Sakura Co Hau Gai Ngoc Nghech
-xin lỗi mọi người, chúng tôi đã cố gắng...
-lúc nào cũng xin lỗi, các người thật vô dụng. -Syaoran mất bình tĩnh, quát to.
-tôi có nói cô ấy chết đâu?? Cô nhà chỉ bị đau đầu thôi. Nhưng một thời gian sẽ qua khỏi.-bác sĩ từ tốn giải thích.
Ai đó nghe câu nói mà tim thắt lại. Cũng tại anh mà cô mới thế. Thật là có lỗi, sau này anh sẽ bù đắp lại cho cô tất cả.
*2 tuần sau*
-Từ từ thôi, làm gì gấp thế? -một giọng nói ấm áp vang lên trong vườn
-cậu chủ à, em ko sao...á! -cô đáp
-thấy chưa, em như vậy mà ko sao à? Đưa tay đây -anh trách móc cô rồi nhẹ nhàng đỡ Sakura dậy.
-Sakura!Bọn tớ đến thăm cậu này. -Tomoyo và Eriol chạy tới nói. Cả bọn dắt nhau vào ghế ngồi trò chuyện. Được một lúc, Tomoyo ngồi dậy và dẫn Sakura đi vào nhà tra hỏi.
-này, sao cậu và hắn (Syaoran )thân thiết thế????
-à, ko có gì đâu.
-cậu ko tin nên ko nói tớ nghe đúng Tomoyo nước mắt lưng tròng.
-rồi rồi, tớ kể cho nghe....vầy.... vầy...
-oh...ah
-chỉ có vậy thôi.
Sau cuộc nói chuyện, hai người ra ngoài và nhập hội tiếp. Nghi ngờ, Syaoran hỏi
-chuyện gì thế???
-à ko- Tomoyo trả lời, miệng cười khúc khích Sakura nổi rặng mây hồng.
Đc 1 lúc, Eriol&Tomoyo chia tay cả hai và về nhà. Sakura chìm trong suy nghĩ về cuộc nói ccuộc nói chuyện với Tomoyo.Đang bay bổng trên mây thì bị anh kéo về:
-Này, bay mệt chưa?
Cô ngơ ngác như con nai vàng, trố mắt nhìn anh.Chưa tỉnh mộng thì đã bị lôi đi. Lúc có lại ý thức, Sakura nhìn xung quanh,cảnh tượng thật đẹp, ánh nắng màu cam chảy dài, đồng cỏ canh mướt đc gió ru ngủ, chao chao lượng lượng. Bầu ko khí im lặng tĩnh mịch tăng thêm sự lãng mạn cho nơi này.
-em có thích ko?
Cô ko nói, quay lưng lại với anh, anh ko thấy đc từng hàng thủy tinh rơi xuống, ướt nhòa khuôn mặt xinh xắn của cô. Bỗng cô quay lưng lại, nhào tới ôm chặt anh,khóc nấc từng tiếng.
-ngoan,đừng khóc, tôi có quà cho em.
Sakura buông Syaoran ra, dùng tay lau hết những giọt lệ còn đọng trên khoé mắt. Anh móc từ túi ra một chiếc hộp màu đỏ, mở ra,nói:
-Do you marry me? (Em có đồng ý cưới anh ko?)
-Em... em ko hỉu cậu chủ nói gì hết? -Sakura ngớ người hỏi ngược lại.
Syaoran hết hồn, đơ như cây cơ, rồi nhìn sâu vào đôi mắt cô nói:
-em có đồng ý cưới tôi làm chồng ko?
-em...em... vâng! -cô cuối mặt, nói nhỏ -nói lớn lên, tôi ko nghe.
-VÂNG, EM ĐỒNG Ý.
-Đồng ý chuyện gì?
-EM ĐỒNG Ý CƯỚI CẬU.
-em nào cậu nào? -Syaoran vặn vẹo
-em,Kinomoto Sakura đồng ý cưới cậu, Li Syaoran làm chồng dù bệnh tật ốm đau, dù nghèo khổ hay giàu sang vẫn một mực bên cậu.
-em giống cha sứ quá đấy!
Nói xong,cậu luồn vào tay cô một chiếc nhẫn vào đặt lên môi cô nụ hôn. Nụ hôn đầy sự chiếm hữu như thể muốn nói cô là của cậu mãi mãi
Đêm hôm đó, có hai người hạnh phúc đến nỗi ko ngủ đc, mơ mộng về một thế giới chỉ có hai người nào đó.
P/s:chương này tác giả tặng cho crazygirl11112003 Momosan2004 @tieumiu2002
-lúc nào cũng xin lỗi, các người thật vô dụng. -Syaoran mất bình tĩnh, quát to.
-tôi có nói cô ấy chết đâu?? Cô nhà chỉ bị đau đầu thôi. Nhưng một thời gian sẽ qua khỏi.-bác sĩ từ tốn giải thích.
Ai đó nghe câu nói mà tim thắt lại. Cũng tại anh mà cô mới thế. Thật là có lỗi, sau này anh sẽ bù đắp lại cho cô tất cả.
*2 tuần sau*
-Từ từ thôi, làm gì gấp thế? -một giọng nói ấm áp vang lên trong vườn
-cậu chủ à, em ko sao...á! -cô đáp
-thấy chưa, em như vậy mà ko sao à? Đưa tay đây -anh trách móc cô rồi nhẹ nhàng đỡ Sakura dậy.
-Sakura!Bọn tớ đến thăm cậu này. -Tomoyo và Eriol chạy tới nói. Cả bọn dắt nhau vào ghế ngồi trò chuyện. Được một lúc, Tomoyo ngồi dậy và dẫn Sakura đi vào nhà tra hỏi.
-này, sao cậu và hắn (Syaoran )thân thiết thế????
-à, ko có gì đâu.
-cậu ko tin nên ko nói tớ nghe đúng Tomoyo nước mắt lưng tròng.
-rồi rồi, tớ kể cho nghe....vầy.... vầy...
-oh...ah
-chỉ có vậy thôi.
Sau cuộc nói chuyện, hai người ra ngoài và nhập hội tiếp. Nghi ngờ, Syaoran hỏi
-chuyện gì thế???
-à ko- Tomoyo trả lời, miệng cười khúc khích Sakura nổi rặng mây hồng.
Đc 1 lúc, Eriol&Tomoyo chia tay cả hai và về nhà. Sakura chìm trong suy nghĩ về cuộc nói ccuộc nói chuyện với Tomoyo.Đang bay bổng trên mây thì bị anh kéo về:
-Này, bay mệt chưa?
Cô ngơ ngác như con nai vàng, trố mắt nhìn anh.Chưa tỉnh mộng thì đã bị lôi đi. Lúc có lại ý thức, Sakura nhìn xung quanh,cảnh tượng thật đẹp, ánh nắng màu cam chảy dài, đồng cỏ canh mướt đc gió ru ngủ, chao chao lượng lượng. Bầu ko khí im lặng tĩnh mịch tăng thêm sự lãng mạn cho nơi này.
-em có thích ko?
Cô ko nói, quay lưng lại với anh, anh ko thấy đc từng hàng thủy tinh rơi xuống, ướt nhòa khuôn mặt xinh xắn của cô. Bỗng cô quay lưng lại, nhào tới ôm chặt anh,khóc nấc từng tiếng.
-ngoan,đừng khóc, tôi có quà cho em.
Sakura buông Syaoran ra, dùng tay lau hết những giọt lệ còn đọng trên khoé mắt. Anh móc từ túi ra một chiếc hộp màu đỏ, mở ra,nói:
-Do you marry me? (Em có đồng ý cưới anh ko?)
-Em... em ko hỉu cậu chủ nói gì hết? -Sakura ngớ người hỏi ngược lại.
Syaoran hết hồn, đơ như cây cơ, rồi nhìn sâu vào đôi mắt cô nói:
-em có đồng ý cưới tôi làm chồng ko?
-em...em... vâng! -cô cuối mặt, nói nhỏ -nói lớn lên, tôi ko nghe.
-VÂNG, EM ĐỒNG Ý.
-Đồng ý chuyện gì?
-EM ĐỒNG Ý CƯỚI CẬU.
-em nào cậu nào? -Syaoran vặn vẹo
-em,Kinomoto Sakura đồng ý cưới cậu, Li Syaoran làm chồng dù bệnh tật ốm đau, dù nghèo khổ hay giàu sang vẫn một mực bên cậu.
-em giống cha sứ quá đấy!
Nói xong,cậu luồn vào tay cô một chiếc nhẫn vào đặt lên môi cô nụ hôn. Nụ hôn đầy sự chiếm hữu như thể muốn nói cô là của cậu mãi mãi
Đêm hôm đó, có hai người hạnh phúc đến nỗi ko ngủ đc, mơ mộng về một thế giới chỉ có hai người nào đó.
P/s:chương này tác giả tặng cho crazygirl11112003 Momosan2004 @tieumiu2002
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com