Sac Duc Drop 18
Vì trước đó Liễu Yên đã mua cháo nên bây giờ cô phải tự mình xử lí. Cũng may mà cô không mua cháo óc heo. - Anh là xã hội đen thật à? - Chứ không lẽ là xã hội trắng? - Mặc dù tâm trạng Mặc Thương Lang không tệ lắm nhưng vẫn thích thở ra mấy câu khiến người ta muốn đấm như thế. - À.... Phòng bệnh lại lâm vào trầm mặc, chỉ còn âm thanh phát ra từ tivi. Mặc Thương Lang không quen lắm, bèn vụng về gợi chuyện. - Cô.... không tò mò sao? - Về chuyện gì? - Thì, tối hôm đó. - Có vẻ Mặc Thương Lang cũng khá khó xử khi nhắc đến chuyện này, vẻ mặt hắn hơi mất tự nhiên. - Cổ nhân có hai câu rất đúng đắn, "tò mò hại chết mèo","biết nhiều chết sớm". Liễu Yên ăn luôn ngụm cháo cuối cùng rồi bỏ hộp vào sọt rác. Vì sọt rác ở gần đó nên cô không muốn đứng lên mà nhướng người tới, khiến chiếc áo bị kéo lên, để lộ ra vòng eo mảnh khảnh, trắng nõn. Mặc Thương Lang trùng hợp nhìn thấy, hắn thất thần vài giây rồi nhìn vào tay phải của mình. Thật ra, cảm giác đêm đó hắn vẫn nhớ như in. Dù cả cơ thể đau như lăng trì thì hắn vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại trên tay mình. Phụ nữ đã qua tay hắn không ít hơn một, cũng không phải không có ai có vòng eo thon thả, nhưng chỉ lần này là nhớ mãi không quên. - Cô biết Hắc Lang không? - Biết, cả thành phố H này ai mà chả biết hắn chứ. Hắc Lang mới xuất hiện năm năm gần đây, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi đó mà hắn đã khiến thành phố H bao lần gió tanh mưa máu. Dù Liễu Yên là một người bình thường cũng từng nghe không ít câu chuyện về hắn. Dùng tốc độ sét đánh xử lí hết tất cả bang hội riêng lẻ ở thành phố H, sau đó gộp chung lại tạo thành bang Nhãn Lang quyền lực nhất nơi đây. Trong tưởng tượng của Liễu Yên, Hắc Lang hẳn là một gã lưng hùm vai gấu, gương mặt bặm trợn và cực kì hung dữ. - Tôi là Hắc Lang. - Hả? - Liễu Yên mơ màng. - Kẻ đêm đó là Thư Sinh. - Ý anh là cánh tay trái của a... của Hắc Lang, Thư Sinh sao? Mặc Thương Lang cười khẩy một tiếng đầy trào phúng. - Đã từng. Cô có thể hình dung được chuyện gì đã xảy ra. Thư Sinh muốn giết Mặc Thương Lang để trở thành người đứng đầu bang Nhãn Lang, nhưng tối đó hắn đã gặp cô.... Khoan, Liễu Yên chợt hoảng hồn. - Thư Sinh có biết tôi cứu anh không? Hắn sẽ không làm gì tôi chứ? - Có thể lắm. Hắn thích móc mắt người ta ra rồi ngâm rượu, trùng hợp là đôi mắt của cô rất đẹp. - Đại ca, tôi không thích lời khen này lắm đâu. - Liễu Yên bắt đầu lo cho mạng nhỏ của mình. - Nếu tôi đã dùng cô thì sẽ có cách bảo vệ cô, khỏi lo. Liễu Yên lầm bầm.- Nếu có cách thì anh đã chả nằm đây...Mặt Mặc Thương Lang thoáng chốc đen kịt, hắn nghiến từng chữ qua kẽ răng.- Cái gì? - Không có gì. Trái cây tôi gọt xong rồi, ở trong tủ lạnh, anh muốn ăn thì kêu y tá lấy cho. Tôi còn có việc, chiều nay nhất định sẽ đến đúng giờ, tạm biệt ông chủ~ Liễu Yên biết mình lỡ miệng liền đứng lên, vơ lấy túi xách, nói một tràng rồi chạy nhanh như gió. Mặc Thương Lang buồn bực nhìn theo cô, lầm rầm "Chỉ biết chạy là giỏi."Hắn móc điện thoại ra, bấm một dãy số rồi gọi đi. - An thiếu gia, không biết chiều nay cậu có rảnh rỗi uống trà chiều với tôi không? - Trà chiều thôi, là Phổ Nhĩ cậu thích nhất. - Được, ba giờ nhé. ---Liễu Yên bắt taxi chạy tới công ty. Có một số việc, khi biết rồi thì mới để ý. Ví dụ như lúc này, cô có thể thấy trong hẻm, bên lề đường, thi thoảng có thể thấy mấy gã đàn ông xăm trổ tụ hội lại một chỗ. Nhưng trong trí nhớ của cô, trước đây thành phố H chưa bao giờ như thế. Có lẽ nên mua thêm hai cái roi chích điện nữa, Liễu Yên nghĩ. Cảnh vật dần lướt qua ngoài cửa sổ, đầu óc dần dần được thả lỏng. Và đến lúc này cô mới có cảm giác, hình như mình đã quên cái gì rồi? Cô nhíu mày, cố gắng lục lọi lại trí nhớ. Đúng rồi! Luân Dao đã hẹn gặp cô ở sân sau! Liễu Yên vội vàng bấm số gọi cho cậu, nhưng thứ cô nghe được lại là giọng nói của tổng đài. Cô gọi rất nhiều lần nhưng không ai bắt máy, chưa bao giờ Luân Dao làm như thế, cậu chưa bao giờ không nghe điện thoại của cô. Một nỗi bất an đột nhiên xuất hiện rồi bao trùm lấy Liễu Yên, cô nhắn tin nhưng không có ai trả lời, vào nhóm lớp hỏi cũng không ai thấy Luân Dao đâu. Trừ Vương Hiểu Di. Nhưng tin nhắn của cô ta khiến cô rất khó chịu. "Lúc trưa tớ thấy cậu ấy đứng ở sân sau đợi cậu nhưng cậu không tới, cậu ấy chờ hơn nửa tiếng đồng hồ rồi bỏ đi." Đây là tin nhắn của cô ta trong nhóm lớp. "Nếu cậu không thích cậu ấy thì làm ơn buông tha cho cậu ấy đi, cậu ấy xứng với một người tốt hơn cậu." Còn đây là cô ta gửi cho cô. Liễu Yên cắn môi, trong lòng như nghẹn lại, cực kì khó chịu. Cô không biết nhắn lại như thế nào vì thật ra Vương Hiểu Di nói rất đúng, đúng đến mức cô không thể phản bác được. Nếu cô không thể đáp lại tình cảm của Luân Dao, thì cô nên buông tha cho cậu ấy được hạnh phúc. - Cô gái, cô có xuống xe không vậy? - Bác tài xế thấy cô cứ im lặng nhìn chằm chằm vào điện thoại trong khi xe đã dừng được một lúc rồi nên phải gọi. - À, vâng, cảm ơn chú. Liễu Yên kiên quyết cất điện thoại vào túi rồi đi vào công ty. Khương Tạ Lâm năm nay bốn mươi tuổi, trông hơi béo, gương mặt dù được trang điểm kĩ càng vẫn không che được những nếp nhăn. Lúc Liễu Yên tới, chị đang gọi điện thoại. Giọng của chị khá to, nên dù cô không muốn nghe lén thì cũng nghe được rõ ràng. "Livestream quảng cáo sản phẩm mới", "xinh đẹp", "vui tính" ....Và đặc biệt, "mười vạn một lần livestream trên hai mươi vạn người xem". Lúc Khương Tạ Lâm quay mặt lại lập tức thấy được ánh mắt sáng như vàng ròng 24K của Liễu Yên đang chiếu vào mình, khiến chị suýt nữa vứt luôn điện thoại. - Ối! Em đừng nhìn chị như thế chứ!Cả hai ngồi xuống sofa, chị nhanh chóng nói sơ qua một số điều cần chú ý sau đó lấy hợp đồng ra bảo cô kí vào. - Thật ra em muốn hỏi, chị đang tìm người livestream quảng cáo sản phẩm hay sao ạ? - Ừ, vào tháng sau, nhưng cần phải lộ mặt nên chị cũng không thông báo cho em. - Không sao, em có thể lộ mặt mà! Khương Tạ Lâm hơi ngạc nhiên.- Thế em muốn nhận à? Liễu Yên vội gật đầu. - Vậy em cứ kí hợp đồng này trước đi. Để chị gửi hồ sơ của em qua cho họ, nếu người ta đồng ý thì chị thông báo cho em. - À quên nữa, là quảng cáo mỹ phẩm, da mặt em đẹp như vậy nên chắc sẽ được nhận thôi. --- Buổi chiều, Luân Dao không đi học. Nỗi bất an trong lòng cô lại càng lớn hơn, còn có cả áy náy. Cô và Vương Hiểu Di gặp nhau trong nhà vệ sinh nữ, cũng là nơi lúc trưa cô suýt bị Phượng Bì đánh, nhưng lần này, người hẹn là cô. Nói thật, Liễu Yên rất ghét Vương Hiểu Di, đồng thời cô cũng rất ganh tị.Cô ta có thành tích tốt, gia cảnh trong sạch, gương mặt thanh thuần, rất hợp với Luân Dao, ít nhất là hợp hơn cô nhiều. Dù không muốn nhưng cô phải thừa nhận, dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể được như Vương Hiểu Di. - Cô thích Luân Dao? - Liễu Yên cảm thấy cảnh này giống như mình đang ăn hiếp Vương Hiểu Di vậy. Cứ nhìn ánh mắt tỏ ra tội nghiệp của cô ta là cô lại thấy chán ghét. - Sao không nói? Sợ tôi ăn thịt cô à? - Cậu.... cậu làm tớ sợ.... - Vương Hiểu Di lui ra đằng sau, mắt lấp lánh ánh lệ. - Ở đây không có khán giả, cô diễn cho ai xem vậy? - Mà thôi.... tôi hẹn cô tới cũng chẳng phải để nói mấy thứ này. - Luân Dao.... nếu cô thích cậu ấy thì cứ công khai mà theo đuổi đi, đừng làm mấy trò mèo vặt vãnh sau lưng tôi nữa. Liễu Yên nói xong thì định về lớp, nhưng lại bị một câu của Vương Hiểu Di kéo ngược về lại. - Cậu đang cho phép tôi à? Cậu nghĩ mình là ai vậy? Việc tôi có theo đuổi Luân Dao hay không, theo đuổi lúc nào là do tôi, cậu chẳng có quyền lên tiếng đâu. Cậu chỉ là đồ chơi thôi, đừng tự cho mình là vợ cả. Ngẫm lại cô ta nói cũng chẳng có gì sai, nhưng Liễu Yên đã bị chọc giận hoàn toàn rồi. Cô quay phắt lại sau đó bóp lấy cổ cô ta, nhấn mạnh vào cửa phát ra một tiếng "rầm". Mặc dù Liễu Yên trông mảnh khảnh nhưng sức lực lại lớn hơn Vương Hiểu Di rất nhiều, nhất là khi cô dùng cả hai tay ghì chặt cổ cô ta. - Nghe cho rõ đây. Tôi hoàn toàn có thể cho cô một trận, sau đó ném cô vào giữa một đám nghiện hút để chúng chơi đùa cô cả đêm đấy. Đừng bao giờ dùng cái giọng điệu ấy nói chuyện với tôi. Liễu Yên bỏ đi, để lại Vương Hiểu Di ôm cổ ho sặc sụa, tới mức rơi cả nước mắt. Trong một ngày mà cô ta bị bóp cổ hai lần, một lần là người cô ta thích nhất, còn một lần là kẻ cô ta ghét nhất trên đời này. --- Liễu Yên đã gọi tổng cộng 30 cuộc và gửi tổng cộng 50 tin nhắn nhưng vẫn không hề có bất cứ hồi âm nào. Cô thử đến nhà Luân Dao nhưng căn nhà trống không, mà cô thì không biết nhà bố mẹ cậu ấy ở đâu. Cô ngồi trước cửa nhà, tự ôm chân mình và chôn đầu vào đầu gối, giống như một đứa trẻ. Đó là hình ảnh đầu tiên Luân Dao nhìn thấy khi trở về nhà. ---- Tác giả: 1900 chữ =))) mị đã giữ lời hứa (mặc dù còn thiếu một trăm chữ nữa). Chương này 15 votes mị nhả chương 11, spoil là 11 có H ạ. Thiệt ra mị cũng không phải câu votes câu view đâu, mị chỉ cảm thấy mấy chục view mà không được 10 vote thì hơi phi lí nên mị mới làm thế này thôi. Với cả, nói thật là khi mình thấy lượt vote cao thì mình có động lực cào phím hơn hẳn, vì khi đó mình biết các bạc vẫn đang ủng hộ và chờ đợi chương mới của mình ❤
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com