Sakura Co Hau Gai Ngoc Nghech
Hôm nay lạ ngày cả hai thực hiện kế hoạch do Tomoyo nghĩ ra.Một ngày hết sức bình thường đã diễn ra.Nhưng Sakura lại cảm thấy nó có gì đó kì lạ. Bình thường, khi vào phòng Syaoran, cô luôn thấy một con heo nằm trên giường. Nhưng, con heo đâu? Và cả bức thư nữa. Cô băn khoăn suy nghĩ.
*Fashblack*
Hôm nay,hai người thực hiện kế hoạch là sáng, Syaoran dậy sớm và để lại bức thư rồi giả vờ thu dọn đồ để trốn xem tình hình thế nào.
*end fash black*
Sakura vội cầm bức thư đọc:
"Gửi em,Sakura !
Hôm qua tôi mới phát hiện là em có tình cảm với Eriol.Tôi đã rất buồn. Mỗi ngày đều ngắm em làm việc. Nhưng em quá ngốc nghếch để có thể hiểu rằng, tôi thực sự yêu em đến mức nào. Tôi là một người khá đào hoa. Nhưng, từ khi gặp em,tôi mới bik tình yêu đích thực là gì. Nhưng em ko thích tôi đâu, phải ko? Vĩnh biệt em.Tình yêu của tôi. Có lẽ kiếp này em ko thuộc về tôi. Mãi yêu em.
S&S"
Cô rối bời, suy nghĩ: "Cậu thật ngốc , em yêu cậu mà, tất cả chỉ là vở kịch thôi. Gì mà vĩnh biệt chứ? Em sẽ ko để cậu chết vậy đâu. "Vừa nghĩ, cô vừa chạy, chạy mãi. A,cái dáng đó sao mà quen quá.
-Syaoran!!!!!!!!!!!
Anh quay lại, cười với cô. Cô nhìn anh,thôi chết,anh đi qua đường mà đèn tín hiệu dành cho người qua đường thì đang chớp nhoáng liên tục . -khôngggggggggggg!
Cô nhào tới, đẩy mạnh anh sang bên đường, thay thế chỗ anh.Chiếc xe lao đến, cô bị hất tung lên.
-Sakura!!!!!!
Syaoran chạy đến, bế cô lên từ vũng nước tanh tanh màu đỏ.
-Syaoran,em... yêu... cậu... nhiều... lắm!
Syaoran khóc, bế thốc cô chạy vào bệnh viện. Mưa, ướt nhào khuôn mặt đẫm nước của cậu, ướt khuôn mặt đầy máu của cô. Đặt cô lên xe đẩy, chạy đến phòng cấp cứu. Anh nhìn cô, bằng anh mắt lo sợ thấp thỏm. Đến phòng cấp cứu, người ta đẩy cậu ra.Syaoran tay run run gọi cho Tomoyo và Eriol tới.
-cậu nói đi, vì sao Sakura ra nông nổi này? Hả? Nói! -Eriol từ đâu bay tới, nắm áo anh.
-bình tĩnh đi, Eriol.-Tomoyo can.
1tiếng... 2.tiếng... 3 tiếng.
Ko khí đang não nề bỗng cánh cửa mở ra.
-sao rồi bác sĩ -3 người đồng thanh.
*Fashblack*
Hôm nay,hai người thực hiện kế hoạch là sáng, Syaoran dậy sớm và để lại bức thư rồi giả vờ thu dọn đồ để trốn xem tình hình thế nào.
*end fash black*
Sakura vội cầm bức thư đọc:
"Gửi em,Sakura !
Hôm qua tôi mới phát hiện là em có tình cảm với Eriol.Tôi đã rất buồn. Mỗi ngày đều ngắm em làm việc. Nhưng em quá ngốc nghếch để có thể hiểu rằng, tôi thực sự yêu em đến mức nào. Tôi là một người khá đào hoa. Nhưng, từ khi gặp em,tôi mới bik tình yêu đích thực là gì. Nhưng em ko thích tôi đâu, phải ko? Vĩnh biệt em.Tình yêu của tôi. Có lẽ kiếp này em ko thuộc về tôi. Mãi yêu em.
S&S"
Cô rối bời, suy nghĩ: "Cậu thật ngốc , em yêu cậu mà, tất cả chỉ là vở kịch thôi. Gì mà vĩnh biệt chứ? Em sẽ ko để cậu chết vậy đâu. "Vừa nghĩ, cô vừa chạy, chạy mãi. A,cái dáng đó sao mà quen quá.
-Syaoran!!!!!!!!!!!
Anh quay lại, cười với cô. Cô nhìn anh,thôi chết,anh đi qua đường mà đèn tín hiệu dành cho người qua đường thì đang chớp nhoáng liên tục . -khôngggggggggggg!
Cô nhào tới, đẩy mạnh anh sang bên đường, thay thế chỗ anh.Chiếc xe lao đến, cô bị hất tung lên.
-Sakura!!!!!!
Syaoran chạy đến, bế cô lên từ vũng nước tanh tanh màu đỏ.
-Syaoran,em... yêu... cậu... nhiều... lắm!
Syaoran khóc, bế thốc cô chạy vào bệnh viện. Mưa, ướt nhào khuôn mặt đẫm nước của cậu, ướt khuôn mặt đầy máu của cô. Đặt cô lên xe đẩy, chạy đến phòng cấp cứu. Anh nhìn cô, bằng anh mắt lo sợ thấp thỏm. Đến phòng cấp cứu, người ta đẩy cậu ra.Syaoran tay run run gọi cho Tomoyo và Eriol tới.
-cậu nói đi, vì sao Sakura ra nông nổi này? Hả? Nói! -Eriol từ đâu bay tới, nắm áo anh.
-bình tĩnh đi, Eriol.-Tomoyo can.
1tiếng... 2.tiếng... 3 tiếng.
Ko khí đang não nề bỗng cánh cửa mở ra.
-sao rồi bác sĩ -3 người đồng thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com