TruyenHHH.com

Sách của Tịnh Nhi.

Chương 39

NhiThunAn

Xin hãy đọc ở wattpad để ủng hộ tác giả cũng như bỏ phiếu, cảm ơn!!!

———

"Hoá ra khi em xù lông cũng thật thú vị nha." Gương mặt cười của Sở Chí Tu hiện lên trước mặt.

"Không hẳn." Hàn Tịnh Nhi đóng cửa lại, "Tôi vốn không thể đánh lại bọn họ, nghĩ cách để chuồn cũng không hẳn là hèn nhát. Ưm..."

Hàn Tịnh Nhi vừa nói xong thì một đôi môi ngăn cô lại, cô định mở lời tiếp thì Sở Chí Tu linh hoạt luồn lách vào bên trong như muốn hút hết không khí của cô, một tay giữ gáy cô, một tay lại luồn xuống eo kéo cô về phía mình.

Mãi đến khi Hàn Tịnh Nhi cảm thấy mình hô hấp khó khăn Sở Chí Tu mới thả cô ra.

"Em biết không? Tính cách biết tiến biết lui của em khiến anh thật muốn bắt nạt em đến khi em khóc lên mới thôi." Sở Chí Tu thì thầm thở ra hơi ấm trước mặt cô, trong giọng nói của anh còn mang theo ý cười.

Hàn Tịnh Nhi cũng mặc kệ anh, cô nói: "Mấy anh có thể điều tra về những người đó không?"

Với khả năng của cô thì những chuyện mà họ muốn giấu thì cô không có cách nào điều tra cặn kẽ được, cô chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của những người có quyền hơn.

"Em cầu xin anh?"

"Tôi nhờ anh." Hàn Tịnh Nhi nắm chặt tay như muốn thể hiện sự bất mãn của mình.

"Không có thành ý." Sở Chí Tu thả cô ra rồi quay mặt về phía trước.

Hàn Tịnh Nhi bấu bấu hay tay mấy lần như lấy dũng khí mà tiến lên, cô nâng người lên ngồi đối mặt với Sở Chí Tu, hai chân cô vòng qua người anh quỳ lên ghế, hai tay vòng ra sau ghế ngồi, cả người như ép Sở Chí Tu vào thế bị động.

Tài xế đằng trước như lần đầu tiên thấy Sở Chí Tu hành động như vậy với một người con gái, cũng như lần đầu tiên thấy người con gái nào dám ngồi lên Sở Chí Tu.

Anh cảm thấy ánh mắt như có như không của Sở Chí Tu liền nhanh chóng quay gương đi chỗ khác đồng thời hạ màn sau xuống.

Hàn Tịnh Nhi không để ý đến vậy, cô biết Sở Chí Tu sẽ xử lí ổn thoả mà thôi, hai tay cô giữ chặt lấy gáy anh, đôi môi tiến hành nụ hôn sâu tiếp theo, đến khi không thở nổi cô mới thả ra rồi gục xuống vai anh.

"Sở Chí Tu, giúp em điều tra một chút được không?"

Sở Chí Tu một tay ôm lấy eo cô, tay kia đưa lên xoa đầu cô, thở một tiếng, "Được."

"Em muốn tối nay có kết quả."

"Được."

"Đầy đủ nhất về Đinh Nhã Cầm và Đinh Giai Tuệ."

"Được."

Hàn Tịnh Nhi như đã lấy lại được hơi thở liền ngồi thẳng lên, "Dễ dàng vậy sao?" Cô nghi hoặc.

"Đương nhiên không dễ dàng vậy. Tối nay anh sẽ lấy thù lao." Sở Chí Tu hôn nhẹ lên trán Hàn Tịnh Nhi hai tay ôm eo cô cố định lại.

Hàn Tịnh Nhi nghĩ tới gì đó, cô liền đỏ mặt lên rồi lại gục xuống ngực anh, "Đưa em đến nhà mèo con, anh còn có việc đúng không?"

"Để mấy lão già đó chờ một tí. Tối anh đến đón em." Sở Chí Tu nói xong nhưng không thả cô ra, anh ôm cô mãi đến khi dừng xe trước cổng mới khó chịu mà thả cô xuống.

"Đi cẩn thận." Hàn Tịnh Nhi nói một câu có lệ rồi bước vào nhà.

Sở Chí Tu nhìn mãi đến khi khuất bóng mới bảo lái xe rời đi, xe lăn bánh được một lúc anh mới bảo người trước mặt.

"Giúp tôi điều tra về Đinh Nhã Cầm và Đinh Giai Tuệ, tan làm tôi muốn có kết quả trên bàn." Ánh mắt anh hờ hững nhìn ra ngoài như việc đó chả liên quan đến mình.

"Vâng." Tài xế lên tiếng.

Cậu cảm thấy sau khi cô gái kia xuống xe không khí lại trở nên nặng nề giống mọi ngày rồi, thật khó thở...

Dù lượng công việc vẫn như mọi ngày nhưng Sở Chí Tu đặc biệt cảm thấy thời gian hôm nay trôi thật chậm, mãi đến khi có một tệp tài liệu được đặt trước bàn anh anh mới nhanh chóng hoàn thành công việc rồi đi đón cô.

Hàn Tịnh Nhi vẫn theo tính cách của cô mà ngồi chơi với đống thú cưng của cô cả ngày, mãi đến khi Sở Chí Tu gọi cô mới giao lại cho Hạ An rồi cùng anh đến khách sạn TA.

Vừa lên xe thì một cánh tay chắc khoẻ kéo cô lại rồi tiếp đến là một nụ hôn nồng nhiệt, "Em là tiểu yêu tinh đúng không? Cả ngày hôm nay tôi không lúc nào không nhớ em."

Trước mặt cô là một tệp tài liệu, có thể nhìn sơ qua nó chưa hề được gỡ ra.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com