Saida Minayeon Dahyun Phieu Luu Ky
Ngày thứ 14 - Sana, dậy đi.....- .............- Sana à......- Uhm~~.....Kim Dahyun bất lực hoàn toàn nhìn con người đang vo tròn trong chăn kia. Rốt cuộc thì phải thế nào nàng ta mới chịu dậy đây?
Vậy mà tối qua...
- Hyun à, mai Hyun phải gọi Sana dậy sớm nhé. - Sana lèo nhèo với Dahyun trước khi bạn ấy tắt đèn ngủ và về phòng mình.- Hyun nhớ rồi mà. - Nhất định Sana sẽ dậy sớm....- .......Nhất định sẽ dậy sớm cơ à? - Tất nhiên ~!- Được rồi, ngủ đi. Ngủ ngon, tiểu thư.- Hyun ngủ ngon. *Chu chu*
Dahyun thở dài, nhìn công chúa vẫn đang say ngủ, bạn cúi xuống lay lay người Sana lần nữa.
- Sana à, Hyun này, dậy đi.- Hyun~....Quả nhiên, khi nghe đến Hyun là công chúa dù đang ngủ nhưng cũng theo phản xạ có điều kiện, miệng lí nhí, hai tay choàng lên ôm lấy cổ Dahyun .- Á.....!
Dahyun quá bất ngờ, trố mắt ra bất lực nhìn nàng ôm khư khư cổ mình, kéo mạnh xuống cho đến khi Dahyun mất đà, hoàn toàn nằm trong lòng nàng giống như một chú gấu bông rồi, nàng lại im lìm ngủ tiếp.Hai tay vẫn giơ lên trời, bất động toàn thân.
Đây là cái tình huống gì thế này????!!Ngủ mà sao khỏe dữ
Kim Dahyun thấy tim mình đập liên hồi, vấn đề quan trọng ở đây là....
Cả gương mặt xinh đẹp của Dahyun nằm trọn vẹn giữa hai..... phần nhô lên trước ngực nàng.
Thực sự là muốn trêu ngươi con nhà người ta màThực sự là không chịu nổi mà,May áo không may cao lên một tí được sao?
Kim Dahyun nhắm tịt mắt, miệng thì kêu gào mà tâm thì lại thỏa mãn vô cùng. Thoáng chốc mặt đỏ ửng lên không còn điểm trắng. Nếu chiếc váy này nó kín đáo hơn một tí, chắc hiệu ứng nó cũng không mạnh thế này. Đằng này, da thịt mát rượi cùng mùi hương quyến rũ của Sana đập thẳng vào giác quan của Kim Dahyun . Thật hết chịu nổi mà!
Hình ảnh làn da trắng mịn, cong cong không gì che đậy của Sana hôm ấy lại chạy qua chạy lại trong đầu Hoàng thân. Mũi lại muốn có dòng chất lỏng nào đó chảy xuống.Không đượcKiềm chế nào Kim Dahyun kiềm chế Nhưng mà....mềm thật, lại thơm nữa.....Tỉnh lại mau!!!! Biến thái quáNhưng mà....tại sao cô ta cũng gầy mà chỗ đấy nó lại "phát triển" thế nhỉ??!Biến thái quá!
Kim Dahyun đang đấu tranh tư tưởng một cách dữ dội.
Nhưng đấu tranh cái kiểu đấu nửa ngày rồi vẫn nằm tận hưởng ngực con nhà người ta thì thà đừng đấu tranh nữa, đầu hàng luôn đi là vừa, Kim Dahyun đúng là bày đặt.
Dahyun mất một lúc đọc lại kinh thánh cho vững tư tưởng, rồi mím chặt môi, hít một hơi, quyết tâm chui ra, nếu còn để hiện trạng này lâu hơn e bạn ấy sớm muộn cũng cạn sạch máu. Chỉ mỗi tội, vừa cựa quậy được một tí, Sana quả nhạy cảm vô cùng, lại ôm cứng nhắc không cho bạn ấy chui ra. Dahyun cố gắng giằng mạnh ra một lần nữa....
Thì nàng tỉnh
Thoát rồi!
Dahyun cười chưa được mấy tích tắcSana bất chợt mở to hai mắt nhìn Hoàng thân, kẻ đang nằm trên giường nàng, mặt đối mặt.
Tại sao mặt Hyunie lại đỏ bất thường thế nhỉ?
Rồi nàng đưa mắt nhìn xuống ngực mình.
Mặt nàng đỏ bừng hết cả lên, một tay kéo chăn lên che ngực, một tay không thương tiếc giáng một cái bạt tai thật mạnh vào Kim Dahyun.
"Bốp!!"
- Đồ dê già! - Sana vẫn không thôi đỏ mặt, vừa nói vừa chưa từ bỏ ý định tiếp tục tấn công. Dahyun kêu ré lên, tay ôm mặt, tay chống đỡ những cú quyền cước như bão táp của Sana.
Cái quái gì thế này???!!Tôi mới là người bị dê màTôi là nạn nhân cơ mà! Rõ ràng cô chủ động đấy chứ???
- Sana à....Từ từ, nghe Hyun giải thích..... - Dahyun bật dậy, miệng lắp bắp, hai tay giữ chặt tay Sana, mặc kệ nàng cố giằng ra. - Đừng đánh nữa.- .....................- Nghe...Nghe Hyun giải thích, không phải như Sana nghĩ đâu?!Cái gì mà nghĩ với chả không nghĩRõ ràng là mò lên dê mình còn gì!
Tự sướng có đẳng cấp của nàng.
- Sao Hyun ở đây? - Giọng nàng lạnh te, ánh mắt không cam chịu nhìn Dahyun.- Hyun.... Hyun chỉ qua gọi Sana dậy thôi mà.- Tại sao trên giường???? - Là Sana kéo Hyun lên giường mà, thật đó! - Dahyun nói một cách bất lực.- Cái gì???? - Nàng không còn dùng sức nữa, ngạc nhiên nhìn Hyunie.- Thật mà, Hyun chỉ đang gọi, Sana tự dưng ôm chầm lấy cổ Hyun và kéo xuống...... - Dahyun mặt như sắp khóc đến nơi.- ....................
Nàng hậm hực giằng tay Hyunie ra, mặt ửng hồng, ánh mắt bối rối nhìn Dahyun .
Sự thật, là nàng đang quê.... - Thấy gì rồi?!- Ơ...hả? Thấy gì đâu! - Nói đến đây mặt lại đỏ bừng.- Mặt đỏ kia kìa! Nói, thấy gì rồi?! - Sana uy hiếp.- Không....không thấy gì thật mà....Lần trước thấy hết rồi lần này còn gì để thấy nữa!! Kim Dahyun lại lần thứ n hối hận vì những lời mình nói ra.
Lần trước thấy hết rồi
Lần trước thấy hết rồi.....AAAAAAAA...... Kim Dahyun là con dê cụ mà!!!
- Hyun.... - Giọng nàng run run, một thiên kim tiểu thư vậy mà.... Thật không muốn sống không được.- Khô...Không phải, ý Hyun là....Là....là...là... - Dahyun lắp bắp, hết cách giải thích thật rồi - à, ý Hyun là chúng ta đi tập xe đạp thôi.Chuyển chủ đề thực sự nhanh.
- Cái gì? - Sana nhướn mắt lên.- Không phải Sana nói hôm nay muốn Hyun dậy đi xe đạp sao? - Dahyun cười cười, xem ra Shiba nó lại ngơ ngơ để bạn ấy dụ rồi. =,=Xe đạpĐúng rồi, tối qua Hyunie nói Hyunie sẽ dậy mình tập xe đạpSao lại quên được cơ chứ Sana tủm tỉm cười rất đáng yêu, mắt liếc ô sin một cái khiến bạn ấy sợ xanh lè cả mặt, nàng thích thú cười. Mỗi lần như vậy, tim Dahyun lại được dịp tập thể dục.Đừng có cười như thế nữa được không? - Vậy Hyun đưa Sana đi tập luôn đi. - Nàng nói một cách vui vẻ, rồi toan nhảy xuống giường, nhưng vừa thò hai chân xuống định xỏ vào đôi dép bông, Sana khựng lại, mặt đần ra.- Sao thế?- .............Nàng thu chân của mình lên, hai mắt nhìn Dahyun, hai tay giơ ra.Ý gì đây?? Dahyun nhướn lông mày khó hiểu.- Hyun lại đây.... - Sana léo nhéo.- Sana...muốn.....????- Muốn Hyun cõng cơ... - Nàng bắt đầu làm nũng, người cứ chồm chồm lên.- Ơ....Tại sao? *Đỏ mặt*- Thích.- .......... - Dahyun ngây người ra một lúc, nhìn hai tay công chúa vẫn đang chờ đợi.- Hyun cõng Sana điii ~~ Sana buồn ngủ lắm. - Nàng à, tảng băng của nàng nàng vứt đâu rồi?Đây có phải bà chằn mình từng biết không??Có phải Minatozaki Sana dã man vô nhân đạo từng hành hạ mình không?? Dahyun nghĩ chán chê rồi, cười cười, quay lưng lại phía nàng, người gập xuống.- Lên đây.Sana hào hứng định choàng hai tay quanh cổ Hoàng thân...- À khoan... - Dahyun bật dậy, nhìn công chúa có chút thất vọng, liền xoa xoa đầu nàng rồi nói - Ngoài trời vẫn còn sương... - Nói rồi, Dahyun cởi tạm áo khoác ngoài của mình ra, choàng vào người Sana. - Như vậy sẽ đỡ lạnh.Mặt Sana thoáng chốc lại màu đỏ. Hiếm có khi nào nàng ngượng như vậy, hành động của Hyunie khiến nàng nhớ tới ông Minatozaki chăm sóc nàng khi còn bé..................Hyunie cởi áo cho mình mặc....^0^~Thật mình yêu Hyunie lắm rồiÁo Hyunie rộng quáNhưng rất thơmToàn mùi của Hyunie
- Rồi, còn cần cõng nữa không? - Có chứ! - Sana tỉnh người, hai tay ôm lấy cổ Dahyun . Bạn Đậu đỡ lấy người công chúa, để nàng hoàn toàn dựa lên lưng mình, rồi bước xuống tầng.- Thích quá.... - Sana thốt lên khe khẽ đằng sau, đầu tựa vào vai Dahyun, cảm giác này, muôn vàn hạnh phúc và yên bình. - ............... Dahyun chỉ nhẹ mỉm cười, không nói gì, cõng Sana ra sân. Quãng đường đi từ phòng ngủ Sana ra sân trước rất ngắn, nhưng với công chúa, nó như dài vô tận, chỉ hơn trăm mét thôi, là nàng mắt đã lim dim, thiu thiu ngủ trên vai Hyunie.
Sana khẽ lẩm bẩm:- Áo Hyunie rất ấm.....- Nói rồi, hai tay siết chặt cổ Dahyun hơn, đầu gục vào vai người đang cõng.- Hả? Dahyun có thể cảm nhận rõ đôi môi mềm mại của Sana chạm nhẹ nhẹ vào cổ mình, cảm giác tê rần chạy toàn thân. Dahyun quay lại nhìn.Lại ngủ rồi Chả lẽ bắt mình đứng đây đợi đến khi nào cô ta dậy?? - Sana....Không có ai đáp lại...
Thôi đứng đây thật rồiLàm người tốt thì làm người tốt đến cùng vậy Kim DahyunNghĩ rồi, Hoàng thân thất thế đứng lặng lẽ ở một khoảng sân rộng, trên vai vẫn "giữ khư khư" nàng công chúa xinh đẹp đang say ngủ.
Ở một góc sân, có một đám đang lố nhố chen lấn nhau đứng xem.
- Lãng mạn quá.... - Chị Lee suýt xoa, tay ăn bim bim liến thoắng.- Cuối cùng cũng có người trị được tiểu thư.... - Quản gia Han tiếp lời.- Tôi đã đợi ngày này bao năm rồi? Trời ơi.....- Đời chúng ta lên tiên rồi!!! - Một chị khác không kiềm được xúc động, khóc nức lên khiến bầu không khí....
Thật vô cùng là lay động lòng người.
-------------------------o.0-----------------------Kim Jisoo rốt cuộc cũng biết mình đang rơi vào hoàn cảnh gì.Chính xác là bị vợ bỏ, không nơi nương tựa không người thân thích. Jennie dù ngấm ngầm nhờ Sana tìm Soo về, nhưng ngay giây phút nhìn thấy Soo thì vẫn không khỏi....giận dỗi.Nhớ lại cảnh, khuya hôm qua, Nini thấy trước cửa nhà mình thù lù một đống, trong tim nàng nhói lên, nàng biết cái đống kia là gì. Rốt cuộc sau hơn 5 tháng kể từ lần cãi nhau, Kim Jisoo cuối cùng cũng mò về.- Nini ! - Jisoo đang ngồi tự kỉ trước cửa nhà, ngẩng lên thấy Nini liền mừng rỡ như một đứa trẻ, kêu to.- .............- Nini ah~, chị đợi em lâu lắm rồi. - Jisoo đứng dậy, phủi phủi quần áo.- .....................- .....em sao thế? - Jisoo ngập ngừng nhìn Chén, đôi mắt tròn to của Nini đang nhìn chằm chằm Soo, đầy giận dữ, lại còn long lanh như sắp khóc. Nhận ra có chuyện chẳng lành, tay chân Jisoo bắt đầu lúng túng, liều lĩnh bước tới ôm Nini vào lòng, dỗ dành. - Ngoan ngoan nào.... (thể loại gì thế này?)"Bốp!!"- Ái da!Soo hét lên, ôm lấy chân mình, Nini thì tiếp tục dùng chiếc túi xách của mình đập cho Jisoo một trận thừa sống thiếu chết.- Đồ....đồ chết tiệt Kim Jisoo ! Chị đã ở đâu suốt thời gian qua? Đã ở đâu hả?! Đồ đáng ghét..... Sao không đi luôn đi! Còn về đây tìm tôi làm gì?!! Hả??!!! Nói đi!.... - Nini chẳng biết từ lúc nào nước mắt đã giàn giụa, tèm nhem hết cả.- Đừng đánh nữa mà....Đừng đánh nữa... Chị biết lỗi rồi.... - Jisoo thảm thiết, hai tay chống đỡ. Dòng họ của Jisoo với Dahyun là dính phải cái gien sợ vợ với bị vợ đánh? Liệu Seulgi có thế không nhỉ?Seulgi: Tuyệt đối không bao giờ, cổ nhân đã có câu: Seobang là phải biết...bla bla bla...*bịt mồm**La ó thất thanh*
Thời lượng lên sóng của nhân vật Kang Seulgi đến đây là kết thúc, mời khán giả quay lại diễn biến chính của fic.Seulgi: Gì chứ tôi mới lên sóng được có tí mà!!Đề nghi đội ngũ staff mau chóng đưa diễn viên quá khích lui vào cánh gà....
Jennie đánh chán chê rồi nức nở nhìn Jisoo , Jen rất nhớ Soo. Nhớ nên mới giận. Giận nên mới đánh. Đánh xong lại thấy... thương thương.- Nini ah~.....Xin lỗi mà.... - Soo nói đầy tội nghiệp.- Đến đây làm gì? - Nini lạnh lùng hỏi.- Ơ.... - Soo đảo mắt, chả lẽ nói đến đây ăn bám? Không được, phải lảng sang chủ đề khác - Đi vào nhà đã, chị đói quá.- Đến đây làm gì? - Vẫn không buông tha.- Chìa khóa đâu rồi nhỉ, Nini đưa chìa khóa đây chị mở cửa cho.- Đi về. - Nini giận dữ chắn cửa lại, tay chỉ ra hành lang, không thương tiếc đuổi Jisoo đi.- Nini ~.... - Jisoo vẫn ỉ ôi lèo nhèo - Chị..... vì nhớ cậu quá nên mới đến....Cuối cùng cũng tìm ra điểm khác biệt giữa Kim Jisoo và Kim Dahyun , chính là bạn Soo mạnh mồm hơn. Xem ra cái hoàng tộc này còn có bạn Jisoo vớt vát được một tí khoản tán gái......Chứ cứ như Kim Dahyun thì đúng là mất hết cả tiền đồ.- ........*đỏ mặt* Đi về, tôi không quan tâm.- Nini , nhà chị thuê hết hạn rồi, cho chị ở tạm vài hôm đi. Chị sẽ tìm nhà mới rồi không làm phiền em đâu, hứa đó!- ...............- Nini ~~~- .............- Nini ah~~- Tìm cô người yêu nào của chị mà ở nhờ! - Nini nghe mà phát ghét, không chịu nổi nữa, quát lên khiến Jisoo giật bắn mình, câm nín vài giây. Nini không thèm liếc bạn ấy nữa, xoành xoạch chùm chìa khóa, mở cửa và bước thẳng vào nhà."RẦM!"
Cánh cửa đóng đầy giận dữ.
Bỏ lại Kim Jisoo vẫn đang ngơ ngác đứng ngoài hành lang.
Thôi, số khổ rồi Sú ơi.
- NINI AH~~~ !!!!!
----------------------------o.0--------------------------
Cung điện nhà họ Minatozaki
- Hơ ~! - Kim Dahyun giật mình một cái, nhận ra mình vừa đứng vừa ngủ gật từ lúc nào không biết. Lắc lắc đầu cho tỉnh ngủ, rồi liếc nhìn đồng hồ trên tay.
Bạn ấy đã cõng nàng công chúa gần hai tiếng đồng hồ rồi.
Và Sana thì vẫn đang ngủ, chưa có dấu hiệu sắp dậy.
Mình chưa thấy có con Shiba nào ngủ nhiều như cô taCô ta phải là cún lai heo mới đúng?!
Dahyun thấy hai tay mình mỏi nhừ, thật sự sắp không thể chịu được nữa rồi.
- Sana à, dậy đi!- ..........- MINATOZAKI SANA ! DẬY!!!!! - Dahyun gọi to.- Hư? - Sana giật mình ngơ ngác, nàng vẫn đang buồn ngủ mà!- Sana đã ngủ hai tiếng rồi, dậy đi. - Nhưng Sana còn buồn ngủ mà.... - Nàng mè nheo, hai tay lại ôm khư khư cổ Hyunie của nàng, nhất định không buông.- Nếu Sana không dậy, không kịp tập xe đâu. *Dụ dỗ*. Hyun kệ đấy nhé.- Dậy liền!Sana nhảy cái phóc xuống khỏi người Hyunie, thoáng cái tỉnh như sáo.*Há hốc mồm*Mình nói lại, cô ta là cún lai khỉ, heo không thể hành động nhanh như thế được - Hyun, sao thế? - Kh...Không sao. Sana lại đây....
Kim Dahyun tiến về phía chiếc xe đạp màu đen, dắt ra trước mặt công chúa. Dahyun vỗ vỗ hai tay lên yên xe.- Ngồi lên đây....- ...........Công chúa dò xét nhìn cái xe đạp, theo nhận thức của nàng thì xe đạp.....trông có vẻ nguy hiểm vô cùng.Thứ nhất, ô tô mà nàng hay đi là Li mô sin, phải tầm 4 bánh trở lên, trong khi cái xe này có mỗi 2 bánh. Làm sao mà nó vẫn đi được nhỉ? Không an toàn tí nào.Thứ 2, ngồi trong ô tô không sợ va chạm vào vật trên đường. Còn ngồi xe đạp, lỡ đi đường bị vật thể lạ đập vào mặt thì sao?! Thứ 3, xe gì mà nhìn đơn giản quá thể, chỗ ngồi thì bé tí, ngồi lên thì êm thế nào được!Sana nhăn mặt.Dahyun lờ mờ hiểu nàng đang nghĩ gì, mỉm cười dỗ dành nàng:- Sana, đừng sợ, xe đạp đi thích hơn cả ô tô.- Thật không?- Thật mà. Lên đây.- Nhưng Sana sợ ngã lắm. - Nàng lo lắng.- Không sao, Hyun ngồi đằng sau giữ Sana mà. *Cười*Thịch....Mình là mình rất ghét mỗi khi Hyunie cười như thế nàyNhìn nụ cười đáng ghét ấy là tim mình lại không kiểm soát đượcLý trí mình chỉ còn con số 0, mình nhất định sẽ đáp ứng mọi điều Hyunie nói ~ T^TAAA làm thế nào bây giờ, mình nghiện rồi, chất gây nghiện này tên gì vậy???! Công chúa bĩu môi, rồi từ từ leo lên xe, Dahyun vươn lên từ yên đằng sau, hai tay choàng qua người Sana, cầm cánh tay công chúa và đặt lên tay cầm.- Để như thế này.....
Nàng ngước ngước lên nhìn ô sin, gần quá gần quá, như kiểu Hyunie đang ôm nàng từ sau ấy.Nàng hơi bị thích khoản tập tành này rồi đấy *nham hiểm*Kiểu này, nàng có nên giả vờ chưa biết đi ngay được để Hyunie ôm thế này không nhỉ???
Thôi bỏ đi, tính sau.
- Hai chân Sana để lên bàn đạp thế này, rồi từ từ đạp đi, nhớ thẳng lưng, mắt nhìn phía trước, hai tay nắm chắc.... - Dahyun mải mê nói, chợt khựng lại nhìn xuống công chúa, nàng vẫn đang mải ngắm bạn ấy.
*Quay phắt đi*
Suýt thì lộHyunie mà biết mình không nghe nãy giờ Hyunie nói gì thì quê chết *Bó tay*
*Liếc liếc*
- Rồi, nếu muốn dừng, thì Sana bóp phanh, như thế này.... Sana, có nghe không đó? - Dahyun nhíu mày.- .........Hả??? - Nàng lại bị ngơ rồi =, - Có mà!- Sana, ngắm Hyun không thì không đủ để biết đi xe đạp đâu! - Dahyun trêu chọc.- Hả??? - Lại ngơ nữa =,=.- Nếu muốn ngắm thì phải trả thù lao. - Vẫn tiếp tục trêu ghẹo.- *đỏ mặt*.......... Linh tinh!- Hyun phải sắm cái khẩu trang cho Sana hết ngắm. - Không được! .......*ngượng* Hyun nói lại đi, Sana sẽ chăm tập.Kim Dahyun thở dài, rồi lại giảng từ đầu cho công chúa.
1 tiếng sau....
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!- Sana! Nhìn thẳng phía trước.- Sợ quá nè! Hyun ơi ....Á...á.....- Đúng rồi! Đi tiếp đi....- Không làm được đâu...không....không làm được đâu......*Khóc lóc*- Sana đang đi được rồi mà....- Ái!!!!!- Cẩn thận.
"Rầm"
- Ui da!- Hyun có sao không? Bị cả cái xe đổ vào người thế này...- Không sao...không sao nghỉ tí đã....
1 tiếng sau nữa....
- Đi được rồi, Hyun! Nhìn này....- Giỏi lắm, công chúa ah~!!!
Sana cười rạng rỡ khi tự mình có thể đạp một đoạn dài. Dahyun đứng đằng sau cũng ngoác miệng ra cười, cảm giác vô cùng thoải mái. Nàng phanh xe lại, nhảy xuống đưa xe cho vệ sĩ dựng hộ, rồi vui thích chạy lại chỗ Kim Dahyun đang đứng, không kiềm chế được nhảy lên ôm chầm lấy Hyunie của nàng.
- Thích quá Hyun à...Kim Dahyun cũng vui mừng mà quên luôn cả chuyện đứng hình như mọi ngày, hai tay thuận thế ôm luôn công chúa vào lòng, toe toét cười.Nàng sững lại vài giây, rồi ôm chặt hơn, hạnh phúc vô cùng, đây là lần thứ hai Hyunie chủ động ôm nàng.
Nàng phải ghi vào sổ thôi.-------------------------------------------Mai gặp a ~
Vậy mà tối qua...
- Hyun à, mai Hyun phải gọi Sana dậy sớm nhé. - Sana lèo nhèo với Dahyun trước khi bạn ấy tắt đèn ngủ và về phòng mình.- Hyun nhớ rồi mà. - Nhất định Sana sẽ dậy sớm....- .......Nhất định sẽ dậy sớm cơ à? - Tất nhiên ~!- Được rồi, ngủ đi. Ngủ ngon, tiểu thư.- Hyun ngủ ngon. *Chu chu*
Dahyun thở dài, nhìn công chúa vẫn đang say ngủ, bạn cúi xuống lay lay người Sana lần nữa.
- Sana à, Hyun này, dậy đi.- Hyun~....Quả nhiên, khi nghe đến Hyun là công chúa dù đang ngủ nhưng cũng theo phản xạ có điều kiện, miệng lí nhí, hai tay choàng lên ôm lấy cổ Dahyun .- Á.....!
Dahyun quá bất ngờ, trố mắt ra bất lực nhìn nàng ôm khư khư cổ mình, kéo mạnh xuống cho đến khi Dahyun mất đà, hoàn toàn nằm trong lòng nàng giống như một chú gấu bông rồi, nàng lại im lìm ngủ tiếp.Hai tay vẫn giơ lên trời, bất động toàn thân.
Đây là cái tình huống gì thế này????!!Ngủ mà sao khỏe dữ
Kim Dahyun thấy tim mình đập liên hồi, vấn đề quan trọng ở đây là....
Cả gương mặt xinh đẹp của Dahyun nằm trọn vẹn giữa hai..... phần nhô lên trước ngực nàng.
Thực sự là muốn trêu ngươi con nhà người ta màThực sự là không chịu nổi mà,May áo không may cao lên một tí được sao?
Kim Dahyun nhắm tịt mắt, miệng thì kêu gào mà tâm thì lại thỏa mãn vô cùng. Thoáng chốc mặt đỏ ửng lên không còn điểm trắng. Nếu chiếc váy này nó kín đáo hơn một tí, chắc hiệu ứng nó cũng không mạnh thế này. Đằng này, da thịt mát rượi cùng mùi hương quyến rũ của Sana đập thẳng vào giác quan của Kim Dahyun . Thật hết chịu nổi mà!
Hình ảnh làn da trắng mịn, cong cong không gì che đậy của Sana hôm ấy lại chạy qua chạy lại trong đầu Hoàng thân. Mũi lại muốn có dòng chất lỏng nào đó chảy xuống.Không đượcKiềm chế nào Kim Dahyun kiềm chế Nhưng mà....mềm thật, lại thơm nữa.....Tỉnh lại mau!!!! Biến thái quáNhưng mà....tại sao cô ta cũng gầy mà chỗ đấy nó lại "phát triển" thế nhỉ??!Biến thái quá!
Kim Dahyun đang đấu tranh tư tưởng một cách dữ dội.
Nhưng đấu tranh cái kiểu đấu nửa ngày rồi vẫn nằm tận hưởng ngực con nhà người ta thì thà đừng đấu tranh nữa, đầu hàng luôn đi là vừa, Kim Dahyun đúng là bày đặt.
Dahyun mất một lúc đọc lại kinh thánh cho vững tư tưởng, rồi mím chặt môi, hít một hơi, quyết tâm chui ra, nếu còn để hiện trạng này lâu hơn e bạn ấy sớm muộn cũng cạn sạch máu. Chỉ mỗi tội, vừa cựa quậy được một tí, Sana quả nhạy cảm vô cùng, lại ôm cứng nhắc không cho bạn ấy chui ra. Dahyun cố gắng giằng mạnh ra một lần nữa....
Thì nàng tỉnh
Thoát rồi!
Dahyun cười chưa được mấy tích tắcSana bất chợt mở to hai mắt nhìn Hoàng thân, kẻ đang nằm trên giường nàng, mặt đối mặt.
Tại sao mặt Hyunie lại đỏ bất thường thế nhỉ?
Rồi nàng đưa mắt nhìn xuống ngực mình.
Mặt nàng đỏ bừng hết cả lên, một tay kéo chăn lên che ngực, một tay không thương tiếc giáng một cái bạt tai thật mạnh vào Kim Dahyun.
"Bốp!!"
- Đồ dê già! - Sana vẫn không thôi đỏ mặt, vừa nói vừa chưa từ bỏ ý định tiếp tục tấn công. Dahyun kêu ré lên, tay ôm mặt, tay chống đỡ những cú quyền cước như bão táp của Sana.
Cái quái gì thế này???!!Tôi mới là người bị dê màTôi là nạn nhân cơ mà! Rõ ràng cô chủ động đấy chứ???
- Sana à....Từ từ, nghe Hyun giải thích..... - Dahyun bật dậy, miệng lắp bắp, hai tay giữ chặt tay Sana, mặc kệ nàng cố giằng ra. - Đừng đánh nữa.- .....................- Nghe...Nghe Hyun giải thích, không phải như Sana nghĩ đâu?!Cái gì mà nghĩ với chả không nghĩRõ ràng là mò lên dê mình còn gì!
Tự sướng có đẳng cấp của nàng.
- Sao Hyun ở đây? - Giọng nàng lạnh te, ánh mắt không cam chịu nhìn Dahyun.- Hyun.... Hyun chỉ qua gọi Sana dậy thôi mà.- Tại sao trên giường???? - Là Sana kéo Hyun lên giường mà, thật đó! - Dahyun nói một cách bất lực.- Cái gì???? - Nàng không còn dùng sức nữa, ngạc nhiên nhìn Hyunie.- Thật mà, Hyun chỉ đang gọi, Sana tự dưng ôm chầm lấy cổ Hyun và kéo xuống...... - Dahyun mặt như sắp khóc đến nơi.- ....................
Nàng hậm hực giằng tay Hyunie ra, mặt ửng hồng, ánh mắt bối rối nhìn Dahyun .
Sự thật, là nàng đang quê.... - Thấy gì rồi?!- Ơ...hả? Thấy gì đâu! - Nói đến đây mặt lại đỏ bừng.- Mặt đỏ kia kìa! Nói, thấy gì rồi?! - Sana uy hiếp.- Không....không thấy gì thật mà....Lần trước thấy hết rồi lần này còn gì để thấy nữa!! Kim Dahyun lại lần thứ n hối hận vì những lời mình nói ra.
Lần trước thấy hết rồi
Lần trước thấy hết rồi.....AAAAAAAA...... Kim Dahyun là con dê cụ mà!!!
- Hyun.... - Giọng nàng run run, một thiên kim tiểu thư vậy mà.... Thật không muốn sống không được.- Khô...Không phải, ý Hyun là....Là....là...là... - Dahyun lắp bắp, hết cách giải thích thật rồi - à, ý Hyun là chúng ta đi tập xe đạp thôi.Chuyển chủ đề thực sự nhanh.
- Cái gì? - Sana nhướn mắt lên.- Không phải Sana nói hôm nay muốn Hyun dậy đi xe đạp sao? - Dahyun cười cười, xem ra Shiba nó lại ngơ ngơ để bạn ấy dụ rồi. =,=Xe đạpĐúng rồi, tối qua Hyunie nói Hyunie sẽ dậy mình tập xe đạpSao lại quên được cơ chứ Sana tủm tỉm cười rất đáng yêu, mắt liếc ô sin một cái khiến bạn ấy sợ xanh lè cả mặt, nàng thích thú cười. Mỗi lần như vậy, tim Dahyun lại được dịp tập thể dục.Đừng có cười như thế nữa được không? - Vậy Hyun đưa Sana đi tập luôn đi. - Nàng nói một cách vui vẻ, rồi toan nhảy xuống giường, nhưng vừa thò hai chân xuống định xỏ vào đôi dép bông, Sana khựng lại, mặt đần ra.- Sao thế?- .............Nàng thu chân của mình lên, hai mắt nhìn Dahyun, hai tay giơ ra.Ý gì đây?? Dahyun nhướn lông mày khó hiểu.- Hyun lại đây.... - Sana léo nhéo.- Sana...muốn.....????- Muốn Hyun cõng cơ... - Nàng bắt đầu làm nũng, người cứ chồm chồm lên.- Ơ....Tại sao? *Đỏ mặt*- Thích.- .......... - Dahyun ngây người ra một lúc, nhìn hai tay công chúa vẫn đang chờ đợi.- Hyun cõng Sana điii ~~ Sana buồn ngủ lắm. - Nàng à, tảng băng của nàng nàng vứt đâu rồi?Đây có phải bà chằn mình từng biết không??Có phải Minatozaki Sana dã man vô nhân đạo từng hành hạ mình không?? Dahyun nghĩ chán chê rồi, cười cười, quay lưng lại phía nàng, người gập xuống.- Lên đây.Sana hào hứng định choàng hai tay quanh cổ Hoàng thân...- À khoan... - Dahyun bật dậy, nhìn công chúa có chút thất vọng, liền xoa xoa đầu nàng rồi nói - Ngoài trời vẫn còn sương... - Nói rồi, Dahyun cởi tạm áo khoác ngoài của mình ra, choàng vào người Sana. - Như vậy sẽ đỡ lạnh.Mặt Sana thoáng chốc lại màu đỏ. Hiếm có khi nào nàng ngượng như vậy, hành động của Hyunie khiến nàng nhớ tới ông Minatozaki chăm sóc nàng khi còn bé..................Hyunie cởi áo cho mình mặc....^0^~Thật mình yêu Hyunie lắm rồiÁo Hyunie rộng quáNhưng rất thơmToàn mùi của Hyunie
- Rồi, còn cần cõng nữa không? - Có chứ! - Sana tỉnh người, hai tay ôm lấy cổ Dahyun . Bạn Đậu đỡ lấy người công chúa, để nàng hoàn toàn dựa lên lưng mình, rồi bước xuống tầng.- Thích quá.... - Sana thốt lên khe khẽ đằng sau, đầu tựa vào vai Dahyun, cảm giác này, muôn vàn hạnh phúc và yên bình. - ............... Dahyun chỉ nhẹ mỉm cười, không nói gì, cõng Sana ra sân. Quãng đường đi từ phòng ngủ Sana ra sân trước rất ngắn, nhưng với công chúa, nó như dài vô tận, chỉ hơn trăm mét thôi, là nàng mắt đã lim dim, thiu thiu ngủ trên vai Hyunie.
Sana khẽ lẩm bẩm:- Áo Hyunie rất ấm.....- Nói rồi, hai tay siết chặt cổ Dahyun hơn, đầu gục vào vai người đang cõng.- Hả? Dahyun có thể cảm nhận rõ đôi môi mềm mại của Sana chạm nhẹ nhẹ vào cổ mình, cảm giác tê rần chạy toàn thân. Dahyun quay lại nhìn.Lại ngủ rồi Chả lẽ bắt mình đứng đây đợi đến khi nào cô ta dậy?? - Sana....Không có ai đáp lại...
Thôi đứng đây thật rồiLàm người tốt thì làm người tốt đến cùng vậy Kim DahyunNghĩ rồi, Hoàng thân thất thế đứng lặng lẽ ở một khoảng sân rộng, trên vai vẫn "giữ khư khư" nàng công chúa xinh đẹp đang say ngủ.
Ở một góc sân, có một đám đang lố nhố chen lấn nhau đứng xem.
- Lãng mạn quá.... - Chị Lee suýt xoa, tay ăn bim bim liến thoắng.- Cuối cùng cũng có người trị được tiểu thư.... - Quản gia Han tiếp lời.- Tôi đã đợi ngày này bao năm rồi? Trời ơi.....- Đời chúng ta lên tiên rồi!!! - Một chị khác không kiềm được xúc động, khóc nức lên khiến bầu không khí....
Thật vô cùng là lay động lòng người.
-------------------------o.0-----------------------Kim Jisoo rốt cuộc cũng biết mình đang rơi vào hoàn cảnh gì.Chính xác là bị vợ bỏ, không nơi nương tựa không người thân thích. Jennie dù ngấm ngầm nhờ Sana tìm Soo về, nhưng ngay giây phút nhìn thấy Soo thì vẫn không khỏi....giận dỗi.Nhớ lại cảnh, khuya hôm qua, Nini thấy trước cửa nhà mình thù lù một đống, trong tim nàng nhói lên, nàng biết cái đống kia là gì. Rốt cuộc sau hơn 5 tháng kể từ lần cãi nhau, Kim Jisoo cuối cùng cũng mò về.- Nini ! - Jisoo đang ngồi tự kỉ trước cửa nhà, ngẩng lên thấy Nini liền mừng rỡ như một đứa trẻ, kêu to.- .............- Nini ah~, chị đợi em lâu lắm rồi. - Jisoo đứng dậy, phủi phủi quần áo.- .....................- .....em sao thế? - Jisoo ngập ngừng nhìn Chén, đôi mắt tròn to của Nini đang nhìn chằm chằm Soo, đầy giận dữ, lại còn long lanh như sắp khóc. Nhận ra có chuyện chẳng lành, tay chân Jisoo bắt đầu lúng túng, liều lĩnh bước tới ôm Nini vào lòng, dỗ dành. - Ngoan ngoan nào.... (thể loại gì thế này?)"Bốp!!"- Ái da!Soo hét lên, ôm lấy chân mình, Nini thì tiếp tục dùng chiếc túi xách của mình đập cho Jisoo một trận thừa sống thiếu chết.- Đồ....đồ chết tiệt Kim Jisoo ! Chị đã ở đâu suốt thời gian qua? Đã ở đâu hả?! Đồ đáng ghét..... Sao không đi luôn đi! Còn về đây tìm tôi làm gì?!! Hả??!!! Nói đi!.... - Nini chẳng biết từ lúc nào nước mắt đã giàn giụa, tèm nhem hết cả.- Đừng đánh nữa mà....Đừng đánh nữa... Chị biết lỗi rồi.... - Jisoo thảm thiết, hai tay chống đỡ. Dòng họ của Jisoo với Dahyun là dính phải cái gien sợ vợ với bị vợ đánh? Liệu Seulgi có thế không nhỉ?Seulgi: Tuyệt đối không bao giờ, cổ nhân đã có câu: Seobang là phải biết...bla bla bla...*bịt mồm**La ó thất thanh*
Thời lượng lên sóng của nhân vật Kang Seulgi đến đây là kết thúc, mời khán giả quay lại diễn biến chính của fic.Seulgi: Gì chứ tôi mới lên sóng được có tí mà!!Đề nghi đội ngũ staff mau chóng đưa diễn viên quá khích lui vào cánh gà....
Jennie đánh chán chê rồi nức nở nhìn Jisoo , Jen rất nhớ Soo. Nhớ nên mới giận. Giận nên mới đánh. Đánh xong lại thấy... thương thương.- Nini ah~.....Xin lỗi mà.... - Soo nói đầy tội nghiệp.- Đến đây làm gì? - Nini lạnh lùng hỏi.- Ơ.... - Soo đảo mắt, chả lẽ nói đến đây ăn bám? Không được, phải lảng sang chủ đề khác - Đi vào nhà đã, chị đói quá.- Đến đây làm gì? - Vẫn không buông tha.- Chìa khóa đâu rồi nhỉ, Nini đưa chìa khóa đây chị mở cửa cho.- Đi về. - Nini giận dữ chắn cửa lại, tay chỉ ra hành lang, không thương tiếc đuổi Jisoo đi.- Nini ~.... - Jisoo vẫn ỉ ôi lèo nhèo - Chị..... vì nhớ cậu quá nên mới đến....Cuối cùng cũng tìm ra điểm khác biệt giữa Kim Jisoo và Kim Dahyun , chính là bạn Soo mạnh mồm hơn. Xem ra cái hoàng tộc này còn có bạn Jisoo vớt vát được một tí khoản tán gái......Chứ cứ như Kim Dahyun thì đúng là mất hết cả tiền đồ.- ........*đỏ mặt* Đi về, tôi không quan tâm.- Nini , nhà chị thuê hết hạn rồi, cho chị ở tạm vài hôm đi. Chị sẽ tìm nhà mới rồi không làm phiền em đâu, hứa đó!- ...............- Nini ~~~- .............- Nini ah~~- Tìm cô người yêu nào của chị mà ở nhờ! - Nini nghe mà phát ghét, không chịu nổi nữa, quát lên khiến Jisoo giật bắn mình, câm nín vài giây. Nini không thèm liếc bạn ấy nữa, xoành xoạch chùm chìa khóa, mở cửa và bước thẳng vào nhà."RẦM!"
Cánh cửa đóng đầy giận dữ.
Bỏ lại Kim Jisoo vẫn đang ngơ ngác đứng ngoài hành lang.
Thôi, số khổ rồi Sú ơi.
- NINI AH~~~ !!!!!
----------------------------o.0--------------------------
Cung điện nhà họ Minatozaki
- Hơ ~! - Kim Dahyun giật mình một cái, nhận ra mình vừa đứng vừa ngủ gật từ lúc nào không biết. Lắc lắc đầu cho tỉnh ngủ, rồi liếc nhìn đồng hồ trên tay.
Bạn ấy đã cõng nàng công chúa gần hai tiếng đồng hồ rồi.
Và Sana thì vẫn đang ngủ, chưa có dấu hiệu sắp dậy.
Mình chưa thấy có con Shiba nào ngủ nhiều như cô taCô ta phải là cún lai heo mới đúng?!
Dahyun thấy hai tay mình mỏi nhừ, thật sự sắp không thể chịu được nữa rồi.
- Sana à, dậy đi!- ..........- MINATOZAKI SANA ! DẬY!!!!! - Dahyun gọi to.- Hư? - Sana giật mình ngơ ngác, nàng vẫn đang buồn ngủ mà!- Sana đã ngủ hai tiếng rồi, dậy đi. - Nhưng Sana còn buồn ngủ mà.... - Nàng mè nheo, hai tay lại ôm khư khư cổ Hyunie của nàng, nhất định không buông.- Nếu Sana không dậy, không kịp tập xe đâu. *Dụ dỗ*. Hyun kệ đấy nhé.- Dậy liền!Sana nhảy cái phóc xuống khỏi người Hyunie, thoáng cái tỉnh như sáo.*Há hốc mồm*Mình nói lại, cô ta là cún lai khỉ, heo không thể hành động nhanh như thế được - Hyun, sao thế? - Kh...Không sao. Sana lại đây....
Kim Dahyun tiến về phía chiếc xe đạp màu đen, dắt ra trước mặt công chúa. Dahyun vỗ vỗ hai tay lên yên xe.- Ngồi lên đây....- ...........Công chúa dò xét nhìn cái xe đạp, theo nhận thức của nàng thì xe đạp.....trông có vẻ nguy hiểm vô cùng.Thứ nhất, ô tô mà nàng hay đi là Li mô sin, phải tầm 4 bánh trở lên, trong khi cái xe này có mỗi 2 bánh. Làm sao mà nó vẫn đi được nhỉ? Không an toàn tí nào.Thứ 2, ngồi trong ô tô không sợ va chạm vào vật trên đường. Còn ngồi xe đạp, lỡ đi đường bị vật thể lạ đập vào mặt thì sao?! Thứ 3, xe gì mà nhìn đơn giản quá thể, chỗ ngồi thì bé tí, ngồi lên thì êm thế nào được!Sana nhăn mặt.Dahyun lờ mờ hiểu nàng đang nghĩ gì, mỉm cười dỗ dành nàng:- Sana, đừng sợ, xe đạp đi thích hơn cả ô tô.- Thật không?- Thật mà. Lên đây.- Nhưng Sana sợ ngã lắm. - Nàng lo lắng.- Không sao, Hyun ngồi đằng sau giữ Sana mà. *Cười*Thịch....Mình là mình rất ghét mỗi khi Hyunie cười như thế nàyNhìn nụ cười đáng ghét ấy là tim mình lại không kiểm soát đượcLý trí mình chỉ còn con số 0, mình nhất định sẽ đáp ứng mọi điều Hyunie nói ~ T^TAAA làm thế nào bây giờ, mình nghiện rồi, chất gây nghiện này tên gì vậy???! Công chúa bĩu môi, rồi từ từ leo lên xe, Dahyun vươn lên từ yên đằng sau, hai tay choàng qua người Sana, cầm cánh tay công chúa và đặt lên tay cầm.- Để như thế này.....
Nàng ngước ngước lên nhìn ô sin, gần quá gần quá, như kiểu Hyunie đang ôm nàng từ sau ấy.Nàng hơi bị thích khoản tập tành này rồi đấy *nham hiểm*Kiểu này, nàng có nên giả vờ chưa biết đi ngay được để Hyunie ôm thế này không nhỉ???
Thôi bỏ đi, tính sau.
- Hai chân Sana để lên bàn đạp thế này, rồi từ từ đạp đi, nhớ thẳng lưng, mắt nhìn phía trước, hai tay nắm chắc.... - Dahyun mải mê nói, chợt khựng lại nhìn xuống công chúa, nàng vẫn đang mải ngắm bạn ấy.
*Quay phắt đi*
Suýt thì lộHyunie mà biết mình không nghe nãy giờ Hyunie nói gì thì quê chết *Bó tay*
*Liếc liếc*
- Rồi, nếu muốn dừng, thì Sana bóp phanh, như thế này.... Sana, có nghe không đó? - Dahyun nhíu mày.- .........Hả??? - Nàng lại bị ngơ rồi =, - Có mà!- Sana, ngắm Hyun không thì không đủ để biết đi xe đạp đâu! - Dahyun trêu chọc.- Hả??? - Lại ngơ nữa =,=.- Nếu muốn ngắm thì phải trả thù lao. - Vẫn tiếp tục trêu ghẹo.- *đỏ mặt*.......... Linh tinh!- Hyun phải sắm cái khẩu trang cho Sana hết ngắm. - Không được! .......*ngượng* Hyun nói lại đi, Sana sẽ chăm tập.Kim Dahyun thở dài, rồi lại giảng từ đầu cho công chúa.
1 tiếng sau....
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!- Sana! Nhìn thẳng phía trước.- Sợ quá nè! Hyun ơi ....Á...á.....- Đúng rồi! Đi tiếp đi....- Không làm được đâu...không....không làm được đâu......*Khóc lóc*- Sana đang đi được rồi mà....- Ái!!!!!- Cẩn thận.
"Rầm"
- Ui da!- Hyun có sao không? Bị cả cái xe đổ vào người thế này...- Không sao...không sao nghỉ tí đã....
1 tiếng sau nữa....
- Đi được rồi, Hyun! Nhìn này....- Giỏi lắm, công chúa ah~!!!
Sana cười rạng rỡ khi tự mình có thể đạp một đoạn dài. Dahyun đứng đằng sau cũng ngoác miệng ra cười, cảm giác vô cùng thoải mái. Nàng phanh xe lại, nhảy xuống đưa xe cho vệ sĩ dựng hộ, rồi vui thích chạy lại chỗ Kim Dahyun đang đứng, không kiềm chế được nhảy lên ôm chầm lấy Hyunie của nàng.
- Thích quá Hyun à...Kim Dahyun cũng vui mừng mà quên luôn cả chuyện đứng hình như mọi ngày, hai tay thuận thế ôm luôn công chúa vào lòng, toe toét cười.Nàng sững lại vài giây, rồi ôm chặt hơn, hạnh phúc vô cùng, đây là lần thứ hai Hyunie chủ động ôm nàng.
Nàng phải ghi vào sổ thôi.-------------------------------------------Mai gặp a ~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com