Sakuatsu Thoi Thanh Xuan Cua Sakuatsu
Flashback
---------------------------------------------
Tại phòng y tế, nơi Atsumu được đưa đến sau sự cố trên sân diễn ra.
"Có vẻ trận đấu sẽ kết thúc như vậy." - Osamu cất lời, đôi mắt vẫn dán chặt vào màn hình chiếu trực tiếp, nơi đội hình Itachiyama đang thi đấu nhưng kết quả không còn mấy khả quan. Atsumu không nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào những phút cuối cùng của trận đấu. Dù kết quả cuối cùng có là thua cuộc, nhưng điều khiến Atsumu bất ngờ là nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt của Sakusa khi cậu ấy quay sang động viên đàn em. Điều này đã khiến Atsumu cảm thấy nhẹ lòng hơn đôi chút.Khi trận đấu đã khép lại trên màn hình chiếu, Osamu đưa cho Atsumu hộp cơm nắm mẹ làm cho anh và dặn: "Đừng lo nghĩ nhiều nữa, ăn một chút cơm để hồi phục sức khỏe đi. Đây là phần mẹ làm cho mày đấy, nhớ phải ăn hết nghe chưa."Atsumu mở hộp ra, bên trong là hương vị cơm nắm quen thuộc từ tay mẹ làm dường như đã xua tan phần nào sự mệt mỏi trong anh, và cả nỗi tiếc nuối sau trận đấu vừa kết thúc. Vừa ăn, cả hai anh em cùng ngồi lại trò chuyện đôi chút về tương lai, Osamu bất ngờ chia sẻ:"Mẹ bảo sau khi tốt nghiệp, tao có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Thế nên tao định khởi nghiệp một tiệm cơm nắm. Biết đâu sau này làm ăn phát đạt, tao sẽ có thời gian lên thăm mày thường xuyên hơn."Atsumu nghe được thông báo đó mà lòng vui mừng, anh vừa ăn vừa gật đầu tán thành, ánh mắt lộ rõ niềm hân hoan. Một phần vì mừng cho Osamu khi thấy em ấy có dự định rõ ràng cho tương lai, phần còn lại là sự mong chờ khi nghĩ đến việc cả hai anh em sẽ có cơ hội gần gũi và gắn bó hơn để bù đấp khoảng thời gian đã mất."Còn mày thì sao, tốt nghiệp xong mày tính làm gì?" - Osamu quay sang hỏi, giọng điệu vừa bình thản nhưng đầy quan tâm.Atsumu ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời thẳng thắn: "Tao sẽ tìm một câu lạc bộ chuyên nghiệp để gia nhập. Tao không có ý định học tiếp lên Đại học đâu. Bóng chuyền chuyên nghiệp mới là mục tiêu chính mà tao theo đuổi."Nghe vậy, Osamu để lại một nụ cười an tâm trước quyết định có thể đoán được của anh trai mình. Nhưng rồi Osamu hỏi thêm, một cách nhẹ nhàng nhưng đầy ý tứ: "Vậy còn Sakusa thì sao? Hai đứa có định đi chung một con đường không?"Câu hỏi ấy khiến Atsumu khựng lại, như thể một điều gì đó đột ngột xen vào những suy nghĩ mà anh chưa từng để tâm đến. Dù đã thân thiết với Sakusa một thời gian dài, Atsumu nhận ra mình chưa bao giờ thực sự nghĩ về tương lai của cả hai. Anh chưa từng hỏi Sakusa liệu cậu có cùng chung mục tiêu với mình không. Sau khi tốt nghiệp, Sakusa sẽ làm gì? Cậu sẽ theo đuổi con đường chuyên nghiệp hay có những dự định khác? Những câu hỏi chưa có lời đáp xoay vần trong tâm trí khiến Atsumu bất giác rơi vào trầm tư. Cả hai im lặng trong giây lát cho đến khi tiếng chuông điện thoại của Osamu vang lên, phá vỡ không gian suy tư đó."Alo Osamu, đội của chúng ta sắp khởi hành rồi, cậu quay lại được chứ?""Tôi về ngay đây." - Osamu nhanh chóng đáp lời trước khi cúp máy, rồi quay sang Atsumu khẽ thở dài: "Chắc tao phải về Hyogo rồi."Trước khi đi, Osamu quay lại nhìn anh trai lần cuối, giọng nói pha chút ân cần: "Sau này có dịp thì hãy về thăm mẹ một lần đi Tsumu. Chúng ta đều lớn cả rồi."Nghe đến đây Atsumu chỉ cười trừ, cố tỏ ra vẻ thoải mái, nhưng trong lòng anh chợt dâng lên một nỗi niềm sâu kín, một chuyện về thời thơ ấu mà anh chưa từng kể cho Osamu nghe."Ừ, tao biết rồi, chắc tao cũng phải chợp mắt một chút. Mày về cẩn thận, và nhớ gửi lời cảm ơn mẹ vì mấy món cơm nắm nhé."Osamu gật đầu, chưa kịp nhận ra nét buồn thoáng qua trên gương mặt của Atsumu. Trước khi cậu kịp nói gì thêm, Atsumu đã kéo chăn lên và quay mặt đi như muốn giấu mình trong khoảnh khắc tĩnh lặng đó. Osamu lặng lẽ rời đi, khép cánh cửa lại sau lưng. Khi căn phòng giờ đây chỉ còn lại một mình anh, Atsumu cũng dần thiếp đi vào giấc ngủ.Chìm vào trong giấc ngủ sâu, một giấc mơ bỗng chốc thành hình. Trong giấc mơ, hình ảnh về những ngày thơ bé, về khoảng thời gian anh và Osamu còn ở bên nhau bất chợt ùa về. Những ký ức xưa cũ mà anh cứ giữ kín trong lòng năm ấy, giờ lại quay về để nhắc nhở anh về khoảng cách giữa hai anh em, và cả những điều anh chưa dám nói ra khi đó.Giấc mơ đưa Atsumu trở về năm anh 10 tuổi, năm đó anh bắt đầu nhận thức rõ ràng về sự bất hòa trong gia đình mình. Trong một lần tình cờ xuống bếp tìm bimbim, Atsumu vô tình nghe thấy cuộc đối thoại giữa cha và mẹ. Mẹ anh đang nức nở nói về một điều gì đó trong khi cha chỉ lặng im."....Tôi xin anh đấy, đừng đưa nhóc Osamu đi, tụi nhỏ còn chưa hiểu chuyện. Anh với tôi hãy đợi đến năm chúng 15 tuổi. Khi đó chúng nó đủ chững chạc rồi mới để bọn nhóc lựa chọn có được không?"Atsumu luôn biết một điều rằng, Osamu là em trai mình, là người luôn hiểu chuyện và vâng lời hơn trong cả hai. Nếu như mai này có phải xa cách, đương nhiên họ sẽ luôn muốn chọn Osamu. Nhưng trước những lời nói mà anh nghe được khi đó, trong lòng của một Atsumu ngây thơ bé bỏng lúc bấy giờ chỉ biết một điều rằng: Có lẽ mẹ thương Osamu hơn mình.Và rồi những ngày tiếp theo, cha của họ không còn thường xuyên trở về nhà nữa. Mẹ họ bảo rằng cha hay đi công tác xa, khi xong việc sẽ quay trở về. Osamu nghe thấy và gật đầu, chỉ có mỗi Atsumu biết rằng cha của họ sẽ không quay về đây một cách đúng nghĩa nữa.Có những đêm, Atsumu chạy sang phòng mẹ để nhờ bà đọc truyện cho hai anh em ngủ. Nhưng trước khi gõ cửa bước vào, anh chỉ nghe thấy những tiếng khóc nấc thầm lặng từ bên trong. Và anh cũng nhận ra được nhiều điều từ âm thanh đó. Anh biết rằng cái ngày gia đình mình chia lìa sẽ phải đến, quan trọng là đến sớm hay muộn mà thôi.Và những lúc như thế Atsumu đã tự hỏi rằng: Nếu như đến năm cả hai anh em đủ 15 tuổi, nếu anh quyết định theo cha, để Osamu ở lại với mẹ, liệu rằng mẹ có ngừng khóc không? Liệu mẹ có thể hạnh phúc khi có Osamu bên cạnh? Anh không rõ câu trả lời, nhưng điều duy nhất anh muốn thấy là cả hai được hạnh phúc, ngay cả khi điều đó làm anh cảm thấy lạc lõng và bị bỏ lại phía sau.
....
Atsumu choàng thức giấc sau một cơn ác mộng dài và thở hổn hển như thể anh vừa trải qua cảm giác của địa ngục. Khi hiện thực dần trở lại trong tâm trí, lúc này anh mới nhận ra Sakusa đang ngồi ngủ gục bên cạnh giường mình, tay cậu nắm lấy bàn tay anh trong giấc ngủ, như thể cậu đã thiếp đi trong khi chờ đợi anh thức giấc. Cảm giác ấm áp từ bàn tay của Sakusa làm dịu đi nỗi sợ hãi còn vương vấn trong lòng Atsumu, và anh cảm thấy một chút an tâm giữa cơn bão của ký ức.Nhìn xuống khuôn mặt của Sakusa đang say giấc nồng cùng cái nắm tay nhẹ nhàng từ cậu khiến Atsumu cảm thấy lòng mình dịu lại, những lo âu như dần tan biến đi. Anh lặng lẽ siết chặt tay Kiyoomi hơn, cảm nhận sự ấm áp từ cậu lan tỏa khắp cơ thể, như một lời khẳng định rằng cậu ấy vẫn ở đây, vẫn luôn bên cạnh anh khi cần.Cảm nhận được cái siết tay chặt hơn, Sakusa choàng tỉnh dậy. Khi đôi mắt đen sâu thẳm của cậu từ từ nhìn thẳng vào Atsumu, mọi khoảng cách dường như tan biến mất, chỉ còn lại sự quan tâm rõ ràng trong ánh nhìn đó. "Anh thức rồi à?" - Sakusa khẽ hỏi, giọng trầm ấm nhưng đầy sự dịu dàng.Atsumu gật đầu, mỉm cười nhẹ. "Ừ, anh chỉ vừa mới thức thôi.""Xin lỗi... tôi để thua trận rồi."Atsumu nhìn cậu nửa ngạc nhiên nửa dịu dàng. "Không sao cả Omi. Sau này chúng ta làm lại là được mà.""Ừ." - Sakusa khẽ gật đầu, cảm giác ấm áp dâng tràn trong lòng. Đột nhiên, Atsumu thì thầm, lòng vẫn còn vương chút cảm giác sợ hãi trước cơn ác mộng vừa phải trải qua, anh ngập ngừng cất lời: "Omi... em có thể ôm anh một cái được không?"Sakusa khẽ nhíu mày, hơi bất ngờ: "Có chuyện gì vậy?"Atsumu cười gượng, ánh mắt thoáng chút lo âu. "Không biết nữa... chỉ là vừa mơ thấy ác mộng nên anh hơi lo."Không nói thêm lời nào, Sakusa chậm rãi choàng tới ôm chầm lấy Atsumu vào lòng. Vòng tay của cậu bao bọc anh, khẽ siết chặt nhưng không quá mạnh, đủ để khiến Atsumu cảm thấy mình được bảo vệ. "Không sao đâu," - Sakusa thì thầm bên tai anh, giọng trầm ấm. "Có tôi ở đây rồi."-------------------------------------------------
Sau mùa giải, cả hai gác lại những buổi sinh hoạt ở CLB, và bắt đầu bước vào giai đoạn ôn thi căng thẳng cho kỳ Tốt nghiệp sắp tới. Bàn tay từng nắm chặt trái bóng chuyền giờ đây lật giở từng trang sách, chăm chú vào những bài học và sấp đề cương. Họ ngồi bên nhau trong những buổi học kéo dài, ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng chiếu rọi lên gương mặt Sakusa khi cậu giải quyết các đề Toán, còn Atsumu thì lặng lẽ đọc từng trang sách bên cạnh. Sự yên lặng của họ hòa quyện với không khí nghiêm túc của những ngày ôn thi.Tiết học trôi qua giữa những tiếng lật sách đều đặn và tiếng bút ghi trên sách vở. Khi đến giờ giải lao và cả hai cùng nán lại bàn học để ghi chép thêm một số thứ trước khi đi ăn trưa, Atsumu ngẩng đầu lên, ánh mắt tò mò hướng về Sakusa khẽ hỏi:"Omi, sau khi Tốt nghiệp em dự định làm gì?"Sakusa ngừng lại một lúc rồi nhìn lên trần nhà như để suy nghĩ kỹ hơn. "Nếu đủ điểm, tôi định vào trường Đại học Tokyo. Hoặc cũng có thể sẽ tham gia một CLB nào đó rồi tiếp tục chơi bóng chuyền lên chuyên nghiệp." - Cậu trầm ngâm một lát rồi nói tiếp. "Nhưng tôi vẫn chưa chắc cụ thể mọi thứ."Atsumu khẽ gật đầu mà không nói thêm gì. Thực ra chính anh cũng không biết tương lai mình sẽ đi về đâu. Trước đây, bóng chuyền là tất cả đối với anh, nhưng giờ đây, một mối bận tâm khác đã xuất hiện: Liệu tương lai của Sakusa có chỗ cho anh? Khi nghĩ đến điều đó, tương lai bỗng trở nên mờ mịt và khó nắm bắt. Thế nhưng trong khoảnh khắc này, điều duy nhất anh chắc chắn là Sakusa vẫn ở đây, cậu đang ngay bên cạnh anh, và đó là tất cả những gì anh cần, như vậy là đủ rồi.'Ít nhất là bây giờ mình phải đậu Tốt nghiệp trước đã.' - Atsumu nghĩ thầm.----------------------------------------------
Vào một chiều, khi những cánh hoa anh đào nở rộ phủ hồng khắp các con phố, buổi lễ chia tay cuối cấp diễn ra trong sự xúc động của tất cả mọi người. Nước mắt xen lẫn những nụ cười, ai nấy đều bịn rịn trước khoảnh khắc phải rời xa mái trường.Tối hôm đó, toàn khối Năm Cuối tổ chức một bữa tiệc hoành tráng để ăn mừng sau khi hoàn thành kỳ thi Tốt nghiệp. Tiếng cười nói rôm rả vang vọng, hòa quyện với âm nhạc kéo dài đến tận đêm khuya. Được dịp lần đầu thử đồ uống có cồn, cả đám hào hứng nâng cốc, thách thức nhau xem ai "đô" mạnh nhất, và dù đã thấm mệt nhưng không ai muốn buông bỏ khoảnh khắc đáng nhớ này.Tiệc tàn, Atsumu trong trạng thái say bí tỉ sau một đêm thác loạn cùng bạn bè, còn Sakusa vẫn giữ đủ tỉnh táo, cậu lặng lẽ dìu anh ra khỏi bữa tiệc và đưa anh về nhà. Khi cả hai đến cửa tòa chung cư, Sakusa bất ngờ gặp cha của Atsumu đang đứng chờ sẵn, dáng vẻ ông cho thấy dường như ông đang chuẩn bị ra ngoài."Cháu là... Omi phải không?" - ông hỏi khi thấy Sakusa dìu Atsumu đến cửa, còn anh thì đã say đến mức không còn biết trời đất."Dạ vâng. Cháu là Kiyoomi, bạn học của Atsumu." - Sakusa trả lời, giữ vẻ lễ phép."Bác có nghe Tsumu nhắc đến cháu. Xem ra thằng bé đã vui đùa quá trớn trong tiệc chia tay rồi. Nó chắc hẳn rất vui khi đã tốt nghiệp." - Ông bật cười, ánh mắt thoáng chút ấm áp. "Mà Kiyoomi này, bác có việc gấp phải đi ngay đêm nay, phiền cháu ở lại chăm sóc nó giúp bác một chút được không?"Sakusa dời tầm mắt xuống phía Atsumu đang lẩm bẩm gì đó trong cơn say rồi đáp lại: "Vâng, bác cứ yên tâm. Cháu sẽ lo cho anh ấy." "Cảm ơn cháu, Kiyoomi." - Cha Atsumu để lại một nụ cười cảm kích rồi nhanh chóng rời đi. Trong khi đó, Sakusa vẫn tiếp tục dìu Atsumu lên phòng, cẩn thận đặt anh xuống giường. Gương mặt Atsumu đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm trên trán. Trong cơn mơ màng, anh bỗng lẩm bẩm điều gì đó trong cơn say."Omi... anh nóng. Cởi áo cho anh."Sakusa đứng hình một lúc, cảm thấy hơi lúng túng trước tình huống này. "Anh say quá rồi đấy. Đô anh được bao nhiêu mà uống nhiều thế hả? Đã tửu lượng không tốt được thì đừng có–" Nhưng không để Sakusa nói hết câu, Atsumu loay hoay tự tháo nút áo sơ mi của mình. "Omi không cởi thì anh tự cởi." - Anh làu bàu, hai tay vụng về tháo từng nút áo, giọng nói pha chút ngắt quãng vì men say. Sakusa thấy bàn tay lóng ngóng của Atsumu bật từng cúc áo một cách khó khăn nhìn mà bất lực. Thở dài một cái, cậu đành tiến lại giúp anh, nhưng khi cậu vừa cởi được vài cúc, Atsumu bỗng thì thầm bên tai cậu với giọng chân thành:"Omi, Kiyoomi, Sakusa Kiyoomi... Anh yêu em."Câu nói của Atsumu khiến Sakusa sững lại, tay dừng lại giữa chừng. Trước khi cậu kịp phản ứng, Atsumu đã đẩy cậu nằm xuống giường, tự mình trèo lên người cậu. "Atsumu, anh say rồi. Anh có biết mình đang làm gì không?" - Sakusa hỏi, giọng trầm đầy lo lắng trước tình huống có nguy cơ xảy ra tiếp theo."Anh biết... anh biết mình đang muốn gì, và anh muốn em. Chỉ mình em thôi Omi!" - Nói rồi, Atsumu cúi xuống đặt lên môi Sakusa một nụ hôn đầy khao khát không chút do dự.Sakusa hoàn toàn bị bất ngờ trước sự bạo gan của Atsumu, nhưng không thể phủ nhận rằng giờ đây anh trông rất quyến rũ. Không thể kiềm chế được nữa, cậu xoay người, đè Atsumu xuống giường và kéo anh lại gần hơn."Anh có chắc không?" – Cậu hỏi, ánh mắt dò xét và đầy nghi ngại."Chắc. Rất chắc." - Atsumu thì thầm, mắt khép hờ nhìn lên Sakusa với khuôn mặt say sỉn."Anh phiền phức thật đó, Atsu." Không chần chừ thêm nữa, Sakusa cúi xuống trao cho anh một nụ hôn mãnh liệt, mọi cảm xúc dồn nén như bùng nổ. Họ đắm chìm vào nhau, tay Atsumu vòng qua cổ Sakusa, kéo cậu vào một nụ hôn sâu. Môi họ quấn quýt, những tiếng thở dồn dập hòa lẫn vào không khí tĩnh lặng của căn phòng.Ngôi nhà chìm trong im lặng, chỉ còn những tiếng thở gấp và âm thanh ẩm ướt từ đôi môi của họ vang lên trong không gian. Cả hai tiếp tục âu yếm nhau, nhịp điệu trở nên chậm rãi và gợi cảm hơn. Sakusa cảm nhận cơ thể mình đang nóng lên, từng nhịp tim đập nhanh trong lồng ngực.Cảm giác nóng bỏng bao trùm lấy cả hai, môi họ tiếp tục tìm đến nhau trong sự cuồng nhiệt nhưng đồng thời cũng đầy sự dịu dàng. Cậu từ từ vuốt ve cả người của Atsumu, bắt đầu từ đỉnh đầu, rồi đến khuôn mặt, đôi tay cậu di chuyển một cách nhẹ nhàng nhưng đầy kích thích. Hơi thở của Atsumu trở nên nặng nề khi anh ôm chặt gáy Sakusa. Lưỡi của cả hai quấn lấy nhau trong nụ hôn ngày càng sâu và mãnh liệt. Sakusa cảm thấy tim mình như muốn vỡ tung khi cơ thể cậu áp sát vào Atsumu.Sau đó, đôi môi nóng bỏng của Sakusa rời khỏi môi Atsumu và từ từ lướt xuống cổ anh, mỗi lần di chuyển đều để lại một nụ hôn khám phá, nhưng tuyệt nhiên không để lại dấu hôn. Đôi tay cậu chậm rãi trượt vào bên trong áo Atsumu, đến vùng ngực, nơi nụ hồng đang chờ đợi được trêu chọc. Những ngón tay thon dài của Sakusa nhẹ nhàng xoa và vân vê, khiến Atsumu không thể kiềm chế mà rên rỉ lớn hơn, cơ thể anh cong lên theo từng chuyển động, như thể phản ứng lại từng cái chạm nhẹ nhàng đầy quyến rũ ấy.Sakusa từ tốn gỡ bỏ những cúc áo còn lại của Atsumu và cởi nó ra, để lộ một cơ thể săn chắc tuyệt đẹp dưới lớp vải. Cậu cúi người xuống, rồi từ từ phủ lên nụ hồng của Atsumu. Cái chạm nóng bỏng từ đôi môi Sakusa khiến Atsumu thở gấp, anh khẽ mấp máy gọi tên cậu trong mê man. "Omi...hmp"Cảm giác lần đầu tiên được chạm vào cơ thể đối phương và khám phá từng tấc da thịt của người trong tay khiến Sakusa cảm thấy một luồng cảm xúc rạo rực kỳ lạ. Đặc biệt hơn là khi nhìn thấy Atsumu nằm phía dưới mình với vẻ yếu đuối và gợi cảm khiến cậu không thể kiềm chế được sự hứng thú đang dâng trào trong lòng.Rồi bàn tay cậu cứ thế khám cơ thể anh, trượt dần từ ngực xuống bụng. Khi cậu định tiến thêm bước nữa đến thắt lưng của Atsumu thì đột nhiên cậu dừng lại, ánh mắt rơi xuống Atsumu đang nằm dưới mình, nhận ra rằng anh đã say bí tỉ và gục đầu trong cơn mê. "Atsumu..." – cậu gọi, tay vẫn đặt trên cơ thể nóng bừng của anh, nhưng không nhận được phản hồi. Sakusa hít một hơi sâu, cố gắng ổn định nhịp thở của mình khi nhìn vào khuôn mặt ngây thơ và mệt mỏi của Atsumu - người đang say đến mức gần như không thể phân biệt được đâu là thực và đâu là ảo. Một phần trong cậu đang đấu tranh với chính mình, nhưng lý trí cuối cùng đã chiến thắng. Cậu không thể để cảm xúc bùng nổ dẫn dắt mọi thứ đi quá xa, đặc biệt khi Atsumu sẽ chẳng nhớ gì vào ngày mai.Nhìn Atsumu say ngủ, hơi thở đều đặn dần trở lại, Sakusa cảm nhận được trái tim mình vẫn đập mạnh nhưng không còn vì ham muốn, mà vì sự bảo vệ. Cậu từ từ đứng dậy chỉnh lại chiếc áo sơ mi của mình trong khi lấy lại bình tĩnh. Rồi sau đó nhẹ nhàng đặt lại đầu Atsumu lên gối và nhanh chóng lau qua người cho anh bằng một chiếc khăn ẩm, động tác mềm mại nhưng cũng đầy kiềm chế. Cậu thay cho Atsumu một bộ đồ sạch sẽ, rồi để lại một ly nước chanh ấm trên bàn gần giường để chắc chắn rằng anh sẽ cần nó vào sáng mai.Trước khi rời khỏi căn phòng, Sakusa nhìn anh thêm lần nữa, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp lẫn nặng nề. Cậu biết, rồi sẽ có một lúc thích hợp để cả hai thật sự tiến xa hơn, nhưng không phải đêm nay. Để rồi cậu thì thào đáp trả lời anh một cách chân tình: "Tôi cũng yêu anh, Atsumu."----------------------------------------------
Ngày biết được kết quả Tốt nghiệp, cả ba người đàn anh Năm Cuối đều đậu với thành tích tốt sau những tháng ngày ôn luyện vất vả. Và khi đó, thầy Hiệu phó cũng cho gọi Komori, Atsumu và Sakusa lên văn phòng có việc cần thông báo. Họ đứng cùng nhau trong một căn phòng tràn đầy sự hồi hộp, những ánh mắt vừa mong chờ vừa thoáng chút lo lắng cho những gì sắp được công bố."Komori Motoya," - thầy Hiệu phó bắt đầu, ánh mắt đầy tự hào. "Em đã được CLB EJP Raijin chiêu mộ để tham gia huấn luyện chuyên nghiệp." Ngay lập tức Komori quay sang Atsumu, nụ cười rạng rỡ không thể giấu nổi niềm vui trong ánh mắt.Sau đó thầy tiếp tục. "Miya Atsumu," - với giọng điệu chắc nịch thầy nói tiếp. "Còn em được mời gia nhập đội MSBY Black Jackals – một đội tuyển rất tiếng tăm ở Tokyo để thi đấu chuyên nghiệp. Điều đặc biệt là họ muốn tuyển em vào chơi cứng ở vị trí Chuyền hai. Đây quả thực là một tin vui trọng đại." - Atsumu đứng hình vài giây trước tin tức vừa được công bố, sau đó không kiềm chế được mà nhoẻn cười thật tươi, rồi quay lại nhìn về phía Komori và Sakusa với ánh mắt đầy phấn khích. Trong khi cả Atsumu và Komori đều vui mừng trước những thông báo đó, bởi tin họ vừa nghe được chính là điều mà họ hằng mơ ước trong tương lai. Nhưng rồi họ nhanh chóng nhận ra chỉ còn mỗi Sakusa là thầy Hiệu phó vẫn chưa đề cập đến. Một thoáng tò mò lướt qua trên gương mặt của cả ba khi họ chờ đợi thông báo tiếp theo.Thầy Hiệu phó khẽ nuốt khan, với tay lấy một chiếc phong bì trang nhã, rồi nói tiếp bằng giọng điệu trịnh trọng hơn: "Sakusa Kiyoomi, cậu đã được CLB bóng chuyền USAV ở Mỹ chiêu mộ để huấn luyện tài năng trẻ và có thể ký hợp đồng hợp tác 2 năm. Nếu cậu muốn theo đuổi con đường chuyên nghiệp, cậu có thể tái ký hợp đồng và ở lại lâu dài sau đó. Đây thực sự là một cơ hội vô cùng quý báu dành cho cậu."Sakusa nghe xong, tim cậu đập nhanh hơn, sự bất ngờ hiện rõ trong đôi mắt. Atsumu và Komori lập tức quay sang nhìn cậu, sự ngỡ ngàng về một tương lai đầy hứa hẹn trước mắt xuất hiện trong ánh mắt của cả ba.Thầy Hiệu phó mỉm cười nhẹ nhàng và nói thêm: "Thật trùng hợp khi gia đình của cậu hiện tại cũng đang sống bên Mỹ đúng không, Sakusa-kun?"Sakusa đáp với giọng điềm tĩnh nhưng không giấu được chút căng thẳng. "Vâng thưa thầy.""Nếu cậu chấp nhận lời đề nghị này, hãy chuẩn bị thủ tục cho chuyến bay vào đầu Tháng Tư sắp tới. Chúc mừng cậu."Sau buổi thông báo, cả ba người bước ra ngoài với những cảm xúc vui buồn lẫn lộn. Niềm vui khi đậu Tốt nghiệp và những lời chiêu mộ danh giá đến từ các CLB chuyên nghiệp khiến họ có phần phấn khởi. Komori đã quay sang chúc mừng cho sự thành công của cả ba, nhưng rồi cũng nhanh chóng nhận ra nét đượm buồn ẩn hiện trên khuôn mặt của hai người còn lại. Để cho họ có thời gian tâm sự với nhau, Komori khéo léo lấy lý do để đi trước, để lại không gian riêng tư cho bọn họ có thể tiếp tục câu chuyện còn dang dở.Atsumu đứng lặng thầm một hồi lâu, chờ đợi một chút trước khi phá vỡ sự im lặng khi Komori đã rời đi. "Này, nếu em đang có ý định ở lại chỉ vì anh thì dẹp ngay cái ý tưởng đó đi nhé."Sakusa không đáp lại ngay, chỉ nhìn Atsumu với một vẻ lưu luyến còn đọng lại trên khuôn mặt. "Tôi..."Atsumu nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai Sakusa, đôi mắt lấp lánh nét suy tư trước khi giọng anh trở nên kiên định hơn. "Đây là tương lai của em, Omi. Hẳn em cũng nhớ gia đình bên đó lắm đúng không? Vậy thì đừng suy nghĩ quá nhiều." - Anh nở một nụ cười nhẹ như muốn xóa tan bầu không khí nặng nề giữa cả hai. "Hãy cược thử xem vào 2 năm sau, ai trong chúng ta sẽ thành công hơn nhé?"Lời nói của Atsumu vừa như một lời thách thức vừa như một lời động viên. Và Sakusa nhìn vào sự tự tin của người yêu mình, chỉ khẽ gật đầu. Nụ cười ấm áp của Atsumu dường như đã làm tan biến đi phần nào sự lo lắng còn sót lại trong lòng cậu.Dưới tán cây anh đào năm đó, Sakusa đã hẹn ước với Atsumu rằng hai năm sau khi cậu trở về, họ sẽ công khai chuyện tình cảm của mình mà không cần phải che giấu nữa. Bởi lẽ khi đó cả hai đã trưởng thành, đủ chín chắn để tự mình chịu trách nhiệm cho những gì họ quyết định.Atsumu không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Trong ánh mắt anh thoáng chút lưu luyến nhưng cũng lấp lánh sự tin tưởng. Hai người đã móc nghéo với nhau như muốn gửi gắm tất cả niềm tin và hy vọng vào lời hứa ấy. Giữa những cánh hoa đào rơi lả tả, mang theo hương vị ngọt ngào của mùa Xuân. Họ hẹn gặp lại dưới gốc cây anh đào cổ thụ này vào 2 năm sau, như một lời hứa không thể phá vỡ.----------------------------------------------------
Ngày Sakusa ra sân bay vào đầu Tháng Tư để sang Mỹ, Atsumu đã có mặt ở đó để tiễn cậu. Mặc dù nụ cười vẫn hiện hữu trên môi, nhưng lòng họ nặng trĩu những cảm xúc không thể nói thành lời giữa dòng người tiễn biệt."Em nhớ giữ liên lạc với anh đấy," - Atsumu dặn dò. "chúng ta sẽ video call mỗi tối, nhớ không?"Sakusa gật đầu, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm, dặn lòng mình không thể yếu đuối trước giây phút này."Anh nhất định sẽ không để thua em đâu. Khi em trở về, chúng ta sẽ xem ai đã đi xa hơn nhé!" - Atsumu đùa, nhưng ẩn sâu trong câu nói đó là lời nhắc nhở cho chính anh, rằng thời gian và khoảng cách sẽ không thể chia cắt họ.Sakusa mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Atsumu rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán anh như một lời tạm biệt đầy dịu dàng. "Vâng, thưa Atsumu của tôi, đợi tôi nhé." - Cậu nói khẽ. Sau đó cả hai ôm nhau thật chặt, cố gắng ghi nhớ từng hơi thở, lưu giữ từng mùi hương quen thuộc của đối phương trước khi rời xa.Tiếng loa vang lên thông báo chuyến bay sắp cất cánh, và họ miễn cưỡng buông tay, nhìn nhau lần cuối trước khi Sakusa bước vào cổng kiểm tra an ninh. Cả hai không nói thêm lời nào nhưng trong lòng họ đều biết rõ rằng, đây không phải là lời chia tay mà chỉ là một lời hứa sẽ còn gặp lại.Trên chuyến bay, Sakusa không ngừng nhắn tin cho Atsumu, cập nhật từng chi tiết nhỏ từ lúc máy bay cất cánh cho đến khi hạ cánh tại Mỹ. "Tôi vừa mới đáp sân bay, có lẽ chút nữa sẽ gặp lại gia đình. Còn anh sao rồi?" Atsumu dù lòng có chút trống vắng, vẫn cố giữ tinh thần phấn chấn. "Vậy thì tốt rồi. Ngày mai anh sẽ chính thức gia nhập MSBY đó! Anh đang nóng lòng được chơi chuyên nghiệp chết đi này!"Và cứ thế, tin nhắn qua lại không ngừng giữa hai người, dù ở hai nửa của thế giới. Mỗi tin nhắn đều mang theo hy vọng, niềm tin rằng tình yêu của họ sẽ bền lâu qua những tháng ngày xa cách. Họ cùng chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, và cả những mong chờ về ngày tái ngộ.Sakusa không ngừng nhắn tin cho Atsumu mỗi khi nhớ anh, và Atsumu cũng luôn chờ đợi những tin nhắn đó để cảm thấy gần gũi hơn với người yêu mình. Dù khoảng cách xa xôi, nhưng tình yêu của họ vẫn kéo dài mãi, vững chắc như lời hứa bên dưới tán cây anh đào năm ấy. Và khi ngày ấy đến, họ sẽ gặp lại nhau, và công khai cho cả thế giới biết rằng họ là của nhau.------------------------------------------------
Nhưng họ không ngờ được rằng có những thứ mà khoảng cách địa lý là điều rất khó nói và người ta cũng thường hay bảo rằng "Xa mặt cách lòng".Ban đầu Atsumu không tin vào điều đó, anh cho rằng đó là vì tình cảm giữa các cặp đôi yêu xa chưa đủ lớn để giữ được mối tình sâu nặng. Và Atsumu cũng không hề nghĩ rằng mọi chuyện lại có thể xảy đến một cách đột ngột không hề báo trước như vậy.Cũng đã gần một năm kể từ ngày họ nói lời từ biệt ở sân bay, những lịch trình bận rộn dần chiếm lấy không gian giữa họ. Ban đầu, cả hai vẫn cố gắng duy trì thói quen nhắn tin trước khi đi ngủ, kể cho nhau nghe về ngày của mình, về những gì họ đã học được từ các trận đấu. Dù khác múi giờ, dù lịch trình khắc nghiệt, họ vẫn tìm cách giữ lửa cho tình yêu.Nhưng đến một khoảng thời gian không lâu sau đó, Sakusa bắt đầu có những thay đổi khó hiểu. Tin nhắn của cậu dần trở nên cụt ngủn và lạnh lùng. Những cuộc gọi video mà Atsumu luôn háo hức mong chờ, cậu lại từ chối với lý do mệt mỏi sau lịch sinh hoạt dày đặc. Atsumu chấp nhận lời giải thích đó và cũng không muốn ép buộc cậu. Anh hiểu rằng cả hai giờ đây đều có cuộc sống riêng với sự nghiệp bận rộn. Nhưng sâu trong lòng, anh bắt đầu cảm thấy bất an, khi mà những tin nhắn giữa họ dần trở nên thưa thớt.Atsumu cố gắng giữ nhịp sống của mình, nhưng sự thiếu vắng liên lạc với Sakusa ngày càng khiến anh khó chịu. Có những đêm, anh ngồi đợi Sakusa đến khuya chỉ để mong cậu gọi điện, nhưng đáp lại chỉ là những lời xin lỗi vào ngày hôm sau: "Xin lỗi Atsumu, hôm qua tôi có hơi bận." Atsumu biết Sakusa bận rộn, nhưng anh không thể ngăn được cảm giác cô đơn và thất vọng đang dần nuốt chửng mình.Rồi một ngày, khi mà Atsumu cảm thấy sợ hãi về những gì sẽ diễn ra, anh không còn tin tưởng vào cảm giác của mình khi mà họ không còn thân mật như trước, khi mà những tin nhắn mình trao đi lại không thấy nhận lại phản hồi, hoặc những lời phản hồi anh nhận được cũng rất hời hợt. Cảm giác lung lay bắt đầu len lỏi trong tâm trí Atsumu và anh bắt đầu trở nên cáu bẳn với Sakusa hơn, để rồi khi áp lực và sự thiếu hụt giao tiếp giữa họ lên đến đỉnh điểm, Atsumu đã nổi giận. Anh kiếm cớ gây sự và thổi phồng mọi thứ thành một cuộc cãi vã. Trong cơn bực tức, Atsumu thốt lên một câu: "Nếu cậu cứ thờ ơ như vậy thì sao không chia tay luôn đi?"Nói xong câu đó, Atsumu lập tức cúp máy, tắt thông báo từ cậu, rồi leo lên giường đi ngủ. Đó vốn chỉ là lời thốt ra trong lúc nóng nảy, trong lúc cảm xúc vượt ngoài tầm kiểm soát. Atsumu nghĩ rằng nếu Sakusa còn yêu anh, cậu ấy nhất định sẽ tìm mọi cách liên lạc lại và nhắn tin làm lành, để chứng tỏ rằng cậu không muốn mất anh. Và có lẽ điều đó sẽ giúp anh an tâm hơn về tình cảm của cậu. Chỉ cần Sakusa xin lỗi anh trước, anh nhất định sẽ bỏ qua mọi thứ.Sáng hôm sau, Atsumu hy vọng sẽ nhận được tin nhắn làm lành từ Sakusa trong hộp thoại. Nhưng khi anh lén bật lại thông báo, màn hình vẫn im lìm. Thêm một ngày nữa trôi qua, rồi cả một tuần chìm trong sự im lặng. Không thể chịu đựng thêm được nữa, anh quyết định chủ động nhắn tin cho cậu trước. Nhưng tin nhắn gửi đi vẫn không có dấu hiệu đã đọc. Atsumu bắt đầu cảm thấy bồn chồn. Đến lúc không kìm được nữa, anh bấm gọi cho Sakusa, nhưng tất cả những gì anh nhận lại chỉ là thông báo không thể kết nối.Trong cơn lo lắng, Atsumu vội vã liên lạc với Komori, hy vọng ít nhất cậu ấy có thể gọi được cho Sakusa. Nhưng lời đáp từ Komori khiến tim anh thắt lại—Komori cũng không thể liên lạc được với Sakusa trong vài ngày qua.Nỗi lo lắng bắt đầu dâng lên trong lòng Atsumu như một cơn sóng không thể kiểm soát. Một nỗi sợ vô hình bóp nghẹt anh – Liệu Sakusa có gặp chuyện gì không? Liệu cậu có đang gặp chuyện nguy hiểm mà anh không hề hay biết? Trong lòng Atsumu giờ đây chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Làm sao để liên lạc được với Sakusa, để biết rằng cậu vẫn ổn, rằng tình yêu của họ vẫn còn cứu vãn được.Những tháng sau đó trôi qua, anh vẫn không nhận được bất kỳ tin tức nào từ Sakusa kể từ lần cãi nhau của họ. Atsumu mang theo trong mình cảm giác cô đơn trống rỗng nhất ở tuổi 19. "Tôi nhớ cậu..."Anh hối hận vì ngày hôm đó đã giận lẫy vô cớ với cậu. Nếu có thể quay lại thời điểm đó, anh chắc chắn sẽ không để cơn giận lấn át lý trí. Anh biết lỗi rồi, giờ anh chỉ cần Sakusa trả lời tin nhắn của anh, chấp nhận cuộc gọi và nói rằng cậu vẫn ổn, rằng không có điều gì tồi tệ xảy ra với cậu cả.Và rằng họ vẫn còn cơ hội để bắt đầu lại từ đầu.----------------------------------------------------
Mùa Xuân 2 năm sau kể từ ngày hẹn ước.Khi này Atsumu đã 20 tuổi, và nỗi cô đơn trống rỗng trong lòng anh dần được lấp đầy nhờ sự xuất hiện của Bokuto và Hinata. Họ gia nhập vào CLB sau 2 năm Atsumu chơi ở đây, và trở thành những người đồng đội thân thiết, mang lại cho Atsumu cảm giác ấm áp và quen thuộc giữa những thành phần chuyên nghiệp. Cũng trong khoảng thời gian này, Osamu đã thực hiện đúng lời hứa của mình. Em ấy khởi nghiệp vào năm 18 tuổi, và hai năm sau đã thành công mở một chi nhánh tiệm cơm nắm gần trung tâm Tokyo, trở thành người đồng hành cùng Atsumu, và san sẻ những khó khăn với anh. Tất cả những điều đó đã mang đến cho Atsumu một chút an ủi giữa những tháng ngày cô độc.Thế nhưng cũng đã được một năm trôi qua kể từ lần Atsumu và Sakusa mất liên lạc với nhau. Mỗi ngày, anh đều lặng lẽ tìm kiếm mọi nguồn thông tin về cậu. Đến câu lạc bộ, anh cũng chỉ muốn nghe được một tin tốt lành nào đó. Trong một buổi tập luyện ở CLB, khi Atsumu đang nói chuyện với Tomas - người luôn cập nhật những tin tức từ Mỹ—bất ngờ, một bức ảnh xuất hiện trên màn hình điện thoại của Tomas khi anh lướt qua bảng tin tức trên Twitter. "Ai đấy nhỉ? Nhìn cậu ta có vẻ được săn đón." - Tomas hỏi.Khi Atsumu nhìn vào, tim anh như hẫn lại một nhịp. Trong bức hình đó là Sakusa, cậu đang đi bên cạnh một cô gái xinh đẹp. Trông cậu ta vẫn sống ổn đấy chứ. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của Atsumu trở nên trống rỗng. Anh đứng hình, không biết phải phản ứng thế nào, không kịp lên tiếng thì Bokuto và Hinata đã xô nhau lại để xác nhận."Ồ đó là Sakusa-san phải không? Anh ấy là một tay đập siêu đỉnh, từng là cộng sự của Atsumu thời Phổ thông đó anh Tomas!" - Hinata hồn nhiên cất lời."Đúng rồi, cậu ta hiện tại đang chơi cho CLB ở bên Mỹ mà nhỉ? Lại còn có bạn gái ở bển nữa, ngầu ghê bây." - Bokuto cũng vào xác nhận.Nhưng những lời nói ấy dường như một cú đâm thẳng vào trái tim Atsumu. Nỗi đau của anh dâng lên, sự thật phũ phàng hiện rõ mồn một. Họ không biết rằng Atsumu và Sakusa từng có mối quan hệ đặc biệt. Họ chỉ thấy một bức ảnh và ngay lập tức nghĩ rằng Sakusa đã có bạn gái, không phải là anh. Atsumu như bị giam cầm trong chính sự im lặng của mình, trong cái cảm giác trở thành người thừa thãi trong cuộc sống của Sakusa.Nhưng anh vẫn không tin chuyện đó, không tin những thứ đang đập vào mắt mình, có lẽ đó chỉ là hiểu lầm thôi. 'Làm ơn, hãy nói rằng đây chỉ là bạn bè...' - Atsumu thì thầm trong lòng. Anh đã tự nhủ với bản thân mình như vậy.Cũng đã gần đến ngày ước hẹn, khi những cánh hoa anh đào đã nở rộ khắp các khu phố, Atsumu lại nhớ về lời hứa năm đó: Rằng Sakusa sẽ trở về gặp anh, và họ sẽ cùng nhau thực hiện lời hứa công khai. Có lẽ Sakusa chỉ đang âm thầm tạo bất ngờ cho anh thôi, và Atsumu đã đặt cược niềm tin của mình dưới gốc anh đào năm ấy, tin rằng họ sẽ gặp lại nhau và cậu sẽ kể cho anh nghe tất cả những chuyện đã xảy ra trong suốt một năm qua.Và cái ngày hẹn ước đã điểm. Atsumu đứng đợi Sakusa cả một buổi sáng, rồi lặng lẽ chờ cho đến chiều, khi dòng người đông đúc qua lại, cứ đến rồi rời đi. Nhưng mãi cho đến tối muộn, không một bóng dáng quen thuộc nào mà anh chờ đợi bấy lâu xuất hiện."Tại sao cậu vẫn chưa xuất hiện? Cậu đã nói với tôi rằng mùa Xuân hai năm sau, chúng ta sẽ đoàn tụ dưới gốc cây anh đào này. Tại sao bây giờ cậu vẫn chưa đến? Rốt cuộc tôi phải làm gì đây hả Sakusa?" - Atsumu bắt đầu rơi nước mắt, anh ngồi thụp xuống dưới tán cây anh đào đang rộng mở, như thể nó đang ôm trọn anh vào lòng."Tôi vẫn đợi cậu trong vô vọng như vậy, tôi vẫn yêu cậu nhiều đến như vậy. Thế mà không một lời nào giữa chúng ta được cất lên, mà bây giờ cả hai lại không còn một chút danh phận nào cho nhau sao? Sakusa cậu là đồ chết tiệt. Con mẹ nó nhà cậu, tôi vẫn còn yêu cậu nhiều lắm..."Atsumu cầm chặt bức hình của cậu trong tay, nước mắt cứ thế mà giàn giụa trên má, anh ngồi đó dưới cái khí trời se lạnh mang chút vương vấn của buổi Đông tàn, toàn thân lạnh toát. Cho đến khi Osamu đóng cửa tiệm cơm vào buổi tối muộn thì trên đường về mới thấy anh trai mình ngồi một mình ở đó, đầu cúi xuống đất. Osamu liền chạy đến bên anh dưới những cánh hoa rụng rời trong gió. "Đã muộn như vậy rồi mày còn ngồi ở đây làm gì vậy hả Tsumu?"Và khi gặp được Osamu, anh đã òa lên nức nở và ôm chầm lấy em ấy, nước mắt cứ thế rơi vô định không ngừng. "Samu ơi, tao còn yêu cậu ấy nhiều lắm. Tại sao cậu ấy không nói một lời nào với tao cả.""Cậu ta bỏ tao đi rồi Samu ơi..."----------------------------------------------------
Tâm sự của tác giả: Suy quá. Tôi thực sự đã khóc khi đọc lại chap này 😞
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com