TruyenHHH.com

Sailor Moon Thuy Thu Mat Trang Vai Ac Hoan Luong Ky

Tối hôm đấy đang say giấc nồng, bỗng nhiên đột ngột có tiếng nhạc văng vẳng bên tai.

Nó dịu êm mà lại ma mị, quấn hút mà lại cưỡng bách khiến cho con người ta tâm trí phải mê mẩn, không thể chịu nổi sự dụ hoặc của nó mà phải khuất phục phục tùng.

Và nó chỉ áp dụng được cho người khác, chứ còn áp dụng lên thần kinh thô như Nehellenia thì chỉ có thể phản đòn lại.

" Khốn khiếp, đứa nào nửa đêm khuya khoắt còn đi thổi sáo. Có để cho người khác ngủ không hả!!!" Sáng mai cô còn có bài kiểm tra đấy!!

Nhưng có vẻ sau một lúc tiếng nhạc vẫn không ngừng, mà càng lúc càng mạnh bạo hơn khiến cho chân tay cô không tự chủ được bắt đầu đứng dậy mở cửa chạy theo bản nhạc.

Tới bây giờ cô còn không đoán được việc làm này là do ai thì có vẻ sống uổng số tuổi quá.

Bản khúc này có tên là 'giấc mộng đêm hè' của tộc tinh linh Dream sáng tạo độc quyền riêng. Chỉ cần bất cứ đứa trẻ em nào khi nghe thấy nó đều như người mộng du vô ý thức đi theo nó. Còn sức mạnh ảnh hưởng của nó như thế nào thì như nói ở trên, chỉ cần là trẻ con thì đều bị nó dẫn dụ, không ngọai trừ bất kể tộc nhân nào, kể cả là cô khi trong hình hài nhỏ bé.

Và người làm ra việc này không ai khác chính là tên tinh linh Peruru. Chỉ có mỗi mình hắn là cô nhận biết được. Nếu biết hắn làm ra điều này, buổi chiều cô liền nhổ hết sạch răng của hắn xem xem hắn còn thổi được đi đâu nữa.

Trong khi Nehellenia rất hối tiếc vì sự nhẹ dạ của mình thì về phía kẻ thiếu chút nữa liền bị xóa sạch hàm răng vẫn rất chuyên chú thổi sáo. Trong lòng đã sớm vui mừng vì rốt cuộc mình đã cứu vớt được những đứa trẻ rời xa khỏi xã hội đen tối này, và đưa chúng tới một vùng đất tươi đẹp, chỉ có vui vẻ và hạnh phúc.

" Ngươi mau dừng hành động của mình lại." Thủy thủ mặt trăng rốt cuộc cũng kịp thời đuổi tới. Tối hôm nay cô cứ tưởng ChibiUsa chỉ bị mộng du, nhưng khi nhìn ra ngòai thấy tất cả trẻ em đều đi theo một hướng cô liền biết sự tình không ổn.

Không chút do dự cô liền đuổi theo và thấy những đứa trẻ vô thức vui mừng leo lên chiếc thuyền lớn, lay gọi mãi cũng không có ý thức được mình đang ở đâu, mà ngược lại lại tỏ ra giận giữ khi có người ngăn cản nó lên thuyền.

" Ngươi rốt cuộc muốn làm gì."

" Giải thoát những đứa trẻ khỏi sự xấu xa của các ngươi." Peruru đáp.

" Giải thoát?" Usagi mờ mịt hỏi lại, rốt cuộc giải thoát khỏi điều xấu xa gì chứ?

" Đúng vậy, người lớn các ngươi chỉ biết vấy bẩn đi sự tươi đẹp của bọn họ thôi. Ta sẽ đưa bọn họ tránh khỏi những sự tăm tối của các ngươi, sẽ đưa bọ họ tới một vùng đất mới chỉ có trẻ em và chúng sẽ hạnh phúc."

" Hạnh phúc? Ngươi nói sai rồi, bọn chúng sẽ không hạnh phúc khi rời xa những người thân của mình. Nếu như ngươi bị bắt buộc tách ra với người ngươi yêu thương nhất ngươi sẽ cảm thấy thế nào? Sẽ cảm thấy vui vẻ sao? Sẽ cảm thấy hạnh phúc sao?!!!!!" Usagi cô không đồng tình với việc này một chút nào.

Peruru bị hỏi đến sửng sốt, không nói được lời nào chỉ có trầm mặc. Mãi một lúc lâu sau hắn mới khàn khàn lên tiếng.

" Không.... Không vui vẻ..... Không thấy hạnh phúc."

" Cũng giống như vậy, những đứa trẻ sẽ không hạnh phúc khi rời xa gia đình, xa cha mẹ. Vậy nên ngươi có thể dừng lại hành động này được chứ?"

Peruru đợt này trầm mặc thật lâu, hắn không biết nên làm gì tiếp theo. Hắn biết việc làm của mình xét về mặt tình cảm là không đúng, nhưng hắn lại không thể trơ mắt nhìn những đứa trẻ bị thế giới này vấy bẩn, làm cho chúng nó ánh mắt không còn đơn thuần, mà chỉ còn toan tính, tham lam, íc kỷ, chết lặng.

Chỉ là khi trong đầu bỗng xuất hiện hình ảnh của một cô bé, trong tay ôm đóa hoa hồng đỏ cười rực rỡ như ánh sáng của thần minh hắn liền do dự. Cuối cùng khẽ gật nhẹ đầu mà thỏa hiệp.

Định bắt đầu thổi sáo ma thuật mang những đứa trẻ trở về nhà thì chiếc sáo trên tay bỗng bị đánh văng ra.

" Peruru ngươi muốn làm gì vậy." Poupelin xuất hiện. Theo phía sau là Banane và Orangeat. Bọn họ đều là tay sai của Nữ hoàng Badiane.

" Poupelin, em quyết định để lại bọn trẻ ở lại, chúng nó có như vậy sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn."

" Em trai ngươi điên rồi, bất kể điều gì xảy ra đều không thể thả bọn chúng ra."

" Ý của anh là gì?!!!!! Không phải chúng ta đã thỏa thuận trước rồi sao!!!" Peruru đồng tử co rụt lại, rất thông minh đã đoán được ra ý của đối phương.

" Trước mệnh lệnh của nữ hoàng thì tất cả thỏa thuận đều là phế thải. Và bất kể kẻ nào muốn ngăn chặn nó đều nên đi địa ngục. " - Poupelin ánh mắt tàn độc, dứt khoát dùng cây sáo trên tay công kích về phía peruru. Theo phía sau Banane và Orengate đều gia nhập cuộc chiến chặn ngang đám thủy thủ mặt trăng.

Bị đánh văng Peruru vẫn không thể tin nổi bản thân mình đã bị lợi dụng.

Thật buồn cười mà, hắn đã tự tin rằng mình sẽ cứu vớt những đứa trẻ khỏi tương lai tàn khốc ai ngờ cuối cùng lại là kẻ gián tiếp đẩy tay cho bọn xấu.

" Thế nào vị tinh linh chính nghĩa kia? Cảm giác tự tay hủy đi tín ngưỡng của mình có tư vị như thế nào?"

" Để ta nói cho ngươi biết một bí mật. Chúng ta sẽ không đưa lũ trẻ đi đâu hết mà sẽ đưa bọn chúng vào trong Dream Coffins khiến cho chúng nó chìm vào trong giấc ngủ. Và rồi Nữ hoàng Badiane sẽ đánh cắp Sugar Energy từ những giấc mơ ngọt ngào của chúng để nuôi dưỡng Black Dream Hole, một lỗ đen năng lượng khổng lồ. Một khi nó đủ lớn, ngài dự định dùng nó để nuốt chửng Trái đất, khiến mọi người phải vào Dream Coffins, bị giam cầm trong giấc ngủ vĩnh hằng, và do đó chiếm lấy thế giới." Poupelin mỉm cười, rồi như vô tình tàn nhẫn bóc ra sự thật.

" Và nếu thành công thì phần công lao không thể thiếu ngươi được."

Poupelin hắn đã thành công khiến cho peruru phải hoang mang về điều mình đang làm.

Cảm giác lạnh lẽo từ đầu cho đến chân khiến hắn như trụy vào hầm băng. Thật tồi tệ, hắn thật tồi tệ, rốt cuộc thì hắn đang làm gì chứ? Làm cho lũ trẻ rơi vào nguy hiểm mà trong khi miệng thì luôn nói đó là điều tốt cho chúng.

Hiện thực, làm cho hắn thấy bản thân mình thật dối trá cho dù hắn thật sự không biết âm mưu từ bức màn phía sau.

Có lẽ hắn không nên làm gì hết, hắn đã không còn xứng đáng với thân phận người dẫn dắt những giấc mơ. Chính tay hắn đã gián tiếp hủy họai đi điều tốt đẹp, những tín ngưỡng mà bản thân đã theo đuổi.

Poupelin thấy Peruru không phản kháng hay làm bất cứ điều gì hết liền yên tâm gia nhập cuộc chiến với đám thủy thủ trái đất.

Hắn lợi dụng sự kiêng kỵ của bọn chúng mà bắt đầu thổi sáo ra hiệu cho những đứa trẻ tập kích về những kẻ chính nghĩa trái đất kia.

Trong nháy mắt tình thế liền nghiêng về một phía.

Tiếng sáo ngày càng dồn dập hơn, nhanh hơn. Những đứa trẻ cũng trở nên hung tợn, táo bạo hơn.

" Usagi chúng ta phải làm sao bây giờ?" Makoto vội vàng hỏi. Cô không thể ra tay đả thương những đứa trẻ vô tội, rất bối rối nhìn về phía thủy thủ mặt trăng cũng đang bị những đứa nhóc bao vây.

" Mình cũng không biết nữa Aaa" Usagi chật vật kéo lũ nhóc ra khỏi người mình. Cảm giác bị bám thành bạch tuộc không thỏai mái chút nào.

Làm sao có thể phá được vòng vây bây giờ.

Không để cô phải mệt đầu óc theo đuổi đáp án thì cả người cô bất ngờ treo lên khoảng không di chuyển qua chỗ khác.

" Mamoru." Usagi nhạc nhiên thốt nên.

" Anh đánh yểm trợ, em mau chóng giải quyết tên cầm đầu."

" Vâng."

Và rồi nhờ sự yểm hộ của Mamoru, Usagi tránh thoát ra khỏi trói buộc. Ánh mắt dần trở lên kiên định, hội tụ lại sức mạnh hô lớn.

" Vì tình yêu và chính nghĩa! Chiến binh xinh đẹp trong màu áo thủy thủ! Thủy thủ mặt trăng...! Nhân danh mặt trăng, ta sẽ trừng trị ngươi!! "

Những tia sáng năng lượng mặt trăng lóe lên như đèn pha buổi tối bay thẳng về những kẻ ác biến chúng trở lại thành hai con chim xanh.

Cùng lúc đó những đứa trẻ chịu tác động bởi tiếng sáo cũng đồng loạt nằm ngủ say dưới đất.

" Giỏi lắm Usagi, anh biết là em sẽ làm được mà." Mamuro đi tới mở lời khen ngợi, đôi mắt màu xanh lập lòe như có như không thâm tình. Rồi nhanh chóng che đậy bằng một cái nhíu mày.

Được người mình thích thổ lộ như vậy, bấy lâu nay uất ức bị làm lơ trong phút chốc tan biến, chỉ để lại ngọt ngào nơi trái tim.

Cô rốt cuộc nhịn không được rung động muốn nghe thêm nhiều lời đường mật hơn nữa, e lệ hỏi.

" Anh tới đây là vì lo lắng cho em sao?"

" Không có, anh tới tìm Nehellenia, em ấy khẳng định cũng bị đám người này dẫn đi." Mamoru không chút nào băn khoăn tới hai từ 'lãng mạn', rất có tính trung thực đáp.

Và trong phút chốc nụ cười của Usagi cứng đờ, khuôn mặt phao phao phấn hồng của thiếu nữ bị thổi lạnh trong gió.

Khác với phản ứng của hai người bọn họ thì Peruru khi nghe thấy cái tên Nehellenia liền tỉnh thần lại.

" Tôi biết bọn họ giờ ở đâu."

" Thật sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com