TruyenHHH.com

Sang Mua Ha Chieu Mua Dong

Chap 3:

Dương ôm bụng, mắt nhìn ra biển khơi, lòng lại nghĩ vẩn vơ gì đấy. Con anh được sáu tháng, cũng là gần từng đấy thời gian, cả hai sống chung. Mang tiếng là đã kết hôn, nhưng thực tế, nó trống vắng hơn những gì anh đã từng nghĩ. Anh ngu ngốc khi nghĩ rằng, lửa gần rơm thì lâu ngày cũng bén. Ninh đối với anh chẳng khác nào một cái gai trong mắt. Nếu không vì mẹ chú ép uổng, chú cũng chẳng rước anh về. Lạnh lùng đến mức, chú chẳng thèm quan tâm lấy một lần, dù cho anh cố gắng chăm sóc và học cách yêu thương người đàn ông ấy. Hỏi anh có yêu không, thì anh sẽ bảo là có. Yêu từ những điều nhỏ nhặt nhất, yêu từ cái cách người ấy dù chẳng tha thiết, nhưng vẫn hay bảo anh mặc ấm lúc trời trở lạnh. Yêu từ cái cách người ấy vụng về dẫn anh đi khám thai theo lời của mẹ, nhìn chằm chằm vào máy siêu âm. Đôi khi, anh cũng tự huyễn hoặc mình rằng người ấy có tình cảm với anh, chỉ là không muốn bày tỏ. Nhưng sự thật ấy, anh biết chứ. Tim của người chẳng đặt ở nơi anh.

-Sao lại đứng đấy? Không thấy mệt à? Ngồi xuống đây.

Giọng Ninh phát ra khiến Dương bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man. Hôm nay, chú mặc vest chỉnh tề, trông như sắp đi đâu đấy. Dương chẳng buồn hỏi, vì biết chắc là chú đi họp hoặc đi gặp đối tác.

-Tối nay, không về đâu. Có gì thì đóng cửa ngủ sớm nhé. Có gì thì nhắn cô giúp việc sang ngủ cùng.

Ninh bảo rồi đi vội vã. Bỗng, Dương cảm giác có điều gì đấy không ổn lắm. Cảm giác nức nở lại trỗi lên trong anh. Hai em bé cứ đạp nhẹ nhè an ủi bố nhỏ. Anh vuốt bụng, cố đèn nén cảm giác bất an trong lòng. Tay bấm điện thoại gọi đến Khánh Linh, anh nghĩ mình cần đi dạo một lát rồi.

************

Dương chẳng thể tin vào mắt mình. Trước mắt anh, chú cùng một cô gái nắm tay, hôn hít giữa chốn đông người. Tim anh như quặn thắt lại, nước mắt trực trào. Nếu không có Khánh Linh, chắc hẳn anh đã gục ngã nơi đây rồi. Vừa dìu anh vào ghế, Khánh Linh ném một ánh mắt không thể sắc hơn vào chú.

-Giờ mày tính sao? Có muốn đánh ghen luôn không để tao kêu Hội Nhà Chung.

-Không, chẳng cần mày ạ. _ Dương nói, giọng run run _ Tao đã chết tâm ngay từ lúc đầu rồi. Mày giúp tao một việc nhé.

-Việc gì cơ? _ Khánh Linh ngờ vực.

- Giúp tao rời khỏi đây. Không thì tim tao, một ngày nào đó sẽ vỡ mất mày ạ.

-Okie. Tao gọi thêm cả Kaden nhé. Có thêm người thì việc gì cũng nhanh hơn mà.

Dương gật đầu, dựa vào vai Khánh Linh khóc nấc lên. Tiếng nức nở vang vọng cả không gian. Khánh Linh xót bạn, cứ xoa lưng Dương an ủi. Cô tức lắm chứ, tức từ lúc cả hai về ở với nhau cơ. Không có tình thì cũng có nghĩa, cô lúc đầu chẳng tin sếp mình lại là người vô tình như vậy. Nhưng nhìn bạn mình héo mòn tuổi xuân trong chính ngôi nhà ấy, cô vừa thương, vừa giận. Kết hôn gì không quan tâm người kia, dù biết người ấy đang mang thai con mình. Linh tự hứa với lòng rằng sẽ đem được Dương ra khỏi mớ hỗn độn ấy, cho bạn cô an yên hơn. Nhưng cô cũng chẳng ngờ được, khoảng thời gian sau, chính mình cũng là người đưa cả hai về lại bên nhau.

Tối hôm ấy, có ba bóng người vào rồi rời đi vội vã. Dương cứ mãi khóc, trong lúc Kaden và Khánh Linh nhanh chóng dọn dẹp đồ cho cả anh và em bé. Cẩm Phả là một nơi khá tốt, ít nhất là vào lúc này. Thật ra, cô còn muốn đưa anh đi xa hơn nữa. Nhưng tình trạng của anh lúc này, không cho phép điều đó. Cô thầm cầu nguyện để người ấy không phát hiện ra chỗ ở của bạn mình. Dương mệt mỏi quá rồi! Điều anh cần là sự nghỉ ngơi tuyệt đối, cả về tinh thần lẫn vật chất, chờ ngày chào đón em bé chứ không phải ở đây, chết dần, chết mòn trong căn nhà chả có một tí gì gọi là yêu thương. Trên xe, Dương chạm nhẹ bụng mình, cảm nhận từng chuyển động của hai con. Anh không dám ích kỉ, chỉ mãi bám lấy thứ không thuộc về mình. Ít nhất, ở nơi mới, anh sẽ được an yên.

*********

Ba tháng, Ninh tìm Dương đã được ba tháng rồi. Chú như điên hết cả lên, mọi chuyện đã rất tốt kia mà. Anh vẫn rất ngoan, vẫn đợi chú về vào mỗi tối. Nhưng tối hôm ấy, chú có gọi anh bao nhiêu cuộc, anh cũng chẳng nghe máy, tìm khắp mọi nơi vẫn chẳng thấy đâu. Gọi cho mẹ thì nhận được tin, anh cũng chẳng về. Lúc đầu, chú chẳng nghĩ nhiều. Đầu cứ tự nghĩ anh chắc chỉ đang đi du lịch vài ngày giải khuây mà quên nhắn chú thôi.

Cho đến khi, cả tháng rồi Ninh vẫn chẳng thấy Dương về. Chú bắt đầu nhớ mùi hương ngòn ngọt, dịu dàng của người kia, những bữa cơm ngọt lành dù hiếm lắm chú mới đụng đũa. Chú nhớ đến sự ngọt ngào của người ấy khi vuốt ve chiếc bụng tròn xinh, thì thầm lời yêu thương đến em bé. Chú nhớ những lúc người ấy chăm chú bệnh, đôi mắt hiện lên sự lo lắng không nguôi. Tất cả những điều ấy hiện về cùng một lúc, dày vò Ninh đến tận bây giờ.

Cạch..

Cánh cửa mở ra, vẫn là người mẹ hiền lành của Ninh. Bà nhìn con trai mình tiều tụy đi trông thấy, khi bạn đời của nó đi mãi chẳng về. Bà biết mà, cảm nhận của một người mẹ luôn nhắn nhủ với bà rằng, con trai bà biết yêu rồi đấy. Chỉ là, nó quá ngu ngốc để giờ đây, người yêu thì chẳng thấy, bản thân thì phờ phạc.

-Con sao thế? Dương chẳng về à?

-Mẹ ơi, con có sai khi đối xử với người ta tệ không mẹ? Nhưng rõ ràng, người ta gài bẫy con cơ mà. _ Ninh vẫn một mực giữ suy nghĩ này.

-Một nửa sự thật cũng phải không phải là sự thật con ạ.

Nói rồi, mẹ dúi vào tay chú chiếc điện thoại, bên trong là đoạn clip hôm ấy. Từng hình ảnh, từng tiếng động chẳng khác nào những vết dao đâm vào tim chú. Chú cứ mãi để cho lòng tự tôn chiếm lấy, tổn hại người chú yêu. Dương đã phải chịu nhiều thương tổn, nguyên nhân cũng đến từ chú và cái sự tự tôn chết tiệt này. Nước mắt chú vô thức rơi xuống.

-Mẹ ơi, con phải tìm Dương nơi đâu hả mẹ? Con phải làm gì để chuộc tội với em ấy, với con của con? Dương....sắp sinh rồi. Mà giờ chẳng biết ở đâu cả. Ở nhà của bố mẹ em ấy cũng không. Con...

Nói rồi, chú òa lên nức nở như một đứa trẻ nhận lỗi. Mẹ vẫn vỗ về an ủi chú như ngày thơ. Biết lỗi là tốt rồi. Nhưng bà cũng lo lắng. Biển người thì mênh mông, bao nhiêu người có tình còn bỏ lỡ nhau. Con trai bà thì lại tốn quá nhiều thời gian mới nhận ra chân tình thực cảm. Bà lại sợ, cả đời này, nó cũng chẳng tìm lại được người có thể yêu nó như bạn đời nó được. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com