TruyenHHH.com

[ Sakamoto days ] Linh Ta Linh Tinh [ Drop]

Nagumo x Sakamoto

MinaKou2

OOC
-------

Sakamoto đang ngồi hóng gió ở hiên mà chả hiểu sao gió thì chẳng thấy đây mà cứ cảm giác lành lạnh sóng lưng. Quay đầu lại xem thì thấy mặt Nagumo chình ình trước mặt, mũi hắn còn đang chảy máu cảm, anh giật mình suýt nữa thì ngã lộn cổ.

- Nagumo.. Mày làm cái gì đấy?

Hắn vội lau máu mũi đi, ngồi thẳng dậy.

- Không có gì đâu à mà này Sakamoto, cái kẹp tóc kia mày lấy đâu ra thế?

- À này hả? Cháu của nhỏ Akao kẹp cho tao đấy, mày thấy sao?

Anh quay lưng lại lần nữa, phô ra phần gáy trắng. Sakamoto cảm thấy bình thường còn cái tên kia chả hiểu sao cứ nuốt nước bọt ừng ực, máu mũi vừa mới lau lại tiếp tục chảy ra.

- Tao thấy đẹp lắm nhưng mà tao nghĩ mày không nên để kiểu này.

Anh khó hiểu, rõ ràng kẹp như vậy mát và thoải mái hơn mà nhỉ. Quay đầu lại thì thấy cái ánh mắt mà chì cần nhìn thoáng qua thôi cũng biết là đang muốn ăn tươi nuốt sống còn nhà người ta.

- Đừng có nhìn tao bằng ánh mắt đấy chứ trông mày không khác nào mấy thằng biến thái đâu

- Thì thế nên tao mới bảo..

Nagumo vừa nói vừa tiến lại gần Sakamoto hơn, đến mức anh có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn phả lên cổ mình. Sakamoto thoáng rùng mình, cố nhích người ra xa một chút.

- Mày làm cái gì thế?

Anh nhíu mày,cố giữ bình tĩnh dù trong lòng đang nổi sóng.

- Tao chỉ nghĩ...

Giọng hắn trầm xuống, có chút khàn khàn.

- Tao chỉ nghĩ là với cái kiểu kẹp tóc thế này, tao không thể nào tập trung được

- Cái gì cơ?

Anh quay lại đối diện với hắn, mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc.

- Việc giữ mình trước cái gáy trắng của mày...

Nagumo cười cợt nhả, đôi mắt hắn long lanh một cách kỳ lạ.

Sakamoto thở dài, lắc đầu chán nản. Anh biết Nagumo thường hay nói đùa, nhưng đôi khi, hắn lại vượt qua giới hạn khiến Sakamoto cảm thấy khó chịu.

- Mày biết không?

Sakamoto chép miệng, tay với lấy cái kẹp tóc, tháo ra và để lại mái tóc dài của mình rơi xuống vai.

- Tao nghĩ tao sẽ cắt tóc thôi.

- Đừng!

Nagumo vội vàng bắt lấy tay Sakamoto, giọng nói hắn hoảng loạng

- Đừng cắt!

- Mày điên à?

Anhngạc nhiên nhìn hắn

- Tóc dài thì cũng chỉ là tóc thôi, có gì quan trọng đâu?

- Quan trọng với tao...

Nagumo nói nhanh, nhưng rồi hắn nhận ra mình vừa nói quá, liền rụt tay lại, cố giữ vẻ điềm tĩnh.

- Ý tao là... mày trông hợp với tóc dài. Đừng cắt, được không?

Sakamoto nhìn Nagumo, đôi mắt anh tràn ngập sự bối rối và khó hiểu. Nhưng cuối cùng, anh chỉ nhún vai.

- Thôi được rồi, tao không cắt nữa

Anh nói, ngồi lại xuống hiên nhà, quay lưng về phía Nagumo.

Hắn đứng đó một lúc, im lặng nhìn theo Sakamoto. Rồi hắn cũng ngồi xuống cạnh anh, cố gắng điều chỉnh nhịp thở và trái tim đang đập loạn nhịp, ánh mắt thì vẫn không rời khỏi mái tócmềm mại của Sakamoto.

Nagumo ngồi bên cạnh Sakamoto, trong đầu vẫn vương vấn hình ảnh mái tóc trắng dài và phần gáy trắng mịn vừa lộ ra trước đó. Hắn không thể ngăn được cảm giác muốn chạm vào, dù chỉ một chút. 

Ánh nắng chiều nhẹ nhàng rọi xuống hiên nhà, tạo nên những vệt sáng loang lổ trên nền gỗ. Nagumo đưa mắt liếc nhìn Sakamoto, thấy anh vẫn bình thản ngồi đó, có vẻ đã lãng quên câu chuyện vừa rồi. 

Không kiềm chế được, Nagumo đưa tay chạm nhẹ vào lọn tóc của Sakamoto, vuốt nhẹ lên nó rồi gạt sang một bên, để lộ phần gáy trắng nõn, mịn màng. Sakamoto giật mình, quay đầu lại nhưng chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được đôi môi của Nagumo chạm nhẹ lên gáy mình. 

Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Sakamoto, nhưng cũng không thể phủ nhận một cơn ấm áp len lỏi từ nơi hắn hôn lên, lan tỏa khắp cơ thể anh. Hơi thở của Nagumo phả vào da thịt anh, vừa dịu dàng vừa nồng nàn đến khó tả. 

Nagumo giữ môi mình ở đó vài giây, rồi từ từ buông ra. Hắn cảm nhận rõ từng nhịp tim của mình, loạn nhịp và đầy căng thẳng. Rồi, như chợt nhận ra mình vừa làm điều gì đó vượt quá giới hạn, Nagumo lập tức lùi lại, đôi mắt hắn lảng tránh ánh nhìn của Sakamoto. 

Sakamoto quay lại, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc và một chút hoảng hốt. Nhưng trước khi anh kịp thốt lên lời nào, Nagumo đã đứng dậy, quay lưng lại với anh, đứng dậy đi luôn, để lại Sakamoto ngồi bần thần với trái tim đang đập loạn nhịp. Cảm giác ấm áp từ nụ hôn kia vẫn còn đó, đọng lại trên phần gáy của anh như một dấu ấn không thể xóa nhòa.

Đến khi Sakamoto hoàn hồn lại thì Nagumo đã cao chạy xa bay rồi. Nhưng anh vẫn cáu gắt mà đứng phắt dậy.

- Nagumo!!! Mày đứng lại đấy cho tao!!!
.
.
.
-------

- Gõ nhanh fic này rồi qua viết séc

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com