày đầu tiên trong suốt quãng đời phía sau, hắn nhận lại đặc quyền của riêng mình, là được ôm em vào lòng, là được vuốt ve mái tóc của em, là được nghe em thủ thỉ trò chuyện bên tai, là được thoải mái trêu ghẹo em rồi cuối cùng mình là người phải xin lỗi.

Là được yêu em.

Junho chuẩn bị cho một cái ôm thật chặt, nhưng đợi mãi chẳng thấy đâu, bước tiến của Eunsang chợt dừng lại khi đã gần, rất gần em. Eunsang đứng ngay trước mặt, vẫn cao hơn em gần một cái đầu, vẫn mang ánh mắt ôn nhu nhìn em, nhưng trong đó rõ sự bối rối.

"Anh...quên mất phải ôm em như thế nào? Anh nên vòng tay qua vai em hay qua eo em? Nên ôm ngắn hay lâu, nên dùng bao nhiêu lực? Nên-

Chẳng đợi Eunsang nói hết câu, Junho nhào đến, kiễng chân ôm lấy cổ hắn, gì thật chặt quyết không buông.

"Ngốc ạ, vậy thì phải học lại từ đầu rồi."

Khứu giác bỗng tràn đầy hương lavender thương nhớ, sơmi cùng chiếc áo cardigan của em vẫn vương mùi 97, Eunsang bỗng thấy nghẹn ở cổ họng khi cuối cùng, sau cả thập kỉ cách xa, hắn lại cảm nhận hơi ấm được quen thuộc mơn man trên da và cái ghì thật chặt nơi em. Vòng tay run rẩy ôm lấy em theo cách hắn nhớ là hắn đã từng, nở một nụ cười nhẹ nhõm, đơn thuần là hạnh phúc và yêu thương, chỉ thế thôi là đã quá đủ cho khoảnh khắc này.

"Chào mừng anh trở về nhà."

Nói nhỏ chỉ cho anh nghe, nhưng là nói cho cả thế giới.

"Em thương anh, rất nhiều."

-------------hoàn.

7/10/2019 - 3/2/2020.

đẫm. đã chính thức được khép lại, tổng kết có 7 chap và 2 ngoại truyện. cảm ơn mọi người đã ủng hộ đẫm suốt thời gian qua, mình thực sự đã có một thời gian rất vui vẻ và ấm áp, mong mọi người cũng vậy.

Thời gian này mọi người hạn chế ra đường và tiếp xúc nhiều người nhé, bảo vệ cho chính mình và cộng đồng thật tốt, yêu thương.

Cuối cùng, một lần nữa, cảm ơn mọi người rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com