Sailor Moon Thuy Thu Mat Trang Vai Ac Hoan Luong Ky
Xe vừa xuống dưới, Nehellenia vui mừng hớn hở xách theo balo dẫn đầu thám thính về phía trước. Chỉ đáng tiếc không quá 30 phút đồng hồ đã bị tụt lùi về phía sau. Trong lúc này điều duy nhất mà cô nghĩ tới là... Mệt. Thật sự mệt. Ngoài chữ mệt ra Nehellenia không còn biết miêu tả thêm tình trạng của mình lúc này. Hơi nâng mắt nhìn đôi tình nhân cười như trái đất tận thế đi phía trước, còn mình thì lác đác như lá vàng mùa thu lẽo đẽo theo sau cô bỗng dưng có loại cảm giác hối hận. Đáng ra nên ngồi ở nhà làm ly nước chanh mát lạnh, thong thả tận hưởng những ngày lười biếng chứ không phải phơi người giữa ngày hè nóng bức, chịu tội như bây giờ. " Anh Mamoru." Đang cùng Usagi nói chuyện, nghe thấy có người gọi tên mình Mamoru liền dừng lại nhìn về phía sau. Hắn hơi sửng sốt khi nhìn thấy Nehellenia, đôi lông mày bất giác nhíu chặt lại. " Làm sao vậy anh Mamoru?" Usagi cũng dừng lại bước chân hỏi. " Chờ anh chút." Mamoru như có như không có trả lời, đi vội bước chân chạy về phía Nehellenia. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng đổ mồ hôi vì mệt, hàng lông mày vô ý thức càng nhăn chặt hơn. Từ trong balô lấy ra khăn giấy, lau xong những giọt mồ hôi còn đọng lại lúc này Mamoru mới thở dài nói. " Anh xin lỗi." " Có khát không?" Nehellenia lắc đầu. " Nếu không đi được nữa nên đây anh cõng." Mamoru hơi đau lòng, thói quen hạ tay xoa đầu của cô. Được người chịu làm cu li mang mình lên núi Nehellenia lười đến từ chối làm ra vẻ, vui mừng nhảy lên. Một bên thoải mái nằm trên lưng Mamoru, một bên cũng không rảmh rỗi bắt đầu vẽ huyễn thuật. Cô muốn cho chuyến đi lần này ai cũng phải ký ức khắc sâu. Kết thúc xong trận pháp, nhẹ nhàng vỗ vai Mamoru nói. " Được rồi, em có thể đi được." " Chắc chứ Nehellenia?" - Mamoru không yên tâm hỏi lại. Chỉ khi thấy vẻ mặt tươi sáng cùng cái gật đầu kia hắn mới yên tâm xuống. Đường lên núi lúc này càng đi càng cảm thấy dài vô tận như thể chẳng bao giờ có thể lên tới được đỉnh núi. Chỉ trong nháy mắt đoàn người thất lạc lẫn nhau. " Mamoru." " Anh Mamoru." Tiếng của Usagi sốt ruột dáo dác tìm kiếm xung quanh. Mọi thứ thật yên tĩnh. " Xào xạc..." " Xào xạc..." các cây xung quanh run lên. Trong cái nắng chói chang quỷ dị lại có sương mù dần bao phủ, dầy đặc. Bỗng phía sau lưng cô có thứ gì vô tình trườn qua, lạnh toát đến cả sống lưng. Usagi sắc mặt sợ hãi quay người lại, không có thấy thứ gì chỉ ngòai đám sương mù. Cô nghĩ có lẽ là mình chỉ căng thẳng quá độ lên tạo ra ảo giác. Nhưng khi có thứ gì đó trơn trượt như chiếc lưỡi dài quấn lấy mắt cá chân của cô, cô liền biết đó không phải là ảo giác. Usagi hét lên một tiếng, không cần biết mình chạy đi đâu liền chạy thẳng, cô không cần ở lại chỗ này, mọi thứ thật đáng sợ. " Cô ta làm sao vậy?" " Đang hưng phấn." " Vậy sao lại chạy?" " Để tìm chúng ta." " Tìm chúng ta để làm gì a?" " Đương nhiên là mến mộ chúng ta rồi. Tên ngốc này. " " Không ngờ tới chúng ta lại được yêu mến như vậy." " Tất nhiên." Tiếng thì thầm to nhỏ vang vọng khắp phía càng làm cho Usagi rợn cả tóc gáy. Trong đầu liên tiếp hiện lên vài bộ phim kinh dị mà mình từng xem qua khiến cho cảm xúc không ngừng rơi vào trạng thái sợ hãi tột độ. " Bịch. " Vướng phải nhánh cây ngã xuống. Đầu gối cọ xát với nền đất đau rát. Xung quanh bỗng tĩnh lặng, đột ngột hét nên một tiếng thống khổ văng vẳng không dứt. Thấy không, đây chính là âm thanh tuyệt đẹp nhất nên nghe trong những lúc cảm xúc hạ xuống. Nehellenia trên tay xoay tròn hai chiếc gương ma thuật thỏa mãn nở nụ cười. Hai chiếc gương mặt trái là món bảo bối mà cô yêu thích nhất, cô vẫn luôn không nỡ lòng bỏ ra dùng. Nhưng dạo này thấy nhóm thủy thủ tinh thần đầy đủ sức sống quá cô sợ về sau bận rộn ngủ không được liền cho chúng an tâm ngủ trước một giấc dài. Chậc, cô vẫn là quá thiện lương mềm lòng. Nehellenia vẻ mặt đau đớn khi cảm thấy bản thân mình vẫn còn quá thánh thiện. Rồi đột ngột cứng lại sắc mặt khi thấy một bóng trắng quen thuộc bay nhanh qua ẩn vào trong lớp sương mù dày đặc. Peruru?Khẽ nheo mắt cố quan sát kỹ, nhưng từ trong lớp sương mù đi ra không phải là Peruru mà là Mamoru. Hắn trên tay vẫn còn xách theo túi balo của cô thản nhiên dần đi tiến đến. Mái tóc đen sơ rối như che như đậy đi đôi mắt xanh sâu thẳm bình tĩnh mà lạnh nhạt. Từng bước chân như giẫm nên trái tim của cô, làm cho cô lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi. Sao... Sao.. Có thể.. Sao hắn có thể tỉnh táo đi ra trận vòng của cô được. Trong lớp sương mù này tất cả đều thành con rối không có ý thức ngủ say tùy mặc cô không chế. Sẽ không có trường hợp nào ngoại lệ hết. Nhưng hiện tại..... Đồng tử hơi co rụt, đầu óc bắt đầu bay nhanh suy tính. Cuối cùng nhanh như chớp thu lại sự thất thố thay vào đó là sự thản nhiên âm mị cười. " Không ngờ tới ngươi không bị ta chi phối. Quả là một điều ngạc nhiên." Mamoru khẽ khựng trong chớp mắt, không mặn không nhạt hỏi. " Ngươi muốn điều gì?" " Không có gì, đơn giản ta chỉ muốn tìm một thân xác ký gửi mà thôi." Nehellenia không thể tin được Mamoru lại phối hợp đến thế liền càng ra sức diễn. " Nhưng thật phiền phức thay không có mấy thân xác có thể ta làm vừa lòng. Chọn đi chọn lại vẫn là đứa nhỏ này là thích hợp nhất. Nhìn này làn da trắng nõn sờ nên khẳng định còn tốt hơn tơ lụa, khuôn mặt góc cạnh không chỗ nào là không tinh xảo, lớn nên khẳng định không có kẻ nào vượt qua nổi sắc đẹp này. chỉ đáng tiếc là tuổi tác quá nhỏ." Giọng nói ra vẻ tiếc hận. Nhưng tròng lòng kiêu ngạo đến đến không được. Hừ, dù đóng vai người khác nhưng vẫn phải khen mình đó là quy tắc thứ nhất. " Thật là..." Mamoru rũ mắt xuống như có như không lấp lửng nói nhỏ đến mức chỉ có thể mình hắn nghe được thấy. Rồi sau đó nhanh như chớp ánh mắt trở lên lạnh lẽo sắc bén, không hề che đậy sát khí nhìn thẳng thân ảnh trước mặt. " Ngươi tốt nhất mau trả lại cơ thể cho em ấy!" " Nếu ta nói không thì sao." Ngạo nghễ, đầy khiêu khích đáp lại. Sau đó không để Mamoru có cơ hội ra tay trước liền lao lên biến ra dao găm, một đao đâm vào ngực của hắn. Bốn mắt trạm nhau đều là một tia kinh ngạc lóe qua. Cô biết vai ác chết vào nói nhiều lên chủ động xuất kích trước, nhưng trong lòng cũng tính toán trước với ưu thế tốt hơn cô khẳng định hắn sẽ né được. Chỉ là không ngờ tới hắn một chút cũng không có né. Nehellenia nhân câu hội hắn đang suy yếu một chân đạp vào đầu giối làm cho hắn quỳ khuỵu xuống. " Đến bây giờ có lẽ ta nên kết thúc sinh mạng của ngươi thôi." khóe miệng khẽ nhếch nên, đao lóe sáng từ không trung như đại bàng săn mồi lao xuống rồi chợt dừng lại. Vẻ mặt của cô trở lên bắt đầu thống khổ, vặn vẹo như trong cơ thể đang bị hai thế lực giằng xé. Con dao trên tay rơi xuống, hai tay ôm lấy đầu không ngừng lẩm bẩm, rên rỉ. " Không...không..."" Không được..." " Phế vật!!" Một tiếng gầm giận giữ phát ra, cánh tay nổi lên những đường gân xanh bắt lấy con dao run rẩy cắm thẳng về phía Mamoru. Đợt này hắn đã phòng bị, chỉ một cái lộn người liền tránh thoát. " A...." Nehellenia lại bắt đầu giằng co với 'một người' khác trong cơ thể của mình. Hai mắt cô như có như không đẫm lệ, nhỏ yếu bất lực nhìn về phía Mamoru mờ mịt không biết làm sao. " Mamo...Aaa..." cuối cùng thống khổ đau đớn xé ngang làm cho cô ngã gục trên mặt đất mất đi ý thức. Aizz cô cảm thấy giải thưởng oscar ảnh hậu năm nay nên thuộc về cô. Diễn xuất hoàn hảo không chê vào đâu được. Nehellneia 'hôn mê' an tâm nằm trong lòng của Mamoru có chút nho nhỏ đắc ý về tài năng của mình. Sau đó khi trong đầu truyền tới trận pháp của cô bị người phá cô liền hết tâm trạng đắc ý nổi. Lông mày vô ý thức nhíu lại rồi nhanh chóng giãn ra. Thôi, dù sao cô cũng không nghĩ tới một trận pháp nho nhỏ này có thể giết chết đám thủy thủ kia. Nhưng dù sao để lại cho bọn chúng một bóng ma tâm lý vẫn là làm được. Còn bóng ma đè nặng trong lòng mỗi người sao... Ai biết được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com