Saigon Cau Ut Ten Ma Co Chuyen Tinh 1970 Hoi Do
Lấy lí do đi đỗ xe, Dung để mặc Đông Anh một mình lên phòng áp mái trước. Còn hắn vừa đi vừa nhẫn nha nói chuyện với một cô gái. Chân Dung đạp trên mấy bậc cầu thang sắt rỉ sét: "Thiên Thanh, cô cứ vào trong phòng rồi giúp cậu Út cởi hết quần áo ra."
"Dạ?" Người con gái giật mình nhìn Dung."Tìm cách cởi hết quần áo của cậu ấy ra, sau đó cô cứ thuận nước mà làm. Không thì tệ nhất, cô cũng phải giặt sạch hết mấy vệt máu trên áo cậu ấy, rõ chưa?""Tại sao lại có máu?""Đừng hỏi mấy chuyện không liên quan. Cứ làm đúng việc tui dặn là được.""Dạ ông chủ.""Tui không phải ông chủ, cô đừng kêu bậy. Người ngồi trong phòng mới là ông chủ nhỏ kìa! Chưa kể cậu ấy cũng chính là người đã giúp cho cô có được công việc ở Liberty, thành ra cô ráng mà phục vụ cậu ấy cho tốt.""Dạ, tui hiểu rồi.""Cô vô đi và đừng khóa cửa." Dung nói dứt câu liền nép người vào góc khuất để Thiên Thanh mở cửa bước vào phòng. Y như lời dặn, cô gái khép hờ cửa, chừa lại khe hở đủ lớn để người bên ngoài nhìn vào. Dung không vội hóng chuyện, hắn đứng tựa lưng vào tường, nhìn cái nắng lúc 3 giờ chiều chiếu rọi xuống góc hiên trước cửa phòng. Dung đem thuốc lá ra đốt rồi sải bước đến chỗ lang cang cao ngang ngực hắn. Chống hai tay lên đó, Dung ló đầu nhìn xuống con đường phía dưới. Phòng áp mái được coi là tầng 3 của Liberty, đủ cao để tạo ra cái thú 'vọng cảnh'. Có điều ở con đường vắng này thì chẳng có mấy cảnh thi vị để ngắm, lại thêm cái giấc trưa uể oải khiến đường xá càng cô tịch. Bọn bán hàng rong đều đang tụ tập dưới mấy bóng râm, đợi tới chiều mới túa ra mưu sinh. Nhìn cảnh lại càng khiến người ta thêm lười biếng. Dung xụi lơ hai tay xuống mấy song sắt dài của lan can, thở hắt ra. Hắn thèm được chui vào phòng, nằm dài trên cái nệm êm ái và đánh một giấc thật ngon. Dù chỉ mới nữa ngày trôi qua, Dung đã phải đối mặt với quá nhiều thứ thót tim. Nào là cuộc đua xe giữa lòng thành phố, đến tiếng súng chỉ thiên gây náo loạn mà Dung phải liều mạng bắn ra, và cuộc rượt đuổi với cậu Út. Tất cả đều là chuyện trong gang tấc, nếu may mắn không đứng về phía Dung thì hắn hẳn đã ngỏm từ lâu rồi. Dung nhổm người dậy, bước nhẹ về phía cửa, lén nhìn vào phòng. Trên giường, Thiên Thanh đang giúp Đông Anh cởi quần áo. Thấy vậy Dung nhếch mép cười khinh rồi nhẹ nhàng ra bậc cầu thang ngồi xuống. "Cậu Út muốn tui tin cậu nhưng cậu lại hành động chả đáng tin chút nào!" Dung tự lầm bầm với chính mình, "nhưng như vậy cũng tốt, coi như tui biết cậu Út khoái cái gì rồi".Rít thêm mấy hơi thuốc lá dài, Dung định bụng đi xuống lầu thì cửa phòng hé mở. Hắn ngoái đầu nhìn, thấy Thiên Thanh mặt mày ủ rủ đi ra, trên tay cầm theo bộ đồ của Đông Anh. Bất giác miệng Dung nở một nụ cười, không rõ là vui mừng vì điều chi. "Cô chỉ làm được mỗi chuyện cởi đồ cậu ta thôi hả?"Thiên Thanh không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng thông báo: "Để tui giặt sạch quần áo rồi hong khô liền. Nhưng cũng phải tầm một tiếng hơn nữa mới xong."Dung gật đầu: "Trước giờ Liberty mở cửa là được.""Dạ!" Thiên Thanh đáp rồi lẳng lặng đi xuống lầu. Phần Dung, hắn dụi tắt điếu thuốc, đoạn đủng đỉnh bước vào phòng.Đông Anh đang ngồi co ro ở một góc giường, trên người mặc độc nhất cái quần lót. Khi thấy Dung bước vào cậu liền vô thức đưa tay che thân."Với đàn bà cậu ngại còn được, đây tui đàn ông mà cậu ngại làm chi?"Đông Anh không đáp. Dung nhìn một lượt khắp phòng rồi nói: "Trời đất, sao nãy giờ cổ không mở quạt cho cậu, hèn chi...""Hèn chi sao?" Đông Anh bắt ngay vấn đề, hỏi."Thì...hèn chi cậu đổ mồ hôi quá trời." Dung vừa nói vừa bấm cái quạt máy để dưới đất. Tiếng quạt ù ù làm tan bớt cái ngột ngạt trong phòng. Dung cởi mấy cái nút áo rồi nằm dài ra giường khiến Đông Anh phải vội dịch người ra xa hắn."Đàn ông với nhau, đừng ngại! Nếu mệt thì cậu cứ nằm nghỉ đi cậu Út.""Không cần đâu!" Đông Anh đáp, sau đó không thấy người kia nói gì thêm. Nhưng cậu cảm nhận được rất rõ người nằm trên giường đang dán ánh mắt vào mình. "Anh...nhìn cái gì vậy?""Cậu Út đi tắm đi, người cậu còn mùi máu."Đông Anh giật mình ngửi thân thể, rồi ậm ừ đồng ý. Song cậu vẫn ngại chuyện phải đứng lên trong tình trạng thiếu vải che thân. Dung như hiểu ý, hắn đi đến tủ quần áo, lấy ra khăn tắm và quần đùi quăng cho Đông Anh."Cho tui mượn thêm cái áo nữa được không?""Được, mà cậu đi tắm trước đi rồi để tui tìm coi có cái áo nào vừa cậu không," Dung nói, mắt vẫn cố tình chòng chọc nhìn vào một Đông Anh đang - ngượng - ngùng tiến về nhà tắm.Có tiếng nước chảy, rồi tiếng kéo rèm và tiếng cửa sổ mở bung.Dung hít tràn bụng luồng gió mát vừa thổi vào phòng. Nắng chiều đã dịu lại và đường phố bên dưới cũng dần bừng tỉnh. Dung mở hộp băng máy Cassette, lấy cuốn băng nằm bên trong, trở mặt rồi đặt lại vào máy.*Cạch* Sau tiếng nhấn nút, một giai điệu tình ca quen thuộc vang lên.
"Dạ?" Người con gái giật mình nhìn Dung."Tìm cách cởi hết quần áo của cậu ấy ra, sau đó cô cứ thuận nước mà làm. Không thì tệ nhất, cô cũng phải giặt sạch hết mấy vệt máu trên áo cậu ấy, rõ chưa?""Tại sao lại có máu?""Đừng hỏi mấy chuyện không liên quan. Cứ làm đúng việc tui dặn là được.""Dạ ông chủ.""Tui không phải ông chủ, cô đừng kêu bậy. Người ngồi trong phòng mới là ông chủ nhỏ kìa! Chưa kể cậu ấy cũng chính là người đã giúp cho cô có được công việc ở Liberty, thành ra cô ráng mà phục vụ cậu ấy cho tốt.""Dạ, tui hiểu rồi.""Cô vô đi và đừng khóa cửa." Dung nói dứt câu liền nép người vào góc khuất để Thiên Thanh mở cửa bước vào phòng. Y như lời dặn, cô gái khép hờ cửa, chừa lại khe hở đủ lớn để người bên ngoài nhìn vào. Dung không vội hóng chuyện, hắn đứng tựa lưng vào tường, nhìn cái nắng lúc 3 giờ chiều chiếu rọi xuống góc hiên trước cửa phòng. Dung đem thuốc lá ra đốt rồi sải bước đến chỗ lang cang cao ngang ngực hắn. Chống hai tay lên đó, Dung ló đầu nhìn xuống con đường phía dưới. Phòng áp mái được coi là tầng 3 của Liberty, đủ cao để tạo ra cái thú 'vọng cảnh'. Có điều ở con đường vắng này thì chẳng có mấy cảnh thi vị để ngắm, lại thêm cái giấc trưa uể oải khiến đường xá càng cô tịch. Bọn bán hàng rong đều đang tụ tập dưới mấy bóng râm, đợi tới chiều mới túa ra mưu sinh. Nhìn cảnh lại càng khiến người ta thêm lười biếng. Dung xụi lơ hai tay xuống mấy song sắt dài của lan can, thở hắt ra. Hắn thèm được chui vào phòng, nằm dài trên cái nệm êm ái và đánh một giấc thật ngon. Dù chỉ mới nữa ngày trôi qua, Dung đã phải đối mặt với quá nhiều thứ thót tim. Nào là cuộc đua xe giữa lòng thành phố, đến tiếng súng chỉ thiên gây náo loạn mà Dung phải liều mạng bắn ra, và cuộc rượt đuổi với cậu Út. Tất cả đều là chuyện trong gang tấc, nếu may mắn không đứng về phía Dung thì hắn hẳn đã ngỏm từ lâu rồi. Dung nhổm người dậy, bước nhẹ về phía cửa, lén nhìn vào phòng. Trên giường, Thiên Thanh đang giúp Đông Anh cởi quần áo. Thấy vậy Dung nhếch mép cười khinh rồi nhẹ nhàng ra bậc cầu thang ngồi xuống. "Cậu Út muốn tui tin cậu nhưng cậu lại hành động chả đáng tin chút nào!" Dung tự lầm bầm với chính mình, "nhưng như vậy cũng tốt, coi như tui biết cậu Út khoái cái gì rồi".Rít thêm mấy hơi thuốc lá dài, Dung định bụng đi xuống lầu thì cửa phòng hé mở. Hắn ngoái đầu nhìn, thấy Thiên Thanh mặt mày ủ rủ đi ra, trên tay cầm theo bộ đồ của Đông Anh. Bất giác miệng Dung nở một nụ cười, không rõ là vui mừng vì điều chi. "Cô chỉ làm được mỗi chuyện cởi đồ cậu ta thôi hả?"Thiên Thanh không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng thông báo: "Để tui giặt sạch quần áo rồi hong khô liền. Nhưng cũng phải tầm một tiếng hơn nữa mới xong."Dung gật đầu: "Trước giờ Liberty mở cửa là được.""Dạ!" Thiên Thanh đáp rồi lẳng lặng đi xuống lầu. Phần Dung, hắn dụi tắt điếu thuốc, đoạn đủng đỉnh bước vào phòng.Đông Anh đang ngồi co ro ở một góc giường, trên người mặc độc nhất cái quần lót. Khi thấy Dung bước vào cậu liền vô thức đưa tay che thân."Với đàn bà cậu ngại còn được, đây tui đàn ông mà cậu ngại làm chi?"Đông Anh không đáp. Dung nhìn một lượt khắp phòng rồi nói: "Trời đất, sao nãy giờ cổ không mở quạt cho cậu, hèn chi...""Hèn chi sao?" Đông Anh bắt ngay vấn đề, hỏi."Thì...hèn chi cậu đổ mồ hôi quá trời." Dung vừa nói vừa bấm cái quạt máy để dưới đất. Tiếng quạt ù ù làm tan bớt cái ngột ngạt trong phòng. Dung cởi mấy cái nút áo rồi nằm dài ra giường khiến Đông Anh phải vội dịch người ra xa hắn."Đàn ông với nhau, đừng ngại! Nếu mệt thì cậu cứ nằm nghỉ đi cậu Út.""Không cần đâu!" Đông Anh đáp, sau đó không thấy người kia nói gì thêm. Nhưng cậu cảm nhận được rất rõ người nằm trên giường đang dán ánh mắt vào mình. "Anh...nhìn cái gì vậy?""Cậu Út đi tắm đi, người cậu còn mùi máu."Đông Anh giật mình ngửi thân thể, rồi ậm ừ đồng ý. Song cậu vẫn ngại chuyện phải đứng lên trong tình trạng thiếu vải che thân. Dung như hiểu ý, hắn đi đến tủ quần áo, lấy ra khăn tắm và quần đùi quăng cho Đông Anh."Cho tui mượn thêm cái áo nữa được không?""Được, mà cậu đi tắm trước đi rồi để tui tìm coi có cái áo nào vừa cậu không," Dung nói, mắt vẫn cố tình chòng chọc nhìn vào một Đông Anh đang - ngượng - ngùng tiến về nhà tắm.Có tiếng nước chảy, rồi tiếng kéo rèm và tiếng cửa sổ mở bung.Dung hít tràn bụng luồng gió mát vừa thổi vào phòng. Nắng chiều đã dịu lại và đường phố bên dưới cũng dần bừng tỉnh. Dung mở hộp băng máy Cassette, lấy cuốn băng nằm bên trong, trở mặt rồi đặt lại vào máy.*Cạch* Sau tiếng nhấn nút, một giai điệu tình ca quen thuộc vang lên.
"Yêu em vì ta ghét buồn
Yêu em vì ta ghét hờn
Yêu em vì ta khinh khi dối gian..."
"Ta không thèm mái tóc huyền
Ta không thèm đôi mắt đẹp
Ta không màng lời khen chê thế gian.
Ta không cần ai hiểu mình
Khi ta ngợi ca ái tình
Khi ta dìu em đi trong ý thơ..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com