TruyenHHH.com

Sach Cua Tinh Nhi

Xin hãy đọc ở wattpad để ủng hộ tác giả cũng như bỏ phiếu, cảm ơn!!!

———

"Có... nó quá hoàn mĩ...." Bạch Kỳ Thiên nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Hàn Tịnh Nhi không chịu được mà trả lời thật lòng.

Đương nhiên là hoàn mĩ rồi, để làm ra một con người hoàn mĩ Hàn Tịnh Nhi tác giả đã tốn bao nhiêu công sức chứ. Tác giả đã từng trả lời trên một diễn đàn, Hàn Tịnh Nhi ngoại trừ không phải nữ chính, mọi thứ nữ chính có được cô đều tốt hơn gấp vạn lần.

Còn lí do, chẳng phải luôn có một nữ phụ hoàn mĩ bên cạnh nữ chính sao?

"Hah... vậy.... anh biết làm cách nào để lấy nó không?" Hàn Tịnh Nhi nhíu mày, hai tay cố thả lỏng để giảm bớt lực ma sát với thắt lưng.

Thắt lưng dù làm bằng gì thì nó cũng khá cứng nên cô có cảm giác tay mình như sắp bị trật khớp nếu cứ tiếp tục bị trói như vậy.

"Có muốn... giết tôi không?" Hàn Tịnh Nhi cười nhẹ, trước đây có vô số lần cô từng nghĩ đến cái chết của mình sẽ như thế nào, sau khi chết mình sẽ như thế nào.

Từ sau khi nhập viện, tinh thần của Hàn Tịnh Nhi đã luôn suy nghĩ tiêu cực, cô nhiều lúc đã từng nghĩ cứ thế này không biết kéo dài được bao lâu, chi bằng cứ vậy mà chấm dứt đi.

Nhưng nhìn thấy sự tiếc nuối của ba mẹ và chị, cô lại không nỡ, và rồi cứ như vậy đến hết mười năm.

Hàn Tịnh Nhi không nghĩ mình sẽ sống lại lần nữa tại thế giới khác, thật ra lúc đó cô cũng không biết bản thân nghĩ gì, đến giờ nghĩ lại cô cũng không có câu trả lời.

Ngay lập tức Bạch Kỳ Thiên nhận được vài ánh mắt không mấy thiện cảm của những người còn lại, anh cười rất nhẹ nhàng, nụ cười của anh như tìm được thứ gì đó mà anh muốn rồi anh thì thầm vào tai cô.

"Tại em mà anh gây thù chuốc oán với vài người khó tính rồi... em tính sao đây?"

Hơi thở của anh lại làm mặt cô đỏ lên, Hàn Tịnh Nhi cảm thấy cơ thể mình bắt đầu sinh ra biến hoá. Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn không muốn làm bản thân hối hận, dù sao xuyên đến đây coi như là đã chết một lần rồi, còn gì sợ nữa.

"C.... cái đó.... em.... em muốn....." Việc nghĩ và làm khác nhau, Hàn Tịnh Nhi hít thở sâu một lần, đôi chân đung đưa vang lên tiếng chuông như muốn cổ vũ cô.

"Cởi trói cho em, có chút đau..."

Bạch Kỳ Thiên nhìn lên tay cô, ánh mắt cô lúc nãy quá hút hồn nên anh không để ý, tay cô vì cọ sát đã đỏ một mảng.

"Được..."

Đôi tay vừa được tự do, hai tay Hàn Tịnh Nhi vòng qua cổ Bạch Kỳ Thiên, đôi mắt anh ngay lập tức hiện lên tia phòng bị, ngược lại cô lại vui vẻ như có trò mới.

Hàn Tịnh Nhi co một đầu gối lên cọ phía dưới của anh, một tay lần xuống cầm vào tay Bạch Kỳ Thiên, mười ngón tay đan xen vào nhau hoàn mĩ như một bức tranh.

Hàn Tịnh Nhi đưa lên trước mặt hai người, nở một nụ cười tươi.

"Thật đẹp, hah... muốn lưu lại.... khoảnh khắc này.... tay anh cũng rất đẹp."

Bạch Kỳ Thiên nắm chặt lấy tay cô, một tay đưa xuống giải phóng cự long đang sưng to.

"Chảy thật nhiều nước..... Muốn tôi sao?" Bạch Kỳ Thiên mỉm cười nhìn cô liên tục cọ sát, hạ thân đang sẵn sàng đâm mạnh vào chỗ sâu trong hoa huyệt, anh dùng quy đầu cọ xát với miệng tử cung ở chỗ sâu trong, mật huyệt dưới sự trêu đùa của anh đang không ngừng phun ra mật dịch thơm ngon như nước cam để anh có thể cày cấy trong hoa huyệt chật hẹp.

"Ân.... Muốn... cho em...." Hai mắt Hàn Tịnh Nhi mờ đục vì dục vọng mơ màng mà nhìn người đối diện, trong đó cũng có gì đó khát khao mãnh liệt.

Bạch Kỳ Thiên nheo mắt lại nguy hiểm nhìn thẳng vào mắt cô, hai người có màu mắt nâu đen giống y hệt nhau, nhìn vào đó anh cảm giác như đang nhìn bản thân qua gương vậy.

Bàn tay to ấn bụng nhỏ nhắn của cô, tay kia thì vuốt ve ở trên lưng đẹp, kiện eo mãnh lực đâm vọt vào trong tử cung, anh nhìn cô gái ở trong lòng ngực của mình không ngừng rên rỉ yêu kiều, ngón tay còn không quên vân về núm vú, anh dùng môi mỏng ngậm lấy bộ ngực tuyết trắng hàm răng dùng sức gặm cắn quầng vú cương cứng, thỉnh thoảng mạnh mẽ liếm mút giống như muốn hút ra sữa tươi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com