TruyenHHH.com

Sai Gon Khi Nao La Dep Nhat

Đến một ngày nào đó em sẽ không bật khóc vì em bị té mà em bật khóc khi em nhìn thấy anh đang hoạt động nhưng chúng ta không nói với nhau câu nào.

Em sẽ phải bỏ thói quen có người chúc mình ngủ ngon và nói yêu em vào mỗi tối, em sẽ bỏ thói quen chờ tin nhắn từ một ai đó vào mỗi buổi sáng, buổi trưa và mỗi chiều.

Khi em đau, em cũng sẽ không được than thở với ai. Em mệt, em khóc, em bất lực em cũng phải tự mình chịu lấy. Em có mệt đến không chịu nổi em cũng phải ráng sức mà chịu, em có khóc suốt nhiều giờ đồng hồ liền em cũng không được nói cho ai nghe, em chỉ có thể tự khóc rồi tự lau nước mắt thôi.

Em đừng chờ nữa, chúng ta kết thúc rồi.

Em đâu ngờ được rằng hôm đó chính là lần cuối bạn ấy nói yêu em đâu, em cũng không ngờ được rằng lần đó em dỗi bạn ấy dù chỉ là vu vơ thôi thì đó cũng là lần cuối rồi. Bạn ấy voice cho em nghe cũng là lần cuối rồi. Hôm đó chúng ta gọi cho nhau lâu hơn mọi khi, vậy nên đó cũng là lần cuối rồi.

Có thể lần đó là lần cuối bạn ấy quan tâm em, nhưng chắc chắn em sẽ không bao giờ ngừng quan tâm bạn ấy.

Hôm đó em khóc đến kiệt sức, hôm đó em bỏ ăn ba ngày, hôm đó bụng em đau quằn quại, hôm đó em bị mọi người la mắng, hôm đó em bật khóc như một đứa trẻ bị cướp đi viên kẹo ngọt.

Em khóc rồi, em khóc cho những điều cuối cùng.

Ngày em chia tay anh ấy, em không khóc. Ngày bạn ấy nói chúng ta nên dừng lại thôi, em như bị ai đó đâm chết.

Anh ấy nói rằng "đừng lo, anh sẽ không bỏ em", bạn ấy nói rằng "anh không bỏ em đâu" và bây giờ em chỉ có một mình. Một mình nhận hết những điều mà em vẫn lo sợ. Hôm đó em bảo rằng đừng bỏ em, em sợ. Hôm đó em bảo rằng làm ơn đừng làm thế với em có được không, em sợ. Hôm đó em nhận ra rằng trên đoạn đường này, em sẽ vẫn là một chú chim cô độc, tự bay đi rồi mệt mỏi thì tự dừng lại để nghỉ chân và lại tiếp tục bay đi.

Em tự hỏi, trước kia em làm sao mà trãi qua hết một ngày vậy? Em làm gì khi em bị bỏng vậy? Em thức tới 3h sáng nhưng em vẫn ngủ ngon giấc đến 9h mà không thấy mệt mỏi vì thiếu ngủ? Em làm gì khi mọi người mắng em? Em làm gì khi em cảm thấy bất an? Và em làm gì vào khoảng thời gian em và bạn ấy chưa biết tới sự hiện diện của nhau vậy...?

Và bây giờ, sao 24h với em lâu quá vậy? Sao lúc bỏng em lại chỉ biết đứng nhìn vết đỏ đó mà không thể làm gì? Tại sao em đi ngủ vào lúc 10h nhưng 3h sáng em lại thức giấc và đọc lại những dòng tin nhắn ấy rồi lại làm ướt hết gối vậy? Em sao vậy?

Lần đó, em ước rằng em không nói với anh là em mệt rồi. Lần đó, phải mà em trả lời tin nhắn của anh theo cách khác thì mọi chuyện không như bây giờ rồi đúng không?

"Don't worry, i'm fine" và em ngồi dưới chân giường khóc mãi.

"Đừng lo nha, em hông sao hết á. Anh ngủ sớm đi, yêu anh" ừ, anh ngủ sớm đi, em không sao đâu...

"Anh ghen ạ?" Chắc em sẽ không thấy anh ghen thêm một lần nào nữa...

"Kể cho em nghe đi, về người yêu cũ của anh á" để em không giống họ, tổn thương anh rồi bỏ anh đi...

"Anh ơi em khóc rồi" em khóc đến mất tiếng rồi

"Anh ơi..." Em yêu anh

"Anh ngủ chưa?" Em nhớ anh.

______
Hôm nay, dù có bất ngờ nhưng mình cũng phải đi đến quyết định này thôi. Rằng là "sài gòn khi nào đẹp nhất?" Sẽ không còn thêm một chương mới nào nữa. Lí do ban đầu mình viết là vì mình muốn kể lại chuyện yêu đương của mình thôi chứ hoàn toàn không có ý định sẽ viết như thế này. Mình xin lỗi và cảm ơn mọi người vì đã đến và ở lại để đọc nó, cảm ơn vì đã đồng hành cùng nhau. Và xin lỗi vì làm mọi người thất vọng rồi. Mình sẽ không xoá fic, nhưng mà mình sẽ không viết tiếp nó nữa, mọi người thông cảm cho mình nhé...

Mật khẩu đó, em không đổi vì em chờ...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com