TruyenHHH.com

Sach Cua Tinh Nhi

Hàn Tịnh Nhi tiến vào theo sau Quản gia, cảm xúc hồi hộp và lo lắng trong cô không biết từ đâu hiện lên. Khi cô nghĩ mình có thời gian điều chỉnh cảm xúc thì năm bóng người như ngay lập tức xuất hiện trước mặt cô.

Hàn Tịnh Nhi hít một hơi nhẹ rồi bước xuống ngồi đối diện với họ, cảm xúc hoàn toàn khác với tối hôm đó, hiện tại cô có lo lắng, lo lắng họ sẽ động vào Hàn gia, lo lắng bản thân cô sẽ chẳng có thể làm được gì.

"Mấy anh gọi tôi có việc gì?" Hàn Tịnh Nhi không nhìn một ai trong số họ, cô nhìn chằm chằm vào hai tay đang nắm chặt của mình, không biết vì lí do gì mà nó run cầm cập theo mỗi nhịp thở của cô.

Quản gia không biết từ đâu đặt một cốc nước xuống trước mặt cô, Hàn Tịnh Nhi chuyển tầm nhìn sang cốc nước đang dao động, hình như nó làm tâm trạng cô nhẹ nhàng hơn.

"Thứ bọn tôi muốn rất đơn giản, là em." Bạch Kỳ Thiên như có như không mỉm cười rồi nhấm nháp một ly rượu trong tay.

"Mấy người..." nghĩ tôi là thứ gì chứ? Đồ vật sao?

Hàn Tịnh Nhi rất muốn hỏi như vậy nhưng cô lại không muốn hỏi, chẳng phải chính cô nghĩ đến điều đó sao? Nếu bản thân cô đã coi mình là đồ vật thì sao lại đi hỏi người khác thấy mình thế nào chứ?

Đầu cô rất đau, cô chả muốn suy nghĩ gì cả, việc sống lại cực khổ như thế này có phải điều cô muốn không?

Thấy Hàn Tịnh Nhi không lên tiếng nữa, Sở Chí Tu mở miệng, "Em chưa biết bọn tôi đúng không? Tôi là Sở Chí Tu, người lúc nãy nói là Bạch Kỳ Thiên, bên kia là Hắc Diệp Phong, hai người còn lại là Mạc Quân Nguỵ và Huyết Tử Lam chắc em đã biết."

Hàn Tịnh Nhi nhìn từng người trong phòng, đầu cô lúc này rất đau, lời Sở Chí Tu nói cô như có như không nghe được, bản thân cô cũng chả hiểu tại sao.

Chỉ là rất mệt, không giống lúc trước sau khi điều trị xong, cô hiện tại cảm thấy bản thân như muốn được giải thoát khỏi suy nghĩ gì đó.

Đôi mắt Hàn Tịnh Nhi như không nhìn rõ mọi thứ trước mắt, cô lắc nhẹ đầu, định cầm ly nước trước mặt lên uống thì khung cảnh đột nhiên tối sầm, cô nghe thấy có tiếng gì đó đổ vỡ.

Bạch Kỳ Thiên như đã để ý hành động của cô nãy giờ, ngay khi Hàn Tịnh Nhi vừa ngấy đi anh đã chạy lại đỡ được cô.

Một tay nhanh chóng đặt vào mạch đập trên cổ Hàn Tịnh Nhi.

"Sao tự nhiên lại?" Sở Chí Tu nhíu mày, anh cũng để ý biểu cảm khó chịu của cô nãy giờ, chỉ nghĩ rằng cô không thích gặp bọn anh.

"Không biết, mạch đập bình thường, tao đưa lên phòng kiểm tra thử." Bạch Kỳ Thiên bế cả người Hàn Tịnh Nhi để cô dựa vào mình, hai chân nhanh chóng lên lầu, những người kia cũng thong thả đi theo sau.

"Tao vừa kiểm tra thử, cô ấy chỉ suy nghĩ quá nhiều, mệt quá nên ngất đi." Bạch Kỳ Thiên nhìn Hàn Tịnh Nhi đang nằm yên ổn trên giường, anh nghĩ mọi thứ mà cô thể hiện ra bên ngoài chỉ là muốn cho mọi người yên tâm mà thôi, trong lòng cô vẫn đang không chấp nhận được sự thật.

Hàn Tịnh Nhi chợt nhẹ nhàng mở mắt dậy, phải rồi, cô nhớ là cô đến gặp bọn họ, sau đó cô thấy đầu mình hơi đau liền cứ thế mà ngất lịm đi.

"Em tỉnh rồi." Sở Chí Tu ngồi cạnh giường cô lên tiếng.

"Ừm... tôi bị sao vậy?" Hàn Tịnh Nhi nhận ra anh, tay cô đưa nhẹ lên dụi dụi hai mắt như chú mèo con vừa ngủ dậy.

"Em từng điều trị tâm lí đúng không?" Bạch Kỳ Thiên mở cửa bước vào phòng, trên tay anh là một cốc nước.

"Chắc là có đi." Hàn Tịnh Nhi nhớ cũng có một thời gian Hàn gia mời một người đến nói chuyện với cô, hình như họ nói là điều trị tâm lí gì đó.

"Cảm thấy sao rồi?" Bạch Kỳ Thiên đưa cho cô cốc nước tiện thể ngồi xuống bên giường.

"Ổn rồi." Hàn Tịnh Nhi uống xong cốc nước rồi cười nhẹ, cô chợt nhận ra những người này cũng không phải người xấu.

Tâm lí trẻ con là như vậy, khi bạn cho chúng một cái kẹo chúng sẽ vô thức nghĩ bạn là người tốt.

"Phải rồi, chuyện mấy anh muốn nói là gì vậy?"

------

Hết ý tưởng rồi mấy bồ ơi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com