TruyenHHH.com

Sakuatsu Spring Awaits Us


"Em đã từng chán ghét mùa đông, cho đến khi em nhận ra rằng khi nó qua đi, mùa xuân sẽ đến."



"Ôi trời, Miya-san, cậu đúng là anh hùng cứu thế mà."

"Ah, có gì đâu trời. Tôi có làm gì đâu."

"Không hề," Kuroo Tetsurou, nhân viên của Hiệp hội Bóng chuyền kiêm người chịu trách nhiệm tổ chức video quảng bá (phiên bản Giáng sinh), cố ngăn một cơn ngáp thoát khỏi miệng mình. Bên dưới hốc mắt trũng sâu của anh là những quầng thâm đầy mệt mỏi; dựa vào chiếc áo nhăn nhúm đã được cởi bớt nút và chiếc cravat bị hất ra sau vai của Kuroo, Atsumu đoán tên này đã thức trắng ít nhất là ba đêm liền. Nỗi khổ của kẻ làm công ăn lương, vào những lúc thế này, hắn thấy may mắn vì quyết định nghề nghiệp của mình. "Sakusa-san đã từ chối lời mời của chúng tôi năm ngoái và năm trước nữa, khi cậu ấy mới vào đội Jackals. Bokuto và Meian-san được chọn làm người để thay thế, nhưng rõ ràng độ nổi tiếng của Sakusa-san là hoàn toàn khác biệt. Cậu ấy có một fanbase hùng hậu từ cấp ba và họ lớn mạnh hơn theo cấp số nhân qua từng năm. Tôi đã tưởng rằng đợt Giáng sinh này Inunaki-san sẽ phải thay chỗ cậu chàng, nhưng..." Kuroo nhe răng cười với hắn. "Huấn luyện viên Foster nói đúng. Cậu đúng là phép màu mà."

"Nhưng mà tôi," chẳng làm cái mẹ gì cả, thật, hắn đã định phun ra như thế. Hắn đã nhắc đến chuyện này khi ăn sáng vào cái hôm sau khi cơn sốt của Sakusa đã đỡ hơn, và gã đã đồng ý mà không có chút cự cãi gì. Trông gã không hẳn là sẵn lòng lắm, nhưng gã đã nói 'ừ'. Mà chắc Kuroo cũng không quan tâm. "...Ờ thì, rất vui vì đã giúp được anh."

"Đáng ra tôi nên giới thiệu bản thân sớm hơn. Tôi là Kuroo Tetsurou của Hiệp hội Bóng chuyền, Ban Xúc tiến." Hai người bắt tay nhau. "Có thể cậu đã nhận ra tôi từ giải Quốc gia vào năm hai trung học, nhưng chúng ta chưa chính thức gặp nhau bao giờ."

"Aha, biết là tôi đã lướt anh ở đâu đó mà!" Hắn nhớ lại những trường lúc bấy giờ, "Trường Nekoma, phải không?" Inarizaki luôn chuẩn bị sẵn sàng để đấu với bất kì đội nào sau trận thua với Karasuno. Nếu Atsumu nhớ không lầm, Nekoma là một đội giỏi phòng thủ với những cú đỡ bóng tinh tế và hơn cả là mối liên kết khăng khít đến đáng kinh ngạc giữa các thành viên trong đội.

"Chuẩn, bọn tôi đấy. Hay ít nhất là đã từng vậy."

"Yaku Morisuke trong đội tuyển Nga từng là bạn học với anh nhỉ?"

"À, đúng thế. Cậu ta là một trong những người đã chơi lên chuyên nghiệp, cùng với Yamamoto trong đội VC Kanagawa."

"Tôi có xem những trận đấu của các anh qua băng ghi hình. Anh là một trong những tay chắn giữa cừ nhất năm đó đấy." Đó không phải là một lời khen bợ đỡ; Atsumu không bao giờ nịnh nọt ai cả. Nekoma không phải là một đội quá nổi bật, nhưng hàng phòng thủ của họ thì không chê vào đâu được – những tay chắn đó đã không thể phát huy hết tiềm lực của mình đến thế nếu không có những lần tập đọc chắn của đội trưởng. Được gặp trực tiếp người đội trưởng đó như bây giờ sau gần bảy năm quả thật là thú vị.

"Cảm ơn vì lời khen nhé, tôi rất là cảm kích đó. À, tôi đã tự mình dạy cho Tsukishima Kei của đội Frogs luôn đấy." Oh, Tsukishima. Một người staff bỗng la lớn tên Kuroo từ trên sân khấu. "Gì nữa đây, Hanae?" Cô gái tên Hanae bù lu bù loa lên rằng một trong những cái camera đang gặp trục trặc gì đó. "Lạy Chúa, ai để cô ấy đụng vô mấy cái camera vậy? Miya-san, rất vui khi được trò chuyện với anh, e là giờ tới lúc tôi phải- Tôi biết rồi, Hanae, đừng có la lên nữa!"

Miya nở một nụ cười thông cảm khi Kuroo bất lực chạy đến chỗ cấp dưới của mình. "Có chuyện gì à?" Hoshiumi Kourai của đội Adlers lên tiếng, chân cậu rê quả bóng chuyền.

"Có vẻ như họ lỡ làm hỏng một chiếc camera."

"Đù, vậy tụi mình phải quay lại từ đầu hả?"

Iizuna Tsukasa của đội Hornets nhíu mắt nhìn theo Kuroo. "Không, tôi không nghĩ thế. Nếu vậy cậu ta đã phải hoảng loạn hơn thế này nhiều." Đúng vậy; Kuroo đang nói chuyện với cô nhân viên mặt mày trắng bệch – Hanae – một cách rất điềm tĩnh.

"Chứ không phải đơn giản là Kuroo-san không bao giờ hoảng loạn sao?" Kageyama Tobio, một thành viên khác của đội Adlers, châm chọc. "Tôi đã biết Kuroo-san được nhiều năm và anh ấy không phải kiểu người sẽ mất bình tĩnh vì bất cứ chuyện gì."

"Anh ta là Kuroo từ đội Nekoma, phải không?" Suna cầm chai nước bước đến chỗ Atsumu. Hắn thấy Sakusa đang trò chuyện với anh họ của gã, Komori Motoya, libero của đội Raijins. "Tao cứ nghĩ anh ta sẽ chơi lên chuyên nghiệp luôn đấy chứ. Có tố chất thế cơ mà."

"Samu cũng thế, nhưng nhìn nó bây giờ xem."

"Ok hợp lí."

Đã là tuần thứ ba của Tháng Mười hai. Buổi quay phim cho video quảng bá dịp Giáng sinh hôm nay là bữa quay cuối; họ đã bắt đầu việc này từ ngày bốn và gặp nhau vào mỗi Chủ nhật trong tuần. Chỉ còn một tuần nữa là đến Giáng sinh.

Sau giấc mơ gần đây nhất, hắn đã bắt đầu lại thói quen uống trà. Không hẳn là hắn không tò mò muốn biết về những giấc mơ tiếp theo, tuy nhiên, hắn cũng đã phải cố không nôn vào bồn cầu khi hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra trong giấc mơ đó – đầy những máu me, tiếng gào thét và mùi sắt tanh nồng. Tất cả đều thật đến run người. Mùa giải sắp tới sẽ bắt đầu trong vài tháng và hắn không thể để bản thân bị phân tán tư tưởng bởi những cảnh tượng như thế nữa.

Nhưng việc này không có nghĩa là hắn phải tránh né Sakusa. Họ vẫn tập chạy vào buổi sáng, thậm chí nhiều lúc còn ăn tối cùng nhau tại nhà của Sakusa vì Atsumu muốn chia sẻ đồ ăn mà Osamu đã làm với Sakusa thay vì tự giữ tự ăn một mình; may mắn là Sakusa cũng thích những món em hắn nấu. "Em anh có lựa chọn nghề nghiệp đúng đắn đấy," gã đã nhận xét như thế, "không có ý gì đâu." Atsumu cũng đồng ý với điều đó. Chuyện em mình rời sân bóng không còn làm hắn buồn như trước nữa.

Nếu giờ hắn cố hành xử kì lạ với Sakusa thì thật vô lí. Dù những giấc mơ kia có thật đến đâu đi nữa, chúng cũng không thể ảnh hưởng đến cuộc sống ngoài đời thực của hắn. Trong mơ hắn có là gì, thì tại đây, hắn vẫn là Miya Atsumu, chuyền hai của MSBY Jackals, và Sakusa là đồng đội của hắn. Hắn không thể làm hỏng mối quan hệ cả hai đã cùng cố gắng xây dựng nhiều tháng qua được.

"Vậy là giờ mày với gã là bạn bè rồi hửm?"

Atsumu nhăn mặt với Suna. "Gì cơ?"

Suna hất mặt về phía Sakusa. "Gã chịu quay cái này là vì mày, không phải sao?" Tay chắn giữa mím môi, "Thẳng thắn mà nói thì ngay cả đối với bạn bè, việc này cũng khó tưởng tượng được đấy."

"Tao chẳng làm cái khỉ gì cả." Mắt hắn đảo một vòng, "Tụi tao thân bình thường thôi."

"Khá là hiếm khi câu đó phát ra từ mồm mày đó. Mày biết mà?"

"Tao cũng có bạn mà Sunarin, thằng khỉ này."

"Không nhiều lắm."

"Chừng nào tao mới chấm dứt tình bạn với mày được?"

"Khi nào cũng được. Ngưng bây giờ cũng được luôn."

"Mày đúng là một," Kuroo từ trên sâu khấu vẫy tay với họ và chỉ vào Suna. "Ê Sunarin, ảnh kêu mày kìa." Suna quay sang Kuroo – một staff khác vừa chạy vụt xuống. Người đó đến báo tin rằng đa số các cảnh quay đều an toàn nhưng riêng đội Raijins và Red Falcons sẽ phải quay lại một vài phần đã bị xóa. Suna nhún vai, 'Gặp sau tại bữa tiệc nhé,' rồi nhanh chóng ra khỏi đó cùng Komori.

Atsumu nhân cơ hội này quan sát Komori. Chẳng giống Omi gì cả, là những gì hắn ghi nhận được. Chân mày đậm có dáng gần như là hình tròn, luôn nở nụ cười tươi rói và đương nhiên là dễ chịu và hòa nhã hơn tên em họ khó ở khó gần kia. Komori là kiểu người có thể trở nên thân thiện với cả thế giới trừ khi bạn là một đứa lỗ đít quá sức bất lương. Là máu mủ với nhau à? Thật không đấy? Bảo anh ta là họ hàng của Bokkun nghe còn đáng thuyết phục hơn. Dòng suy nghĩ của hắn bị cắt ngang khi hắn cảm nhận được ai đó đang tiến đến gần. "Omi."

"Tôi muốn về nhà," Sakusa lầm bầm dưới lớp khẩu trang với nét mặt khó chịu. Atsumu thầm cảm thấy tự hào vì hắn có thể biết được Sakusa có biểu cảm gì trên mặt ngay cả khi gã đang đeo khẩu trang như bây giờ.Dĩ nhiên là chỉ thầm tự hào thôi. "Còn tổ chức tiệc ăn mừng làm gì nữa?"

"Vì một dự án kéo dài cả tháng vừa kết thúc, Omi-kun ạ. Cậu có thấy quầng thâm dưới mắt Kuroo-san không? Phải ăn mừng chứ; anh ta cuối cùng cũng được ngủ rồi."

"Đấy là một lí do càng hợp lí hơn để hủy bữa tiệc đó. Giúp anh ta được ngủ sớm hơn."

"Hẳn là bữa tiệc này không phải ý của anh ấy. Chắc là do cấp trên. Cậu biết mấy ông già đó ra sao mà."

Sakusa mệt mỏi đứng dựa vào một góc. Atsumu cũng khuỵu gối xuống ngay kế bên. "Ít ra là trong video tiếp theo họ sẽ chọn những người khác làm người mẫu."

"Sẵn nói việc đó, nghe đồn rằng chúng ta sẽ có một tay đập mới cho mùa giải tiếp theo. Có người đã vượt qua vòng đầu của đợt tuyển chọn, huấn luyện viên Foster đã nói thế."

"Anh chưa biết đó là ai à?"

"Chưa, chỉ biết là cậu ta từng chơi bóng chuyền bãi biển."

"Bóng chuyền bãi biển à," Sakusa suy nghĩ, "huh. Vậy chắc không phải người Nhật – tôi chưa thấy cầu thủ Nhật nào chơi bóng chuyền bãi biển cả."

"Không, người Nhật đấy; tôi biết tới đấy thôi." Atsumu cũng đang rất nóng lòng muốn gặp cầu thủ đó. Những cầu thủ bóng chuyền sau khi nghỉ hưu chuyển sang bóng chuyền bãi biển không phải chuyện hiếm thấy; nhiều người còn thích nó hơn bóng chuyền trong sân bình thường. Nhưng ở Nhật Bản, bóng chuyền bãi biển hay được xem là một hoạt động giải trí hay một thú vui đơn thuần thay vì một môn thể thao thực sự, nên những người chơi nó cũng không hoạt động quá sôi nổi, đặc biệt là những người muốn chơi lên giải pro-league lại càng không. "Chắc hẳn cậu ta sẽ là một tay nhảy có kĩ thuật xịn sò. Cát thì cứng hơn bề mặt sân thường mà."

"Miễn cậu ta ghi điểm là được."

"Không thể không ghi điểm khi có những cú chuyền của tôi."

"Thật vui khi thấy cái nết kiêu căng của anh mãi không đổi."

Hai người nhìn Suna và Komori tạo dáng lại trước camera. "Anh họ của cậu cũng học Itachiyama đúng không? Libero giỏi nhất hay gì đó."

"Ừ."

"Còn anh Iizuna kia, là đội trưởng của cậu."

"Đúng vậy."

"Anh ấy có lần phải rời sân vì bị chấn thương giữa trận thì phải."

"Đừng nhắc đến cái đó trước mặt anh ấy." Sakusa quay sang Suna, người đang tạo dáng đập bóng. "Còn cậu ta thì ở Inarizaki phải không? Tay chắn giữa ấy."

"À, đúng vậy, kiêm luôn bạn thân tôi. Cái tính nó hãm thứ hai không ai thứ nhất."

"Thảo nào."

"Tôi biết ý cậu muốn nói thêm 'cậu ta là bạn của anh' đấy, Omi, đừng có vờ vịt." Atsumu ngưng một chút, "Mà khoan, nghe tôi này."

"Không nghe được không?"

"Tôi không hỏi ý kiến ai khác được," Sakusa trông có vẻ miễn cưỡng nhưng gã không ngắt lời khi hắn nói tiếp. "Là thế này, có nhìn kiểu gì đi nữa thì tôi cũng thấy Suna đang mê thằng em tôi Samu như điếu đổ."

"Ngưng tại đây được rồi đó."

"Tôi nghiêm túc mà! Tôi không thể kể với Samu được vì đây là chuyện của nó!" Hắn đập đầu vào bức tường đằng sau. "Và tình cảm này cũng đến từ cả phía. Không đứa nào chịu mở miệng cả, nhưng có ngu mới không nhận ra cả hai đứa đều mê nhau. Chúng nó đã vờn nhau gần cả thập kỉ rồi mà chẳng có chút tiến triển nào. Tầm này chắc tôi phải bóp cổ tụi nó mới tỉnh ra quá; thật không thể tin được."

"Sao anh không để họ tự lo liệu? Họ là người lớn rồi."

Ước gì tôi làm được thế. Hắn không đếm xuể những đêm mà Osamu sang nhà hắn ngủ tạm sau khi đã cãi nhau nảy lửa với Suna, và, trích dẫn từ thẳng miệng hai tên đó, 'giữa bọn họ không có gì đặc biệt cả.' Thể loại bạn chịch kiểu gì mà lại kéo dài mối quan hệ ra tận mười năm mặc cho rủi ro có thể bị đám paparazzi bắt gặp? Atsumu thậm chí còn không hiểu vấn đề của tụi nó là gì. "Tôi đã theo dõi chúng nó từ đời nảo đời nao. Có đui cũng thấy cả hai đều có hứng thú với nhau, và giờ tình cảm đó đã vượt qua hẳn chuyện phang phập rồi."

"Tôi thật sự không muốn nghe tiếp câu chuyện này." Atsumu không quan tâm Sakusa muốn gì, ít nhất là không phải bây giờ, và Sakusa cũng biết rõ điều đó. "Ai biết được, lỡ có chuyện gì đó khác giữa họ thì sao. Nếu có thì đó cũng là nút thắt mà người phải tháo gỡ là họ, chứ không phải anh."

Logic của Sakusa có lí đến mức khó chịu. Hắn rõ là một tên đần mới mong Sakusa đưa ra vài lời khuyên vừa lãng mạn vừa hữu ích. Trong số tất cả những người hắn có thể chọn, sao lại nhìn trúng Sakusa Kiyoomi chứ. "Ồ, phần quay lại đã xong rồi kìa." Suna và Motoya đang cúi đầu chào staff và nhảy xuống sân khấu. "Đừng lo lắng quá, Omi-kun, tôi nghe nói rằng nhà hàng nơi tổ chức buổi tiệc có vách ngăn đấy. Một bàn chỉ ngồi đủ bốn người thôi."

"Tạ ơn Chúa."

Kuroo tập trung tất cả mọi người lại giữa phòng. Cravat của anh đã trở lại vị trí bình thường – chắc có ai đó đã chỉnh cho anh. "Cảm ơn vì sự hợp tác của mọi người. Quả là một tháng bận rộn, nhưng cuối cùng chúng ta đã có thể chuyển sang khâu edit. Video này sẽ được trình làng vào đêm vọng Giáng sinh, nên hãy đón chờ nó nhé, dù bạn có không muốn đi nữa." Dưới đám đông rộ lên tiếng cười. "Chúng tôi có tổ chức một bữa tiệc ăn mừng, nhưng nói đúng ra thì nó giống một bữa ăn tối hơn. Các anh có thể đi uống sau đó nếu thích, nhưng nếu không thì cứ đến tận hưởng bữa ăn miễn phí của mình rồi lượn về nhà thôi. Tôi khá chắc đó là điều mà nửa số người ở đây thực sự muốn."

Đồ đạc bắt đầu được thu dọn bởi những người trong ban tổ chức, và những chàng cầu thủ trẻ tuổi được xe đưa đến một nhà hàng sang trọng ở Ginza. Sakusa và Atsumu vào ngồi chung với Suna và Komori tại bàn riêng của họ như một lẽ tự nhiên, những tấm vách ngăn bằng tre tạo nên một không gian kín. Sakusa xịt nước rửa tay ra đầy bàn tay; Komori cũng làm như gã. Đây là lần đầu tiên trong ngày anh trông giống người thân của Sakusa. Họ cùng order một dĩa sashimi và ochazuke để ăn nhẹ.

"Tôi vừa nhận ra chúng ta chưa bao giờ trò chuyện trong hoàn cảnh kiểu này, Miya-san." Komori rạng rỡ nở nụ cười chào đón. Suna rùng mình khi nghe hai chữ 'Miya'.

"Ah, đừng gọi tôi là Miya. Nghe hơi kì vì tôi còn có một thằng em sinh đôi. Cứ gọi tôi là Atsumu."

"À, đúng rồi. Giờ cậu ấy làm nghề gì nhỉ?"

"Nó sở hữu một chuỗi cửa hàng onigiri tên là Onigiri Miya. Có một chi nhánh ở Tokyo và một cái ở quê nhà chúng tôi. Nó cứ phải đi đi lại lại suốt."

"Heh, onigiri – cũng được đó. Tôi phải đi thử mới được."

"Nếu vậy thì tốt quá."

Một bình trà oolong đổ đầy đá được đem ra. Komori rót ra ly cho từng người và cười. "Tôi nghe Kiyoomi kể rằng cậu và nó ở chung một chung cư. Nó là một đứa khá khó chiều, nhỉ? Nó đã mời cậu sang chỗ nó được lần nào chưa?"

"Oh, hôm qua chúng tôi đã cùng xem trận vòng hai của mùa giải trước trong phòng khách của cậu ấy đấy – trận của Raijins và VC Hiroshima. Cú đỡ bóng của anh ở giữa hiệp ba quá là ghê gớm luôn, Komori-kun, không thể tưởng tượng được cảnh có người đỡ được cú đập đó. Tôi cứ đinh ninh rằng anh sẽ đập bóng chạm hàng chắn để bóng bay ra cơ." Atsumu khá tiếc khi không được tận mắt theo dõi trận đó; khi ấy đội Jackals cũng đang phải đấu với Railway Warriors ở một phần sân khác. Trận Raijins – VC Hiroshima đã được bình chọn là trận đấu hay nhất mùa giải đó.

"Cú đó là cố tình đấy," Komori bật cười – một người phục vụ đem ochazuke và một dĩa sashimi cao cấp được trang trí với những dát vàng óng ánh. "Suna đã lừa những tay đập của VS Hiroshima tin rằng sắp tới sẽ là một cú bóng chạm hàng chắn. Nhờ đó tôi có thể di chuyển và chuẩn bị đón bóng."

"Mày thật luôn?" Hắn há hốc miệng nhìn Suna, người đang nhai miếng cá cam một cách hờ hững.

"Kế hoạch đó chỉ thành công nhờ kĩ thuật của Komori thôi. Là tao thì tao không dám đưa ra chiến thuật liều lĩnh đến vậy."

"Đây chính là lí do mà tôi không muốn đấu với Raijins đấy."

Người libero phẩy mạnh tay, "Không đâu, đội Jackals các cậu cũng là những đối thủ cực kì đáng gờm đấy. Ngoài chuyện đó ra thì, tôi còn ngạc nhiên hơn khi thấy Kiyoomi chịu cho ai đó vào nhà nó, ngoài những người trong gia đình ra. Những chuyện hồi xưa làm tôi cứ tưởng cậu chàng sẽ không thể- ow, Kiyoomi, đừng có đá anh dưới bàn!"

Sakusa làm lơ người anh họ và gắp một miếng củ cải đỏ cho vào miệng. Khẩu trang của gã được gấp gọn và cất trong một thứ mà gã gọi là 'case đựng khẩu trang', một chiếc hộp chuyên dụng để gã bảo vệ khẩu trang của mình khỏi vi khuẩn. Có lẽ mình nên mua cho gã một cái như vậy làm quà sinh nhật. Một thứ gì đó thực sự hữu dụng. "Này, Omi-kun, để anh cậu nói hết đi. Cắt ngang khi người khác đang nói là không hay đâu đó."

"Im đi, Miya."

"Ủa nó gọi cậu là Miya hả?"

Atsumu ngao ngán. "Tại vì Omi không chịu gọi tôi là Atsumu!"

"Tôi không gọi bất cứ ai bằng tên của họ cả, đừng có láo toét."

"Ê không hề nha, cậu đừng có mà giang hồ."

"Thật mừng khi thấy hai vị đây đã trở thành hảo bằng hữu của nhau," Suna nhận xét với một cái nhếch mép ranh mãnh, và điều sắp trượt ra khỏi miệng cậu làm Atsumu sợ điếng người. "Khi còn học cấp ba tôi đã lo lắm đấy, Atsumu cứ nhạy cảm mỗi khi nhắc đến," Hắn đạp mạnh xuống bàn chân của Suna bên dưới bàn. Suna quay sang nghiêng đầu như thể oan ức lắm. Mày ngon nói thêm tiếng nữa đi, cái nhìn tóe lửa của hắn đã nói lên tất cả. Đế giày hắn ghì xuống đôi loafer của Suna. "... Đến bóng chuyền, rồi chuyện làm chủ công, cậu biết đấy. Tính hơn thua của nó ấy mà."

Hồi trung học, chuyện Atsumu ghét cay ghét đắng Sakusa gần như rõ như ban ngày, ít nhất là đối với những người hắn thân thiết. Sau mỗi trại hè và giải quốc gia, trong những trận thua hay trận thắng, đấu tập hay đấu giải chính thức, cứ mỗi lần hắn mở miệng than vãn càu nhàu thì y như rằng đó sẽ là về Sakusa. Nào là, 'Tao không biết, tao chỉ không thích thằng chả thôi.' hay là 'Cái cổ tay quái dị của gã đúng là phiền phức mà,' rồi còn 'Ai bốc gã lên làm một trong top ba chủ công đấy? Thà chọn Kageyama của Karasuno nghe còn hợp lí hơn.' Đấy là sau khi những đàn anh năm ba đã tốt nghiệp.

Bây giờ thì, hắn không còn cảm thấy như vậy nữa.

Thứ gai nhọn đâm vào sâu trong lòng hắn khi ở trong phòng ngủ của Sakusa – chính là cơn ghen.

Ghen không phải từ đồng nghĩa với thù ghét.

Câu hỏi đặt ra là...

"Chào, có Sakusa-san bên bàn này không?"

"Oh, Kuroo-san! Cậu ấy ở đây, anh cần gọi cậu ấy à?"

Kuroo nở một nụ cười xin lỗi với Sakusa. "Bên edit muốn cậu cho ý kiến về mấy shot chụp cá nhân của cậu. Tôi đã bảo họ gửi email đi, nhưng họ đã chạy sang đến tận đây rồi vì deadline của chúng tôi gấp quá. Phiền cậu vậy, Sakusa-san. Họ đang đứng đợi trước cửa đấy."

Sakusa kéo chiếc khẩu trang lên mặt. "Đừng đụng vào đũa của tôi đấy, Miya."

"Cậu không tin tôi dù chỉ là một chút luôn hả, Omi?"

"Không."

Khi Sakusa đã rời khỏi, Komori đập chiếc muỗng trên tay lên bàn, "Này, ngồi với chúng tôi một tí đi, Kuroo-san! Có vẻ như cậu cần nghỉ ngơi một chút đấy."

Kuroo vuốt lại mái tóc rối bù của mình, sự mệt mỏi lộ rõ trong tiếng cười khẽ. "Nếu không phiền mọi người thì tôi rất sẵn lòng."

"Không sao đâu," Suna xích sang một bên và nói, "anh ổn chứ?"

Người đàn ông thiểu não thiếu điều muốn nằm dài ra trên chiếc đệm còn trống trên sàn, cánh tay gác lên đầu gối còn chân còn lại thì gập vào. "Không hẳn," Kuroo ngáp một tiếng, "xin lỗi nhé. Cả tuần này tôi mới ngủ được tổng cộng có năm tiếng."

"Đến mức độ đó thì chẳng phải là hơi quá đáng sao?"

"Không phải lúc nào cũng vậy, cậu đừng lo. Chúng tôi đã gặp vài... không tiện nói rõ, nhưng chúng tôi đã gặp vài trục trặc. Giải quyết ổn thỏa cả rồi, nhưng đúng là thở không ra hơi luôn." Suna đứng lên đi vệ sinh và trên bàn còn lại ba người. "Cậu thấy đội Jackals thế nào, Miya-san?"

"Ah, gọi tôi là Atsumu thôi cũng được, nãy quên nhắc anh. Anh lớn hơn tôi mà phải không?"

"Hơn một tuổi. Vậy gọi là Atsumu-kun nhé."

"Họ là một đội đầy hứa hẹn," hắn dõng dạc tuyên bố, "chúng tôi sẽ gặp lại Adlers trong một trận vào tháng Tư năm sau. Tôi đang rất nóng lòng được nghiền nát bọn họ đây."

"À rồi, đội Adlers." Kuroo gật đầu, "Đúng là một đội trong mơ nhỉ – có cảm giác hoàng tộc kiểu gì ấy. Họ và đội Jackals có hai bầu khí trái ngược hoàn toàn." Cái nhìn của anh lướt qua Atsumu. "Mà, tôi đã không nghĩ rằng cậu có thể hợp tác được với Sakusa-kun đâu." Tên tóc vàng chớp mắt trước câu nói của anh. Nụ cười đang cong lên trên môi Kuroo có chứa ẩn ý gì đó: một thứ mà hắn không thể giải mã. Như thể anh ta biết điều gì đó. Hay đó chỉ là cách mà anh ta ăn nói thôi? Atsumu chậc lưỡi. Hắn không giỏi đối phó với những người thế này. "À tôi không định nói kháy cậu hay gì đâu, bỏ qua nhé. Chỉ là tính cách của cậu có vẻ đối lập với cậu ấy, có vậy thôi."

"Đúng thế nhờ?" Komori thích thú tiếp lời, "Tôi đã khá lo lắng khi biết rằng Atsumu sẽ gia nhập đội Jackals, nhất là sau những chuyện đã xảy ra hồi cấp... hai..." Đột nhiên, giọng Komori dần nhỏ lại, con ngươi trong mắt anh mở to và hơi thở ngập ngừng trong cuống họng. Cấp hai? Atsumu bối rối khi nghe đến đó. Hắn gặp Sakusa vào cấp ba chứ không phải cấp hai. Hay là mình đã gặp gã trước đó rồi? Hai đứa còn không ở chung quận thì gặp nhau ở đâu được chứ. "Uh, tôi đi toilet cái. Tí tôi quay lại ngay." Người libero lúng túng bước ra khỏi đó sau khi cầm khăn giấy lau miệng một cách thô bạo.

Cấp hai sao?

Kuroo liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo trên tay. "Tôi sắp phải về lại văn phòng rồi."

"Oh, ok anh."

"Tận hưởng bữa ăn nhé, Atsumu-kun."

Atsumu lẩm bẩm đáp, "Anh cũng vậy," tâm trí vẫn đang bận rộn lục tìm những kí ức thời cấp hai.




Bên ngoài nhà hàng, Kuroo hít vào một hơi và ngước nhìn lên bầu trời đêm rực sáng ánh đèn của thành phố.

"Còn bốn tháng nữa là đến xuân rồi nhỉ..."




Như đã nhắc đến trước đây, kì nghỉ lễ yêu thích của Atsumu là dịp Giáng sinh.

Hắn nghĩ mình không có lí do đặc biệt nào. Chẳng phải đứa trẻ nào cũng mê tít Giáng sinh sao? Khi còn nhỏ, hắn đã bỏ tiền vào ống heo chung với Osamu để mua một cây thông Noel vì ở Hyogo không có cây nào, hay đúng hơn là không có cây nào rẻ. Thế nhưng cả hai lại không đủ tiền để mua đồ trang trí, nên hai đứa nhóc đã xỏ dây qua bánh ngũ cốc và kẹo dẻo hình còn sâu rồi treo lên cái cây thông nhỏ xíu như gương mặt bụ bẫm của chúng nó. Vì phụ huynh của cặp sinh đôi cũng nghiêm túc với Giáng sinh không kém gì những đứa trẻ tiểu học, nên họ sẽ giả vờ như có Ông già Noel đến thăm nhà mỗi năm và vẽ những dấu chân tuần lộc trên sàn lẫn ngưỡng cửa. Đấy là một kỉ niệm ấm áp thời thơ ấu mà hắn luôn trân trọng.

Từ ban công tầng bốn, hắn tận hưởng khung cảnh của Tokyo trong đêm Vọng Giáng sinh với một lon bia đặt trên lan can. Bầu trời bên trên nhuốm một màu xám xịt phảng phất thêm một lớp bụi mờ – kết quả của khói xe và không khí ô nhiễm. Vậy là không có Giáng sinh Trắng nào cho mình rồi... hắn hớp một ngụm bia. Bọt bia đắng nghét tràn vào đầu lưỡi hắn.

Giáng sinh ở Hyogo khá náo nhiệt. Mặc dù trời không bao giờ đổ tuyết, mọi người sẽ đem một bao lớn đựng đầy bông gòn giả làm tuyết và ném chúng xung quanh. Kita đã nói rằng việc này chỉ tổ phí bông gòn, nhưng đây là truyền thống từ xưa của trường Inarizaki và anh ấy cũng không thể can thiệp mấy vào chuyện này. Chắc là Kita đã đúng, vì Kita có bao giờ sai đâu. Đúng là tốn bông gòn thật; nhưng ít nhất bọn họ đã có một khoảng thời gian vui vẻ.

"Hồi đấy vui thật..." Hắn ngẫm nghĩ. Và giờ hắn đang ngồi đây, xem video quảng bá dịp Giáng sinh của Hiệp hội Bóng chuyền và đón đêm Vọng Giáng sinh một mình trên ban công. Hắn đã xem đi xem lại sáu lần và bây giờ là lần thứ bảy. Sự xuất hiện của Sakusa – người không bao giờ xuất hiện trong bất cứ thứ gì – trong video đó đã khiến fan của họ trở nên náo loạn hơn bao giờ hết. Atsumu có thể hiểu được cảm giác của họ, cả những fan lẫn những người bên khâu edit video đã khăng khăng muốn bàn riêng với Sakusa để chọn được những shot hình đẹp nhất. Trong video đó, tấm lưng của Sakusa cong lên một cách thanh thoát, góc nghiêng của gã cũng được camera zoom gần ghi lại. Phần áo nơi vai gã phất lên khi gã nhảy lên không trung, hai môi gã mím chặt vào nhau để lộ đường xương hàm sắc bén. Ánh đèn hắt vào mắt làm con ngươi của gã ánh lên một màu đỏ ngọc thay vì đen sẫm như thường lệ. Atsumu đưa ngón tay lên thanh công cụ và replay lại cảnh của Sakusa với một cái bĩu môi khó ở.

Tên này thiệt đúng là nóng bỏng vãi cứt, con mẹ nó.

Đúng là không công bằng, với cái góc chụp dở hơi như vậy ai lại có thể trông nóng bỏng được cơ chứ. Không. Một. Ai.

Nhưng rồi lại có Sakusa Kiyoomi.

Atsumu rùng mình và rên rỉ, "Mình nên vào trong thôi," hắn tưởng như mình sắp chết cóng đến nơi. Cánh cửa kính mở ra ban công được đóng lại, hắn nhảy ụp lên ghế bành rồi vùi mặt vào mấy cái gối mà bức bối hét lên một tiếng. Ai đó nói với mình đây không phải là thật đi. Ai đó phải bảo mình ngưng ngay việc này lại. Lạy Chúa tôi. Ai nóng bỏng cơ? Mình nghĩ cái mẹ gì thế này? Điên rồi, mình bị điên rồi, lạy Chúa lòng lành. Mình nên biết trước điều này ngay cái lúc mình thấy ghen khi nghe tên đó lảm nhảm gì đó trong giấc ngủ. Không có gì hết, không có gì hết mà, mình không có, "Ughhhhhhh."

Hắn hít sâu vào và cầm điện thoại lên


Bạn

Ê Samu

Samu tao nói nghe nè

Khách quan mà nói thì Omi ngol vl phải ko

Thằng ngu

Chúc mừng mày nhá

Cuối cùng cũng qua được giai đoạn mất não rồi


Hắn hậm hực quăng điện thoại xuống. Chỉ toàn cản đường tao.

Hắn bây giờ đã hai mươi ba tuổi, quá già để chơi trò bắt-sóng-cảm-xúc này rồi. Đâu phải hắn chưa quen ai bao giờ, và mặc dù chỉ là đơn phương, nhưng hắn cũng biết yêu rồi chứ. Lịch sử tình trường của hắn có thể được gói gọn trong hai chữ thảm họa, nhưng vẫn gọi là có kinh nghiệm (giọng Osamu trong đầu hắn vang lên phê bình, "Kinh nghiệm với những mối quan hệ nghiêm túc kìa, Tsumu, không phải kinh nghiệm phang nhau.") Đa số mọi người sẽ cho rằng hắn là một tên cứng nhắc vì hắn quá đam mê bóng chuyền, nhưng Atsumu thường hiểu khá rõ cảm xúc của mình. Vấn đề duy nhất hắn có với Sakusa là chuyện hắn không thể hiểu được những gì mình cảm thấy về gã từ lúc cả hai mới gặp nhau.

Thật luôn ấy, mắc gì hồi đó lúc mới gặp mình lại khóc chứ?

("Tôi đã khá lo lắng khi biết rằng Atsumu sẽ gia nhập đội Jackals, nhất là sau những chuyện đã xảy ra hồi cấp... hai...")

Nắm đấm trên tay hắn siết chặt lại.

Còn chuyện gì khác nữa sao?

Nhắc đến Sakusa cũng là nhắc đến một vòng lặp những câu hỏi cứ nhởn nhơ trong đầu hắn. Tại sao hắn lại khóc? Tại sao hắn không thích Sakusa hồi trung học? Tại sao Sakusa lại né tránh hắn? Và những giấc mơ. Những giấc mơ. Những giấc mơ đó là sao? Chúng bắt nguồn từ đâu? Hắn chỉ bắt đầu thấy chúng từ khi tham gia đội Jackals. Lỡ nó có liên quan tới... hắn nuốt nước bọt. Thật vô lí. Nhưng với Sakusa, điều gì cũng thành vô lí. Hắn muốn biết kết thúc của câu chuyện trong mơ. Thế thì mình có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hắn nghĩ vậy.

Nếu là bây giờ, nếu là ngay lúc này, hắn có thể chịu được thêm một giấc mơ nữa.

Một giấc mơ nữa.

Không thể nào gặp cảnh nào gớm hơn cảnh chặt chân người ta đúng không?

Với quyết tâm đó, hắn vứt ly bia vào thùng rác và tắt đèn. Cách này đơn giản và hiệu quả hơn việc ngồi xem một clip dài năm mươi giây quay Sakusa chơi bóng chuyền cho một quảng cáo Giáng sinh nào đó. Thậm chí Giáng sinh Trắng cũng chẳng đến, nên không có lí do gì để hắn phải thức cả. Hắn vùi người vào lớp chăn trên giường rồi dần chìm vào giấc ngủ.

Thứ cuối cùng đọng lại trong tâm trí hắn là hình ảnh Sakusa quay mặt về phía camera với gương mặt vô cảm.




(Lưỡi hắn mơn trớn trên chiếc cổ của người còn lại, hai tay hắn vuốt ve phần bụng của cậu bằng bàn tay dịu dàng và chậm rãi. Kimono của người geisha đã được cởi bỏ, chiếc thắt lưng bằng nhung giờ đã nhăn nhúm dưới vỏ kiếm của Miya. Hắn để cậu nằm giữa đùi mình, cả hai yên vị nơi cuối cây cầu, bốn chân đung đưa phía trên làn nước phẳng lặng, đôi lúc sẽ dập dìu những gợn sóng khi chân hắn chạm xuống trong lúc người geisha trở người trong vòng tay của hắn. Omi bám vào cùi chỏ của Miya khi móng tay của hắn đùa giỡn trên đầu ngực cậu; bờ vai trắng sữa lộ ra dưới ánh trăng, và cậu run lên.

"Miya," cậu hôn lên khóe miệng của tên samurai, "Miya, em ngã bây giờ."

Miya bật cười khi hắn cắn nhẹ vào tai người còn lại. "Có ta ở đây rồi. Ta biết bơi đấy."

"Lỡ có người thấy chúng ta-"

"Cứ để họ thấy," chiếc hông gầy ấy, cái cách những lọn tóc xoăn rủ trên làn da hoàn mĩ ấy, tất cả đều làm hắn bị hớp hồn. "Họ không thể có được em. Mọi người nên ghen tị với ta."

Omi khịt mũi, "Ngài có vấn đề rồi."

"Ta ổn với điều đó."

"Mm," một cơn run chạy qua tĩnh mạch của cả hai khi họ chạm vào nhau. Omi tựa vào bờ vai rộng của Miya, hai tay ôm lấy má hắn. "Hôn em đi, Miya." Không thể từ chối, hắn rút ngắn khoảng cách giữa hai đôi môi trong tích tắc. Sau một cái chuyển mình, giờ đây Sakusa đang nằm dưới hắn. Hắn có thể thấy mặt trăng ánh lên trong đôi mắt tựa quả cầu pha lê của cậu.

"Ta thích ánh trăng đang hiện trong mắt em."

"Chỉ là mặt trăng thôi mà."

"Khi ở trong em thì đặc biệt hơn, chắc vậy."

Omi khẽ lắc đầu nhưng cậu cũng không bắt bẻ gì thêm. Thay vào đó, cậu vòng tay quanh tên kiếm sĩ rồi kéo hắn lại gần hơn và dụi mặt vào bờ ngực trước mặt. Miya không đẩy cậu ra. Hắn lăn hẳn sang một bên để Omi có thể tự do chạm vào mình tùy ý. Dạo này cậu hay làm thế. Cậu sẽ lấp đầy phổi bằng mùi hương của Miya như thể cậu không muốn để sót lại chút gì trên thân thể của hắn.

"Miya."

Hắn vò tay lên mái tóc của Omi. "Gì thế, Omi?"

"Biển ấy, nó như thế nào?"

"Biển?" Mắt hắn chớp chớp. "Sao em lại hỏi vậy?"

"Em chưa đến biển bao giờ cả."

"Biển à, huh. Biển thì..." Hắn cân nhắc, cố gắng chọn những từ dễ diễn tả nhất. "Một bãi cỏ màu xanh dương. Hay là- à không. Nó giống như một con sông, nhưng chiều rộng của con sông này có thể trải rộng khắp Yoshiwara này. Biển rất rộng lớn. Ta còn chẳng thể tưởng tượng được nó khổng lồ đến nhường nào. Nước biển sáng lấp lánh như một viên đá quý vậy. Em biết không, như mấy viên đá ngọc lam ấy. Càng đến gần chân trời thì màu càng xanh và sậm hơn. Đẹp lắm."

Omi tì người lên hắn. "Có thật là nước ở biển rất mặn không?"

"Ờ, đúng đó. Chuyện đó cũng hơi lạ nhỉ."

"Ở đó cũng có cá à?"

"Một đống luôn. Và sò nữa – sò biển. Không giống những con chúng ta thường ăn, sò ở đó có màu trắng. Năm sau ta sẽ mang về cho em một cái."

"Trí nhớ của ngài tệ thật đấy, Miya ạ."

Hắn hôn nhẹ lên tóc của cậu. "Ta luôn ghi nhớ mọi điều về em, Omi. Đừng lo. Ta thậm chí sẽ đưa em đến biển một lúc nào đó. Sẽ mất khoảng sáu ngày. Em không đi ngựa được, nhưng ta có thể thuê một chiếc kiệu hay gì đó. Chúng ta hãy chọn một ngày. Ta sẽ trả nhiều vàng cho ả đàn bà chảnh chọe đó để em ở với ta trong hai tuần. Và em muốn làm gì ta cũng chiều ý."

Người geisha mỉm cười, đây là một trong những lần hắn được thấy nụ cười của cậu dịu dàng hơn thường lệ. "Được thế thì tuyệt quá."

Không người nào lên tiếng phá vỡ những tưởng tượng đẹp đẽ ấy bằng thực tế khó nghe. Họ không nhắc đến việc tên samurai đúng là có nhiều vàng nhưng lượng vàng ấy không đủ để mượn lấy cậu lâu hơn một tuần. Họ bỏ qua đôi chân bất động cứng như đá với những khớp chân đã tê liệt của cậu geisha. Cứ thế này là được rồi. Những thứ này đã được tính vào chi phí hắn trả cho cậu – những ước mơ không thể với tới, chút hi vọng hão huyền và một đêm xuân tràn đầy khoái lạc phù du.

"Khi em ở với ngài, Miya," Omi thì thầm, "bầu trời có màu xanh."

Hắn xao xuyến nhưng cũng hơi bối rối. "Vì nó vốn có màu xanh mà."

Người geisha đặt một nụ hôn lên cằm của hắn.

"Không sao đâu. Ngài không cần phải hiểu.")




Một âm thanh đinh tai vang lên liên hồi trong phòng.

Là tiếng nhạc chuông của hắn.

Atsumu nhăn nhó với lấy điện thoại. Chiếc đồng hồ kĩ thuật số của hắn hiện ba giờ mười lăm sáng. Ai lại đi gọi người khác vào cái giờ này trong đêm Vọng Giáng sinh chứ?

[Sakusa Kiyoomi]

"Vãi," hắn vội vàng bật dậy và bắt máy. "Omi?" Tới đứa bé còn ẵm ngửa cũng đoán được rằng hắn bị đánh thức bất thình lình với cái giọng uể oải và líu nhíu đó. Hắn mệt đến mức chẳng thèm quan tâm. "Có việc gì?"

"Anh nhìn ra ngoài cửa sổ chưa?"

Rèm cửa của hắn đang đóng kín. "Ờ thì chưa."

"Anh nên nhìn thử đi."

Hắn đã bán tín bán nghi và chắc mẩm mình sẽ thấy một cảnh tượng gì đó khủng khiếp, ví dụ như tượng Hello Kitty khổng lồ chẳng hạn. Đấy là phần nghi, còn phần tín thì... Khi rèm đã được kéo ra, cảnh tượng trước mắt làm hắn không thể không há hốc miệng vì trầm trồ. "Vãi cứt," lồng ngực hắn như muốn vỡ tung, cơn buồn ngủ đang đè nặng lên hắn cách đây vài giây cũng theo đó mà biến mất. "Omi, cậu có thấy không? Chúa tôi ơi, vãi thật, Tokyo đúng là quá đỉnh!"

Tuyết đang rơi.

"Tôi là người báo tin cho anh, nên là có, tôi đoán là mình có thấy chuyện này."

Bông tuyết đã phủ kín những tòa nhà và đường lớn như một lớp kem phủ. "Cậu gọi tôi vào lúc ba giờ sáng vì cái này đấy hả? Xúc động à nha, Omi-kun, ai mà biết cậu lại quan tâm đến tôi tới vậy."

Có thể nghe được tiếng khịt mũi của Sakusa từ đầu dây bên kia. "Hôm sinh nhật trông anh có vẻ rất phấn khích với nó."

("Nhưng tôi lại khá mong chờ đến lúc đó. Có thể sẽ có một Giáng sinh Trắng"

"Giáng sinh Trắng," giọng Sakusa cất lên chậm rãi. "Giáng sinh Trắng thì sao?"

"Nó rất thần bí, không phải sao? Là Giáng sinh Trắng đó!" Tay đập rõ ràng không thể hiểu được. "Cậu chẳng lãng mạn gì cả, Omi-kun. Thì là mấy câu chuyện thần thoại vô lí đó. Kiểu như, sợi chỉ đỏ của số phận chẳng hạn này, hay là..." hắn giơ ngón tay út lên, "phép màu vào đêm Giáng sinh Trắng.")

Phép màu vào đêm Giáng sinh Trắng.

Nhịp tim của Atsumu dần bình tĩnh trở lại. Những hạt tuyết trắng chạm xuống mặt đất tựa chiếc lông vũ nhẹ bẫng. "Này, Omi." hắn nghe được tiếng Sakusa ậm ừ đáp lời. "Muốn đi biển với tôi không?"

"Bây giờ sao?"

"Ngay bây giờ."

Việc này cực kì và hoàn toàn ngẫu hứng. Hắn không hề suy xét một chút nào khi đưa ra quyết định này. Cũng không có gì mới vì Atsumu vốn không phải kiểu người hay lên kế hoạch. Thật lạ vì nếu trong bất kì hoàn cảnh nào khác, hắn chắc chắn rằng Sakusa sẽ buông lời từ chối ngay lập tức. Nhưng giờ đây, ngay khoảnh khắc này, hắn lại không nghĩ là gã sẽ làm thế.

Sakusa không nói gì trong một khoảng lặng dài. Rồi gã thở dài vào máy rồi đáp, "Tôi sẽ xuống bãi giữ xe."

"Được rồi, gặp cậu ở đó."

Hắn chẳng buồn đem gì theo lẫn thay đồ sang thường phục. Trên người hắn là quần pajama bằng lụa và áo thun của Osamu; hắn chỉ giật lấy chiếc áo choàng nằm trên tủ và chùm chìa khóa xe rồi đi. Khoảnh khắc này làm hắn nhớ tới đêm hắn chạy sang nhà Sakusa vì cúp điện. Mọi thứ lúc ấy cũng bốc đồng, không kém phần vội vã và khó hiểu như bây giờ. Chỉ là sáng nay có chút khác biệt vì hắn không còn đang hoảng loạn hay e sợ nữa; hắn đang rất bình tĩnh, dù có hơi choáng một tẹo. Chắc là vì đã đến Giáng sinh. Chắc hẳn là vì đang high Giáng sinh.

Sakusa đứng đợi tại xe của Atsumu trong bãi đỗ, gã cũng mặc một chiếc áo choàng dày và mang dép. Trên tay gã cầm một bình cách nhiệt, "Có khát thì uống."

"Đúng là chỉ trông cậy vào cậu được thôi, Omi."

"Tôi cũng là đứa bạn duy nhất của anh, nên anh không có sự lựa chọn nào khác đâu."

"Đừng có để ý tiểu tiết như vậy."

Họ là những kẻ duy nhất đang phóng xe đi trên đường. Định vị GPS báo rằng bãi biển gần nhất cách đó bốn mươi phút đi xe. Sakusa không hỏi thêm gì về lí do tại sao khi không hắn lại lôi gã đi biển. Atsumu vặn lớn volume của một chương trình radio lúc nửa đêm. Người DJ đang thao thao bất tuyệt về việc năm nay có Giáng sinh Trắng. Giai điệu của một bài nhạc Giáng sinh quen thuộc vang lên từ loa. Atsumu biết bài này nhưng hắn không nhớ tên. Khi dừng đèn đỏ, hắn uống trà nóng từ bình giữ nhiệt của Sakusa. Trong đó là loại trà thảo mộc ưa thích của hắn.

"Việc này có tính không?"

Atsumu quay sang nhìn Sakusa, người đang nhìn ra bên ngoài cửa số. "Cái gì tính?"

"Phép màu trong đêm Giáng sinh Trắng," Sakusa nói, "tuyết rơi."

Cần gạt nước trên kính xe hắn phát ra tiếng kêu cót két khi đẩy tuyết sang hai bên. "Hơi ngược đời nhỉ? Tuyết trong đêm Giáng sinh Trắng mà cũng được tính làm phép màu ấy."

"Tôi vẫn không rõ tiêu chuẩn cho một phép màu của anh là gì."

"Tôi không biết." Hắn thấy người nhẹ như bay. Có thể là hắn vẫn đang mơ. "Với tôi thì việc này cũng khá giống một phép màu rồi đấy." Sakusa chớp mắt nhìn hắn, môi gã mấp mé định nói gì đó nhưng lại im bặt đi. "Ê, chúng ta tới rồi. Biển kìa."

Cả bãi biển ảm đạm một màu xám tro. Không có sắc xanh dương xanh ngọc nào và cũng không hề có lấy một con cá. Trăng tròn vành vạnh đang tỏa sáng sau lớp mây mờ trên bầu trời và phản chiếu xuống dòng nước thành một hình thù méo mó là tất cả những gì có thể thấy được trong tầm mắt. Họ dừng xe bên vệ đường và bước đi trên một con đường được xây dựng để mọi người có thể đi sang. Mọi thứ cứ như đang trong một bộ phim đen trắng: cát trắng cùng bầu trời đen kịt và dòng nước màu xám. Cơn gió lạnh thổi qua có vị mặn của muối biển. Ờ vậy chắc cảnh biển vào buổi tối là thế này.

"Lạnh thật," Sakusa nói thẳng. Một chiếc xe tải vừa chạy ngang. "Ai lại ra biển vào Giáng sinh chứ?"

"Đương nhiên là bọn mình rồi, duh."

"Anh muốn thấy cảnh này à?"

Atsumu ngắm nhìn làn nước đang lặng im. Những đợt sóng lần lượt vỗ vào và tan ra trên bờ cát. Sự đơn sắc này, trái lại, lại càng làm hắn thấy thích thú. Hắn chưa bao giờ được ngắm biển trong khung giờ này cả. "Ừ." Hắn cười nhe răng với Sakusa, "Ý tôi là, tôi cũng không biết nữa. Chẳng phải chuyện này cũng thú vị ra phết sao? Lái xe đến biển không vì mục đích gì cả. Tôi đã muốn làm thế từ hồi còn là một thằng nhóc. Hồi còn là học sinh thì đây phải gọi là chuyện viển vông luôn ấy. Quê tôi thì cách biển quá xa. Trên trường cũng cấm chạy xe máy."

"Trường nào cũng thế thôi."

"Chắc vậy." hắn khụt khịt, "Cậu nghĩ thế nào?"

"Về xe máy?"

"Về biển kìa, dốt quá đi."

Sakusa không trả lời ngay lập tức. Sự chú ý của gã đang tập trung vào bờ biển nối dài. Đâu đó gần bến tàu vọng lên tiếng kêu của một con hải âu cô độc. Thật khó tin là hắn đang ở đây với Sakusa. Mới gần một tiếng trước, cả hai vẫn còn ngồi trong căn hộ. Sakusa báo với hắn rằng ngoài trời đang có tuyết rơi. Hắn tỉnh dậy từ một giấc mơ trong đó Sakusa bảo gã chưa bao giờ được đến biển. Atsumu đã bảo rằng biển rất đẹp. Và trong lúc đó, người samurai cũng nghĩ rằng, dù biển có tuyệt cách mấy thì cũng không phải là đối thủ với nét đẹp đẽ tinh tế của Sakusa. Lãng mạn đến mị người. Và cũng là một giấc mơ.

"Yên tĩnh," Sakusa nhỏ giọng. "Rất yên tĩnh."

"Đúng vậy."

"Cũng khá tuyệt."

"Đúng vậy. Chắc chắn là thế."

Sakusa đưa cho hắn bình nước. Hắn nhận lấy và uống thêm chút trà. Cái ấm lan tỏa trong bụng hắn. "Omi." Sakusa không lên tiếng, nhưng hắn biết gã đang lắng nghe. Hơi nước từ miệng bình bốc ra và bay lên. "Bầu trời có màu xanh, phải không?"

("Khi em ở với ngài, Miya, bầu trời có màu xanh.")

"Còn tùy vào anh đang ở đâu," gã đáp, "Bây giờ thì không, đúng chứ?"

Atsumu gật đầu trước bầu trời vẫn đang dày đặc sương mù xám xịt. "Cậu nói đúng."

Khi hắn đứng đó với Sakusa, hắn dần cảm nhận được hai thứ gọi là nhận thức và chấp nhận. Có lẽ đó là hậu vị của tách trà ngọt đường được pha theo cách mà Atsumu thích. Có lẽ đó là tiết trời lạnh giá đến mức khiến tâm trí hắn trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Hay đó là bản nhạc Giáng sinh cũ rích được phát trên radio. Không – là cuộc gọi ấy. Cuộc gọi của Sakusa, khi gã gọi Atsumu vào ba giờ sáng chỉ để thông báo với hắn rằng năm nay có Giáng sinh Trắng.

Là cái cách mà gã nhớ những điều Atsumu chỉ nhắc đến thoáng qua vào ngày sinh nhật. Tất cả chỉ có vậy, nhưng đây là tất cả những gì hắn cần. Là tất cả để hắn chấp nhận sự thật đã kéo dài trong bao lâu nay. Không còn gì phải suy tính nữa. Mọi thứ chưa bao giờ rối rắm và phức tạp đến mức đó cả, ngay từ đầu đã vậy. Hắn không phải một người phức tạp, và hắn hiểu rõ cách trí não lẫn trái tim của hắn hoạt động hơn ai hết, kể cả Osamu. Sau tất cả thì đây là chuyện của hắn mà. Đúng vậy – đơn giản thế thôi. Chỉ đơn giản thế thôi.

Hắn thích Sakusa Kiyoomi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com