TruyenHHH.com

Sac Gioi

Vì đang giữa buổi chiều, quán cà phê gần như vắng ngắt. Đây là một địa điểm trung bình không sang trọng, trang trí theo lối xưa. Phòng rộng, tường treo các ngọn đèn có chụp bằng lụa xếp nếp màu mơ chín, trong phòng những chiếc bàn tròn nhỏ trải khăn vải jacquard trắng muốt. Dùng chiếc điện thoại trên quày, nàng quay số gọi. Chuông reng được bốn tiếng thì nàng gác máy, và rồi quay số một lần nữa, vừa lẩm bẩm một mình "gọi nhầm", vì nàng e rằng nhân viên quày tính tiền có thể nghĩ rằng hành động của nàng kỳ lạ.

Đó là ám hiệu. Lần thứ nhi, ai đó trả lời.

"A-lô?"

Cám ơn trời phật -- đó là Quảng Dụ Dân. Ngay cả bây giờ, nàng vẫn cảm thấy khủng khiếp nếu phải nói chuyện với Lương Nhuận Sinh, mặc dù hắn luôn luôn cẩn thận chờ cho người khác trả lời điện thoại.

"Em đây," nàng nói tiếng Quảng Đông. "Mọi người đều khỏe chứ?"

"Vâng, mọi người đều khỏe. Còn cô thì sao?"

"Em sắp đi mua sắm chiều nay, nhưng không biết chắc khi nào."

"Không sao đâu. Chúng tôi sẽ đợi. Cô đang ở đâu thế?"

"Đường Hà Phi."

"Được rồi."

Im lặng.

"Không có gì nữa sao?" Đôi tay nàng lạnh, nhưng dù sao nàng cũng thấy có phần ấm áp, nhờ nghe được một giọng nói thân quen.

"Không, không có gì khác"

"Không chừng em đi ngay bây giờ đây."
.
"Chúng tôi sẽ tới, đừng lo. Chút nữa gặp lại cô nhé."

Nàng gác điện thoại và đi ra ngoài ngoắc một chiếc xích lô.

Nếu hôm nay không hoàn thành được kế hoạch, nàng không thể ở lại nhà ông bà Dịch lâu hơn nữa. -- khó lòng đương cự lại lũ hùm beo mang đầy nữ trang đang rình rập nhất cử nhất động của nàng. Đáng lẽ nàng nên viện một lý do thích hợp để dọn khỏi nhà họ, sau khi quyến rũ được ông. Ông có thể tìm cho nàng một chỗ nào đó: những lần hẹn hò gần đây nhất, mỗi lần là một địa điểm khác nhau, trong những phòng chung cư bỏ trống, khi người Anh, người Mỹ đã dọn vào căn cứ của họ. Nhưng có lẽ điều ấy sẽ làm cho mọi việc phức tạp thêm -- làm sao nàng biết khi nào ông sẽ đến? Ông có thể thình lình đến bất cứ lúc nào. Cho dù họ có thỏa thuận ngày giờ gặp nhau đi nữa, công viêc khẩn cấp cũng có thể khiến cho ông phải hủy bỏ buổi hẹn vào phút chót. Gọi điện thoại cho ông cũng khó khăn, vì bà vợ ông giám sát ông rất chặt chẻ; bà có thể sắp đặt hàng tá bộ hạ thân tín ở khắp mọi nơi. Chỉ cần một chút hoài nghi và tất cả đều sẽ tan tành: Thượng Hải đầy dẫy những kẻ sẳn lòng làm người chỉ điểm, tất cả đều tích cực tranh giành cảm tình của lệnh bà Dịch Thái Thái. Và nếu Giai Chi không ráo riết theo đuổi, có thể ông sẽ bỏ rơi nàng. Những phòng chung cư thuờng là quà từ biệt của các bộ trưởng chánh phủ Uông Tinh Vệ, tặng cho những nhân tình đã thất sủng. Có quá nhiều cám dỗ lượn lờ trước mắt ông; quá nhiều cám dỗ trong bất cứ giây phút nào. Và nếu một trong những cám dỗ ấy không hiện diện thường xuyên, nó sẽ sớm bị chôn vùi trong quên lãng. Không: phải tóm chặt lấy ông -- cho dù phải ghìm đầu ông vào giữa đôi nhủ hoa của nàng.

"Hai năm trước bộ ngực em không nở nang như bây giờ," ông thì thầm giữa những chiếc hôn.

Đầu tựa vào ngực nàng, ông không nhìn thấy đôi má ửng hồng của nàng.

Ngay cả bây giờ, nàng cũng còn đau xót khi nhớ lại những nụ cười đầy hàm ý -- của bọn họ, kể cả Quảng Dụ Dân. Chỉ có Lương Nhuận Sinh là giả vờ như không thấy đôi gò bồng đảo đầy đặn của nàng. Có vài mảnh đời dĩ vãng cần phải được lưu đày khỏi tâm trí.

Phải đi một một quảng khá xa mới đến khu nhượng địa. Khi chiếc xích lô đạp tới ngả tư Tỉnh An Tự và Seymour, nàng bảo người phu xe dừng lại trước một quán cà phê nhỏ. Nàng nhìn quanh, đề phòng trường hợp ông đã tới. Nàng chỉ thấy một chiếc xe hơi kềnh càng, chạy bằng than, đậu đàng xa.

Có lẽ quán cà phê này chủ yếu bán cho khách mang đi, gần như bên trong không có chỗ ngồi. Cuối căn phòng u ám là môt tủ kính ướp lạnh chưng bày đủ loại bánh tây phương. Một ngọn đèn sáng choang ở lối đi phía sau tủ, soi rõ lớp sơn nâu thô kệch, sần sùi trên nửa vách, ở phần dưới. Một chiếc áo trắng kiểu đồng phục nhà binh treo cạnh một tủ lạnh nhỏ; phía trên, gần trần nhà, treo một hàng dài --giống như trong một tiệm bán quần áo cũ-- đồng phục của các nhân viên và người phục vụ của quán.

Ông nói với nàng, chủ nhân của quán là một người Trung Hoa từng làm việc ở nhà hàng Kiessling, một trong những nhà hàng Âu châu lâu năm và nổi tiếng nhất ở Thiên Tân. Nhưng nàng nghĩ, ông chọn chỗ này để hẹn hò vì có thể sẽ ít bị chạm trán với những người quen biết thuộc giai cấp thương lưu của ông. Quán nằm trên một đường phố lớn, nên nếu lỡ có gặp ai, cũng đở bị nghi ngờ hơn là gặp ở một chỗ vắng vẻ, xa xôi; quán tọa lạc gần trung tâm thành phố, nên ai cũng có thể đang trên đường đi tới một nơi nào đó.

Nàng chờ, tách cà phê trước mặt nguội dần. Lần trước, trong căn chung cư, ông ta đã để nàng chờ gần một tiếng đồng hồ. Nếu người Trung Quốc là những người thường tới trễ nhất, nàng chiêm nghiệm rằng, các chính khách Trung Quốc, đương nhiên phải là những tay tổ trong nghệ thuật trễ hẹn. Nếu nàng phải chờ lâu quá, có thể cửa tiệm kia sẽ đóng cửa trước khi họ đến.

***

Chính ông tự nghĩ ra chuyện đó, ở lần gặp đầu tiên." Anh sẽ tặng em một chiếc nhẫn để kỷ niệm hôm nay -- cho em chọn. Anh sẽ đi với em, nếu anh có thì giờ " Lần gặp thứ nhì lại càng hối hả, và ông không nhắc tới chuyện đó. Nếu hôm nay ông lại quên, nàng sẽ phải cố tìm cách khéo léo làm cho ông nhớ. Với những người đàn ông khác, có thể họ nghĩ rằng nàng thiếu tư cách, tham lam. Nhưng một con cáo già quỷ quyệt như ông sẽ không thể tự dối lòng rằng một thiếu nữ xinh đẹp, trẻ trung như nàng lại có thể dính dáng với một người đàn ông béo lùn, tuổi ngũ tuần chỉ vì vẻ đẹp của tâm hồn của ông ta; trong cuộc tình này, nếu nàng không làm ra vẻ ham mê vật chất, ông ta sẽ nghi ngờ. Phụ nữ, trong bất kỳ tình huống nào, cũng ưa thích nữ trang. Vai trò của nàng là đi Thượng Hải để buôn bán xa xí phẩm của phụ nữ. Nếu nàng có cố gắng nạo vét ông một chút đỉnh cũng hợp lý mà thôi. Vốn là người trong nghề tình báo, ông có lẽ phải ngờ chừng những mưu toan trong bất kỳ tình huống nào. Ưu tiên của nàng là phải làm cho ông tin tưởng, phải tỏ ra đáng tin cậy. Cho đến nay, họ chỉ gặp nhau ở những địa điểm do ông lựạ chọn; hôm nay nàng phải thuyết phục ông ta làm theo sự hướng dẫn của nàng.

Lần trước ông cho bác tài đến đón nàng đúng hẹn. Hôm nay sự chờ đợi kéo dài của nàng có nghĩa rằng ông sẽ đến một mình. Như vậy cũng đở lo: nếu sẽ tình tự ở căn phòng chung cư, khó lòng nàng có thể chèo kéo ông ra phố một khi họ đã nằm gọn trong lòng nhau. Trừ phi ông có dự định cùng nàng đi loanh quanh đâu đó để ăn tối trước -- nhưng hai lần vừa qua ông chưa hề dẫn nàng đi ăn. Ông sẽ muốn kéo dài thời gian với nàng, còn nàng sẽ bồn chồn lo ngại cửa tiệm ấy đóng cửa; nhưng nàng không thể nào giục giã ông, như một kỹ nữ giục giã khách làng chơi.

Nàng mở ví lấy hộp phấn và chấm nhẹ bông phấn lên mặt. Không có gì bảo đảm là ông ta sẽ đến. Giớ đây khi sự mới lạ đã phai nhạt, có lẽ ông bắt đầu giảm bớt hứng thú. Nếu hôm nay, việc ấy không thực hiện được, có thể nàng sẽ không còn cơ hội nào khác.

Nàng lại nhìn đồng hồ tay. Nàng có một cảm giác rờn rợn, như một điềm báo trước cho sự thất bại, như vết chỉ sước trên chiếc vớ lụa, âm thầm bò trườn lên khắp thân thể. Trên một chiếc ghế không xa nàng lắm, một người đàn ông mặc quốc phục Trung Hoa -- cũng một mình, ngồi đọc báo -- đang chăm chú quan sát nàng. Hắn đã ngồi đấy từ trước khi nàng đến, cho nên không thể nào là ngưới theo dõi. Có lẽ hắn đang cố đoán nghề nghiệp của nàng; nữ trang thật hay giả. Trông nàng không giống như một cô gái nhảy, nhưng nếu là diễn viên, hắn không nhận được tên nàng.

Thực sự, trong một cuộc đời xưa cũ, nàng đã là một diễn viên, và giờ đây, nàng vẫn còn đang diễn xuất, nhưng vai tuồng đó thuộc về một vở bi kịch vô cùng bí mật, không cho phép nàng phô bày tăm tiếng.

Ở đại học Quảng Đông, nàng là một ngôi sao sáng chói, có mặt trong nhiều vở kịch lịch sử khơi dậy lòng ái quốc. Khi người Nhật chiếm đóng thành phố, trường đại học dời sang Hong Kong, nơi đó đoàn kịch của họ công diễn lần cuối. Đầy phấn khích, sau khi màn nhung đã hạ xuống, lòng vẫn không êm dịu lại, nàng cùng với các bạn trong đoàn ra phố để ăn tối. Nhưng ngay cả sau khi họ đã chia tay, nàng vẫn chưa muốn trở về. Thay vào đó, nàng và hai cô bạn chung lớp đã ngồi ở tầng trên một chuyến xe điện vắng ngắt, lắc lư gập ghềnh lăn qua các nẻo đường trung tâm của Hong Kong, ánh đèn neon quảng cáo loang loáng trong bóng đêm hai bên khung cửa.

Đại học Hong Kong cho phép sinh viên Quảng Đông sử dụng vài căn phòng học, nhưng lớp lúc nào cũng chật chội như nêm, thiếu thoải mái, nhắc họ nhớ lại thân thế ăn nhờ ở đậu. Sự lạnh nhạt không ngờ của đa số dân chúng Hong Kong làm cho họ phẩn uất mãnh liệt, cảm nhận được thân phận lưu đày, cho dù họ chỉ mới vượt khỏi biên giới chừng hơn trăm dặm để vào Hong Kong. Chẳng bao lâu, một số ít người có cùng chí hướng đã thành lập một nhóm hành động cực đoan. Khi Uông Tinh Vệ, chuẩn bị thương thuyết với Nhật để thành lập chính phủ bù nhìn tại lục địa, đến đảo Hong Kong với đoàn tuỳ tùng -- trong đó nhiều người quê quán gần Quảng Đông -- nhóm sinh viên phát hiện rằng một trong những trợ tá của Uông Tinh Vệ có cùng quê với Quảng Dụ Dân. Tận dụng sự trùng hợp này, Quảng đi tìm ông ta và dễ dàng kết bạn, rồi dựa vào đó khai thác tin tức hữu dụng về các nhân vật thuộc phe phái họ Uông. Chàng báo cáo lại với đồng bọn. Sau khi thảo luận cặn kẻ, họ quyết định sẽ giăng một chiếc bẫy tình, nhờ một trong những cô bạn gái cùng lớp, quyến rũ ông Dịch để đưa ông vào tầm đạn của người sát thủ. Trước hết, nàng phải làm thân với bà vợ, rồi tới ông chồng. Nhưng nếu nàng xuất hiện như một sinh viên -- luôn luôn là thành phần manh động nhất trong quần chúng -- Dịch Thái Thái sẽ cảnh giác ngay lập tức. Do đó, nhóm sinh viên đã quyết định cho nàng đóng vai cô vợ trẻ của một thương gia bản xứ; như vậy không có vẻ quá nguy hiểm, đặc biệt ở Hong Kong, nơi hầu hết các thương gia gần như không dính dáng chi tới chính trị. Trong bối cảnh này, ngôi sao nữ của nhóm kịch nghệ trường đại học đã bước lên sân khấu cuộc đời.

Trong số thành viên của nhóm, Hoàng Lỗi là người giàu có nhất -- nhờ tiền bạc của gia đình -- và anh nhanh nhẹn vơ vét chúng để dàn dựng cho cuộc âm mưu: mướn một căn nhà, thuê một chiếc xe hơi, vay mượn quần áo. Và vì là người duy nhất biết lái xe, anh đóng vai tài xế. Âu Dương Linh Văn đóng vai ông Mạch, người chồng, người thương gia; Quảng Dụ Dân đóng vai người anh họ, tháp tùng Mạch Thái Thái yêu kiều ở lần gặp mặt đầu tiên với Dịch Thái Thái. Sau khi đưa Quảng và người phụ tá vui tính, hoạt bát về nhà, chiếc xe chở hai người đàn bà đến Trung Tâm thành phố để cùng nhau mua sắm.

Nàng đã gặp ông Dịch một vài lần, nhưng chỉ thoáng qua. Cuối cùng khi họ có dịp ngồi chung với nhau -- ngày đầu tiên nàng đến chơi mạt chược theo lời mời của gia đình ông -- nàng biết ngay ông đã ưa thích nàng, mặc dù ông cố tình che dấu điều đó; Từ lúc mười hai hay mười ba tuổi, nàng đã không còn lạ gì những cái nhìn ngưỡng mộ của đàn ông. Nàng hiểu trò chơi tình ái. Ông e sợ sự phô trương lộ liễu, nhưng cũng đồng thời cảm thấy cuộc sống tẻ nhạt im lìm ở Hong Kong của ông quá ngột ngạt. Ông không dám nhậu nhẹt, sợ phe Uông bất thần triệu tập. Ông ta cùng với một người bạn đồng sự thuê một căn nhà cũ, ẩn náu ở đó, thỉnh thoảng giải trí bằng vài canh mạt chược.

Trong lúc chơi bài, cậu chuyện đưa tới chỗ số vải vóc Dịch Thái Tháii đã mua để may âu phục cho chồng. Giai Chi giới thiệu một nhà may cô đã từng quen biết. " Bác thợ may ấy đang bận kinh khủng, vì có quá nhiều khách du lịch, không chừng mấy tháng nữa mới xong. Nhưng nếu Dịch Thái Thái điện thoại cho em biết khi nào Dịch tiên sinh rảnh rổi, em sẽ dẫn tiên sinh đến. Bác ấy sẽ may nhanh hơn nếu biết là bạn của em." Trước khi ra về, nàng để lại số điện thoại trên bàn. Lúc bà vợ tiễn Giai Chi ra cửa, chắc chắn ông Dịch đã có đủ thì giờ để ghi chép lại cho mình. Thế nào trong vài ngày tới, ông cũng có cơ hội để gọi nàng --trong giờ làm việc, khi ông Mạch đang bận. Và họ có thể khởi đầu từ đó.

Tối ấy trời mưa lâm râm. Hoàng Lỗi lái xe đưa nàng về và họ cùng bước vào nhà, nơi mọi người đang nóng ruột chờ tin chiến thắng. Lộng lẫy trong y phục của giới thượng lưu mà nàng đã thủ diễn một cách xuất sắc, nàng muốn mọi người thức khuya để cùng ăn mừng, cùng chè chén no say cho đến sáng mai. Không ai biết khiêu vũ, nhưng chỉ cần một tô cháo ở một trong các quán ăn đêm và một cuộc tản bộ trong buổi tôi ẩm ướt cũng đủ lắm rồi. Làm bất cứ chuyện gì miễn là không lên giường.

Thay vào đó, không khí trong nhà từ từ trở nên im lặng. Vài lời thì thầm ở góc nhà, vài tiếng cười khúc khích bí ẩn; tiếng cười nàng đã nghe qua. Nàng chợt nhận ra, từ lâu, họ đã bàn tán chuyện ấy sau lưng nàng.

"Rõ ràng, chỉ một mình Lương Nhuận Sinh là có một chút kinh nghiệm," Lại Tú Kim, người bạn gái duy nhất trong nhóm, nói với nàng.

Lương Nhuận Sinh.

Dĩ nhiên. Anh ta là người duy nhất trong bọn đã từng viếng nhà thổ.

Nhưng vì nàng đã quyết lòng xả thân hy sinh, nàng không thể tức hận chỉ vì lý do anh ta là ứng cử viên duy nhất.

Và tối hôm ấy, đang phơi phới trên chín từng mây của sự thành công, nàng thấy ngay cả Lương Nhuận Sinh cũng không đến nỗi tàn tệ như mọi lần.Từng người một, biết điều biết chuyện, lần lượt rút lui, cho đến khi chỉ còn hai người. Và thế là tấn tuồng được tiếp diễn.

Nhiều ngày trôi qua. Ông Dịch không gọi lại. Cuối cùng, nàng quyết định điện thoại cho Dịch Thái Thái, bà có vẻ lợt lạt thờ ơ: mấy ngày nay bà bận quá không mua sắm gì cả, nhưng hai ba hôm nữa bà có thể gọi lại nàng.

Dịch Thái Thái có nghi ngờ gì chăng? Bà có phát hiện chồng mình đang giữ số điện thoại của nàng không? Hay là họ có tin dữ của quân Nhật? Sau hai tuần dằn dật bởi lo âu, cuối cùng nàng cũng nhận được một cuộc điện đàm hân hoan từ Dịch Thái Thái: nói lời từ biệt. Bà xin lỗi vì họ quá bận không đủ thời gian gặp nàng trước khi ra đi, nhưng họ sẽ vui mừng chào đón vợ chồng nàng thăm viếng Thượng Hải. Vợ chồng nàng cần phải lưu tại đó một thời gian đủ lâu để cùng đi Nam Kinh một lượt với họ. Chắc hẳn kế hoạch của Uông Tinh Vệ trở về Nam Kinh thành lập chính quyền đang gặp trở ngại, Giai Chi suy luận, do đó họ phải mai danh ẩn tích một thời gian.

Hoàng Lỗi hiện đang gặp khó khăn, nợ ngập đầu ngập cổ. Và khi gia đình chàng cắt tiền trợ cấp vì nghe đồn chàng đang chung sống với một vũ nữ ở Hong Kong, âm mưu của bọn họ sụp đổ.

Chuyện nàng với Lương Nhuận Sinh, từ đầu đã khó ăn khó nói, giờ đây khi nàng tỏ vẻ hối tiếc rõ rệt, cả nhóm bắt đầu lảng tránh. Không ai nhìn thẳng vào mắt nàng.

"Mình đúng là một con ngốc," nàng tự nhủ, "sao mà khờ khạo thế."

Có lẽ nào mình bị gài bẫy, nàng tự hỏi, từ lúc khởi đầu của vở bi kịch không lối thoát này?

Từ đó trở đi, nàng giữ một khoảng cách, không những với Lương Nhuận Sinh, mà với tất cả mọi người trong nhóm. Những lần gặp họ, nàng đều cảm thấy họ nhìn nàng một cách tọc mạch -- như thể nàng là một loại quái vật ghê tởm. Sau trận Trân Châu Cảng, đường biển thông thương trở lại và tất cả bạn cùng lớp của nàng chuyển qua Thượng Hải. Mặc dù nơi đó, cũng thế, đã bị quân Nhật chiếm đóng; trường đại học vẫn mở cửa; vẫn có thể học hành (theo một kiểu nào đó). Nàng không đi theo họ, và không cố tìm kiếm họ khi nàng đến đó, một mình.

Trong một thời gian dài, nàng thống khổ, không biết mình có bị lây nhiểm bịnh gì từ Lương Nhuận Sinh hay không.

Tuy nhiên không lâu sau khi tới Thượng Hải, giới sinh viên đã liên lạc đựợc với một người nằm vùng tên Ngô -- hẳn nhiên là bí danh -- người mà ngay sau khi biết được họ có liên lạc với các giới chức cao cấp, đã lập tức khuyến khích họ theo đuổi kế hoạch. Và khi họ tiếp xúc với nàng, nàng quyết định sẽ thi hành bổn phận của mình và thực hiện đến nơi đến chồn.

Sự thực, mỗi lần đến với ông Dịch, nàng đều cảm thấy được thanh tẩy, như thể trầm mình trong bồn nước nóng bỏng da; bởi vì giờ đây tất cả những gì nàng làm, đều là vì chính nghĩa.

Chắc họ có bố trí một người để canh gác cửa trước của quán cà phê, và báo động cho cả bọn, khi xe của ông lái đến. Lúc mới tới, nàng không thấy ai lảng vảng chung quanh. Rạp chiếu bóng Bình An, đối diện với quán cà phê, có thể là môt địa điểm tốt, những hàng cột có thể che dấu một cách hoàn hảo người dọ thám. Trong tình huống nào cũng thế, luôn luôn có người thơ thẩn trước cửa rạp; một người có thể đứng ở đó rất lâu mà không bị nghi ngờ. Nhưng rạp hát nằm khá xa để có thể nhận diện chính xác một người ngồi trong xe hơi đậu tận bên kia đường.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com